Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 53

“Phụ quân?” Phạm Âm nhẹ nhàng giãy giụa, “Làm ơn đi, bây giờ là tình huống gì chứ.”

“Bé con…” Trong giọng nói ưu mỹ của Tinh Linh Vương mang theo chút tình dục, lại khiến bản thân nảy sinh ảo giác thuận theo.

Bỗng nhiên ở một hướng khác truyền đến tiếng nói chuyện, Tinh Linh Vương kéo Phạm Âm nhảy lên cành cây, đi tới theo một hướng khác.

Phạm Âm được Tinh Linh Vương ôm vào trong lòng, dùng thân thể đùa dai khe khẽ cọ hắn.

Tinh Linh Vương rên lên một tiếng, ôm Phạm Âm càng thêm chặt. Phạm Âm khẽ nở nụ cười.

Bốn đứa trẻ nhân loại đi qua phía dưới tàng cây của bọn họ, là bốn cô bé đáng yêu. Chỉ thấy một cô bé tết hai đuôi sam trong đó lớn tiếng nói: “Thật đó thật đó, ta thật sự nhìn thấy trứng chim cực kỳ xinh đẹp, ta xin thề.”

“Vậy tại sao ngươi không lấy về?” Một cô bé cũng dùng âm lượng giống vậy để hỏi.

“Cây cao quá, ta một mình không trèo lên được.” Cô bé kia đỏ mặt nói.

“A, Elizabeth chân ngắn, không trèo lên cây được, chỉ có thể gọi bạn của mình đến.” Một cô bé tóc ngắn mặt tàn nhang cười nói. Mặt của cô bé phát hiện trứng chim đầu tiên càng thêm đỏ. Một đường cười nói biến mất ở trong rừng cây.

“Trứng chim?” Phạm Âm và Tinh Linh Vương liếc mắt nhìn nhau, lặng im theo sau.

Bọn họ theo nhóm bé gái kia đi qua đường nhỏ ngang dọc đan xen, đi đến phía trước một gốc cây sồi cao lớn. Cây sồi cao lớn như vậy dù ở Wabenella cũng rất hiếm thấy.

“Chính là chỗ đó.” Cô bé tết hai đuôi sam chỉ cái tổ tạo thành từ một đống cành khô ở phía trên cao, tuy rằng rất cao, nhưng cành khô dưới tổ rất ít, có thể dễ dàng thấy được tình hình bên trong tổ.

Trứng bên trong rất đẹp.

Lớn khoảng chừng nắm tay của bé gái, lóe ra ánh sáng màu trắng như trân châu, ở trong ánh nắng đầu xuân phản xạ ra ánh sáng bảy màu lấp lánh. Giống như có ma lực hấp dẫn người, bốn cô bé dùng ánh mắt cực kỳ mê thích nhìn quả trứng đó.

“Thối chết, mùi của yêu ma này sao lại thối như vậy chứ…” Phạm Âm nhẹ giọng oán trách.

Tinh Linh Vương ôm hắn mỉm cười.

“Khi nào thì đi lấy trứng?”

“Phải chờ một chút.” Tinh Linh Vương nói, “Chúng ta phải lấy trứng trong tay các nàng — đó mới là điều ta muốn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì quả dư lại kia mới là quả trứng tốt nhất.”

“Vậy lên thôi.” Cô bé dẫn đường cổ động những người khác, “Chúng ta lên lấy trứng xuống.”

Ba cô bé còn lại đã làm theo, bốn người giúp đỡ lẫn nhau leo tới được tổ chim kỳ lạ phía trên cây sồi cao lớn.

Năm quả trứng yên tĩnh nằm nơi đó.

“A, có một quả trứng màu xám.” Một cô bé trong đó la lên.

“Vừa vặn có bốn người, chúng ta mỗi người lấy một quả đi.” Cô bé tết đuôi sam dẫn đường kiến nghị, ba cô bé còn lại vì tranh giành quả trứng xinh đẹp nhất nên tranh cãi, lại không chú ý trên khuôn mặt của cô bé nọ lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Lông tơ của ta đều dựng hết lên rồi.” Phạm Âm oán giận nói, “Những quả trứng này nhìn buồn nôn quá, sao chúng nó lại thích như vậy?”

“Xuỵt.” Tinh Linh Vương hôn chặn miệng của hắn, cho đến khi hắn an tĩnh lại.

Thế là mỗi cô bé trong tay cầm một quả trứng, nhưng bốn người thật lâu không nói gì.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Cô bé dẫn đường nở nụ cười, giọng nói không còn nhu hòa nữa, trái lại mang theo tiếng khàn khàn kỳ quái.

“Tốt, đúng là một thân thể khỏe mạnh…” Giọng nói của một cô bé khác cũng vậy, “Ngươi nhớ được nhà của các cô bé này chứ?”

“Tất nhiên.” Phát ra tiếng cười trầm thấp khó nghe.

Các cô bé thả quả trứng trong tay xuống, quả trứng vốn xinh đẹp biến thành màu xám không còn sáng bóng, từ xa nhìn lại giống như từng quả sắc xám — ngoại trừ quả trong tay cô bé dẫn đường vẫn xinh đẹp như cũ.

Cô bé thận trọng bưng nó, nói với ba người còn lại: “Vậy chúng ta xuống thôi.”

Các cô bé không còn leo cây vụng về giống như vừa nãy nữa, mà rất nhẹ nhàng nhảy từ trên tổ chim xuống, ngay sau đó đã an toàn giẫm trên mặt đất, hoàn toàn không giống như động tác của nhân loại.

Các cô bé chuẩn bị theo đường cũ trở về sơn thôn của nhân loại. Nhưng lại nhìn thấy hai người chặn trước mặt mình.    

Đứng ở phía trước là tinh linh tóc bạc, phía sau là một người giống như nhân loại, nhưng lại không quá giống nhân loại.

Bốn cô bé nhìn bọn họ cảnh giác, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Chúng ta chỉ cần quả trứng kia.” Tinh linh nhẹ giọng nói, khiến người cảm thấy đặc biệt có thiện cảm.

“Không được, ngươi không thể mang huynh đệ của chúng ta đi.” Bốn cô bé thét lên, sợ hãi nhìn bọn họ.

“Đưa nó cho ta.” Tinh linh tóc bạc nói lại một lần, Phạm Âm ở bên cạnh thờ ơ nhìn, sao lại cảm thấy hình như phụ quân đang sắm vai người xấu nhỉ.

Thân thể bốn cô bé run rẩy, khiến người nhìn hết sức không đành lòng, nhưng Tinh Linh Vương lại không lộ ra vẻ mặt đồng tình, chỉ vươn tay ra với bọn họ.

Một cô bé bật khóc, sau đó, ba cô bé khác đều bật khóc, giống như bọn chúng đều đồng thời mất đi người thân. Các cô bé vừa khóc thương tâm vừa từ từ đưa quả trứng trong tay đến trên tay Tinh Linh Vương.

“Các ngươi muốn… làm gì với nó?” Một cô bé khóc hỏi.

“… Các ngươi đi đi.” Tinh Linh Vương cầm trứng ở trong tay nói với bốn cô bé.

Cuối cùng Phạm Âm đưa mắt nhìn theo chúng nó rời đi khỏi tầm mắt của bọn họ.

“Nhìn chúng hình như rất buồn.” Phạm Âm nói.

“Có lẽ so với hình như còn buồn hơn.” Tinh Linh Vương cười nói.

“Yêu ma cũng có tình càm như tình thân à?”

Tinh Linh Vương không trực tiếp trả lời vấn đề của Phạm Âm, y chỉ đưa mắt nhìn về phía trên gốc cây sồi cao lớn kia.

Không biết từ lúc nào, chủ nhân của tổ chim trên cây sồi đã đã trở lại. Một con chim hai đầu màu đỏ, hai đôi mắt màu đỏ của nó nhìn hai người, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

“Có lẽ bọn chúng cũng có tình thân…” Tinh Linh Vương mỉm cười với Phạm Âm, “Chúng ta trở về thôi.”

Hai người dựa theo đường cũ đi ra khỏi rừng cây, Phạm Âm đi theo Tinh Linh Vương, không quay đầu nhìn lại, lúc hai người vừa mới đi ra khỏi rừng cây, một tiếng hót đau buồn nhỏ đến không thể nghe được truyền vào trong tai Phạm Âm. Phạm Âm quay phắt đầu nhìn lại, vẫn là rừng cây yên tĩnh, nhành ngọn chồi non sinh trưởng nhắm thẳng lên bầu trời trong xanh đầu xuân.

Đi một đoạn đường dài, chờ lúc đi ra khỏi khe núi trở lại được bờ sông chảy qua Wabenella, đã là hoàng hôn rồi, buổi tối đầu xuân so với mùa đông thì tối chậm hơn rất nhiều, nhưng vẫn sẽ tới.

Tinh Linh Vương lấy đèn dầu từ trên trạc cây xuống, đi ở phía trước.

“Quả trứng kia… cũng là vật chứa dùng để chống đỡ không gian này sao?” Phạm Âm nhẹ giọng hỏi, hắn biến mất ở trong bóng tối, chậm rãi đi theo Tinh Linh Vương.

Áo khoác màu trắng thật dài của Tinh Linh Vương xẹt qua trên bãi cỏ trong đêm tối, giọng nói ở trong không khí buổi tối truyền tới, “Ừ… Quả trứng tốt nhất trong năm quả trứng.”

“Sao lại nói vậy?” Giọng nói khó hiểu của Phạm Âm ở phía sau Tinh Linh Vương vang lên, “Yêu ma kia là… cái gì vậy?”

“Là một loài trong yêu ma song đầu xuất hiện khá sớm, hiện tại trên đại lục Ager đã không còn nhiều lắm… loài yêu ma này là loài lưỡng tính, sẽ sinh ra trứng thế này, sau đó để sinh vật khác tiếp xúc, một khi tiếp xúc thì có thể ký sinh ở trong cơ thể những sinh vật đó, quả trứng nguyên bản sẽ vô dụng — cũng chính là sau khi chạm vào mấy nhân loại kia thì biến thành màu xám. Những quả trứng đó đã không còn tác dụng nữa.”

“Ký sinh? Chiếm thân thể?”

“Không phải.” Giọng nói của Tinh Linh Vương dịu dàng, “Sau khi mấy đứa trẻ kia trở về nhà sẽ giống như cũ, nhưng những yêu ma kia ký sinh ở bên trong, hút chất dinh dưỡng, qua vài năm thì có thể rời khỏi thân thể của những đứa trẻ đó.”

“À…” Phạm Âm gật đầu.

“Yêu ma rất thông minh, chênh lệch về thực lực vừa nhìn đã biết.” Tinh Linh Vương nói, “Nếu như nhân loại cũng có thể hiểu rõ, vậy thì giết chóc giữa nhân loại sẽ ít đi.”

Phạm Âm bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Tinh Linh Vương, treo ở trên người Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương xoay người, nở nụ cười, “Bé con làm sao vậy?”

“… Mệt rồi mệt rồi, đi không nổi nữa.” Phạm Âm bĩu môi, tựa trên vai Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương cười nói: “Đã đến rồi, tự đi về nhà được không?”

Phạm Âm ngẩng đầu, phát hiện đã đến trước vương quốc Tinh Linh của Wabenella. Bất luận là nhà ở trên cây hay là cung điện ở trên mặt đất đều đốt đèn dầu lờ mờ. Đèn dầu ở trên những ngọn cây hai bên chiếu sáng cầu thang lượn vòng, Nguyệt Bạch đang nâng đèn dầu nhìn hai người bọn họ.

“Nguyệt Bạch, đưa bé con trở về.” Tinh Linh Vương nói với Nguyệt Bạch, “Ta đến điện Anh Linh cất trứng đã.”

Nguyệt Bạch rũ mắt gật đầu, đi xuống cầu thang.

Phạm Âm liếc mắt nhìn về phía sau, rừng rậm màu đen, dường như vẫn còn có thể nghe thấy tiếng kêu của yêu ma.

“Elizabeth, Elspeth, Betters và Bayse; các nàng cùng đi tìm một tổ chim; các nàng tìm được một tổ chim bên trong có năm quả trứng; các nàng cầm một quả, để lại bốn quả.”
Bình Luận (0)
Comment