Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 76

Phạm Âm được Tinh Linh Vương ôm trong lòng, lá rụng bay lượn trước mặt bọn họ như những con hồ điệp sắc vàng có sự sống.

“Tiếng sắc bén vừa rồi…” Phạm Âm ngẩng đầu nhìn Tinh Linh Vương, “Là rồng ngâm sao?”

“… Xem ra là tộc trưởng tộc Rồng phía Đông tự mình đến.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói cho Phạm Âm, “Ta nghĩ, có lẽ ngươi cũng sẽ không thích nó.”

Phạm Âm lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Ta chỉ thích phụ quân thôi.”

Tuy rằng lúc này Tinh Linh Vương rất muốn hôn bán tinh linh xinh đẹp này, nhưng trong tình huống hiện nay, vẫn nên áp chế loại xung động này xuống.

Đoạn cuối rừng cây là một bãi cỏ mênh mông, hai bên là núi cao chót vót, nhìn qua giống hệt một thung lũng. Bởi vì một năm bốn mùa khí hậu ấm áp cùng với địa hình đặc biệt của phía Đông đại lục, sinh mệnh lực của thực vật nơi này rất mạnh mẽ. Trên những ngọn cây sát biên giới thung lũng treo một vài thực vật dây leo mềm mại sống dựa vào cây cối và mặt đất, cây ráy, cà dã hải, quả đằng toàn duyến thích vv… Trên bãi cỏ mênh mông nở rất nhiều bông hoa nho nhỏ và những ngọn cỏ xanh tươi tốt.

Lúc ba người đứng ở trên bãi cỏ thì gió đã ngừng thổi, tất cả lá rụng vốn đang bay lượn trên không trung như những con hồ điệp mất đi sinh mệnh, khoan thai bay xuống.

Ánh sáng trên bầu trời có hơi tối, tuy rằng không có cảm giác đè ép như hồi nãy, những vẫn giăng đầy mây đen như cũ, thậm chí đã đổ mưa nhỏ. Có ít gió lạnh thổi qua bãi cỏ, dấy lên gợn sóng trong veo như trên mặt hồ, có một con rồng ở trước mặt bọn họ.

Có thể nói lịch sử của rồng đã rất lâu đời, còn lâu hơn cả lịch sử của tinh linh, nhưng chúng nó không am hiểu kể chuyện, đối với chúng nó thì kiêu ngạo của chúng nó đến từ huyết thống trong cơ thể.

Cụ thể tộc Rồng trên Ager ra đời từ niên đại nào vẫn chưa được chứng thực, phần lớn ý kiến là chúng nó đã ra đời bắt đầu từ thời đại của Thần, chúng nó cùng sinh sống với chư Thần một đoạn thời gian. Nhưng như những vì sao cũng có ngày rơi xuống, từ sau niên đại thần thoại của chư Thần, tộc Rồng bắt đầu sa sút. Như là bị nguyền rủa, chúng nó trở nên càng ngày càng ích kỷ, càng ngày càng hung ác, càng ngày càng cố chấp.

Mặc dù chúng nó không hoàn toàn diệt vong, nhưng số lượng lại càng ngày càng ít, Thần hắc ám gieo xuống bên cạnh chúng nó vô số mầm mống tội ác, tàn sát lẫn nhau hoặc là thù ghét lẫn nhau, cho đến khi Tinh Linh Vương xuất hiện.

Tuy rằng tộc Rồng cũng là một chủng tộc cao ngạo, nhưng chưa bao giờ keo kiệt lời ca ngợi với Tinh Linh Vương. Nếu như không phải Tinh Linh Vương cho chúng nó mượn sức mạnh, sợ rằng chúng nó đã sớm diệt vong trong trận chiến với Thần hắc ám rồi.

Mưa rơi lên người có chút lạnh, khí áp rất thấp, xung quanh ngoại trừ tiếng gió yếu ớt và tiếng xào xạc của lá cây thì hầu như không có tiếng gì khác.

Phạm Âm cúi đầu nhìn con rồng kia, giống như miêu tả trong tất cả truyền thuyết vậy: toàn thân khoác lớp vảy cứng rắn, có móng và răng sắc nhọn.

Hắn chỉ từng thấy qua hai con rồng, một con là tọa kỵ của Alice còn một con chính là Stefans. Mỗi lần nhìn thấy chúng nó hắn đều cảm thấy chúng nó thật cao quý và đẹp mắt, chúng mang theo sự trầm ổn tích tụ từ năm tháng lâu dài và thần bí như trong thần thoại.

Con rồng này cũng vậy, nó là một con rồng màu đỏ, lân phiến bao phủ trên thân giống như màu sắc của ngọn lửa. Tuy rằng không quá tiên diễm, nhưng lại khiến người cảm nhận được nguy hiểm giống như phải đối mặt với một ngọn lửa.

Đa số rồng đều có con mắt màu vàng, con ngươi hình thoi màu đen, như thế khiến mắt của chúng nó nhìn yêu dị hơn đôi chút.

Nếu như nhất định phải hình dung, thì nhìn nó rất anh tuấn, nếu so sánh, Stefans lộ vẻ tà ác, dù thực tế không phải vậy, bởi vì trong ấn tượng mọi người thì màu đen vĩnh viễn là màu sở hữu của Thần hắc ám.

Màu đỏ xinh đẹp như thế, giống như nghiệp hỏa đến từ địa ngục, đốt cháy hết tất cả tà ác nhân gian.

Con rồng đỏ dùng đôi mắt vàng nhìn ba người, ánh mắt mang theo chút xoi mói.

“Nhìn ngươi mang theo những ai đến này…” Con rồng đỏ nhẹ giọng nói, giọng nói truyền vào trong đầu của ba người, “Một bán tinh linh, một người lùn dong dài, còn có con rồng đen Stefans.”

“A, bán tinh linh.” Con rồng kia nhìn chằm chằm bán tinh linh tóc đen ở trong lòng Tinh Linh Vương, “Ngươi rất nổi tiếng ở trong tộc Rồng chúng ta.”

Phạm Âm trong lòng Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói: “Ta không biết ở trong tộc Rồng ta cũng nổi tiếng vậy đấy.”

“Tất nhiên ngươi phải nổi tiếng rồi.” Con rồng đỏ ôn nhu nói, “Tinh Linh Vương vì ngươi đã lấy lại sức mạnh ở phía Đông và phía Tây — Tuy đó đúng là sức mạnh của y, nhưng mà đột nhiên lấy đi như thế vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.” Giọng nói của con rồng đỏ rất dễ nghe, ấm áp tựa như mặt trời, có điều nội dung của nó hình như không mang theo ý tốt thì phải.

“Yêu ma phía Đông dị dộng, tập kết với đại quân sinh vật hắc ám phía Tây, đều là kết quả của việc sức mạnh bị lấy đi.” Giọng điệu của rồng đỏ lên cao, “Theo ta được biết, đã có rất nhiều người đã trả giá bằng mạng sống vì hành động tùy tiện lần này của ngươi.”

“Ngươi vẫn tự cho là đúng như vậy.” Tinh Linh Vương đột nhiên lên tiếng, “Những kết quả đó chưa hẳn là do sức mạnh của ta bị lấy đi, có lẽ đã xảy ra chuyện gì khác, đây cũng là nguyên nhân ta đến phía Đông đại lục lần này.”

Theo Phạm Âm biết, Tinh Linh Vương rất ít khi kiên nhẫn giải thích cho người khác như vậy, thực ra Tinh Linh Vương cũng không phải là một người kiên nhẫn lắm đâu.

“Ngươi khẳng định các ngươi không phải đến để du lịch? Ngươi có vẻ yêu thích bán tinh linh này nhỉ?” Rồng đỏ nheo mắt lại, hơi cúi đầu nhìn Phạm Âm. Động tác này không phải nói thị lực của con rồng này có vấn đề, đa số rồng sẽ nhìn đồ vật như vậy, chứng minh nó rất hứng thú hoặc là chuẩn bị công kích.

“Bán tinh linh tóc đen mắt đen, trở thành con nuôi của Tinh Linh Vương vĩ đại nhất trên đại lục Ager.” Rồng đỏ nhẹ giọng nói, “Nghe có vẻ khó tin quá phải không?”

“Được rồi, Rood.” Tinh Linh Vương nói với rồng đỏ, “Bọn ta đến phía Đông không tới chào hỏi ngươi là bọn ta thất lễ, nhưng bọn ta rất vội.”

“Các ngươi đến phía Đông vì cái gì?”

“Freya…” Tinh Linh Vương ngẩng đầu, “Nữ tế ti duy nhất của tộc Tinh linh, ta muốn lời tiên đoán của cô ấy.”

“Cô ta đã bị Thần từ bỏ, hơn nữa cô ta đang đi lưu đày chứ không phải đến nơi này nghỉ phép.” Rồng đỏ Rood nói, “Với lại nơi cô ta ở đang là mặt trận tiền tuyến, có lẽ chờ ngươi đến đó, thành trì kia đã bị yêu ma chiếm cứ rồi.”

“Ta không biết chuyện về yêu ma lại nghiêm trọng đến vậy.” Tinh Linh Vương nói, “Có lẽ ta có thể giúp đỡ cho ngươi.”

“Chuyện phía Đông đại lục đã có tộc Rồng bọn ta ở đây, ngươi không cần phải nhúng tay.” Rood nhanh chóng nói, “Hơn nữa Freya bị lưu đày tới nơi này, ngươi không thể gặp cô ta.”

“Rood, ta phải lấy được lời tiên đoán của cô ấy, ta nghĩ… ngươi cũng biết.” Tinh Linh Vương ngừng chốc lát, “Những vì sao rơi xuống, Thần hắc ám sẽ lập tức xuất hiện.”

Con ngươi màu đen hình thoi của rồng đỏ co lại một chút, “Không sai, những vì sao rơi xuống đại biểu Thần hắc ám xuất hiện, sẽ bắt đầu chiến tranh, cho nên bây giờ ngươi chỉ cần trở lại rừng rậm của ngươi chuẩn bị cho tốt là được, không cần phải đi tìm Freya nữa.”

“Mỗi lần trước đại chiến ta đều sẽ đi tìm cô ấy.” Tinh Linh Vương chậm rãi nói, “Tuy rằng bây giờ cô ấy không còn năng lực câu thông với Thần, nhưng năng lực tiên đoán của cô ấy vẫn còn. Nếu như có thể ngăn cản trước khi Thần hắc ám xuất hiện thì có thể tránh được chiến tranh.”

“Rõ ràng quan điểm của chúng ta khác nhau.” Rood ôn nhu nói, “Lần này ta sẽ không để gã bị phong ấn tiếp, mà muốn tiêu diệt gã triệt để, điều này với ngươi cũng là một chuyện tốt, không phải sao, Tinh Linh Vương điện hạ tôn quý.”

“Chúng ta luôn phải tìm kiếm phương pháp giải quyết một cách hòa bình.” Tinh Linh Vương nói, “Tuy rằng sinh mệnh trên Ager đại lục giảm bớt, đối với chúng ta cũng không có tổn thất gì, nhưng dù sao chiến tranh không phải là một chuyện tốt.”

Con rồng đỏ phát ra tiếng khẽ như của nhân loại: “Sở thích của chúng ta khác biệt.”

“Rõ ràng việc chỉ chém giết yêu ma không thõa mãn được ngươi.” Tinh Linh Vương thở dài, “Ngươi rõ ràng là cùng một loại sinh vật với Alice.”

“Alice hả?” Con rồng đỏ nghe được tên của cô nàng thì khẽ thở dài, “Nếu như là Alice, chắc hắn sẽ hiểu ta.”

“Ngươi nên dùng ‘cô’ mà không phải ‘hắn’.” Tinh Linh Vương nói, “Cô ấy bây giờ đang dùng thân thể giới nữ.”

Lúc Phạm Âm nghĩ rằng bọn họ đang đàm luận về việc nhà, rồng đỏ lại nói: “Ta sẽ không để các ngươi đi tìm Freya, Tinh Linh Vương, bây giờ ngươi hẳn nên quay về vương quốc của mình chuẩn bị cho chiến tranh.”

“Ta tất nhiên không giỏi thuyết phục… một con rồng như ngươi.” Tinh Linh Vương thì thào nói: “Đúng vậy, ngươi cấp tiến, nhiệt tình hơn nữa tính cách tùy hứng vẫn không thay đổi, giống như cha của ngươi vậy.”

“Ta tự hào vì cha của ta.” Rood nói, “Ngươi biết đó, dòng họ của ta trên mảnh đất này là dòng họ cao quý nhất tộc Rồng.”

“Đúng vậy.” Tinh Linh Vương hiếm có tán thành lời của nó, “Điều này có nghĩa, phải hy sinh rất nhiều thứ, đúng chứ? Người cha đã chết trong chiến tranh của ngươi chính là một cảnh cáo.”

“Muốn được thứ gì đó, thì nhất định phải mất đi một thứ khác, không phải sao?” Rồng đỏ nhẹ giọng nói, “Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ông ấy.”

“Mà ngươi…” Rồng đỏ nhìn vào con rồng đen Stefans đang nằm trên vai Phạm Âm, “Sao ngươi lại biến thành bộ dáng buồn cười này, ngươi ngủ đến ngu rồi hả?”

Stefans dùng đôi mắt vàng kim nhìn nó, nhưng cũng không lên tiếng, Phạm Âm có thể cảm nhận được cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong không khí.

Phạm Âm đã hiểu đôi chút về đánh giá của Tinh Linh Vương với rồng phía Đông rồi. Nói đơn giản, con rồng đỏ Rood kia chính là một tên thanh niên thời kỳ phản nghịch, tính tình quái đản, hiếu chiến, trọng điểm là nó có hơi chủ nghĩa bản thân, cho nên kiểu này đúng là điển hình của khó ứng phó.

Nếu như có thể lặng lẽ tìm được Freya, lấy được tiên đoán, cố hết sức tránh khỏi tình huống như bây giờ, mà đó vốn cũng là dự định của Tinh Linh Vương, nhưng giờ rõ ràng đã thất bại rồi.

“Ta không định dùng vũ lực để cưỡng ép đi qua.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói.

“Vậy thì tốt nhất giờ ngươi nên trở về.” Rood nói “Ngươi có thể để con rồng đen kia chở các người về, ngươi đừng để ý nó sẽ vỗ đôi cánh màu đen của nó trên không phận địa bàn của ta.”

“Nhưng ta nhất định phải tìm được Freya.” Tinh Linh Vương nói, “Có lẽ sẽ tránh được một cuộc chiến tranh.”

“Phải không…” Rood nhẹ nhàng nói, “Vì sao hắc ám đã rơi xuống, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, nếu ngươi kiên trì muốn đến Inardo, ta sẽ không ngăn cản ngươi, dù sao ngươi cũng là Tinh Linh Vương bệ hạ tôn quý nhất.”

Rồng đỏ nói xong hơi mang thâm ý nhìn bán tinh linh ở bên cạnh Tinh Linh Vương, xoay người bay đi. Phạm Âm vốn cho rằng nó sẽ đánh một trận với Tinh Linh Vương, hoặc là gọi vài chiến binh tộc Rồng gì gì đó tới, nhưng lại không ngờ chỉ bỏ đi dứt khoát như vậy.

“Xem ra, nó đã chín chắn hơn rất nhiều.” Tinh Linh Vương cười khẽ.

“Trước đây nó rất xung động à?” Phạm Âm tò mò hỏi.

“Đúng vậy.” Tinh Linh Vương gật đầu, “Lúc nó còn là một con rồng nhỏ — đã từng thích Alice, tuy rằng lúc đó Alice là một nam tinh linh.”

“Nghe có vẻ hình như chúng ta hơi bát quái thì phải.” Phạm Âm nói, “Yêu đương vượt qua chủng tộc ở trên Ager coi bộ không ít nhỉ.”

“Đúng vậy đấy.” Tinh Linh Vương ngẩng đầu, mưa đã tạnh, bãi cỏ có chút ẩm ướt, nhưng mỗi người đều cảm thấy những giọt nước trong suốt đọng ở trên lá cỏ cực kỳ đáng yêu, “Ngươi chính là một ví dụ trong số đó.”

Phạm Âm khẽ nở nụ cười, nhưng ở thế kỷ 21 lại không có yêu đương như vậy, như mèo và chuột thì vĩnh viễn cũng chỉ có rượt đuổi mà thôi. Ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng lộ ra khỏi tầng mây thật dày, gió nhẹ sau cơn mưa có vẻ khá trong lành, mang theo sức sống của sinh mệnh.

“Mấy lời ngươi nói hồi nãy… là sự thật sao?” Phạm Âm nhẹ giọng hỏi, “Ngươi nhìn thấy gì ở trong Tháp tiên đoán?”

“Vì sao hắc ám trên bầu trời rơi xuống Ager.” Giọng nói của Tinh Linh Vương vẫn tao nhã như cũ nhưng lại có thêm chút u buồn không diễn tả được, “Giống như lời của Rood, có lẽ chiến tranh sắp bắt đầu.”

“Ta có thể cùng ra chiến trường với phụ quân…” Phạm Âm hưng phấn nói, “Có lẽ Stefans không ngại chở thêm một người đâu, đúng không Stefans?”

“Đúng vậy, ta kể cho ngươi nghe.” Sau khi Stefans thấy Rood đi thì tinh thần lập tực tỉnh táo, “Lúc chiến tranh có thể dùng ma pháp theo ý mình, ăn yêu ma, bây giờ ta chưa đến nỗi đói chết, đều là nhờ ăn được lúc đó. Qua một thời gian ngắn nữa chiến tranh bắt đầu, ta dẫn ngươi đi cùng.”

“Ta cảm thấy mình đợi không kịp rồi.” Phạm Âm nói với vẻ ưu buồn “Có lẽ ta nên thương lượng về chuyện chiến tranh với Rood.”

“… Các ngươi đều là phần tử cuồng nhiệt chiến tranh hả?” Tinh Linh Vương nhíu mày nhìn Phạm Âm và Stefans đang lập kế hoạch cho chiến tranh, “Giáo dục của ta lệch quỹ đạo đến vậy à?”

“Ngài là… Tinh Linh Vương.” Một giọng nói mềm mại, cắt đứt cuộc trò chuyện tràn đầy hào hứng này.

Phạm Âm lướt qua bờ vai Tinh Linh Vương, nhìn thấy người có hình dáng hoàn toàn không tương xứng với giọng nói — Szatler của tộc Người Lùn.

“Szatler à đừng có dùng giọng điệu như vậy, nó khiến ta nổi da gà.” Phạm Âm chỉ trích không lưu tình chút nào.

Tuy rằng suy nghĩ trong lòng của Tinh Linh Vương chính là đã biết thân phận của ta thì gã sẽ lập tức kéo giãn khoảng cách với Phạm Âm, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì phong độ gật đầu, cũng không lấy áo choàng trên người xuống.

Qua một thời gian dài trầm mặc, Szatler mới mở miệng nói: “Đúng vậy, ta nên sớm nghĩ đến, ai có thể có năng lực khiến đám thực vật ăn thịt rút lui kiểu đó chứ.”

Nói đến thực vật, Phạm Âm nhớ tới chuyện bên ngoài kết giới của vương quốc Tinh Linh, lúc thiếu nữ yêu Tinh Linh Vương say đắm kia đến, kéo theo một nhóm lớn yêu ma — hình như đều bị Tinh Linh Vương hù chết thì phải —
Bình Luận (0)
Comment