Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 92

Tay nghề đầu bếp của khách sạn này không tệ, yêu cầu của tinh linh đối với bất kỳ thứ gì cũng đều gần như bắt bẻ, trong này tất nhiên bao gồm cả thức ăn, bọn họ chỉ ăn đồ ăn thiên nhiên hoặc thức ăn tinh xảo đến mức gần như là tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng mà Phạm Âm vẫn cảm thấy thức ăn của nhân loại thích hợp với khẩu vị của mình hơn, thức ăn nơi này làm thật sự không tệ, hắn lại lần nữa phát ra cảm khái ở trong lòng — mặc dù bây giờ đồ hắn ăn là cơm thừa canh thừa.

Một người khác đã ăn xong đang định trải đệm giường đi ngủ.

“Ở đây chỉ có một một cái giường.” Phạm Âm hảo tâm nhắc nhở Blake đang dấn thân vào con đường nghề nghiệp lính đánh thuê này.

Sau khi Blake trải xong đệm giường, xoay người ngồi trên giường, đôi mắt màu lam của hắn nghiêm túc nhìn Phạm Âm, “Tất nhiên ta biết, nhưng ta cảm thấy… nơi cố chủ dễ bị tập kích nhất vào ban đêm vĩnh viễn đều là ở trên giường, cho nên, ta nghĩ, tình huống nguy hiểm như vậy, ta nên gánh vác cho ngươi.”

“Không cần.” Phạm Âm ăn xong một miếng cơm cuối cùng, đứng lên đi tới trước mặt Blake nói, “Có lẽ chúng ta nên nói về chuyện liên quan đến thuê mướn trước.”

“Ngươi không phải muốn ta ngủ ở trên thảm cửa đó chứ?” Blake bất mãn nói.

Phạm Âm nhìn tấm thảm cửa kia một cái, cảm thấy nó cũng đủ mềm mại, vì vậy quay đầu nói với Blake: “Nếu ngươi là lính đánh thuê, hẳn nên làm như vậy… hoặc là chúng ta nên thành lập quan hệ ngay lập tức, ngươi không muốn nghe thử xem yêu cầu của ta sao?”

“Tùy tiện đi.” Blake cũng không đứng lên, vẫn như cũ điềm tĩnh ngồi trên giường, hắn hơi nhếch đầu, mái tóc ngắn màu vàng kim tựa như những mảnh nắng vỡ đầy đất, “Chỉ cần ngươi trả đủ tiền — chẳng qua nhìn ngươi hình như rất có tiền, ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn đến Thụ Hải Wabenella, có thể không?”

“Làm ăn lớn.” Blake huýt sáo một cái, “Ngươi phải trả một nửa tiền cọc trước cho ta.”

“Cái này đủ chưa?” Phạm Âm tháo một chiếc lắc bạc từ trên cổ tay xuống, trên chuỗi lắc có vài chiếc lá bạc, hắn thả nhẹ nó vào trong tay Blake.

Blake nhìn chiếc lắc kia, “Thật xinh đẹp, a… là đồ trang sức đến từ vương quốc Tinh Linh Wabenella.”

“Đủ là tốt rồi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ngươi có thể đưa ta đến đó không?”

“Có thể.” Blake ôn nhu nói, “Dù sao ta cũng phải đi Wabenella, có thể kiếm thêm một khoản tiền tất nhiên tốt — ngươi biết đó đồ trang sức của tinh linh trên thị trường gần như không mất giá, nhất là đồ đến từ rừng rậm của Tinh Linh Vương.”

“Vậy thì bây giờ…” Đôi mắt màu đen của Phạm Âm nhìn hắn nói: “Ta vẫn luôn cho rằng yêu ma sẽ không tùy tiện đi du lịch khắp nơi, có lẽ thường thức về yêu ma nên sửa lại rồi.”

“Ngươi nhìn ra được?” Blake nheo mắt, ngón tay của hắn nhéo nhẹ cằm của mình, “Hay là nói ngươi biết chủ nhân của thân thể này?”

“Thân thể của… hắn tại sao lại ở trong tay ngươi?” Giọng nói của Phạm Âm trầm thấp, nhiệt độ trong phòng dường như hạ xuống mấy độ, Blake đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi không thích hợp với vẻ mặt như vậy.” Hắn nói khẽ, “Ta chưa từng nghe hắn nói đến chuyện, hắn còn quen biết bán tinh linh.”

“… Ngươi.” Phạm Âm do dự nhìn hắn, trong lúc nhất thời sờ không rõ ý trong lời của hắn, “Sao ngươi lại ở trong thân thể của hắn, hắn đâu?”

“Ta và hắn dùng chung một thân thể.” Giọng nói của Blake rất êm tai, điều này có lẽ di truyền từ huyết thống của mẹ, khi còn bé Phạm Âm đã từng nghe giọng của mẹ, êm tai mà dịu dàng, khiến người cảm thấy an lòng, Blake cũng giống vậy, tuy giọng của hắn hơi lộ ra trầm thấp, “Mấy ngày trước đã xảy ra chút chuyện, cho nên hắn tạm thời nghỉ ngơi một chút, bình thường ta sẽ không đi ra.” Hắn tiếp tục nói.

Đây có được tính là hai tầng tính cách không?

Phạm Âm trừng hắn, mặc dù dáng vẻ bây giờ của Phạm Âm có chút ngốc, nhưng bản thân không để ý là được rồi.

“Ta nói như vậy ngươi hiểu rồi chứ?” Blake lộ ra nụ cười, “Ta cho rằng ngươi sẽ hiểu mà nhỉ.”

“Ý của ngươi là nói…” Phạm Âm khô khan nói, “Hắn vẫn còn sống, cũng ở trong thân thể này — các ngươi dùng chung một thân thể sao?”

“Ta phải đi tìm lại thân thể của ta, xem như trả giá, ta khiến thân thể của người này đạt được thanh xuân vĩnh viễn.” Blake nở nụ cười, “Giao dịch có lợi nhất không phải sao?”

“Thời gian bất động tương đối vẫn tính là thanh xuân chân chính?” Phạm Âm lạnh lùng hỏi.

“Cái này cũng không quan trọng không phải sao?” Blake đứng lên, hắn cao hơn Phạm Âm một cái đầu, bọn họ dán vào rất gần, Phạm Âm có thể ngửi được mùi của ánh nắng và bụi bặm trên người hắn, “Bọn ta chỉ lựa chọn cái mình cần.”

“Sau khi ngươi tìm được thân thể… hắn sẽ thế nào?”

Blake đột nhiên không cười nữa, ngón tay thon dài của hắn khều lọn tóc đen mềm mại màu đen của Phạm Âm, cũng cuộn xoắn nó, “Nên thế nào, thì sẽ thế đó.”

“… Yêu mà đều như vậy sao?”

Blake cúi đầu nhìn Phạm Âm đang rũ mi mắt, hắn có thể thấy được lông mi thật dài cùng với bóng mờ đáng yêu phía dưới nó của Phạm Âm, cũng có thể nhìn thấy được chóp mũi xinh xắn cùng với làn da trắng nõn đến mức có chút tái nhợt của hắn — hắn xinh đẹp mảnh mai giống như tinh linh lại mềm mại yếu ớt như nhân loại.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, con mắt màu đen khiến Blake nhớ tới vô số đêm đen trước kia.

“Đây là thỏa thuận ban đầu của bọn ta… dù sao.” Blake dừng một chút, dường như đang lựa chọn làm sao bỏ đi từ sai, “Dù sao hắn sống so với người khác càng có sức sống hơn… so với những nhân loại khác ấy.”

Phạm Âm trầm mặc, ngay sau đó nghiêng mặt sang bên: “Vậy thì, cứ như vậy đi.”

Blake đi đến cửa chuyên chú nhìn tấm thảm kia, “Ta thật sự phải ngủ ở nơi này sao?”

“Ngươi có thể thuê thêm một phòng nữa.” Phạm Âm nói, “Ta không ngại phải trả thêm tiền một phòng.”

“Không không.” Blake nghiêm túc nói, “Ta phải bảo vệ ngươi… ta nghĩ giường của ngươi cũng khá lớn.”

“… Yêu cầu của ngươi hơi quá đáng thì phải?” Phạm Âm liếc mắt nhìn Blake.

“Không quá đáng chút nào, nghĩ thử xem trong khách sạn này toàn bộ là yêu ma đó.” Blake kiên định đi tới, lần nữa ngồi lại trên chiếc giường mềm mại, “Đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào, huống hồ, thân thể nhân loại rất dễ sinh bệnh… tuy sẽ không chết, nhưng luôn sẽ khiến người đó khó chịu.”

“… Hắn lúc nào sẽ đi ra?” Phạm Âm hỏi, nhưng không đuổi hắn rời đi nữa.

“Ai biết chứ? Hắn thích đi ra thì đi ra, dù sao quyền chủ động của thân thể vẫn nằm trong tay hắn.” Blake ôn nhu nói, “Đây là ước định lúc đó.”

“Thân thể của ngươi, ở đâu?”

“… Có cần thiết phải nói không?” Ngón tay của Blake phủ lên cổ tay mảnh khảnh của hắn, “Tinh linh đều tò mò như vậy sao? Là thời gian dài đằng đẳng khiến các ngươi cảm thấy nhàm chán hả?”

“Ta chỉ đang quan tâm tới chủ nhân của thân thể này mà thôi.” Phạm Âm nói, “Không phải tò mò, chỉ là quan tâm.”

“Ta có thể biết tại sao không?”

“Ta đoán…” Phạm Âm nở nụ cười, “Ngươi có phải cũng hơi tò mò rồi hay không?”

Blake cười cười, tao nhã đứng dậy: “Phong ấn trên người ngươi rất khiến ngươi khốn khổ nhỉ? Chẳng qua nhìn giống với thủ pháp của chủng tộc thô lỗ như bán thú nhân.”

“Người có thể nhìn thấy?” Phạm Âm kinh ngạc hỏi, mắt của yêu ma nhạy bén và cảm giác thì tỉ mỉ, cái này có liên quan tới việc chúng nó sinh sống lâu dài ở trong bóng tối, yêu ma này có thể biết hắn là bán tinh linh, nhưng lại không ngờ hắn có thể nhìn thấy được phong ấn — dẫu sao loại đồ vật như phong ấn này, trên lý thuyết là không có hình ảnh cụ thể, nói chính xác thì chỉ có thể nói cảm giác được hoặc là biết được, nhưng không ai sẽ nói “thấy được”. Phạm Âm tạm thời không biết nên làm ra phản ứng gì.

“Ở nơi này… ta nhìn thấy.” Ngón tay thon dài của Blake phủ lên xương quai xanh nhô lên của Phạm Âm, sau đó từ từ trượt xuống, đầu ngón tay cách lớp vải xẹt qua làn da, hắn cảm giác được máu huyết đang chảy dưới làn da mềm mại của bán tinh linh, ngón tay của hắn dừng lại trước trái tim, “Ta thấy được nơi này…”

“Dáng vẻ của ngươi nhìn qua có chút giống tên bói toán lừa gạt tiền.” Phạm Âm nói khẽ.

“Phục vụ này là miễn phí.” Blake ngẩng đầu nói, “Ở nơi kề gần trái tim của ngươi có một cái phong ấn, nó tách máu của ngươi ra, cho nên bây giờ lưu lượng máu của ngươi chỉ có một nửa, đến nỗi khiến ngươi nhìn rất yếu ớt.”

“Ta không phải nhìn yếu ớt, ta là thật sự cảm thấy thân thể yếu ớt.” Phạm Âm sữa chữa hắn, “Có lẽ ngươi có thể giúp ta cởi bỏ phong ấn, ta có thể trả thêm tiền cho ngươi.”

“Vậy ta sẽ mất cơ hội làm việc.” Blake nghiêm túc nói, “Phong ấn này không đơn giản, nhưng ta phải cảm ơn người hạ phong ấn đó, cung cấp cho người thất nghiệp một cơ hội làm việc.”

“Ta không biết yêu ma cũng cần phải ăn cơm.” Phạm Âm bĩu môi.

“Ta mặc dù không cần, thân thể này dù sao vẫn phải cần chứ?” Blake vừa nói vừa nghiêng người sang, “Ta đi tắm, nếu làm bẩn giường của ngươi, ngươi nhất định sẽ tức giận.”

“Ngươi là yêu ma ở đâu?” Phạm Âm nói, “Ta biết yêu ma đều sẽ báo tên… đặc biệt là quý tộc.”

“Đây đúng thật là thói quen không tốt.” Blake lẩm bẩm, ngay sau đó xoay người khẽ mỉm cười, “Ta gọi là Lotus, Lotus đến từ phía Bắc đại lục, có lẽ ngươi từng nghe nói qua.”

“Lotus…” Phạm Âm giang tay nói, “Chưa từng nghe nói qua, ta vẫn luôn ở trong rừng rậm.”

“Phải không?” Blake xoay người đi vào phòng tắm, một lát sau truyền ra tiếng nước từ sau cánh cửa thật dày. Phạm Âm ngơ ngác ngồi trên giường. Hắn tất nhiên biết Lotus, yêu ma quý tộc nổi danh nhất ở phía Bắc đại lục… Lotus.

Ngón tay trắng nõn của Phạm Âm chống dưới cằm, không ngờ Lotus đó lại sẽ ở trong thân thể của Blake.

Trong rất nhiều ghi chép chiến tranh của tinh linh cũng có ghi chép về Lotus phía Bắc đại lục, hắn là quý tộc nổi tiếng trong yêu ma, yêu ma trên Ager cũng được tính là một chủng tộc, nó tất nhiên là kẻ ủng hộ trung thành của Thần Hắc Ám. Mà đám quý tộc yêu ma đó, bọn họ chính là vì giết chóc và máu tươi mà đến thế giới này, mà Lotus… đã từng là người lãnh đạo nhiều lần ủng hộ chiến tranh của Thần Hắc Ám. Nhưng tại mấy ngàn năm trước, cũng chính là lần cuối cùng trong chiến đấu của Tinh Linh Vương với Thần Hắc Ám, vào lúc sắp kết thúc, không thấy Lotus nữa, mà truyền thuyết và ghi chép về hắn, đột nhiên bị ngừng ở chỗ này.

Không ngờ hắn lại bị người tách linh hồn ra khỏi thân thể, thật là tin tức giật gân, Phạm Âm nghĩ. Nhưng mà tại sao yêu ma quý tộc này lại ở trong thân thể của Blake chứ…

Em trai của ta… đến cùng là làm sao vậy?
Bình Luận (0)
Comment