Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 97

Phạm Âm im lặng không lên tiếng đi ở phía trước, Blake lấy dáng vẻ giống vậy đi ở phía sau. Ánh sáng mặt trời rực rỡ, Phạm Âm cẩn thận đi men theo bóng râm dưới lá cây.

Mặc dù Phạm Âm cảm thấy mình cũng không làm sai gì cả, nhưng nhìn thấy ánh mắt u lam của Blake thì vẫn có chút sợ hãi nho nhỏ.

“Cẩn thận.”

Phạm Âm còn chưa kịp phản ứng, Blake đã ôm hắn vào trong lòng, hắn có thể ngửi được mùi của ánh nắng và mùi vị của nam tính nhân loại trên người Blake, thân thể của Blake dày rộng có đủ cảm giác an toàn, quan trọng nhất là đủ mát mẻ. Tuy rằng không hiểu lắm tại sao yêu ma lấy thân thể của nhân loại để vào ở, nhiệt độ cũng sẽ hạ xuống, nhưng ở dưới nhiệt độ thế này, không khác nào một máy điều hòa tùy thân, đây thế nhưng so với khoa học kỹ thuật của thế kỷ 21 còn cao minh hơn nhiều, Phạm Âm không khỏi nghĩ như vậy.

“Ngươi đi đường không thể nhìn phía trước được sao?” Blake thả hắn ra lạnh lùng nói.

“Hả? Gì, gì cơ?” Phạm Âm có chút không kịp phản ứng, hắn chỉ biết thân thể này hiện tại rời khỏi Blake, khí tức nóng bỏng lại bủa vây hắn lần nữa.

“Phía trước ngươi là thực nhân đằng, ngươi đang chuẩn bị đạp lên.” Blake thấp giọng nói, tâm trạng của hắn rất không tốt, hắn rất ít khi như vậy, trong năm tháng quá khứ hắn học được làm thế nào để tự kiềm chế, nhưng ở trước mặt người này những thứ kia giống như đều không có tác dụng gì.

Mái tóc dài màu đen của người kia được buộc lên khéo léo, thân thể gầy yếu ớt, ở dưới ánh mặt trời nóng bỏng này giống như ngay lập tức sẽ té xỉu vậy, hắn đứng đó có chút không biết làm sao, sững sờ nhìn bụi cây thực nhân hoa kia, hình như còn chưa kịp phản ứng.

Bộ dáng này của hắn rất chọc người thương yêu, nhưng mà Blake chưa bao giờ cảm thấy được hắn là người cần được yêu thương, Blake luôn nhắc nhở mình rằng, người này lúc giết người đã tàn nhẫn bao nhiêu, nhưng hôm nay, những nhắc nhở này lại không nhấc lên nổi bất kỳ tác dụng nào.

Có lẽ do máu tinh linh bị phong ấn, hắn nhìn yếu đuối và cần người bảo vệ, đôi mắt màu đen của hắn cực giống màu của đêm đen vắng lặng, có thể khiến người dễ dàng sa vào. Yêu ma thích đồ vật xinh đẹp, Blake biết tên phục vụ kia chỉ làm việc dựa theo bản năng, nhưng cơn giận dữ vẫn thành hình ở trong lòng.

Blake tất nhiên biết tên phục vụ kia không đơn giản. Có thể chưởng quản một vùng đất đai to lớn phía Đông đại lục, tên kia biết rất rõ trong cơ thể của hắn có một yêu ma mạnh mẽ, cũng biết rõ hắn hoàn toàn không muốn cuốn vào trong xung đột giữa thực nhân ma và bọn chúng. Cho nên tên kia để các yêu ma của mình tập hợp ở cửa Tây thành trấn, đối phó với tiểu đội thực nhân ma, còn để Blake cùng Phạm Âm gặp được đội ngũ tinh anh của thực nhân ma.

Thật ra Blake cũng sẽ không tức giận vì vậy. Yêu ma có quy củ của yêu ma, yêu ma nơi khác tới, đi qua thổ địa của ta, thì phải để lại lễ vật của ngươi. Đây là quy tắc của yêu ma, mà lễ vật thế này đối với Lotus là rất nhẹ nhõm…

Nhưng Blake vẫn hy vọng có thể dùng thân thể của nhân loại, ít nhất là ở trước mặt hắn…

Lấy năng lực quan sát của Phạm Âm, nhất định biết trên người hắn có thứ gì đó không thích hợp, nhưng Phạm Âm chỉ im lặng không nói gì cả. Thậm chí còn cùng yêu ma kia ẩn núp ở trên cây nhìn.

“Xin lỗi… ta có hơi thất thần.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ta sẽ chú ý nhìn phía trước.”

Hai người yên lặng đứng ở chỗ đó, Blake tiếp tục trầm mặc, đôi mắt màu lam của hắn sâu giống như biển cả, Phạm Âm nghiêng đầu nói: “Ngươi… ngươi đang giận cái gì chứ.”

“Không có gì.” Blake lạnh nhạt nói, giọng điệu đã hồi phục lại thái độ thường ngày, hắn kéo tay Phạm Âm, “Chúng ta đi cùng nhau, phía Đông đại lục là địa phương nguy hiểm, đi ở dã ngoại cần phải cẩn thận một chút.”

Phạm Âm gật đầu, ngoan ngoãn sóng vai đi cùng với Blake, Blake giúp hắn che đi phần lớn ánh mặt trời, hơn nữa để hắn đi ở dưới bóng cây. Phạm Âm kéo tay Blake, cảm giác hơi lạnh khiến hắn thoải mái hớn. Đúng vậy, Blake không có lý do để tức giận.

Ta tất nhiên không có lý do để tức giận, Blake cảm thấy ngón tay thon dài trắng nõn kia nắm lấy tay hắn, hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại và nhiệt độ thuộc về nhân loại của nó. Hắn yên lặng nghĩ, Phạm Âm chỉ là một trong rất nhiều cố chủ, tuy Phạm Âm có chút đặc biệt, nhưng cố chủ thì mãi vẫn chỉ là cố chủ mà thôi.

Lúc Phạm Âm rời khỏi phía Đông đại lục, Blake dẫn đường cũng không phải đi con đường trước kia, cho nên Phạm Âm cũng thấy được phong cảnh khác ở phía Đông đại lục. Nếu nói phong cảnh, Phạm Âm rất thích, bởi vì phía Đông đại lục có lịch sử vô cùng xa xưa, cho nên nó duy trì bộ dáng nguyên thủy của đại lục. Những ruộng đồng bát ngát, điền viên kiến trúc tinh xảo, cổ bảo xinh đẹp cùng đủ các loại các dạng, các giống loài chưa từng nhìn thấy trên các đại lục khác.

Nhưng mà thời tiết, vĩnh viễn là chỗ đau của Phạm Âm với thân thể là nhân loại.

“Nóng quá nóng quá…” Phạm Âm nhìn đống lửa kia không khỏi bắt đầu than vãn.

Hôm nay của bọn họ lại đang trôi qua ở dã ngoại. Ban đêm ở phía Đông đại lục rất đáng sợ, có rất nhiều vật sẽ du dãng ở nơi đó, những thứ đó ngươi tuyệt đối sẽ không muốn một mình đơn độc đối mặt ở trong rừng rậm vào ban đêm. Nhưng mà, nếu là Blake, sợ rằng hắn sẽ không để ý.

Tuy ban đêm có chút khủng bố, nhưng khí hậu vẫn rất nóng nực, đám thực vật ban ngày từng bị mặt trời giày vò vào ban đêm vẫn phát ra hơi nóng như cũ.

Phạm Âm cong đầu gối, cảm giác oi bức ban đêm khiến hắn trở nên buồn bực, Blake dựa lên thân cây, nhìn dáng vẻ giống như đang trầm tư. Hắn có thể nhìn thấy một khoảng vắng vẻ trong con mắt như lam ngọc thạch của Blake, ánh lửa nhảy múa ở trong mắt Blake, nhưng vẫn vắng lặng như cũ.

Lotus ở trong thân thể của hắn nhỉ, Phạm Âm vừa vô ý thức chọt hòn đá nhỏ bên chân, vừa nghĩ. Thật sự kỳ quái, hơn nữa không phù hợp logic, yêu ma nếu tiến vào thân thể của con người, nhất định sẽ lập tức cướp lấy thân thể của người đó, cho dù không giết linh hồn của người đó, cũng sẽ không cho người đó nắm quyền chủ động. Một vị Vương yêu ma phía Bắc cổ xưa tôn quý hơn nữa thanh danh hiển hách lại nhu thuận giống như con mèo ở trong thân thể của Blake. Tên Lotus kia nhất định có ý đồ gì đó, Phạm Âm nhớ tới dáng vẻ lúc Lotus giết đám thực nhân ma. Động tác của Lotus ưu nhã giống như tử thần, Phạm Âm có thể nghe được âm thanh thay đổi phát ra khe khẽ dưới những động tác đó, cùng với vắng lặng trong đôi mắt màu lam, thanh đao màu đen của hắn, giống như lưỡi hái của tử thần, chỉ về chỗ nào, chỗ đó chính là tử vong và ôn dịch.

Ở trong những tiếng rên rỉ thống khổ của thực nhân ma, biểu cảm của Lotus không có tàn nhẫn không có điên cuồng thèm khát máu, chỉ mỉm cười bình tĩnh, lại khiến người cảm giác càng đến gần với tử thần. Có lẽ biểu cảm của tử thần chính là như vậy, Phạm Âm nghĩ ở trong lòng.

Ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có đống lửa phát ra âm thanh tí tách, tậm trạng của Phạm Âm bị thời tiết oi bức làm buồn bực, vì vậy sáp tới bên cạnh Blake nói: “Ta không ngủ được, chúng ta có thể tán gẫu, nếu như ngươi nguyện ý.”

Người đó chỉ hờ hững ngẩng đầu lên, sau đó bình thản nói: “Xin lỗi, e rằng ta phải ngủ rồi.”

“Nhưng ta không ngủ được, ta rất nóng, thời tiết rất nóng ngươi có hiểu không? Hơn nữa chúng ta còn ở bên cạnh một đống lửa, như vậy càng nóng, càng nóng đó.” Phạm Âm phiền muộn nói, “Ngươi vẫn còn đang tức giận vì tên yêu ma kia hả? Tại sao không cho ta đến gần ngươi?”

“Ta không tức giận.” Hắn bình tĩnh nói, đồng thời di chuyển thân thể qua bên cạnh một chút.

Phạm Âm bĩu môi, “Hành động của ngươi đã nói rõ tất cả.”

“… Không có.” Giọng nói vốn vẫn luôn vững vàng của Blake dần dần hiện lên chập chờn, hắn nhìn bán tinh linh tóc đen ngồi bên cạnh mình nói, “Ta không quen người khác dựa gần như vậy.”

“Nhưng người từng ngủ chung với ta mà.” Phạm Âm không hiểu nói.

Những lời này khiến Blake không dời được ánh mắt, hắn tất nhiên nhớ rõ lúc hắn tỉnh lại vào ngày đó, bán tinh linh tóc đen này nằm trong lòng hắn, tư thế của bọn họ tương hợp như vậy mập mờ như vậy… Hắn không khẳng định lắm Lotus dùng thân thể của hắn làm cái gì, ý nghĩ này lại khiến thân thể hắn có chút cứng đờ.

“Blake.” Phạm Âm nhẹ nhàng gọi tên hắn, người đàn ông này đã trưởng thành đã lớn đến như vậy, Phạm Âm tựa đầu lên bả vai của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn thật thấp khiến tâm tính vốn nóng nảy của Phạm Âm ôn hòa trở lại.

Hắn nhớ lại tâm trạng khi hắn nhìn thấy Blake, hắn có chút thất vọng, mẹ không còn là mẹ của một mình hắn nữa, bà còn có thêm hai đứa con đáng yêu khác. Lúc hắn rời khỏi mẹ mới chỉ tám tháng tuổi, lúc hắn bị mang đi, Blake còn chưa đến thế giới này, lúc hắn lần nữa quay về, bọn họ đã không dung được hắn. May mà hắn biết tên của Blake, ý nghĩa của cái tên đó là mẹ tưởng niệm hắn. Thì ra hắn cũng được bận tâm, hắn có chút thoải mái nghĩ.

“Blake.” Hắn ôn nhu nói, “Kể ít chuyện xưa đi, đêm dài lắm.”

“Ta chưa từng được nghe kể chuyện gì cả.” Blake lạnh nhạt nói, hắn không đẩy Phạm Âm ra, thân thể cũng không lùi về phía sau, bả vai của hắn chịu đựng thể trọng của Phạm Âm, hắn không ngờ Phạm Âm lại nhẹ như vậy. Hắn cũng cảm nhận được làn da mang theo nhiệt độ nhân loại của Phạm Âm, cùng với mái tóc đen bị gió nhẹ thổi lất phất của Phạm Âm. Chúng nó mê người như vậy ở dưới ánh lửa, giống như đang khiêu khích tất cả sinh vật.

“Hồi nhỏ mẹ chưa từng kể chuyện gì cả sao?” Phạm Âm bất mãn nói, “Lúc ta nhỏ, cũng chưa từng được nghe chuyện thú vị gì cả, ta chưa bao giờ được biết những chuyện ngắn lưu truyền giữa nhân loại, ta nghĩ cũng nên có chuyện tương tự như tiểu tinh linh trong lò sưởi, hoặc là bà phù thủy cưỡi chổi gì đó chứ.”

“Mẹ tinh linh không có thói quen kể chuyện xưa à?” Blake chợt hỏi, tuy hắn chưa bao giờ là một người tò mò.

“Uhm, ta không rõ lắm.” Bán tinh linh tóc đen lười biếng nói, “Ta ở trong rừng rậm, những tinh linh kia đều không thích ta lắm… Ta nghĩ không có ai lại thích phẩm loại tạp giao.”

Blake không ngờ hắn lại nói như vậy, trong lúc nhất thời không nghĩ ra thứ gì thích hợp để nói, chỉ yên lặng nhìn Phạm Âm. Từ góc độ của hắn, hắn có thể thấy được những sợi tóc đen quyến rũ màu đen trên làn da mềm mại trắng nõn của Phạm Âm, cùng với xương quai xanh tinh tế, hắn đột nhiên có thể tưởng tượng được những sợi tóc buông xuống lúc Phạm Âm kích tình, làn da trắng nõn bởi vì vậy mà nhiễm lên sắc hồng phấn. Hắn có chút không cách nào dời đi ánh mắt, hắn cảm thấy bản thân đã qua cái tuổi có thể dễ dàng bị kích thích, bởi vì, nếu dựa theo tuổi tác của một nhân loại thì hắn đã rất già rồi.

Bán tinh linh không chú ý đến ánh mắt của hắn, vẫn còn yên tĩnh dựa lên vai của hắn, đống lửa tiếp tục phát ra âm thanh tí tách, dường như đang cự tuyệt hết thảy sinh vật hắc ám.

“Xem ra, tuổi thơ của ngươi hình như rất cô đơn.” Blake ôn nhu nói, lời vừa ra khỏi miệng, bản thân hắn cũng kinh ngạc vì giọng điệu ôn hòa của mình.

“Oh, cũng không cô đơn lắm.” Bán tinh linh dùng giọng điệu ung dung nói, “Ta có một phụ quân rất tốt, còn có một người bạn không tệ.” Hắn ngừng một chút lại nói, “Có lẽ ta không có bạn bè nào…”

“Cha của ngươi là tinh linh?”

“Đúng vậy, nhưng hắn đã chết rồi, ta còn chưa từng gặp hắn.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Cha bây giờ là một tinh linh nhận nuôi ta, y… rất tốt, lúc ta còn rất nhỏ thì rời khỏi mẹ đến Thụ Hải Wabenella.”

“Mẹ ngươi đâu?”

“Bà ấy… về sau lập gia đình, có hai đứa con rất đáng yêu, một bé trai một bé gái…” Phạm Âm bình thản nhìn đống lửa, “Chúng nó rất đáng yêu, bộ dáng rất giống mẹ của ta.”

Blake không tiếp tục hỏi gì nữa, hắn bắt đầu thấy rằng, thực ra gia đình của mỗi người rất đơn giản, ngay cả một đời của một người cũng như vậy, vốn cuộc sống của hắn cũng sẽ bình thản như vậy, tìm một người phụ nữ kết hôn, sau đó có vài đứa con, nhưng có vài thứ… nó luôn không bị nguyện vọng thao túng, mà nguyện vọng tốt đẹp mỗi lần đều sẽ khuất phục với nó. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam có thể nhìn thấy được bầu trời sao xinh đẹp phía Đông đại lục, đó thật sự là một vùng trời rất xinh đẹp. Nghe nói bầu trời phía Đông đại lục là bầu trời nguyên thủy nhất, mặt trăng rất nhỏ, những vì sao rất sáng, xinh đẹp hệt như nguyện vọng trong lòng tất cả mọi người. Chúng nó yên tĩnh, nhìn tất cả phát sinh trên Ager, vĩnh viễn không đổi.

Hắn cúi đầu phát hiện bán tinh linh đã ngủ rồi, lông mi của Phạm Âm rất dài — có lẽ tinh linh đều như vậy. Mái tóc màu đen có chút mất trật tự, không biết có phải lời nói của mình đã có tác dụng hay không, cho dù thời tiết rất nóng Phạm Âm cũng không có cắt chúng nó đi. Phạm Âm lộ vẻ thả lỏng, có khoảnh khắc, hắn cảm thấy Phạm Âm giống như một đứa trẻ, tựa như tuổi tác bên ngoài của Phạm Âm, dáng vẻ khoảng 17 18 tuổi. Nhưng hắn cũng biết rõ, bán tinh linh này — tuy tuổi tác ở trong tinh linh cũng không tính lớn, thậm chí còn chưa trưởng thành, nhưng mà, trong tuổi tác của nhân loại, Phạm Âm đã rất già rồi… giống như mình vậy.

Hắn dùng ngón tay đẩy sợi tóc màu đen trên má Phạm Âm ra, Blake không biết tại sao Phạm Âm lại bị người khác phong ấn, nhưng hắn bây giờ bảo vệ Phạm Âm. Phạm Âm nhìn yếu đuối như vậy, trong rừng rậm thế này ở phía Đông đại lục, Phạm Âm gần như không có cách nào sống sót qua một đêm.

Bóng đêm thêm thâm trầm, Phạm Âm tỉnh lại một lần, đầu của hắn vẫn có hơi mê man, có thể là bởi vì nhiệt độ quá cao hoặc là lượng máu không đủ dẫn đến thiếu máu các loại, hắn nhìn thấy Blake còn chưa ngủ. Đôi mắt màu lam của Blake vẫn xinh đẹp như cũ, giống như những cây xa cúc lam xinh đẹp kia, Blake đối diện với bóng tối, khiến màu sắc xinh đẹp kia trở nên ảm đạm thâm trầm. Hắn vô ý thức vươn tay ra ôm lấy cổ của Blake, Blake cũng không né tránh, vẫn duy trì tư thế kia, gò má Phạm Âm cọ vào trong ngực Blake, nhiệt độ thấp khiến hắn rất thoải mái. Hắn nghiêng đầu thấy được những con mắt màu lục hoặc màu đỏ ở trong rừng rậm đen tối, tham lam tà ác, đống lửa phía trước vẫn đang thiêu đốt.

Thật sự kỳ quái, người có sức lực nhất đó lại không ngủ được.

“Ngươi đang gác đêm sao?” Phạm Âm nhẹ nhàng nói, đồng thời còn ngáp một cái, thân thể vô ý thức cọ vào trong lòng của hắn.

“Ta không buồn ngủ.” Blake nhẹ giọng nói.

Phạm Âm yên tĩnh nhắm mắt lại, cho dù Blake ngủ, những vật kia cũng không dám đến gần nơi này, mùi của Lotus, khắp cả phía Đông đại lục đều có thể biết, không có yêu ma ngu xuẩn nào lại khiêu khích tên kia. Phạm Âm có thể nghe được tiếng tim đập của Blake, hắn biết Blake còn sống, thân thể và linh hồn. Như vậy thật tốt, có thể yên tĩnh nghe tiếng tim đập của Blake mà thiếp đi.

Chúng ta đã xa cách rất lâu, nhưng trước sau gì cũng sẽ chạm mặt, trên người chúng ta chảy xuôi một nửa dòng máu giống nhau, huyết nùng vu thủy*, chúng ta là duy nhất với nhau trên thế giới này… tuy rằng ngươi bây giờ còn chưa biết.

*Huyết nùng vu thủy: hình dung tình thân không thể chia tách

Phạm Âm không biết Blake có ngủ chút nào hay không, dù sao vào ngày thứ hai lúc hắn tỉnh lại, Blake đã tỉnh rồi. Blake vẫn yên lặng ôm hắn, Phạm Âm có thể nhìn thấy rõ ràng mái tóc màu vàng như ánh mặt trời nhỏ vụn mềm mại của Blake, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh như lam ngọc thạch, biểu cảm lạnh lùng kiên nghị. Trên người của Blake có dấu tích của mẹ, mẹ cũng có mái tóc màu vàng xinh đẹp.

Phạm Âm ngồi dậy, duỗi người, khí tức nóng nực ngay lập tức lại bủa vây hắn, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu sáng trong rừng rậm, dường như quét qua tất cả hơi mù trong rừng rậm ban đêm. Mà Blake lại lập tức đứng lên, không cho Phạm Âm một chút cơ hội.

Lại là một ngày nóng bức…
Bình Luận (0)
Comment