Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 53

Nguyệt Hàm trở về căn nhà thuê được Lạc Thần sắp đặt.Vừa định giơ tay bật đèn,nhưng rồi lại thôi.Cô đi thẳng tới ghế sopa,ngã xuống thật mạnh.

Nằm lăn trên Sôpha,cả người như rụn rời,cảm thấy mệt mỏi,cô nhìn lên trần nhà,tuy tối nhưng vẫn nhìn thấy được.Căn phòng tối yên tĩnh,cảm giác trống không làm cô thấy thật bình thản.Thả lòng người,nhắm mắt lại.

-Rè---rè—

Lười biến quơ tay lấy giỏ sách.

-Alo!_cô mệt mỏi nhấc máy.

-…..

-Alo..Alo..là ai đó!_Không thấy tiếng tra lời,cô hỏi lại lần nữa.

-Anh đây.._Giọng lòe nhòe..bên kia.

-A Vĩnh!_Mắt cô mở lớn hơn,nghe thấy giọng anh như say rượu,cô lại tỉnh táo hơn lúc nãy.:-Anh uống rượu sao?

-Ư..Nguyệt Hàm…ực..Nguyệt ..Hàm..em có nghe rõ không…ức..._Anh Vĩnh bên kia quần áo sốc sếch,nằm trên bàn,tay còn nâng ly rượu.Anh như không mấy tỉnh.

-Có chuyện gì?Sao anh lại uống rượu nữa chứ!_Nguyệt Hàm có phần lo lắng.Cô bật người lên.

-Ức..Nguyệt Hàm…Nguyệt Hàm…._Nhựa giọng,cố gầm tên cô:…Em biết không…Nguyệt Hàm..ức..anh nhớ em ..anh nhớ em lắm…Nguyệt Hàm à..ức..ức..em ở đâu..em lại biến mất…ức..anh không quên được em.._Đôi mắt a Vĩnh đỏ ngầu,cứ lim dim,anh như muốn rút hết mọi đau xót,phẩn nộ,nhớ nhung,cả yêu thương bây lâu ra.

-Anh say rồi,khi tỉnh lại em sẽ nói chuyện sau với anh._Nguyệt Hàm cầm chặt điện thọai.Hơi thở hơi nặng.

-Không..anh tỉnh táo..ức..anh không say.Em nghe anh nói đi…anh yêu em…anh nhớ em..anh muốn ôm em..hức..em ở đâu chứ,tại sao cứ biến mất…em thật ra là ai hả…em là ai..bây giờ mau tới đây đi,anh cần em..ức..bao lâu..bao lâu anh cũng chờ được..Nguyệt Hàm à.._Anh như muốn gào thét,A Vĩnh mệt mỏi lăn ra sàn nhà.

-A Vĩnh..!_Nguyệt Hàm như nghẹn họng,cảm giác có lỗi lấp đầy lòng ngực cô,khiến trái tim cô co thắt.:-Anh đừng như thế nữa,chúng ta kết thúc rồi!

Nước mắt A Vĩnh tự động rơi xuống như vô thức,anh cằm chiếc điện thọai như muốn bốp nát,giơ tay cầm chai rượu liên tục đỗ vào miệng,đau đớn quá,cuối cùng cô cũng đã nói ra câu đó:-Tại sao?...tai sao?...TẠI SAO HẢ?..EM CHO ANH BIẾT LÍ DO ĐI..NGUYỆT HÀM,EM THẬT ĐỘC ÁC,SAO EM CÓ THỂ NHƯ THẾ CHỨ.._A Vĩnh gào thét,nước mắt vô thức không ngừng tuôn ra,anh thấy bản thân bất lực quá.

-Nếu anh muốn biết.Được.!Hai ngày nữa,em sẽ đến gặp anh,cho anh câu trả lời!_Nguyệt Hàm kiềm nén,như không muốn bật ra tiếng khóc,giờ đây cô chỉ thấy bản thân mình có lỗi quá nhiều,nhưng chẵng tểh làm gì ngaòi cứng rắn đối diện cả.

-Được,nhất định hai ngày em phải tới gặp anh..ức..!_Như không muốn đau đớn thêm,anh không muốn ngeh thêm câu nào của cô nữa,như dao liên tục khứa trái tim anh.Anh tắt máy.

-A Vĩnh..!—Tít—

Nguyệt Hàm như bị 1 quả cân ngàn tấn đề lên người,đầu cô thấy nhứt nhói,cả lòng ngực cũng nhức nhói,nước mắt cô lại bắt đầu rơi.Mắt cô đỏ ngầu đọng đầy nước do kiềm nén,giờ có thể rơi ra thõai mái,Cả ngừơi cô co lại,úp mặt vào đầu gói.

Trong bóng tối,một thân ành dần hiện ra.Như một lòai quỷ sống trong bong đêm.Dần dần bước lại gần nơi Nguyệt Hàm..Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên đầu Nguyệt Hàm.

Cô do có quá nhiều suy nghĩ nên không phát hiện,có người trong nhà.

Kinh người.!

Nguyệt Hàm bật người ra sau.Hỏang hốt,cô đưa tay muốn tấn công.

Đôi tay lớn kia nhanh chóng ghì chặt,kìm lại.Trong bong tối,nước mắt cô lòe nhòe trong thấy gương mặt thân thuộc hiện ra mờ mịt,cô dụi mắt,lau đi nước mắt,bất giác thốt lên:-Max!

Gương mặt lãnh khốc quen thuộc,đôi mắt sâu hút hồn,chiếc mũi cao thảng như chạm khắc,cả đôi môi chẻ mỏng đỏ mà cô luôn bị mê hoặc lén ngấm nhìn.Ngày càng rõ ràng,Tuy trong tối,người đàn ông này vẫn rất rõ nét trong mắt cô.

Tay hắn giơ lên lau đi giọt nước đọng trên mặt cô.Hắn im lặng, nhẹ nhàng đạt cô vào lòng.

Cô lại như con cún nhỏ,đáng thương muốn được vỗ về.:-Tại sao anh vào được đây.Sao anh lại ở đây.?

Max chính là người chọn căn nhà này cho cô,tức nhiên chìa khóa anh sẽ có.Vốn dĩ đã bay đến đây từ sớm.Hoàn tất công việc xong chiều đã vào nhà,nhưng ngồi đợi mãi không thấy nó,đến 9h lại nhận được điện thọai Lạc Tư.Hình ảnh gữi qua của Nguyệt Hàm đang đi chơi vui vẻ với người đàn ông khác.Cho đến khi thấy nó bước vào nhà,định ra mặt,nhưng thấy cô lại không mở đèn,hắn ngồi yên chờ xem hành động kì lạ của Nguyệt Hàm.

-Cô không được phép khóc vì người đàn ông khác.! Rõ chưa._Âm thanh lạnh lẽo khắc hản với cử chĩ nhẹ nhàng lúc nãy.

Hắn không trả lời câu hỏi của cô,và luôn không bao giờ thích trả lời những câu cô hỏi.Lúc nào,hắn bá đạo mở miệng ra lệnh cho cô,được hoặc không.Hắn không có nghĩa vụ phải giải thích cho cô,và cô chỉ cần nghe theo lời hắn nói là được.

-Tại sao,khóc hay không cũng cần anh cho phép sao,thật vô lý!_ cô bực bội,cắn môi ngước mắt nhìn hắn.Tỏ ý chống đối.

-Nếu còn dám.! Tôi sẽ thảy cô qua irắc._giọng trầm thấp,nghe đầy ma mị.

-Irắc!nơi đó ngày nào cũng có chiến tranh,khủng bố,qua đó chỉ có chết thôi.Anh thật thâm độc._Nó trừng mắt,ngồi trong lòng hắn,nhưng chẵng làm gì được,hận không thể cầm dao đâm vào tim hắn để xem màu gì.

Max cuối người xuống mặt nó,hơi nóng nam tính làm người cô run rẫy,tim cô lại bất giác đập mạnh,Nguyệt Hàm cuối rụt đầu vào,không để hắn chạm vào mặt.

-Cô đang phạm phải sai lầm,đáng lí tôi sẽ chĩnh cô,nhưng lần này bỏ qua.Không được tiếp xúc thân mật với người đàn ông kia.biết không?_Hắn đanh mặt,nghĩ tới mấy bức ảnh Lạc Tư gữi quá,mới đầu nóng giận sôi sục.nhưng khi thấy cô vào nhà,dáng vẻ đó khiến hay thấy nguôi giận,cả khi cô khóc,hắn cũng thấy khó chịu.

-Người nào nữa?_Nó tró mắt không biết,nhưng rồi sực nhớ ra:-Henry sao.?Sao cái gì anh cũng biết thế,anh là quỷ à,tên đó rất phiền phức,không cần nói tôi không muốn dính líu.

-Đi ngủ!_Hắn không muốn nói nữa,nhấc bỗng người nó lên,đưa vào phòng.

Tim nó tự nhiên lại nhãy liên hồi,lâu rồi không nghe thấy mùi hương này,làm cô thèm được ngữi,cô còn nghĩ sẽ hỏi xem hắn xài dầu thơm gì,để cô mau sịt cho con gấu bông cô,ôm ngủ cho dễ.

Cơ thể như pho tượng lớn,mạnh mẽ áp nó xuống giường.Tay kéo chiếc đầm ra.

Cô giựt mình,nắm tay hắn lại,ngừng lại động lại hắn:-Anh …anh..không được nha.!

Max thì ai có thể ra lệnh cho hắn,cô thấy mình thật ngốc chết,tay hắn vẫn kéo ra,thuần thục lọai bỏ hết áo và đồ lót nó ra nhanh chóng.Nó sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

Thấy vài giây sau,mọi thứ vẫn im lìm.”Sao vậy,sao im re vậy,hắn đang nhìn cơ thể mình sao.”

-Hơ.._Cô đơ mặt mở mắt,nhìn hắn đang cởi quần áo hắn ra.

Cô lấp bấp nói:-Ê..khaon..khaon đã…

Hắn liếc nhìn qua nó,thấy vẻ mặt bối rối,tự nhiên khoé môi hắn hơi cong,chỉ là trong tối cô không thấy được.

-Mệt rồi ngủ đi._Hắn bước đến kéo cái chăn đấp lên người cô.

Nguyệt Hàm ---- Ngạc Nhiên,ngơ mặt nhìn hắn”Không phải,hắn muốn ..muốn…sao.Sao lại..”

Max đấp chăn lên người cô,lại không có ý muốn quan hệ như cái đầu óc đen tối của Nguyệt Hàm nghĩ.Max lấy ra áo ngủ dài màu trắng khoác vào người,rồi leo lên giường.

Người nguyệt hàm cứ cứng dơ.:-Ngủ thế này sao,sao tôi không thể mặc quần áo ngủ chứ!

-Không chịu nhắm mắt ngủ,thì tôi sẽ ra tay bây giờ!_Max ôm nó sát vào người,tay vòng qua eo nó.Cảm được làn da mịn màn mềm mại,nhưng lại không động tay chân.

Nguyệt Hàm hảong hồn,nhắm mắt im re.

Cô tự nhiên thấy bực bội lạ thường.”Chẵng lẽ mình không chút quyền rủ nào sao,hắn có thể như thế mà ngủ à.Hay là hắn bị yếu....hắn mãn dục rồi sao?o?”

Sao bên cạnh người đàn ông này,một chút tự tôn sắc đẹp,hay quyền con người cũng không có,tàon bị hắn điều khiển,còn mình thì cứ tự biên tự diễn,để hắn tung hòanh tự tiện.Cô từng nói,nhất định sẽ rời khỏi hắn,chiếc long vũ sau lưng cũng sẽ biến mất.Nhưng ngày càng cô cảm thấy khó lòng thoát ra được hắn.

Max truyền hơi ấm qua cô,không hiểu sau,khi ngủ cùng Max,Nguyệt Hàm luôn rất an tâm,lại luôn dúi đầu vào lòng ngực hắn.

Cô hí mắt ra nhìn gương mặt hắn”Tại sao người đàn ông hòan mĩ như thế lại là tên vương hắc đãng chứ! Nếu diện mạo này mang tính cách A Vĩnh thì mình sẽ yêu hắn không nhĩ?”

-Chụt—

Hơ—

Max đang nhắm mắt,đột nhiên lại tiến sát nhanh như chóp hôn vào môi nó.Nó kinh ngạc,mở mắt,hả họng.

-Còn không chịu ngủ,tôi hôn đấy!_Vẫn nhắm mắt,miệng nhấp nháy bởn cợt.

-Ngủ..ngủ..mà!_Nó hết hồn,lại nhắm mắt.” Đầu đất,tên ma quỷ,sao có thể nhắm mà cái gì cũng thấy,hắn còn con mắt nữa ở đâu đây ,đẹp trai mà được cái xấu nết,đáng sợ chêt đi được..hừ..”

Khi Nguyệt Hàm nhắm mắt ngủ thật,lại không nhìn thấy đôi mắt sáng như loài sói trong bóng đêm đang ấm áp nhìn gương mặt cô,môi hắn mĩm cười,nếu cô có thể thấy gương mặt điển trai lúc cười, không chừng cô sẽ chết ngất.Có điều,không dễ dàng Max cho cô nhìn thấy.

Hắn vì muôn gặp cô,mà đã mau chóng đáp chuyên bay đến đây,chỉ muốn ngắm nhìn cô thế này thôi,vì hắn muốn ngữi mùi cơ thể cô,và ôm trọn cơ thể cô thế này.

Hắn biết rõ,2 ngay nữa cô sẽ gặp A Vĩnh,lần nay hắn không cấm,cũng không nói tiếng nào.Hắn tin chắc,kết quả cũng sẽ không tới đâu,và tin cô sẽ không làm hắn thất vọng.Nên dể dàng cho cô cuộc hẹn này.

--------------------------------------------------------

2 ngày sau.

Nguyệt Hàm vừa xuống máy bay.

Đeo mắt kính đen,mang đôi ủng đen và chiếc ao phong rộng,áo không quần đang là moden nhưng lại không phải là thời trang sân bay.Nguyệt Hàm luôn làm nhừng cái chẵng giống ai.

Ngồi trong xe,hướng ra biển.A vĩnh và Nguyệt Hàm vẫn im lặg.

-Nếu em nói,thì anh sẽ hàon tàon kết thúc.!_A Vĩnh cất tiếng,trong ánh mắt đầy mệt mỏi,gương măt hốc hác thấy rõ.

-Nguyệt Hàm vẫn lạnh lùng cất tiếng:-Anh có chắc là muôn nghe không,hay cứ thế này àm kết thúc thôi

-Đầu tiên,anh muốn biết,tại sao em lại là người của hắc đạo,em sao đi theo Dương vĩ,hắn ta thế nào em biết chứ!_A Vĩnh tấhy tức giận,anh hơi cao giọng quay sang nhìn Nguyệt Hàm.

-Có nhiều chuyện,không nên biết qua rõ,cuối cùng chỉ mang lại tổn thương thôi_Nguyệt Hàm thở nhẹ,vẫn không dám đối diện nhìn Avĩnh.

-Nhưng anh muốn biết,anh còn gì để không chịu thêm tổn thương sao._Avĩnh nóng vội.

-Anh có biết cha anh,là người thế nào không?

-Liên quan đến cah anh sao?_Anh sốt xoắn,anh ắmt tò mò càng thoi thúc anh.

-Cha anh là kẻ giết người.!_Nguyệt Hàm nuốt nghẹn cổ,ca 3nước bọt cũng thấy rát cỗ.Cô tuyệt đối vạn lần không muốn làm anh tổn thương,nhưng bước đường này không thể quay lại nữa.

-Cha anh ..đã giết gia đình em.!_Cô thốt ra rất lạnh,lạnh đến làm đông cứng A Vĩnh:-Chính em tận mắt nhìn cha anh sát hại bố mẹ em,ông ta tàn độc muốn giết cả em,một đứa bé mới lên 10 nhin thấy bố mẹ mình rời xa trước mắt,chỉ có thể gào thét,khóc đến không còn nói được nữa.Em đã phải sống trong phần kí ức đã mất vì vụ việc đó._Nước mặt cô từ từ rơi xuống,anh ắmt vẫn đầy câm thù.

-em..em đang nói gì thế…Nguyệt Hàm em không thể bịa ra câu chuyện đáng sợ như thế…_A Vĩnh lắc đầu,anh màt vô cùng đau đớn,nhưng không vào tai mình nữa.

-Tin hay không tùy anh,chúng ta không thể được.Kết thúc thôi anh nên sống tốt hơn,không nên dày vò bản thân.Em sẽ không hại anh,nợ ai ngừơi đó trả.

-Không..Không pảhi…không tểh như vậy được..không.._A Vĩnh liên tục lắc đầu,mắt anh đỏ ngầu,câu nói cô đã thật sự giết chết anh,tai anh như không còn ngeh được gì nữa,cứ ù ù đầu cháong váng.

Sau khi rời khỏi chổ A Vĩnh,Nguyệt đau đớn,cô trốn đâu đ1o ngồi khóc:--hức..hức..hư..hư…

Cô hứa với Max là sẽ không khóc vì ngừơi đàn ông khác,nhưng bây giờ cô không kìm được,cô khóc vì bản thân mình quá tàn nhẫn,làm A Vình đau khỗ,cô hận mình.Lòng ngực đau đến hơi thở củng khó khăn.

Khóc đến mệt nhừ,cô tìm đến 1 quán bar,chuốt cho mình tê liệt đi,múôn 1 chốc quên đi mọi thứ.

-Hôm nay thầy mời các em cứ vui chơi thõai mái_Tiếng ồn ào từ ngàoi cửa,gần sát quầy bar,nghe rất rõ.

Nguyệt Hàm đã sai khướt,nằm trên bàn rượu.

Cả đám bước đến.

-Ai đây,không phải là đầu đá chứ.!_Henry kinh ngạc bước tới gần.Lúc àny cả đám cùng đi đã tản ra vui chơi.

Nguyệt Hàm nghe tiếng,lim dim mớ mắt lên.:-Thầy Henry…

Henry hơi ngạc nhiên,nhìn từ trên xuống,Nguyệt Hàm khác hẳn.Cái áo hở ngực,ôm sát cơ thể,lộ đường cong hảong ảho,chiếc quần jean ngắn đưa cả cặp chân dài trắng nõn.lại không hề đeo kính cận,trong rất quyến rủ mê người.

-Cô sexy quá đó.^^!_Henry nở nụ cười,có phần thích thú.

Nguyệt Hàm sực nhớ:-Không phải anh đang ở Hà nọi sao?.Sao lại ở Sài gòn chứ.!ức.._Nguyệt Hâm nhớ ra vấn đề,có chút hảong,cô lọan chọang đứng lên muốn rời khỏi.

Này!..khaon đã..ê ê..coi chừng..!_Henry đưa tay đở lấy cô,cô như đứng không vững,không biết uống bao nhiêu rượu.

-Phịch—

Đỡ không kịp,cả người cô đè lên henry nằm dưới sàn.Gương mặt cô ửng đỏ,say rượu áp sát vào mặt Henry,khiến anh cứng đo,tim đập mạnh.

-Ế..ế..

--Ọe..ọc..
Bình Luận (0)
Comment