Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 55

Lão Đại-

Nguyệt Hàm thở mạnh,nhìn Dương Vĩ có chút lo sợ.

Khi quay về Lạc Tư nói cô mới biết thì ra Lão đại đã đợi cô ở đây.

Dương Vĩ gương mặt lạnh ngắt.Thế chứ,trong lòng hắn đã ấm dần lại cũng nên.Thấy Nguyệt Hàm hối hả như thế,lòng hắn đã thoáng chút mừng.

Nguyệt Hàm thấy rợn người,chăm chú nhìn ánh mắt ma mị của Dương Vĩ,tay run run.:-xin lỗi,..tôi…

Hắn dỡ thói bá đạo,bước mạnh mẽ về phía Nguyệt Hàm.Cô hỏang lọan ,lùi lại vài bước.

Đôi tay rắn chắc lạnh cóng,đặt lên mặt cô.Hắn ngang ngược,kéo Nguyệt Hàm tới,phủ lên đôi môi cô thật hung hản.

-ưm..ưm..ư.._Giật mình bỡi nụ hôn bất ngờ táo bão,Mắt cô trừng lớn,có chút cựa quậy.Hắn không để yên,dùng cả vòng tay lớn siết cô áp cả vào thân thể lạnh ngắt của hắn.

Cô cảm nhận được cảm giác này thật đặc biệt,cở thể hắn ôm trọn cô khiến người cô như muốn tan ra hòa vào hắn.Thân nhiệt mặc kệ thời khí lạnh mà đã nòng dần.

Dành trọn nụ hôn ngọt ngào cả 15 phút.Cô như muốn chết ngạt,hắn không muốn cho cô được phép hay sao.Chẵng đây là kiểu trừng phạt biến thái của tên Ma Vương này.

Hắn kéo cô ra,dùng ánh mắt sắc bén không rời khỏi gương mặt cô,lạnh lùng cất tiếng:-Tôi sắp phát điên,nếu cô không đến.

--Thịch—thịch—Nhịp tim Nguyệt Hàm lọan cả lên.Mắt long lanh to tròn không thể chóp,mà căng ngược lên nhìn hắn.Câu nói lạ lẫm ấy phát ra từ Tên Vương đãng này sao?

-Tôi…anh…_Cánh môi nhỏ mấp máy,không biết nói ra lời.

--Ư..ưm_Hắn hẳn là nghiện vị ngọt của Nguyệt hàm cả rồi,tiếp tục gián môi quấn lây không để cô tháot.Như cứ muốn chứng thực cô thật sự đang ở đây.Ở ngay bên cạnh hắn.

Cả hai từ từ buông ra,hắn nhẹ giọng:-Có muốn xem không?

Hắn nắm tay kéo cô đến cửa Hải Dương.Đèn liền bật sáng.

Cả hai giật mình,cửa Hải Dương mở ra.

Nguyệt Hàm ngạc nhiên đến không biết bất đầu nói cái gì.

Hắn dẫn cô vào trong,Nhìn những ánh đèn lung linh,cả nhửng đàn cá,cô chỉ hả họng cười tít mắt.

Cô chạy khắp nơi như con nít,lầnd 9ầu được ba mẹ dẫn đến

-Wow..Lão đại anh đến xem này..hihi..đáng yêu quá đi_Cô tự nhiên nắm tay Dương Vĩ thích thú chỉ tay vào những con cá.

Hắn nào để lộ cái vẻ mặt thích thú khi nhìn cô vui đến thế,cứng nhắc mặt cho cô kéo đi đủ chỗ.Ánh mắt ánh không rời khỏi nụ cười của Nguyệt Hàm.Lâu lắm,đã gần như không còn nhìn thấy nụ cười của Cô bên cạnh hắn.

Hắn thích cô cười,nhưng chưa bao giờ hắn tử tế cho cô cười với hắn.Hắn ganh tỵ với Lạc tư.Có thể khiến cô nỗi giận rồi cười vui vẻ.

-----------------------------

Từ xa.

-Quản lí An,tại sao cô làm thế_anh bảo vệ khó hiễu hỏi.

-Nhìn xem,họ rất đáng yêu đúng không,cô gái đó thật sự rất may mắn._Cô ta nhìn Dương vĩ và Nguyệt Hàm vẻ mặt rất ngưỡng mộ.chính cô đã mở cửa và giúp đỡ Dương vĩ.

-----------------------------

-Thích vậy sao?_Âm thanh nhàn nhạt phia sau,lại mang ý cười.

-Tất nhiên,lúc nhỏ tôi rất muốn ba dẫn đến đây,nhưng ba tôi rất bận,cả chủ nhật cũng đi làm việc.Trước khi cái ngày đó xảy ra 1 tuần,ba đã hứa dẫn tôi đến,nhưng cuối cùng ba đã thất hứa,ba tôi chết và mang lời hứa đó đi theo._Nguyệt Hàm có chút trầm tư.

-Cô muốn đi đâu nữa không?

-Ưm..có._Nguyệt Hàm nắm tay hắn tự nhiên lần nữa lôi hắn đi.

Hôm nay hắn miễn phí cho cô có thể làm mọi thứ,kể cả đụn vào người hắn,nhìn đôi tay nhỏ nắm lấy bàn tay hắn lôi đi,trên môi hắn nỡ 1 nụ cười mà cô không thể nhìn thấy.Đó có thể gọi là hạnh phúc không.

-Này bắn đi,tôi muốn con gấu trắng._Nguyệt Ham 2hối thúc chỉ tay vào quay bắn cung trúng quà.

Bị Nguyệt Hàm lôi đến khu chợ ,vui chơi đông đúc.Hắn cơ cứng mặt nhìn mấy người khác nhìn hắn.Vụ này cũng không lạ gì,hắn nhìn có khác gì 1 ngôi sao Hollywood chứ.Bên ngaòi tàon đồ hiệu sang trọng,nơi đây là nơi bình thường ít thấy được nhân vật chói mắt thế bảo sao người ta không chú ý.

Dương vĩ nhìn cô cứng họng,không biết tại sao minh phải làm việc này.

-Mau lên..mau lên,lấy con gấu trắng nhé!_Nguyệt Hàm hí hửng,giục tay hắn,nhét tên bắn vào tay hắn.

-Cô thích gấu trắng thì về tôi sẽ mua cả thùng cho cô,thật mất mặt quá đi._Hắn kề sát vào tai cô nói nhỏ,sượng mặt.Rồi liếc sang xung quanh mọi người ai cũng nhìn bọn họ.

-Không thích,anh mau bắn đi.._Nguyệt Hàm gần như quên hắn là lão đại,cô tình làm khó hắn.

-Phụt—phụt---phụt---

--hahaha…hay quá đi..trúng hết rồi…_Nguyệt Nhảy lên,cầm tay hắn mừng rỡ.
Bình Luận (0)
Comment