Sáng sớm, Alex thần khí sảng khoái xuất hiện ở nhà ăn, nhưng Sở Lăng không cùng xuống với anh.
Ray vừa thấy bộ dạng đắc ý và nụ cười thỏa mãn của Alex, giống hệt như mèo con trộm được thịt, nhịn không được cười nói:
“Alex, sao cười hệt như sắc lang thế? Tôi đoán Jason đáng thương nhất định bị anh tra tấn không thể xuống giường được.”
Tâm tình Alex đang rất vui vẻ, đối với lời lẽ trêu chọc của Ray cũng không để ý tới, chỉ liếc mắt nói:
“Thì sao? Thấy người khác hạnh phúc nên ghen tỵ à?”
Anh nhớ tới xuân cảnh kiều diễm vô hạn tối hôm qua nhịn không được lại bật
cười, anh gần như quấn quít muốn Sở Lăng suốt một đêm, hết lần này tới
lần khác ôm cậu dây dưa…
Cuối cùng khi anh ôm Sở Lăng vào phòng
tắm tẩy sơ giúp cậu, Sở Lăng đã mệt tới mức không chờ được anh xả đầy
bồn nước nóng đã ngã vào lòng anh ngủ mê man, mãi tới bây giờ cũng chưa
thức dậy.
Ray lắc đầu cười nói với Sophia ngồi cạnh:
“Sophia, tôi nói đúng không? Alex gần đây qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, mỹ vị ăn tới miệng, một câu cám ơn cũng không có.”
Sophia một bên bận bịu nhấp nháp hương vị cháo thịt nạc, một bên cười nói:
“Đúng vậy, Alex, anh vẫn chưa cám ơn tôi a.”
Alex nói:
“Được, các ngươi muốn gì cứ nói.”
Ray cười nói:
“Nếu tôi muốn anh đem vị trí thủ lĩnh Hắc Diễm cho tôi ngồi hai ngày thì sao?”
Alex không để ý tới cười nhạo nói:
“Anh muốn có Hắc Diễm.”
Ray cười:
“Thiết, thật ra anh ta muốn cho Jason, đáng tiếc người ta lại không thích.”
Sophia cười nói:
“Anh với Jason sao có thể so sánh được?”
Alex cười cười:
“Cho dù Lăng không muốn cũng không tới phiên anh đâu.”
Ba người vừa ăn sáng vừa vui vẻ đùa giỡn.
Sở Lăng ngủ tới tận giữa trưa mới tỉnh dậy, toàn thân vô cùng khó chịu,
hơn nữa bên hông cứ đau nhức, còn có chút sốt nhẹ, này đương nhiên là
kết quả của một đêm quá mức buông thả, nếu không phải nhờ vào thể chất
tập võ từ nhỏ, chỉ sợ cũng giống như Ray nói, căn bản không xuống giường được.
Alex nhìn thấy bộ dáng cậu suy yếu như vậy, vừa đau lòng lại áy náy, nhịn không được ôm lấy cậu năm lần bảy lượt nhận lỗi.
Sở Lăng cũng không có ý muốn trách tội Alex, nhìn thấy anh thành khẩn như
vậy cậu cũng không cần giả vờ làm ra vẻ oán trách đem hết trách nhiệm đổ lên đầu anh, bởi vì chính mình trong một tràng tình ái kịch liệt kia
cũng cảm nhận được vui thích, điểm này cậu không phủ nhận, chỉ là sau
khi làm cơ thể trở nên vô cùng yếu ớt khiến cậu có chút phiền não.
Cả ngày Sở Lăng đều ở trong phòng không có ra ngoài, không phải cậu không
thể xuống giường được, chỉ là dấu hôn ngân trên cổ quá nổi bật, muốn che cũng không được, thứ hai là lúc bước đi có chút khó chịu, quả thực
không muốn trong bộ dạng này ra ngoài gặp người khác, nhất là Ray rất
thích bỡn cợt, nhất định sẽ cười mình.
Ngày hôm sau, Sở Lăng đã
hành động thoải mái như bình thường, Alex định dẫn cậu ra ngoài giải
khuây, nhưng vừa ăn xong cơm trưa trời đã đổ mưa nhỏ, đành phải dẹp bỏ.
Sở Lăng mở cửa sổ, nhàn nhã ngồi ngắm cảnh vật tươi mát của vườn hoa sau
cơn mưa, một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo chút hơi lạnh, đã là cuối
thu.
Alex đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Sở Lăng ngồi bên cửa sổ mở
rộng đưa lưng về phía mình không khỏi nhíu mày, đi tới ôm từ sau lưng
cậu:
“Lăng, vừa mưa xong em cứ ngồi ở đây sẽ bị trúng gió, nếu không cũng cảm lạnh.”
Sở Lăng lơ đễnh nói:
“Tôi không mỏng mảnh đến mức như vậy.”
Alex nghiêng người qua hôn lên mặt cậu một chút:
“Lăng, thân thể em đã khỏe hẳn chưa?”
Sở Lăng lườm anh:
“Mới để cho tôi nghĩ ngơi được vài ngày, anh lại muốn làm gì?”
Alex đành phải cười xòa: “Không có gì, chỉ là quan tâm em mới hỏi thôi.”
Sở Lăng khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn lại bầu trời trong xanh vô cùng thoáng mát sau cơn mưa, chậm rãi thất thần.
Alex cảm giác giống như hắn đang lạc vào cõi thần tiên, hai tay ôm cậu thật chặt nói:
“Lăng, em đang nghĩ gì?”
Sở Lăng trầm mặc một chút, khẽ thì thầm:
“Sơ vũ tẩy thiên thanh, chẩm đệm lương sinh. Tỉnh ngô nhất diệp tố thu
thanh. Thùy niệm khách thân khinh tự diệp, thiên lý phiêu linh.”
Alex ôm chặt cậu, ôn nhu nói:
“Lăng, nhớ nhà sao?”
Sở Lăng than nhỏ:
“Tôi đâu còn nhà nữa? Đài Loan tuy là cố hương, nhưng cũng không còn người thân nào.”