Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 22

Alex thấy Ray có bộ dáng hoảng hốt ngoài ý muốn, chân mày không khỏi nhíu lại, tức giận nói: “Ray.”

Ray nhanh chóng lấy lại tinh thần: “A? Ách…có lẽ thế, tôi cũng không rõ lắm.” Thượng đế ơi, Alex hỏi vấn đề này thực khó trả lời a? Anh cùng Sở Lăng ngoại trừ đánh đấm một trận ở bên ngoài cũng không tiếp xúc lần nào, chính xác mà nói, chính là hoàn toàn xa lạ, anh làm sao biết được cậu ta thích hay không thích ăn gì? Theo suy nghĩ của anh, Sở Lăng chính vì đang giận dỗi Alex mới không chịu ăn cơm, dù ăn cái gì cũng vậy, thử hỏi một người từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, sao lại không thích ăn cơm Tây?

Alex dường như khôn hề để ý đến nhóm thủ lĩnh cao cấp đang khó hiểu nhìn mình, trầm tư một chút, sau đó cầm lấy bộ đàm trên bàn: “Arthur, anh vào đây.”

Mọi người trong phòng họp đều ngơ ngác nhìn nhau, không rõ đã xãy ra chuyện gì, đối với hai câu đối thoại giữa Alex và Ray cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết bọn họ rốt cuộc đang nói về cái gì?

Arthur đang canh gác bên ngoài, vội vàng đi vào bước nhanh đến bên cạnh Alex: “Boss.”

“Arthur, anh lập tức phái người đến các nhà hàng Trung Quốc bên ngoài mời một vài tên đầu bếp về, tốt nhất là người Đài Loan, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải tìm được người giỏi nhất, hôm nay tôi muốn có buổi ăn tối theo kiểu Trung Quốc chính tông.”

Arthur sợ run một chút, nhưng lập tức nói: “Vâng.” Sau đó xoay người đi nhanh ra ngoài.

Dường như Alex đã quên mất đây là phòng họp, không biết lại đang suy nghĩ đến việc gì, lâm vào trầm ngâm, bên môi hiện lên một tia mỉm cười: “Ray, anh nói xem Lăng hiện tại đang làm gì?”

Ray không khỏi cứng họng, lắp bắp: “Tôi…tôi không biết.” Thượng đế a, tha cho anh đi, anh làm sao biết Sở Lăng kia đang làm cái gì? Nếu đúng như anh đoán, thì tám phần có thể đang tìm cách trốn thoát? Bất quá anh khẳng định tình cảm của Alex đối với Sở Lăng đã hết thuốc chữa, vừa rồi ngay cả việc khơi mào chiến tranh giữa hai Vịnh, Alex còn lạnh lùng không thèm để tâm đến, nhưng vừa nhắc đến Sở Lăng, biểu tình cứng ngắc lại ngay lập tức dịu dàng hẳn, chỉ điểm này thôi cũng nhìn được Alex đối với Sở Lăng có lẽ đã muốn yêu sâu đậm.

Alex khẽ cười: “Tôi cũng không biết. Bất quá…tôi hiện tại bỗng dưng rất muốn biết.” Nói xong lập tức đứng dậy, tựa hồ tính toán đi lên lầu xem Sở Lăng đang làm gì.

Ray quả thực không thể tin nổi Alex lại làm cuộc họp kinh doanh mà chính mình luôn xem là tính mạng ra sự tình này, đây chính là biểu hiện bình thường của một người cuồng công việc sao? Mắt nhìn thấy Alex đã muốn rời khỏi chỗ ngồi, Ray vội vàng kêu lên: “Alex, cuộc họp còn chưa chấm dứt.”

Alex đã bước ra khỏi bàn, hướng về phía đại sảnh, không quay đầu lại nói: “Còn lại anh thay tôi chủ trì.”

“Nhưng…giao dịch vũ khí với chính phủ Colombia vẫn còn đang bàn bạc, chưa thương lượng được giá cả…”

“Tùy anh quyết định.”

A? Ray kinh ngạc nhìn Alex không hề dừng lại đi thẳng ra đại sảnh, đem mấy chục thủ lĩnh cao cấp trong phòng cùng một đống công việc cấp bách cần xử lý vất lại cho anh, việc này từ khi Alex tiếp quản tập đoàn Hắc Diễm chưa bao giờ xảy ra, Sở Lăng kia quả thực quá vĩ đại, anh bắt đầu suy nghĩ có nên điều tra một chút về Sở Lăng kia xem rốt cuộc cậu ta là thiên sứ hạ phàm hay ác ma chuyển thế? Cậu ta xuất hiện để cứu vớt trái tim lãnh khốc của Alex, hay muốn phá nát Hắc Diễm đế quốc-tổ chức mafia lớn nhất thế giới?

Ray thu hồi ánh mắt đang nhìn Alex đi đến ngoài đại sảnh, lúc này mới phát hiện nhóm người trong phòng họp đều đang ngoái đầu nhìn ra phía bên ngoài, biểu tình mỗi người giống nhau như đúc- hoảng hốt há to miệng, dĩ nhiên bọn họ chưa bao giờ gặp qua Alex như vậy, bị dọa hốt hoảng cũng là bình thường.

Ray không biết làm sao đành lắc đầu thở dài, mở miệng nói: “Tốt lắm, mọi người quay lại đây, chúng ta tiếp tục họp.”

Nina đem phần cơm trưa nguội lành từ lâu ra ngoài, một lúc sau lại bưng lên một ly sữa cùng ít điểm tâm, bởi vì Sở Lăng không chịu ăn cơm nên Alex đã phân phó cô liên tục đem một ít đồ ăn lên.

Nina đặt khay đồ ăn xuống, xoay người đi ra ngoài, Sở Lăng đột ngột gọi cô lại: “Chờ một chút.”

Nina ngẩn người, lập tức dừng lại cung kính nói: “Ngài Jason, ngài có gì phân phó?” Làm người hầu bên cạnh Alex, cô đương nhiên sớm nhìn ra chủ nhân đối với Sở Lăng mê luyến không chút che dấu, cô biết chủ nhân đã bỏ ra cái giá rất lớn để bắt được tù binh này, càng rõ mối quan hệ giữa họ, chủ nhân luôn luôn cao ngạo bất ngờ bị chàng trai này tát một cái nhưng lại luyến tiếc không hề trừng phạt, cô tự nhiên hiểu được người tên “Lăng” này đối với chủ nhân có bao nhiêu quan trọng và đặc biệt.
Bình Luận (0)
Comment