Sở Lăng nhìn thấy Ray trong phòng ăn, ngơ ngác một chút, lập tức dừng bước.
Alex bèn quay đầu lại hỏi: “Lăng, sao vậy?”
Sở Lăng lạnh lùng nâng mắt nhìn về phía Alex, đôi mắt kia rõ ràng như đang chất vấn anh: “Anh chưa từng nói qua sẽ có người khác.”
Alex cảm thấy kì quái như đọc được suy nghĩ trong đôi mắt kia, không khỏi bật cười: “Lăng, Ray là bạn thân của tôi, đừng ngại.”
Chân mày Sở Lăng vẫn hơi nhíu lại, do dự không biết có nên lưu lại dùng cơm
hay không, cậu thực sự không muốn gặp thêm bất kỳ người nào khác, thái
độ cùng hành động của Alex đối với cậu không chút cố kỵ mà che dấu sự
yêu thương, chuyện này khiến cậu không thể tự nhiên trước mặt người
khác.
Alex kiên quyết kéo Sở Lăng đến bàn ăn: “Lăng, tôi cố ý mời tới hai đầu bếp Trung Quốc, tôi nghĩ có lẽ em thích ăn món ăn Trung
Quốc.”Vừa nói vừa kéo Sở Lăng ngồi xuống cạnh mình đối diện với Ray.
Sở Lăng ngước mắt nhìn lên, trên bàn quả nhiên toàn món ăn Trung Quốc,
trình độ không hề thua kém các món ăn trong nước. Cậu đã bao lâu rồi
chưa được ngửi qua hương khí mỹ vị quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ
này? Sau khi mẫu thân và kế dượng qua đời, cậu cũng không quay về Đài
Loan nữa, cũng chưa nếm lại một bữa ăn kiểu Trung Quốc đúng nghĩa. Mà
lúc này, địch nhân của cậu, cũng là người cậu hận nhất lại hao tổn tâm
huyết vì cậu mà an bày tất cả thứ này, vô thức, trong con tim luôn lạnh
băng của cậu bắt đầu có một chút cảm giác ấm áp mơ hồ lan tỏa.
Vài người hầu bưng lên một vài món ăn cuối cùng, sau đó cẩn thận xới cơm cho từng người.
Alex chăm chú nhìn biểu tình của Sở Lăng, khẩn trương nói: “Lăng, em có thích mấy món ăn này không?”
Ray nhìn một bàn đồ ăn toàn món ngon mỹ vị trước mặt đã sớm thèm chảy nước
miếng, mà thứ cơm bạch sắc lóng lánh trong bát anh cũng chưa bao giờ
được nếm qua, thầm nghĩ phải mau mau ăn thử, chính là, anh chăm chú nhìn đôi đũa đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh mà nhíu mày, làm sao ăn cơm với
hai cây gỗ bé xíu này a.
Ánh mắt Alex từ đầu đến cuối chỉ đặt trên người Sở Lăng: “Lăng, ăn một chút đi, được không?”
Ray buồn cười nhìn vẻ mặt đang cố lấy lòng của Alex, không ngờ Boss của Hắc Diễm đế quốc luôn lãnh khốc vô tình lại có ngày ăn nói khép nép như
vậy, mà người kia lại luôn trưng ra biểu tình lạnh lùng.
Sở Lăng im lặng một chút, cuối cùng cũng cầm lấy đôi đũa bên cạnh.
Alex lúc này mới thở ra một hơi, thỏa mãn nhìn Sở Lăng bắt đầu ăn cơm trong
bát và thức ăn trước mặt, thuận tay cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm.
Ray nhịn không được mở miệng nói: “Alex, tôi không biết dùng đồ vật
này.”Alex hiểu tiếng Trung, đối với đồ ăn Trung Quốc tự nhiên cũng không có gì xa lạ, thế nhưng anh lại chưa bao giờ sử dụng thứ gì khác ngoài
dao nĩa.
Alex liếc mắt nhìn Ray một chút, thờ ơ nói: “Nina, lấy dao nĩa đến cho Ray đi.”
Nina nhanh chóng đem một bộ dao nĩa đến cho Ray, nhưng mà…. anh làm cách nào sử dụng dao nĩa đem các món nhìn cực kỳ ngon miệng nhưng lại bày biện
vô cùng rắc rối kia vào miệng mình a?
Ray nhìn thấy Sở Lăng và
Alex dễ dàng dùng chiếc đũa linh hoạt gắp đồ ăn trước mặt, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, giơ nĩa lên nhắm vào một miếng sườn xào chua ngọt dùng sức cắm xuống, thế nhưng miếng sườn kia lại không chịu hợp tác mà
nhẹ nhàng tránh né, đành phải dùng dao nhỏ kết hợp để lôi miếng sườn
lên, còn chưa đến được chén mình, mới nữa đường không cẩn thận để rớt
xuống chén canh trước mặt, làm nước canh văng tung tóe khắp nơi, lên cả
trên quần áo của Ray.
Sở Lăng ngồi đối diện chứng kiến hết tất cả động tác vụng về ngốc nghếch của Ray, thấy bộ dạng chật vật không biết
làm sao của người nọ nhất thời không kiềm được bật cười khe khẽ.
Alex ngồi bên cạnh vẫn luôn chăm chú nhìn vẻ mặt của Sở Lăng, bất ngờ thấy
một nụ cười xuất hiện trên đôi môi anh đào, một lúm đồng tiền mê người
ẩn ẩn hiện ra trên gò má mềm mại, hàn băng trên khuôn mặt hoàn mỹ phút
chốc tan biến, tuy chỉ ngắn ngủi có hai giây nhưng cũng đủ khiến anh
ngẩn người mắt trợn to, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lăng mỉm cười, quả nhiên so với trong tưởng tượng còn tuyệt vời hơn, thì ra khi cậu bỏ đi vẻ nghiêm túc bình thường lại động lòng người như vậy.
Ray
cũng thấy được nụ cười hiếm có của Sở Lăng, đồng thời cũng thấy biểu
tình ngây ngốc của Alex, anh cũng vui vẻ cười: “Thật cao hứng khi có thể làm cậu vui như vậy.”
Làm thuộc hạ kiêm bạn thân của Alex, từ
lúc anh hiểu được Alex thật lòng đối với Sở Lăng thì cũng không còn xem
cậu là địch nhân, trong giọng nói tự nhiên cũng không mang ý đối địch,
ngược lại còn ẩn chứa một chút tếu ý pha trò dí dỏm.
Alex mê mẩn lẩm bẩm: “Lăng, em cười lên quả thực rất mê người.”
Sở Lăng lập tức thu hồi tươi cười, đôi mắt tối sầm lại, nhanh chóng khôi
phục lại vẻ lạnh lùng, trước sau không hề liếc mắt đến Alex một cái, im
lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Alex nhìn thấy dáng vẻ của Sở Lăng
lập tức tiu nghỉu, chỉ có thể âm thầm thở dài, sau này chắn chắn sẽ
không dễ chịu gì, anh biết trước sẽ còn rất nhiều khó khăn, thậm chí sẽ
có lúc làm anh suy sụp nhưng chỉ cần anh thật lòng yêu thương Sở Lăng
thì dù cậu vĩnh viễn xem anh là địch nhân,dù biết trước kết quả có ba
phần thất bại thì có sao, dẫu sao thì không phải ai cũng có thể yêu địch nhân của mình.