Tình Mệnh

Chương 39

Cửa lớn của đại thư phòng đột ngột mở ra, vang lên một tiếng sầm lớn. Nam nhân gương mặt không biểu tình trong hắc sắc vương bào vốn đang chuyên chú phê duyệt đống lý lịch chất đầy trên bàn liền ngẩng đầu lên. Khi trông thấy cảnh tượng trước mặt, tròng mắt y lập tức mở lớn, đôi đồng tử không giống với của nhân loại co rút lại.

"Tử Ly thượng tiên, nàng lại làm sao vậy?!" Y buông bút xuống, thân người cao lớn và uy nghiêm từ trên ghế đứng phắt dậy, trong giọng nói đều là gấp gáp và lo lắng.

"Ta chết rồi." Người đáp lại là một nữ nhân mặc xích y với mái tóc màu tuyết trắng, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không thể phân loại được, nhưng âm điệu lúc nói ra ba chữ kia lại thản nhiên đến lạ lùng, như thể nàng không quan tâm đến chuyện đó cho lắm.

"Ta biết là nàng chết rồi! Nhưng là làm sao mà chết?!" Nam nhân hơi vỗ lên lồng ngực, cốt là để trấn an lại tinh thần dù chỉ là một chút, nếu không chắc chắn sẽ không kìm được chính mình lao tới xoay nàng mấy vòng để xem xem tình trạng của nàng đang như thế nào.

"Ta chết thế nào, cũng chỉ có một kết cục duy nhất, Diêm Vương ngài quản làm gì? Đã một trăm ngàn năm rồi, ngài nên quen với việc này mới phải. Quan trọng hơn, làm phiền ngài giúp ta một chuyện." Mặc kệ bộ dạng hoảng hốt xen lẫn cả nộ khí đang sắp sửa bùng phát của nam nhân, Tử Ly đi đến trước mặt y, sau đó, đột nhiên dùng tay chọc thủng ngực mình, trên mặt thế nhưng lại không hề xuất hiện bất kì đau đớn nào, rồi từ trong đó dứt khoát lôi ra một đốm sáng le lói. Diêm vương bị một màn này của nàng hù doạ mà xém nữa là tụt hết huyết áp, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoại trừ run run tay nhận lấy đốm sáng nàng ta đưa cho mình.

"Đây là... hắn sao?"

Đốm sáng chập chờn chập chờn, phát ra lưu quang yếu ớt, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Đốm sáng này, chính là một mảnh hồn phách thuộc về người quan trọng nhất của xích y nữ tử. Mà lúc y ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại thấy thân ảnh của nàng cũng đồng dạng với nó, cũng đang chập chờn, lúc rõ lúc không.

"Linh lực của nàng còn không đủ để duy trì hình dáng nữa kia kìa...! Từ trước đến nay nàng chưa từng bị thương đến mất gần hết linh lực như thế này!" Y cau mày tỏ ý không hài lòng, mắng một tiếng, nhưng rồi cũng ân cần để tay ở trước trán nàng, từ trong lòng bàn tay liền xuất hiện một dòng linh lực truyền thẳng vào trong nàng. Lúc này, thân ảnh của nàng mới thoát khỏi trạng thái gần như là trong suốt.

Y thở dài một hơi, sau đó thì nhắc nhở "Linh lực ta mới truyền cho nàng chỉ có thể duy trì hình dáng của nàng trong 1 canh giờ. Nàng hiện tại là tinh linh bỉ ngạn, nhất định phải hấp thụ linh lực từ bỉ ngạn thần hoa mới có thể khôi phục nguyên dạng."

"Ta biết, vậy nên ta mới tới đây giao phó hắn cho ngài trước, sau đó mới có thể yên tâm đi dưỡng thương được."

"Nhưng mà... chẳng phải hắn vẫn chưa hết mệnh thọ sao? Đây không phải là thời điểm hắn nên chết."

Y là Diêm vương, mỗi ngày đều phải tiếp nhận rất nhiều hồ sơ tử vong. Rất nhiều ở đây được hiểu là vô cực. Mỗi đứa trẻ được sinh ra ở trên đời đều được định sẵn ngày sẽ chết. Ngày, tháng, năm, giờ tử vong, địa điểm; tất cả đều được ghi chép ở trong hồ sơ lý lịch của mỗi linh hồn. Thông thường, công việc nhớ những điều này đều giao cho Hắc Bạch Vô Thường, còn bản thân Diêm vương y chỉ giải quyết những án chết oan và đưa ra phán quyết cuối cùng.

Nhưng đối với hồn phách của kẻ này, y đặc biệt ghi tạc ở trong lòng. Y thuộc tất thảy 49 mệnh kiếp trong vòng luân hồi Bỉ Ngạn của hắn.

Vì đó là hồn phách thuộc về người mà nàng ấy đã không từ bất cứ giá nào để cứu lấy, dẫu có thống khổ đến đâu, bức điên người đến đâu.

Ánh mắt của nàng rơi xuống mảnh hồn phách lơ lửng ở trong tay Diêm vương đầy miễn cưỡng như thể nàng đã chấp nhận thua cuộc về mình, nhưng nét mặt lạnh lùng lại như băng phiến gặp ấm áp mà tan chảy, chính là ánh mắt vô hạn ôn nhu cùng sủng nịch dành cho món trân bảo quý giá nhất của mình. "Trên đời này, có một ngốc tử mà ta không cách nào có thể cản được..." Nàng nhỏ giọng đáp, cười trừ.

Nghe đến đây, Diêm vương chợt hiểu ra sự tình.

Với tác phong từ thuở xa xưa của nàng, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ở mỗi thế giới, nàng đều đảm bảo sẽ không lưu lại vết tích gì, rằng người kia vào thời khắc cuối cùng gặp gỡ sẽ hoàn toàn không có một chút kí ức nào liên quan đến nàng, an an ổn ổn sống tiếp một đời, cho tới khi hết mệnh thọ, để giữ cho hồn phách của hắn thật nguyên vẹn trở về.

Mảnh hồn này của hắn, mặc dù không bị sứt mẻ một miếng nào, nhưng năng lượng toả ra lại rất yếu ớt, giống như việc nó vẫn còn tồn tại ở đây, vẹn toàn, đã là một kì tích rồi, không thể đòi hỏi thêm gì được nữa.

Điều này chỉ chứng tỏ một khả năng mà thôi, y rút ra kết luận.

Thực ra, y lúc nào cũng có thể tiến vào kí ức của Tử Ly để nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vào thời khắc cuối cùng của hai người họ. Nhưng y không làm, cũng sẽ không bao giờ làm.

Giống như trước kia.

Y vĩnh viễn không hề thay đổi.

Diêm vương nghĩ xong lại thở dài, trong thâm tâm không thể không cảm thán nghị lực phi thường vượt qua mọi giới hạn thần ma của nam nhân đó và nàng.

"Còn nữa, lão bằng hữu của ta chính là vì ta mà chết. Một lát sau, có thể ngài sẽ tìm thấy hồ sơ của hắn. Cũng nhờ ngài chiếu cố hắn, đem hắn tiến vào luân hồi sớm chút." Nàng lại chợt nhớ ra chuyện mà bổ sung thêm.

"Được rồi, yên tâm giao cả cho ta. Nàng hiện tại mau đi dưỡng thương, đừng lo lắng gì nữa."

"Vậy, làm phiền ngài rồi, Diêm vương đại nhân. Tử Ly đi trước."


Đợi tới khi nàng đã ra khỏi thư phòng và cánh cửa đã khép chặt lại, ngăn cách không gian ở bên trong với bên ngoài, Diêm vương mới mở miệng đáp lại, với một âm vực trầm thấp khó có thể nghe thấy rõ:

"Ta không phiền."

Diêm vương xoay người, bước chân đi đến phương hướng có để một quả tinh cầu trong suốt, ở bên trong có một chùm sáng phát ánh quang xinh đẹp. Chùm sáng đó thực chất lại là hợp thành từ nhiều đốm sáng nhỏ khác, cùng với đốm sáng ở trên tay y có điểm tương đồng.

Đốm sáng nhỏ yếu ớt được để lại gần tinh cầu, liền giống như có xuất hiện một lực hút vô hình mà tiến nhanh vào bên trong, cùng hoà nhập vào chùm sáng lớn kia.

Mảnh hồn đó mặc dù lúc này đang yếu như một người bị trúng thương, nhưng nếu được đưa vào đoàn tụ với những phần hồn khác, đợi một thời gian sau chắc chắn sẽ hồi phục trở lại như bình thường. Diêm vương cất đi mảnh hồn đó xong thì quay người trở về bàn làm việc.

Ngay lúc đó, lại đột nhiên có tiếng ai mơ hồ vang lên.

"Diêm vương, đợi đã."

Nghe thấy có tiếng gọi, y liền quay đầu lại, trong lòng lại chịu chấn kinh một phen.

"Ngươi... Sao lại có thể... hiện hình rồi...?"

Ở ngay phía trên đỉnh đầu của tinh cầu lúc này hiện lên một thân hình mờ nhạt như ảo ảnh, nhưng vẫn là miễn cưỡng có thể nhìn thấy, cùng với thanh âm khi nãy phát ra lại tựa như tiếng vang trong hang động vọng về.

"Là mảnh hồn nhỏ bé khi nãy, mới vừa quay trở về liền đòi nói chuyện với ngươi rồi. Chúng ta thấy hắn khổ sở như vậy, đành dùng chút lực đem ảo ảnh của bản thân xuất ra ngoài, giúp hắn giao tiếp với ngươi."

Lần này, trả lời y không phải là ảo ảnh của nam nhân kia, mà là chùm sáng trong tinh cầu. Lúc phát ra tiếng nói, ánh sáng của nó toả ra so với mọi khi im hơi lặng tiếng càng rực rỡ hơn, tựa như sao Hôm xuất hiện trên màn đêm đen kịt.

Diêm vương nhìn khối tinh cầu, vẻ bối rối cũng đã được thu về mà gật gù tỏ ý hiểu được. Y dời tầm mắt nhìn tới ảo ảnh kia, cũng chính là bộ dạng của hắn ta ở kiếp vừa rồi.

"Ngươi cần nói chuyện gì?"

"Ta muốn lập một giao dịch với ngươi." Ảo ảnh kia lên tiếng, âm vực nhẹ nhàng, nếu như không muốn nói là có hơi mệt mỏi, nhưng lại không kém phần thuyết phục.

Xét theo vai vế, quỷ và linh hồn đều là vật sống đã chết mà hoá thành, Diêm vương đối với chúng dĩ nhiên là có quyền uy. Nhưng khi xét theo bản chất, quỷ là linh hồn do tích tụ oán niệm, chấp niệm mà hoá thành, tiếp tục sống ở dương gian, nói nôm na chính là tái sinh trong một hình dạng mới, hoàn toàn khác với tử hồn. Diêm vương chỉ phụ trách tử hồn, nên quỷ tộc nằm ngoài quyền hạn của y.

Nếu như lúc hắn chết mà hồn phách vẫn còn nguyên vẹn xuống tới âm phủ, hắn chắc chắn sẽ phải quy phục y. Nhưng đằng này, hắn chính là đã phi hôi yến điệt, hồn phi phách tán. Hồn của hắn, vốn là không nên tồn tại đến tận thời điểm này. Kèm theo việc công việc y được phó thác cho lại chính là khôi phục nguyên vẹn hồn của hắn. Đợi đến ngày hắn được khôi phục xong, hắn vẫn sẽ là một Quỷ vương như lúc ban đầu, chỉ khác ở chỗ, hắn sẽ nợ y một lần ân tình.

Do đó, có thể nói, địa vị của Quỷ vương cũng xem như ngang ngửa với Diêm vương.


Ngày trước, thời hắn ta vẫn còn là một Quỷ vương cao cao tại thượng ở đế chế quỷ của mình, Diêm vương ở dưới này ít nhiều gì cũng nghe được một vài câu chuyện về hắn từ miệng mấy quỷ hồn, từ đó biết được bản lĩnh của vị Quỷ vương này là có bao nhiêu lớn.


Điều này giải thích cho khí chất của hắn: Ôn hoà, nhưng lại vô cùng cường hãn. Có lẽ đối với hắn, nỗi sợ duy nhất của hắn chỉ là những gì có liên quan đến Tử Ly. Còn lại, tất thảy mọi thứ khác, hắn nếu không xem như là đất sét để hắn mặc sức nhào nặn trong tay thì cũng xem như là viên sỏi ven đường, hoặc là lướt qua, hoặc là đá văng đi.

"... Là loại giao dịch gì? Làm sao ta đảm bảo được ta sẽ thu về lợi ích?"

"Ngươi sau khi nghe xong, tự nhiên sẽ hiểu được, vì sao nó lại có ích với ngươi."

"Tự tin đến thế? Vậy nói xem, ngươi muốn thế nào?"

Hai cánh môi của ảo ảnh khẽ tách, chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ một.


Mà Diêm vương, chỉ thấy sau đó, y để lộ một gương mặt kinh hoàng, không thể nói nên lời.

Tử Ly, mặt khác, đang đắm mình trong biển bỉ ngạn thần hoa ven bờ hoàng tuyền, tứ chi mệt mỏi giãn ra, dáng vẻ lại có phần lười nhác. Linh khí hồng sắc từ những đoá hoa từ từ tiến vào trong cơ thể nàng, từ từ khôi phục lại linh lực cho nàng.

Ở phía bên kia, cách chỗ này không xa lắm chính là cầu Nại Hà. Cứ bằng tần suất một cái ngáp của Tử Ly là sẽ thấy có một linh hồn đi ngang qua cây cầu, mà ở cuối cầu có một cái quầy gỗ, bày ra trên bề mặt là những bát canh mới múc ra, vẫn còn hơi ấm.

Nhưng người ngồi canh quầy, thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Linh hồn nọ đi hết cây cầu và dừng lại bên quầy canh, ngây ngốc ngó ngang ngó dọc, dường như cũng đang tìm kiếm người trông quầy.

Tử Ly mắt nhắm mắt mở thấy được tình hình, mà ở bờ bên kia, mấy linh hồn khác cũng đang lần lượt đi tới, xếp hàng chờ đến lượt. Nếu cứ như thế này, một lát sau chắc chắn đường đến Phong Đô sẽ bị ngưng đọng lại ở đây. Mà nàng thì không thích có tiếng ồn phá bĩnh thời gian nghỉ ngơi yên tĩnh của nàng, đành nhàn nhạt mở miệng nói vọng ra:

"Mạnh Bà, đừng ngủ nữa, dậy phát canh cho người ta kìa."

Giọng của nàng so với bất cứ tiếng chuông báo thức nào cũng đều đặc biệt uy lực hơn. Sau tiếng kêu của nàng, từ dưới gầm quầy xuất hiện một cái bóng, ngọ nguậy mấy hồi, cuối cùng đem chính mình chui ra khỏi đó. Giờ mới nhìn thấy được, cái bóng đó vậy mà là một nữ tử thoạt nhìn giống như thiếu nữ chưa đến tuổi cập kê, tóc màu tro buộc lên tuỳ hứng. Y phục của nàng thì lại rộng hơn cả người nàng, hai ống tay áo dài phủ qua cả bàn tay. Trông nàng chẳng khác gì đang khoác một tấm mền to tướng lên người cả.

Nữ tử được gọi là Mạnh Bà mơ mơ màng màng dụi ống tay áo lên mắt, sau một lúc mới lấy lại thanh tỉnh, để ý thấy một hàng vong linh đang đợi nàng phát canh.

Cũng chẳng biết trong đầu nàng ta đang có loại suy nghĩ gì, chỉ nghe được tiếng chậc lưỡi ngao ngán của nàng. Cánh tay nàng không chút nghị lực cầm lên bát canh đưa cho hàng vong linh, hết người này đến người nọ.

"Tử Ly... Ngươi có thể nào đến thay ca giúp ta được không hả...?"

Mặc dù có dáng vẻ tựa như tiểu nữ tử, nhưng âm vực của nàng lại là loại âm vực thuộc về một lão nhân gia rền rĩ khát khao được về hưu.

"Mạnh Bà, ngươi lại nói đùa rồi. Không thấy ta gần như tiêu tán hồn phách tới nơi, phải ở đây dưỡng thương hay sao hả? Huống chi, ngươi là Mạnh Bà đó. Kẻ bị trọng thương như ta phải đức độ lắm mới nhắc nhở ngươi làm việc. Để đến tai Diêm vương, ngài ấy quở trách ngươi, mặc kệ ngươi khóc lóc, ta dù thế nào cũng không quản."

"Hừ... Ta lại chẳng hiểu sao năm đó lại kết giao bằng hữu với ngươi nữa, đồ không có nhân tính!"

"Ta và ngươi dù sao cũng chẳng phải là người, đòi nhân tính gì ở đây chứ?"

Tử Ly nàng nếu như chưa tới lúc cần đi lịch kiếp thì sẽ trải qua mấy ngày nhàn rỗi ở dưới Âm phủ như thế này. Tận từ hồi nàng mới tới đây làm tinh linh thì đã thấy bóng dáng nhỏ bé kia làm việc quần quật mà không hề ngơi tay, cũng chẳng có ai có thể thay ca cho nàng ta cả. Mạnh Bà cứ một mình như vậy, tưởng như đã quen với cô độc, ai mà ngờ tới, vừa thấy xuất hiện tinh linh ở gần chỗ mình công tác như vậy, Mạnh Bà không đợi cho Tử Ly thích nghi đã nhào tới ôm nàng chặt cứng, khóc liên tù tì cả buổi, để mặc cho cầu Nại Hà tắc đường. Tử Ly cũng coi như không đến nỗi vô tình, nên mỗi lần lượng vong linh đến thưa thớt đi một chút, nàng lại để cho Mạnh Bà chui xuống gầm bàn ngủ. Nhưng có lẽ do có nàng dung túng nhiều quá thành thói, Mạnh Bà từ một con ong thợ trực tiếp biến thành sâu lười đóng kén. Trốn việc được một lần, liền trốn việc tiếp, trốn việc mãi. Diêm vương cũng có mấy lần ra ngoài mắng vốn, nhưng hình như Mạnh Bà chỉ thuận theo mấy lời cho có, cuối cùng vẫn là trốn việc.

Cũng có điểm nên cảm thông cho nàng ta. Ở chỗ vắng vẻ này mà chỉ có một mình mình làm việc với thời gian vĩnh hằng bức cho tâm trạng muốn điên lên như vậy, chứng tỏ rằng sau này không nên tồn tại một Mạnh Bà duy nhất nữa.

"... Ngươi cố gắng hết đợt này đi. Ta hồi phục xong rồi sẽ thay mặt ngươi đi nói Diêm vương một tiếng."

"Tử Ly... ngươi không gạt ta đó chứ?"

"Ngươi còn nghi ngờ, ta liền biến lời đó thành lừa gạt."

"Không cần không cần nha!! Tử Ly a, ngươi quả nhiên là bằng hữu tốt nhất của ta!"

Cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt nóng như lửa đốt của Mạnh Bà đang bắn thẳng về phía mình, Tử Ly không thoải mái mà lật người quay lưng lại, miệng phun ra một câu phàn nàn:

"Ấu trĩ...!"

***


An tĩnh cuối cùng cũng được trả về. Tử Ly bất động nằm đó, nhưng ánh mắt lại như lạc đi đâu mất mà phóng về nơi vô định.

Còn đến 9 kiếp nữa mới chấm dứt được lời nguyền này, vòng luân hồi này.

Liệu đến tận cùng, nàng có còn giữ nguyên được dáng vẻ này để đến trước mặt hắn, nói hắn một câu xin lỗi hay không.

Liệu nàng còn có thể... thốt ra được một tiếng yêu mà trước đây đã không kịp nói ra hay không.

Hay là đến cuối cùng, nàng và hắn... vẫn là vĩnh viễn lạc mất nhau, khi mà mọi thứ đều đã được trả về với quỹ đạo vốn có của nó.

Thực ra, như thế cũng đáng lắm.

Nàng thì có tư cách gì để đòi hỏi thứ hạnh phúc xa xỉ đó chứ.

Tâm nguyện duy nhất của nàng, cũng chỉ có cầu cho hắn sẽ có được hạnh phúc, bất kể là trong cuộc đời của hắn có bóng dáng của nàng hay là không.

Nàng nhắm mắt lại, mi tâm nhíu chặt đã được một lúc bây giờ lại giãn ra, tựa như trong lòng nàng đã tìm thấy một câu trả lời cuối cùng.

Phải.

Chỉ như vậy là đủ.



















- Địa cầu, thuộc thế giới song song thứ n, năm 2xxx, Thành phố Lưu Ly -

Một chiếc xe hơi hạng sang sơn màu đen bóng - thuộc về một hãng xe mà chỉ có giới thượng lưu nhất mới có khả năng để sở hữu - dừng lại ở trước cổng một toà nhà chọc trời có kiến trúc hiện đại. Ở dưới mặt đất có dựng lên bảng hiệu là những chữ cái mạ ánh bạc theo phong cách hình khối tối giản, đẹp một cách tinh tế và sang trọng. Ghép những chữ cái lại với nhau mới sửng sốt phát hiện ra, đó là tên của một tập đoàn quy mô quốc tế lớn nhất đại lục này.

Từ bên trong toà nhà đột nhiên tuôn ra hai hàng nhân viên mặc đồng phục, nghiêm chỉnh xếp theo đội hình đường thẳng đứng ở hai bên lối vào của công ty. Người trong xe mở cửa bước ra, mới thấy đó là một nam nhân có vóc dáng cao ráo và nam tính, trên người mặc một bộ vest màu xám được may thủ công tỉ mỉ đến từng sợi chỉ một càng làm tôn lên dáng người hoàn hảo của hắn.

Nhưng nổi bật hơn hết vẫn là gương mặt kia: Vô. Cùng. Tuấn. Mĩ! Cặp mắt kia: Như. Ánh. Sao. Sáng!

Lại có một chàng trai khác từ bên trong toà nhà chọc trời nhanh chân bước ra ngoài đường tiếp đón nam nhân từ đầu tới chân đều toát ra hơi thở sang trọng mà quyền lực kia, sau đó đi theo phía sau sải chân dài, nhanh và dứt khoát của hắn, cùng tiến vào bên trong toà nhà, vừa đi cho kịp hắn, miệng vừa nói liên tục.

"Tổng giám đốc, mừng ngài trở về nước. Hiện tại lịch trình trong nước của ngài đều được liệt kê đầy đủ ở đây, chỉ còn chờ quyết định của ngài. Trước hết ngài sẽ có buổi hẹn với ngài Lục vào 5 giờ chiều nay, sau đó 8 giờ tối sẽ tham gia một buổi tiệc—"

"Những buổi hẹn nào quan trọng thì cứ như thường lệ mà chuẩn bị. Những gì không quan trọng, đều huỷ bỏ đi." Vị tổng giám đốc không đợi cho người thư kí nói xong, liền lãnh đạm cất lời.

"Vâng. Còn có danh sách những người đến phỏng vấn, hiện đang chờ ngài thông qua. Mời ngài xem." Lúc vào bên trong thang máy, người thư kí đưa cho vị tổng giám đốc một tập danh sách dày vừa đủ để cầm theo. Hắn cầm lấy tập danh sách, ngón tay lật qua trang nhanh chóng, đồng tử lướt lên lướt xuống liên tục chẳng khác gì một cỗ máy quét năng suất.

Cũng đã 6, 7 năm rồi không quay trở về trụ sở chính trong nước, ngón tay lật giấy của tổng giám đốc bỗng khựng lại, giống như hắn vừa mới nảy ra một ý định nào đó.


"Dừng ở tầng 79 đi. Tình hình ở công ty dạo này, tôi tin là vẫn tích cực như trước đây, đúng không Lạc thư kí?"

"Dĩ nhiên rồi, Lâm tổng. Không những thế, hiệu suất làm việc của công ty chúng ta vào những năm gần đây đã tăng lên đáng kể, nếu như không muốn nói là vượt bậc. Ngài cứ quan sát là sẽ thấy. Nhân viên của ngài biểu hiện không tồi đâu."

Tiếng chuông thang máy ding lên một tiếng, cánh cửa thu về hai bên. Hai người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa siêu cấp soái bước ra khỏi thang máy ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt nữ nhân hiếu kì lẫn dè chừng đổ về.

"Là Lạc thư kí đến kìa! Nhưng còn bên cạnh anh ta... là ai thế? Tôi nói cái này không phải đụng chạm chứ người đó thậm chí còn đẹp trai hơn cả thư kí của chị em mình nữa a!"

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Cô muốn bị đuổi việc à?! Vị mà thư kí Lạc đang đi cùng đó chính là tổng giám đốc của chúng ta đó trời ạ! Mấy năm nay ngài ấy đều ở trụ sở ngoài nước, bây giờ đã trở lại điều hành trụ sở chính rồi!"

"Chết dở! Hức hức... hi vọng là chưa có nghe thấy tôi nói gì đi..."

Đám nhân viên nữ đứng tụm năm tụm bảy ở một chỗ mà xì xầm bàn tán, lại không phát hiện ra, đứng ngay phía sau lưng bọn họ là một người phụ nữ trong trang phục công sở áo sơ mi trắng cùng váy đen bó sát đơn giản mà toát ra vẻ thanh lịch, nhưng nếu cộng với gương mặt diễm lệ phi thực của cô ta, thì vẻ thanh lịch lại được thăng lên thành vẻ quý phái. Chính là cái khái niệm kia, lụa đẹp vì người đó!

"Bây giờ là giờ để các cô đứng đây tám nhảm sao?"

"!!!!" Thôi xong, mấy nữ nhân viên không hẹn mà cùng nghĩ thầm.

Người thì xinh đẹp như tiên tử, nhưng trên dưới cái toà nhà 102 tầng này, không ai là không biết, cô ta chính là vị đoá hoa ác ma của phòng nhân sự. Đơn giản là vì, người phụ nữ này không những đẹp như hoa, mà từ lúc mới còn là thực tập sinh bước chân vào làm việc ở đây đều là tự dựa vào bản lĩnh và tài năng của chính mình, chẳng mấy chốc đã thăng chức trở thành trưởng phòng bộ phận lương thưởng và phúc lợi, kể từ đó trở thành cơn ác mộng của biết bao nhiêu con người làm công ăn lương ở đây: cơn ác mộng mang tên Lương Bổng!

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, kể từ ngày cô ta ngồi vào vị trí này, vấn nạn ăn bớt ăn hụt, tham nhũng hầu như là không còn tồn tại nữa. Nếu là các doanh nghiệp khác, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ cố tình nhắm mắt làm ngơ xem như không có chuyện gì, phần là vì sợ đụng chạm phe phái, phần là cũng muốn chính mình được hưởng lợi. Nhưng đối với cô, một nữ nhân có bản lĩnh mà ai cũng phải nể phục ấy, chẳng có thứ gì có thể đạp đổ được bức tường thành công bằng của cô cả. Nhiều kẻ ngứa mắt cô, nhưng lại chẳng thể nào tìm ra được sơ hở nào để bắt thóp được, cuối cùng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, mà cùng lắm thì một ngày nào đó trong tương lai sẽ bị bên bộ phận nhân sự gọi điện hỏi thăm, kèm theo một tấm vé cho ra đảo thôi.

Dĩ nhiên rồi. Vì căn bản là, cô ta chẳng có một sơ hở nào cả.

Thi thoảng, thậm chí là sẽ có người nghi ngờ rằng cô ta vốn không phải là con người, mà là một vị thần với 72 phép thần thông.

Người sợ hãi cô, có. Nhưng người quý mến và kính trọng cô, cũng có.

Chỉ có những người xứng đáng mới có đủ tư cách để quý mến cô mà thôi.

"Ch-chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi xin lỗi, thưa trưởng phòng!"

Những người vừa mới bị nàng trưởng phòng ác ma đó nhắc nhở xong liền líu nghíu tay chân mà trở về bàn làm việc của mình, đầu cúi thấp xuống hết cỡ, chỉ hận không thể đem sự tồn tại của mình triệt để biến mất, hòng thoát khỏi ánh mắt đáng sợ có thể giết người được đó của trưởng phòng đại nhân.

Vị nữ trưởng phòng sau khi đã đuổi đám nhân viên hóng hớt về bàn, lúc này mới xoay đầu lại, hướng hai chàng trai nãy giờ vẫn còn đứng đó xem tiểu kịch cúi đầu chào. Thư kí Lạc cũng gật đầu đáp lễ cô. Mà ánh mắt của tổng tài lại dừng ở trên người nữ nhân đó đặc biệt lâu.

Nữ nhân kia nhận ra tổng giám đốc đang nhìn mình chằm chằm, không biết vì sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác khó chịu và cấn cấn, Sống mũi đột nhiên cay xè, giống như là xúc động muốn khóc. Tim bỗng đập nhanh, đầu chợt choáng váng. Nhưng nghĩ mãi cũng không giải thích được hiện tượng kì lạ này. Cuối cùng, sau khi tự nhủ với bản thân mình chẳng qua là làm việc có hơi quá sức một chút mới thấy khó chịu như vậy thôi, cô quyết định quay người trở vào văn phòng, tiếp tục công việc còn dang dở. Chiều tan làm sẽ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhất định cảm giác tức ngực này sẽ hết thôi.

"Lâm tổng...? Lâm tổng. Lâm tổng! Ngài nhìn gì vậy?" Thấy hắn tựa như người mất hồn mà đứng thờ thẫn ra đó, vị thư kí cất tiếng gọi hai ba lần mới thành công lôi được thần thức của hắn trở về.

Bàn làm việc của trưởng phòng được đặt ở nơi tách riêng so với dãy bàn san sát nhau của nhân viên thông thường, khi đứng ở nơi này vẫn có thể nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của cô.

"Lâm tổng ra là muốn hỏi đến cô gái kia." Thư kí Lạc dõi theo phương hướng ánh mắt nóng rực của Lâm tổng, lúc này mới ngộ ra chuyện gì, mới giải thích cho hắn "Cô ấy là trưởng phòng của bộ phận lương thưởng và phúc lợi. Lúc nãy tôi có nói năng suất làm việc của công ty tăng cao không ngờ, đạt được thành tích này phần lớn chính là nhờ cô ấy, là nhân tài tiêu biểu ngàn năm có một đó! À, tên của cô ấy là Nguyệt Tử Ly."


Cũng không thể trách vì sao anh lại hiểu ra chậm đến vậy. Bởi lẽ, đó giờ, Lâm tổng chưa từng biểu lộ hứng thú với bất cứ điều gì, khiến cho anh có chút khó tin. Không, phải gọi là hốt hoảng thiếu điều muốn giật mình thét lên.

Nhưng nếu nói xúc cảm trong đôi mắt của hắn là hứng thú thì cũng không chính xác lắm.

Xúc cảm đó... giống như là của một người, sau rất nhiều năm kiên nhẫn chờ đợi và tìm kiếm, tương kiến rồi lại li biệt, quên rồi lại nhớ, nhớ rồi lại quên, trải qua vô hạn nỗi đau tê tâm liệt phế,... Cuối cùng, cũng đã tìm thấy người mình yêu thương nhất.

Yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Vị tổng tài mặt lạnh như băng tảng ngàn năm ấy, lần đầu tiên trên bạc môi lại nở một nụ cười chân thành, trong chân thành còn có cả hạnh phúc khôn xiết.

「Tìm thấy em rồi.」

- Toàn văn hoàn -

Bình Luận (0)
Comment