Ngoài trừ những khung xương đó, trong văn phòng không bày biện gì nhiều, chủ yếu là mấy kệ sách, còn có một bàn làm việc lớn.
Các thí sinh lần lượt kiểm tra từng chỗ một.
Doãn Vụ Thi ngồi trên ghế xoay sau bàn, chậm rãi xoay hai vòng.
Mặt bàn trước mắt bị lật tung hết lên, cô không tìm thấy thứ gì có giá trị, nên đành ngồi tựa lên lưng ghế, suy nghĩ một chút.
Trì Trọng Hành đứng bên sườn bàn làm việc, vừa tìm kiếm vừa dẹp gọn lại, chỗ anh kiếm qua còn gọn gàng hơn trước, trái ngược hoàn toàn với đống bừa bộn trước mặt Doãn Vụ Thi.
Giữa hai cảnh tượng đối lập này có lắp một cái gương, đặt trên giá đỡ, chiếu tới chỗ ghế ngồi.
Doãn Vụ Thi xoay vài cái, nhưng mặt gương hướng lên trên nên không phản chiếu được người ngồi trên ghế.
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu nhìn cái đầu lủng lẳng sáng đến lóa mắt trên trần-- mặt gương cũng không chiếu tới nó.
Gương này nhất định không phải để nó tự ngắm vẻ mỹ mạo của mình, huống hồ trong phòng đã lắp rất nhiều gương.
Cứ kỳ lạ thế nào.
Trì Trọng Hành gõ gõ ngón tay vào mặt bàn, nhắc nhở thí sinh lười biếng nào đó dậy làm việc.
Doãn Vụ Thi không thèm nghe theo, cô đứng dậy đi một mạch tới chỗ khác, để lại đống hỗn độn cho anh.
Trì Trọng Hành: "......"
Anh đã có thể bình tĩnh tiếp nhận loại hình vi lưu manh này.
Dù sao không tiếp nhận cũng chẳng còn cách nào khác.
Các thí sinh lục tung văn phòng cũng không kiếm nổi một tờ giấy, đành cầm đi tất cả họa cụ khác mà bọn họ kiếm được.
Trước mắt họa cụ tìm được cũng không đầy đủ, ngoại trừ Doãn Vụ Thi có học phác họa vài năm, trình độ những thí sinh còn lại chỉ dừng ở mức vẽ người que, cũng không đòi hỏi họa cụ gì cao cấp.
Thiếu họa cụ sao? Rõ ràng là thiếu tay nghề!
Mọi người đem số họa cụ không nhiều lắm trở về phòng học.
Pho tượng không đầu kia ngồi chơi một mình, vẽ gì đó lên bảng, hình ảnh nặng nề lộn xộn y như mấy bức tranh treo ngoài hành lang.
Trẻ con vẽ còn đẹp hơn thế này.
Doãn Vụ Thi quơ quơ cây bút trước "mặt" nó-- dù rằng nó không có mặt.
"Không có giấy thầy cũng không thể vẽ lên bảng được, đâu có phải bảng báo tường."
Pho tượng không đầu mắt điếc tai ngơ.
Cấu tạo của nó giống như hai cá thể độc lập, đầu thì liên miệng lải nhải, thân thì trầm mặc ít nói, chẳng trách phải tách biệt ra.
Nếu đầu thân hợp nhất, Doãn Vụ Thi hoài nghi nó sẽ cãi tay đôi với cô suốt buổi.
Cô lại thử vài lần, nhưng pho tượng chỉ mê vẽ, không đoái hoài gì tới bọn họ, cũng không biết nó vẽ cách nào khi không có đầu.
Quá trình giải đề lại rơi vào ngõ cụt.
Chàng trai đeo kính đen lúc trước nói "tám vị ẩn sĩ là một người" gãi gãi đầu: "Nó không động đậy có phải vì chúng ta tìm chưa đủ đồ không? Giống như game giải đố, phải thỏa mãn tất cả điều kiện mới kích hoạt được cốt truyện mới."
Bọn họ đã lục tung khắp văn phòng, ngoại trừ bút các loại thì còn cần màu, bảng pha màu và giấy, nhưng bọn họ không kiếm được màu nào còn sử dụng được trong văn phòng.
Nhìn bộ dạng của tượng không đầu, chắc chắn nó không cho bọn họ đụng tới đồ của nó.
Doãn Vụ Thi càng nghiêng về một khả năng khác: Bọn họ tìm nhầm.
"Họa cụ" ở đây không phải vật dụng thông thường.
"Dưới sự hướng dẫn của giảng viên, đặt tên pho tượng thứ bảy và khôi phục hoàn chỉnh màu sắc cho tượng bán thân thứ bảy."
Đọc đề lúc chưa có manh mối rất dễ bỏ sót các chi tiết.
Doãn Vụ Thi ngẫm nghĩ một lúc.
"Sự hướng dẫn của giảng viên" chắc hẳn là chỉ đường đến văn phòng, theo cái nết của hệ thống, chắc sẽ không dạy vẽ thật.
Đặt tên pho tượng thứ bảy...!Không biết, tạm thời bỏ qua.
Khôi phục hoàn chỉnh màu sắc cho tượng bán thân thứ bảy...!
Khôi phục hoàn chỉnh.
Từ lúc bắt đầu, Doãn Vụ Thi đã không cho rằng đề thi yêu cầu thao tác thực tế.
Lỡ như không có thí sinh nào có tài hội họa, tất cả đều phải ngủm sao? Huống hồ, cho dù là nghệ sĩ tài ba bậc nhất, cũng khó mà khôi phục được hoàn chỉnh 100%.
Đề bài có chút kỳ quặc, trường Đại học Đặc biệt cũng không phải trường chuyên nghệ thuật.
Thứ gì có thể khôi phục được hoàn chỉnh?
Doãn Vụ Thi đứng lên, nhìn toàn bộ phòng học, tính cả cô thì còn sáu người.
Trì Trọng Hành không thấy đâu.
"Anh Trì? Anh ấy vừa ra ngoài rồi." Lam Xuân Kiều chỉ vào cửa, cậu nhận ra hai người này lại thần giao cách cảm: "Hai người muốn tìm cái gì?"
"Tôi biết phiếu điền đáp án là gì." Doãn Vụ Thi ném bút trong tay xuống.
Năm người còn lại nhanh chóng nhìn qua, "Là cái gì?"
"Gương." Doãn Vụ Thi li3m môi: "Gương trên bàn văn phòng."
Doãn Vụ Thi dẫn một đám người bước ra cửa, vừa vặn gặp được Trì Trọng Hành đang ôm gương về.
Tầm mắt hai người "giao đấu" trong không trung, hình như còn có tia điện xẹt ngang.
Lam Xuân Kiều: "......"
Hỏng bét.
Hai người họ có phải lại chuẩn bị tranh đấu so tài nữa hay không?
Trì Trọng Hành nhìn Doãn Vụ Thi cùng đoàn người sau lưng cô.
Tình cảnh này giống như đại ca giang hồ dẫn đàn em xuống đường tuần tra, còn anh chính là người vô tội đáng thương bị chặn đầu.
Ánh mắt Trì Trọng Hành dừng trên mặt Doãn Vụ Thi, anh quyết đoán tiến lên phía trước.
Gần như cùng lúc, Doãn Vụ Thi nghiêng người nhường đường cho anh vào.
Lam Xuân Kiều ngây người một lát.
Đây là chiêu địch đánh thì ta lui?
Mọi người trở lại phòng học, cùng nhau đem gương lên bảng đen, mặt sau của gương có đính 4 nam châm, hút rất chắc.
"Cho nên cái này là phiếu điền đáp án? Bưng pho tượng số bảy lại chiếu lên gương là xong việc?"
Người nói là một người đàn ông mặc áo sơ-mi caro, từ đầu tới giờ anh ta vẫn luôn im lặng làm việc, nói không nhiều lắm, đây là lần đầu mở miệng dò hỏi.
Một nam sinh buộc tóc đuôi ngựa bĩu môi: "Nếu chỉ đơn giản như vậy, môn học này quá dễ dàng rồi." Cậu dùng mũi chân hướng qua đống tượng trắng: "Hey tượng bán thân màu sắc rực rỡ, ngài thỏa mãn với những thứ này không?"
Cậu ta nói không nhanh không chậm, ngữ điệu cũng bằng phẳng, nhưng không hiểu sao nghe cứ quỷ dị thế nào.
Cậu trai đeo mắt kính ngăn cản người đàn ông mặc sơ-mi sắp phát hỏa lại: "Vậy cậu nghĩ phải làm cái gì?"
Đuôi ngựa cũng không cảm kích: "Nếu biết thì tôi nộp bài rồi, còn ở đây góp vui làm gì nữa?"
Người này thực sự không ham sống chút nào.
Ở hai bài thi trước, đề bài không tập trung vào cá nhân, tuy rằng phải tự bảo vệ tính mạng chính mình, nhưng nhìn chung vẫn cần tập thể hợp tác.
Nói thật, với sức chiến đấu của Trì Trọng Hành, nếu không có các thí sinh khác kéo dài thời gian, một mình anh cũng khó lòng đối đầu được với 6 con quái vật cùng lúc, dù cho anh biết đáp án là gì, thậm chí còn không thể sống nổi tới khi nộp bài.
Người như nam sinh tóc đuôi ngựa kia cũng xem như hiếm gặp, hận không thể viết năm chữ "Ông đây đách quan tâm" lên đầu.
"Số bảy cũng không nhất thiết chỉ pho tượng điêu khắc kia..."
"Số bảy không phải tượng điêu khắc."
Doãn Vụ Thi vừa lẩm bẩm trong lòng, gần như là cùng lúc, một giọng nam do dự vang lên.
Cô nghi ngờ là nhân cách khác trong mình bị tách ra, nhìn theo chỗ giọng nói truyền đến, chàng trai đeo kính đen gãi gãi đầu: "Cái đó...!Tôi chỉ nói thế thôi.
Mọi người thử nhìn đi, tượng có 7 cái, chúng ta cũng có 7 người, tượng bán thân cũng có thể là chỉ chúng ta chăng? Mấy pho tượng kia trắng quá đáng, cũng không thể tô màu lên được, phải không."
Giọng c ậu nhỏ, có vẻ không tự tin lắm, ánh mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm sự trợ giúp, hai chữ "phải không" cũng mềm mỏng yếu ớt.
Doãn Vụ Thi chỉ đề bài trên bảng đen: "Đề ghi đặt tên pho tượng thứ bảy, nửa câu sau lại ghi khôi phục hoàn chỉnh màu sắc cho tượng bán thân thứ bảy, tượng bán thân cũng không nhất định chỉ đống tượng điêu khắc ngoài kia."
Cô nói xong liền thở dài-- niềm yêu thích của các trường cấp III chính là ra đề đánh đố học sinh.
Trong mắt học sinh, cách ra đề thế này bị thiếu chuyên nghiệp, lặp từ.
Nhưng quả thật nó rất hữu dụng, có thể lừa được rất nhiều người.
Doãn Vụ Thi nhìn cậu thanh niên kính đen đang thấp thỏm, cho cậu một cái gật đầu chắc nịcí.
"Vậy chúng ta lần lượt từng người lên soi gương?" Sơ-mi caro hỏi.
"Đừng quên còn cần cái tên nữa." Cô gái tóc ngắn nhắc nhở: "Không có tên chắc sẽ không được tính đâu."
Cậu trai đeo kính lại bắt đầu vò đầu điên cuồng.
"Xem như đã rõ yêu cầu."
Trì Trọng Hành không biết khi nào đã đứng chỗ pho tượng, anh nhìn chằm chằm vào gương, hắng giọng nói.
Mọi người lập tức chạy tới chỗ anh, góc độ này có thể nhìn thấy được toàn bộ bảy pho tượng phản chiếu trong mặt gương.
Các thí sinh đều tận lực quan sát trong gương, Lam Xuân Kiều nghiêng đầu, vừa vặn bắt gặp Trì Trọng Hành khẽ nhếch cằm một cái.
Cậu nhìn theo ánh mắt Trì Trọng Hành, quả nhiên, anh đang nhìn mái đầu đáng thương bị giày vò của cậu thanh niên đeo kính.
...!Con người ấu trĩ này!
Lam Xuân Kiều nghẹn họng, ép buộc chính mình quay đầu lại nhìn vào gương.
Hình ảnh trong gương đã biến hóa rõ ràng, tư thế tượng điêu khắc không đổi, nhưng khung cảnh thì hoàn toàn khác.
Số 3 bị khói đen bao phủ, số 7 đắm mình trong ngọn lửa, số 1 vốn là tượng khom lưng, một tảng đá lớn xuất hiện đè lên lưng tượng, khiến toàn bộ tượng có vẻ như lung lay sắp đổ.
Lúc trước bọn họ còn cho rằng tượng khom lưng chắc hẳn là người già, hiện tại nhìn thấy hình ảnh thực, không khỏi hít khí lạnh một hơi.
Lam Xuân Kiều vô thức hỏi: "Cho nên đây là..."
"Thần khúc."
"Bảy tông tội."
Thần khúc là một trường ca bằng thơ của Dante Alighieri viết về thế giới bên kia, gồm ba phần: Hỏa Ngục, Luyện Ngục và Thiên Đàng.
Các tội lỗi nằm ở phần Hỏa Ngục, tuy nhiên, theo Dante thì có tới 9 tầng tội lỗi chứ không phải 7 như mọi người thường biết.
Bảy tông tội (bảy mối tội đầu, thất đại tội,v..v..): bảy tội lỗi của loài người theo quan niệm Kitô giáo, bao gồm Kiêu ngạo, Lười biếng, Tham ăn, Đố kỵ, Thù hận, Tham lam, D@m d*c.
Lam Xuân Kiều: "......"
Cậu yên lặng nhìn về hai người lên tiếng cùng lúc "không hề" ăn ý kia.
Doãn Vụ Thi ngoảnh đầu đi, Trì Trọng Hành nhìn chằm chằm bức tường trắng trước mặt.
...!Hai người ấu trĩ này!
Bước tiếp theo đã rõ ràng, các thí sinh trở lại văn phòng, nhanh chóng tìm được bản dịch "Thần khúc" của Dante trên kệ sách.
Không có gì đáng ngờ, bìa sau của sách có in mã vạch.
"Chính nó." Doãn Vụ Thi khẳng định.
Các thí sinh xếp thành vòng trước tủ đựng đồ, Lam Xuân Kiều hít một hơi, đưa mã vạch vào quét.
Hệ thống đặc biệt chuẩn bị tủ ở đây, chắc hẳn trong đó phải chứa manh mối đáng giá.
Lam Xuân Kiều cầm cuốn "Thần khúc" trên tay, vừa quét mã vừa có linh cảm, dường như cậu đã nhìn thấy ánh mặt trời phía trước.
Thấp thỏm từ lúc bước vào phòng thi tới giờ tiêu tan phân nữa, lòng tự tin nhất thời dâng trào, cậu khoác lác một chút: "Chị ơi em còn tưởng..."
Lời chưa kịp dứt, cửa tủ "cạch" một tiếng, bảy ô tủ cao nhất đồng loạt mở ra.
Lam Xuân Kiều đứng gần nhất, cửa tủ va vào mặt bánh bao trắng trẻo của cậu, đau đớn một trận, cậu còn tưởng mình bị lừa, theo bản năng "đm" một tiếng.
Doãn Vụ Thi túm cổ áo kéo cậu lại gần mình, thầm nghĩ mình đã phạm sai lầm.
Đáng ra không nên để cậu đi mở tủ, ít nhất là trước đó phải dặn dò một chút.
Thằng nhóc này sống hơn hai mươi năm êm đềm, chưa gặp chuyện gì nguy hiểm, thiếu cảnh giác, cứ tiếp tục như thế trong hoàn cảnh bây giờ chắc chắn bất lợi.
Cô nhìn kỹ khuôn mặt Lam Xuân Kiều, má phải bị xước một đường, hơi sưng lên, cũng may không trầy da, không phải chuyện gì to tát.
Doãn Vụ Thi xác nhận cậu không sao rồi mới nhìn đống đồ trong ngăn tủ.
Vừa nhìn một cái cô liền không rời mắt được.
Bảy vật hình cầu màu trắng bệch trong ô tủ.
Là đầu.
Đầu của những pho tượng.
Bảy cái đầu hướng mặt vào trong, nghe thấy tiếng vang, bọn chúng đồng thời xoay khớp cổ lại, cảm giác vừa buồn cười lại vừa ghê tởm.
Sau khi bị kéo về, Lam Xuân Kiều đứng gần cô gái tóc ngắn.
Cô ấy nhất thời đông cứng người, vừa vặn chạm mắt với đầu tượng trong tủ.
- - Không, không thể xem như "chạm mắt" được.
Đầu thạch cao kia nhắm chặt mắt, ánh đèn hành lang yếu ớt soi rọi ngũ quan trên mặt nó, dưới mí mắt có vài sợi mảnh lủng lẳng.
Là sợi chỉ lòi ra ngoài.
Đôi mắt kia được khâu vào.
Cô gái tóc ngắn sợ chết khiếp, trừng mắt nhìn đầu tượng giống hệt như cô, y như paste ra, qua một lúc cổ họng mới phát ra được tiếng hét.
Đây rõ ràng là muốn mạng!.