Thời điểm nhìn thấy Doãn Vụ Thi ở căn tin tầng 2, nội tâm Trì Trọng Hành nảy sinh một tia do dự hiếm thấy.
Thậm chí anh có thể tưởng tượng ra nồi nước lẩu đỏ sôi sùng sục như pháo đốt, chưa ăn miếng nào đã thấy chảy mồ hôi.
Nhưng bữa ăn này vốn do anh thiếu cô, không lý gì Doãn Vụ Thi phải chiều theo ý anh.
Quên đi, cứ xem như đâm lao phải theo lao.
Vị trí của anh vẫn còn cách chỗ Doãn Vụ Thi một khoảng cách, cô ngồi hướng mặt ra cửa ra vào, vừa nhìn liền biết đang đợi người. Thấy anh, cô vẫy tay gọi.
Trì Trọng Hành nhanh chóng bước qua, đang định ngồi xuống đối diện cô, Doãn Vụ Thi đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, kéo anh xuống chỗ cô mới ngồi.
Sắc mặt cô hiện lên vẻ chán ghét: "Thấy rõ không mà ngồi ở bên đó?"
Lúc này anh mới phát hiện Doãn Vụ Thi gọi một nồi lẩu uyên ương.
Phía anh bị bắt ngồi là nửa phần lẩu nấm.
Trì Trọng Hành sửng sốt một phen.
"Nguyên liệu thả lẩu ở trên quầy, tôi không biết anh thích ăn gì nên chưa lấy cho anh." Cô đẩy chén đũa đã tráng qua nước nóng cho anh: "Tuy rằng làm vậy cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng thôi cứ xem như nghi thức đi."
Nhịp nói của cô nhanh đến nỗi anh không có chút cơ hội nào để chen vào. Trì Trọng Hành khó khăn lắm mới nói được nửa câu: "Sao em biết..."
"Việc anh không ăn cay?" Doãn Vụ Thi đếm lại các món ăn một lần, sau đó cô nâng mắt lên: "Tôi hỏi người ta, mấy cậu cấp dưới của anh nói cho tôi biết. Mồm mép bọn họ giống như chun buộc quần lỏng lẻo vậy."
Trì Trọng Hành thở một hơi nhẹ nhõm, anh đáp một tiếng, tế bào thần kinh căng thẳng trong lòng dần thả lỏng.
Cảm xúc vui sướng mơ màng chậm rãi thay thế.
Doãn Vụ Thi nói tới dự án mà bọn họ đã kết thù oán, cũng là lúc nghiệt duyên giữa bọn họ bắt đầu.
Đó đã là chuyện hơn một năm trước khi hai người họ tiến vào căn cứ mật, sau đó bị mất đi một đoạn ký ức không biết dài bao nhiêu, ước chừng đến nay ít nhất cũng đã hai năm.
"Khi đó ngày nào tôi cũng dò hỏi nhược điểm của anh, tôi còn viết cả kế hoạch." Doãn Vụ Thi gắp thịt bò vào cả hai nửa nồi lẩu: "Kiểu như đổ bột ớt vào đồ ăn của anh hay thay kem đánh răng thành mù tạc gì đấy."
Cô bình thản miêu tả những hành động kh ủng bố khi xưa, ngữ khí tự nhiên như đang hỏi anh muốn ăn bò viên không.
Trì Trọng Hành cũng rất nghiêm túc suy xét tính khả thi của mỗi kế hoạch, giống như người bị mưu hại không phải là anh.
"Khi đó tôi còn ở trọ trong trường, quản lý rất gắt, em không tìm được tôi đâu."
Tay gắp bò của Doãn Vụ Thi hơi ngưng lại: "Ừ. Nhưng không phải sau này hai ta gặp lại nhau trong căn cứ sao..." Cô ước cho có lệ thay người nào đó: "Hãy mong trong căn cứ không có mù tạc đi."
Trì Trọng Hành nghĩ ngợi: "Nếu bây giờ tôi vẫn còn sống thì xem ra không có thật. Cảm ơn mù tạc đã không giết tôi."
Hai người nhìn nhau vài giây, rốt cuộc đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Trong lúc chờ đồ ăn chín, Trì Trọng Hành nhớ lại toàn bộ quá trình kết thù oán của bọn họ.
Khi đó anh còn đang học cao học, họp nhóm xong, giảng viên hướng dẫn không vội thả người mà thông báo một chuyện: Khoa của bọn họ hợp tác làm dự án với một trường khác, đang trong quá trình tuyển tình nguyện viên có trả phí. Nội dung thí nghiệm rất đơn giản, theo lời giảng viên là "chơi game công ích".
Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy, một đám nam sinh nghe xong lập tức hú hét đăng ký ghi danh và ký thỏa thuận bảo mật ngay trong ngày.
Giảng viên cũng không lừa bọn họ, nội dung dự án chủ yếu là sử dụng thiết bị đặc biệt để tiến vào bản đồ làm một ít nhiệm vụ. Sau khi thiết bị này nghiên cứu thành công sẽ dùng để hỗ trợ huấn luyện một số người công tác ngành nghề đặc thù như phòng cháy viên, nhân viên cứu hộ, nhân viên y tế trong các trường hợp khẩn cấp.
Thiết bị chưa được phát triển hoàn chỉnh, vai trò của bọn họ cũng giống như người thử nghiệm nội bộ, phụ trách tìm ra lỗi.
Điểm đặc biệt hơn một chút là bộ thiết bị này truy cập vào thần kinh thật, khác với công nghệ AR trên thế giới lúc bấy giờ.
Nó thu tín hiệu điện trên cơ thể người để mô phỏng các chuyển động, thậm chí là mô phỏng sự k1ch thích tín hiệu điện để người dùng cảm nhận cảm giác chân thật -- Tuy rằng trên thực tế không có gì, nhờ có tín hiệu mô phỏng, đầu ngón tay vẫn cảm nhận được mặt bàn thô ráp, khăn trải mềm mại, thậm chí ngửi được cả mùi xúc xích nướng không tồn tại.
Mô phỏng đầu ra của tín hiệu điện trong cơ thể người không phải chuyện khó, rất nhiều công nghệ AR đời đầu đã có thể nắm bắt chuyển động của người dùng. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được ứng dụng trực tiếp lên não bộ, đánh lừa cả 5 giác quan của người dùng.
Bởi vì công trình này quá đồ sộ, phiên bản thử nghiệm này chỉ mới tác động tới thị giác, thính giác cùng các cảm giác vận động, những loại giác quan khác như xúc giác, vị giác, khứu giác, cảm giác đau vẫn tạm thời khó tác động đến.
Dĩ nhiên vấn đề đó không ảnh hưởng gì đến các nam sinh nhiệt tình hào hứng. Bọn họ nhanh chóng lao vào thử nghiệm cảm giác mới mẻ này, trưa hôm đó đã xuất hiện trong bản đồ vùng núi khó gọi cứu trợ.
Dựa theo thỏa thuận đã ký trước đó, bọn họ hoàn thành thử nghiệm xong thì phải điền phản hồi. Trì Trọng Hành bị đàn anh lấy tên lừa làm đội trưởng, phải chịu trách nhiệm thu thập tất cả phản hồi của đồng đội rồi nộp lên.
Đêm đó, anh mở phiếu điền phản hồi ra xem, phát hiện dân kỹ thuật bọn họ vì quá hưng phấn mà viết cả bài tiểu luận 500 chữ, từ những trải nghiệm chủ quan tới khách quan, viết hết tất cả các mặt, không chừa cho anh chỗ nào để viết cảm nghĩ.
Trì Trọng Hành - trai kỹ sư kém văn điển hình - nhìn chằm chằm màn hình suốt 20 phút, cẩn thận xem xét đồng đội của mình còn chưa viết chỗ nào, nhưng kết quả, anh chỉ nghẹn ra được một câu "Độ khó cốt truyện thấp".
Anh nhìn năm chữ trên màn hình, cũng tự cảm thấy mình viết ngắn quá đáng.
Đặc biệt là trong trường hợp mọi người đều đào hết tâm can để viết, anh viết như vậy nhìn quá qua loa.
10 phút tiếp theo, Trì Trọng Hành vận dụng hết khả năng ngữ văn đã từng học để sửa thành "Độ khó cốt truyện tương đối thấp".
- - Thôi thà rằng không sửa.
Anh tiếp tục suy nghĩ lại, đàn anh khóa trên đột nhiên nhảy vào, mượn máy tính đánh văn bản. Anh định thu nhỏ tab phản hồi xuống đợi đàn anh dùng xong rồi lại viết cảm nghĩ tiếp, không hiểu bị ai nhập mà bấm nhầm nút gửi, lúc nhận ra thì đã muộn màng.
Đã hứa mà làm không tốt, tuy rằng không phải anh cố ý qua loa lấy lệ, nhưng chuyện này cứ khiến anh canh cánh trong lòng.
Cũng may bên thiết kế không phản hồi gì.
Chắc vẫn chưa xem.
Trì Trọng Hành muốn bù đắp thiếu sót của mình nên chiều hôm sau anh chủ động xin thử nghiệm lại bản đồ đó một mình. Anh đã thử đi thử lại mấy lần, đảm bảo lần này có thể viết ra lời hay ý đẹp, anh mới thở phào một hơi.
Thí nghiệm một người di chuyển bằng khoang cabin đơn, bởi vì giá thành chế tạo rất đắt, chưa thể sản xuất hàng loạt, nhà trường cất giữ trong phòng thí nghiệm chuyên dụng. Trì Trọng Hành vừa bước khỏi cabin liên kết về lại phòng thí nghiệm, mở mắt ra liền thấy đồng đội đứng vây một vòng quanh anh, vẻ mặt đầy bi thương, suýt nữa anh lầm tưởng đây là lễ tang của mình.
Đàn em của anh rơm rớm nước mắt: "Đàn anh! Chúng ta không sống nổi đâu!"
Phiền các cậu xem lại hiện tại ai mới là người không sống nổi.
Trì Trọng Hành hỏi: "Sao vậy?"
Anh vừa dứt lời, mấy cậu nam sinh trai tráng xung quanh đều lộ ra vẻ mặt chịu nhục.
- - Cả nhóm người bọn họ bị đánh bại trong một thí nghiệm đơn giản.
Nội dung bản đồ này chỉ là một bọn bắt cóc cầm dao đe dọa đoàn du lịch đòi tiền chuộc, yêu cầu của người thử nghiệm là cứu con tin.
Đối với nhóm thanh niên đã trải qua huyến luyện quân sự, việc này cũng không phải quá nguy hiểm. Chỉ cần chú ý bảo hộ con tin, theo lý thuyết, tình huống xấu nhất cũng chỉ là bị thương một chút.
Huống hồ phiên bản của thiết bị này còn chưa mô phỏng được cảm giác đau, có bị thương cũng không ảnh hưởng tới thao tác.
Nào ngờ, 6 người chơi ưu tú bọn họ vậy mà đấu không lại 1, còn để thất bại toàn tập.
Trì Trọng Hành không nói gì mà nhìn chằm chằm sáu người bọn họ, ý tứ trên mặt rất rõ ràng: Mọi người chưa ăn cơm hay sao?
Đàn anh rất tủi thân: "Chuyện này cũng không phải hoàn toàn do bọn anh, ai mà biết còn có cốt truyện ẩn?"
Trì Trọng Hành híp mắt.
"Cốt truyện ẩn gì?"
"Bọn anh chẳng tốn mấy công sức đã bắt được bọn bắt cóc, chuẩn bị lái xe khách hộ tống con tin đến chỗ an toàn. Nhưng hướng dẫn viên du lịch nói mọi người đều đang rất hoảng sợ, cần uống chút nước bình tĩnh lại, thế nên bọn anh phân phát nước hết cho mọi người trong xe."
Đây là đề nghị hoàn toàn bình thường, nhưng Trì Trọng Hành cảm nhận được có gì đó không ổn: "Sau đó thì sao?"
Đàn em oán hận kêu lên: "Trong! Nước! Có! Độc! Hướng dẫn viên du lịch cùng một giuộc với bọn bắt cóc!"
Trì Trọng Hành:?
Anh đột nhiên có dự cảm xấu.
Đàn anh thở dài, trước mắt lại hiện ra gã hướng dẫn viên tuổi trung niên hiền lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Gã đứng ở cửa xe, nhìn bọn họ vặn nắp chai uống cạn, đột nhiên gã mỉm cười.
Thái độ cà lơ phất phơ thiếu nghiêm túc, dáng đứng cũng trở nên xiêu vẹo, khác hẳn bộ dạng cẩn thận ban nãy, giống như bị thay thành người khác.
Gã nói: "Ai da, vội quá nên không kiếm được thuốc độc nào ngoài thuốc diệt cỏ, cũng may chưa mô phỏng được vị giác và khứu giác."
Động tác của mọi người đều dừng lại.
Bất kể thế nào, một NPC chỉ biết tuân theo chương trình thiết lập sẵn không nên nói lời như vậy.
Hướng dẫn viên du lịch tới gần bọn họ, khuôn mặt bình thường tới nỗi khó phân biệt giữa biển người bỗng nhiên hiện lên điệu cười tà ác.
Gã lấy que kẹo m út trong túi ra đưa lên miệng ngậm, trông chẳng khác gì một kẻ lưu manh.
"Đội các anh thiếu một người rồi. Người anh em hôm qua nói độ khó cốt truyện thấp đâu, thấy hôm nay thế nào?"
Giọng nói của gã kéo dài chậm rì: "Anh xem độ khó như vậy thích hợp chưa?"
- - Dự cảm xấu ứng nguyện.