Thật ra có 2 phiên ngoại về quá khứ ở căn cứ, nhưng có 1 cái tác giả viết về nhóm chat của nhân viên trong căn cứ, nó hơi lạc quẻ nên mình chỉ edit 1 thui nhé.Tuyết rơi không ngừng suốt nửa tháng, cả thành phố ngủ say trên chiếc gối màu trắng.
Lúc này vẫn còn sớm, nhân viên công tác chưa kịp dọn sạch đường. Trên con đường trắng xóa, hai vệt bánh xe song song kéo dài. Đó là vết tích của một chiếc xe buýt đong đưa cót két, nhìn qua tựa như hàng khóa kéo trên mặt đất.
Xe còn chưa ngừng hẳn, cửa đã mở ra, một bóng người nhỏ nhắn ôm đầu nhảy xuống xe.
Người nọ băng băng chạy một đường, lao vọt vào cửa đại sảnh trước khi bị tuyết bao phủ. Gió tuyết thét gào bị bỏ lại đằng sau, người nọ hung hăng đóng cửa như trả thù, rồi không nhịn được mà hắt xì mấy cái.
Không khí ấm áp chậm rãi lan tới, người kia cởi mũ, vừa phủi tuyết đọng trên áo khoác vừa điên cuồng giậm chân, rũ bỏ hạt tuyết bám trên giày.
Tấm thảm chỗ cô đứng lập tức ướt một mảng sậm màu.
Mái tóc sau khi gỡ mũ xuống đã bù xù thành tổ chim. Doãn Vụ Thi duỗi tay gãi đầu, cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng ổ gà ổ vịt của mình lúc này.
Cô khịt khịt mũi, tháo khăn choàng cổ quấn lên tay, trong miệng ngậm chun buộc tóc, bắt đầu sửa sang lại dung nhan trước cửa thang máy.
Thời điểm cửa thang máy mở ra, tổ trưởng Doãn đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp hàng ngày. Cô ấn xuống tầng -3, ngẩng đầu huýt sáo với camera bên trong.
Thang máy lên tới, đối diện với một cánh cửa đen lớn, Doãn Vụ Thi đứng bên ngoài kêu lên: "Vừng ơi mở ra!"
Trên cửa hiện lên một màn hình ánh sáng màu xanh, "Thu thập dấu vân tay... Nhận dạng vân tay thành công, nhận dạng khuôn mặt thành công, hoàn thành quét mống mắt. Xác nhận thân phận, hoan nghênh nghiên cứu viên số LIT-010."
Doãn Vụ Thi treo áo khoác và khăn choàng cổ lên giá đứng gần cửa, cô mở ngăn tủ của mình ra, tháo đôi giày ướt nhẹp, mặc lên bộ đồ bảo hộ, thay đôi giày sạch rồi bước vào.
Mọi người ở phòng nghiên cứu đã thức trắng hai đêm, bọn họ đang tập trung ở khu vực nghỉ ngơi, ngấu nghiến bữa sáng. Bởi vì đông đúc, có vài người phải ngồi xổm. Bọn họ đều đưa lưng về phía cửa ra vào, không phát hiện ra cô đã tới. Doãn Vụ Thi xuất hiện không một tiếng động, cô đi tới sau lưng một người, chộp cái bánh bao trong tay cậu. Theo bản năng cậu ta mắng "Đ...", vừa quay đầu lại nhìn thì sắc mặt thay đổi ngay: "Đại ca!"
"Doãn đại ca đã trở lại! Thân thể khá hơn chưa?"
"Chào buổi sáng anh Doãn!"
Tuy rằng vừa mệt vừa đói, các đồng nghiệp trong phòng vẫn đón tiếp vị tiểu tổ trưởng này nhiệt tình. Mấy hôm trước lúc tiến hành thí nghiệm, bởi vì tuột huyết áp, cô không thể không trì hoãn công việc, lúc tỉnh dậy vẫn dũng mãnh không sợ chết mà tiếp tục thức thâu đêm vùi đầu làm việc đến mất ăn mất ngủ, vòng theo dõi sức khỏe trên tay đã báo động ba lần mà cô vẫn không chừa. Cuối cùng việc này lan tới tai đại tổ trưởng, người kia xách áo buộc cô ra khỏi phòng thí nghiệm, cưỡng chế về nhà nghỉ dưỡng tới tận hôm nay mới được đi làm lại.
Bọn họ dịch ra một chỗ cho Doãn Vụ Thi chen vào, gia nhập bữa ăn sáng tập thể.
Một đồng nghiệp nhìn cô, ngạc nhiên nói: "Anh Doãn, có phải ngoài trời rất lạnh không? Mũi anh đỏ ửng cả rồi."
"Chứ còn gì nữa, đài khí tượng ngoài thành ngày nào cũng cảnh báo nhiệt độ."
"Đừng về nhà, đi đi về về phải ngồi xe, cứ ở trong căn cứ, không lo sáng phải dậy sớm."
"Buổi sáng có cơm nóng, các anh em chừa chỗ cho anh, còn miễn luôn chuyện rửa chén."
Mọi người nhao nhao khuyên cô dọn về căn cứ ở. Doãn Vụ Thi vội vàng ăn, chưa kịp trả lời đã có tiếng người cười lớn: "Mọi người nghĩ gì vậy? Chỉ cần chị dâu ở nhà, làm gì tới phiên Doãn đại ca quét nhà giặt đồ rửa chén?"
Một đám người ế chổng vó ngẩn ngơ: "Quên mất quên mất!"
Doãn Vụ Thi ăn cái bánh bao gạch cua cuối cùng, miệng căng phồng: "Đừng nói nữa, mấy ngày nay không thấy chị dâu của các cậu đâu, bà đây nghi ngờ anh ấy bị cấp trên giam giữ rồi." Cô phủi phủi tay: "Tối nay chị phải đi xem anh ấy rốt cuộc bị nhốt ở chỗ nào."
"Bên tổ của chị dâu hình như đang có động thái lớn." Có người chia sẻ thông tin: "Nghe nói cục cưng nhỏ nhắn của chúng ta sắp ra đời rồi."
Nhóm người kêu lên: "Nhanh vậy sao! Anh Doãn, anh phải cố lên, đừng để bị chị dâu vượt mặt, là đàn ông chân chính, phải dũng cảm bước tiếp!"
Tổ của Trì Trọng Hành đang dồn toàn lực thực hiện dự án trí tuệ nhân tạo gọi là "Hi La", sau khi hoàn thành sẽ do bên cô phụ trách vận hành hệ thống.
Đa số nghiên cứu viên trong căn cứ đều là dân kỹ thuật khô khan, từ sau khi dự án "Hi La" bắt đầu, đám người độc thân bọn họ bỗng nảy sinh tình thương bao la của bậc cha mẹ, nóng lòng chờ đợi con gái yêu chào đời, hận không thể thúc giục tiến độ một ngày tám lần. Bởi vì khuôn mặt lạnh lùng của tổ trưởng Trì trông rất có tính uy hiếp, không ai dám giục anh, chỉ có thể đi đường vòng mà hối Doãn Vụ Thi.
Bây giờ đứa bé đã dần hình thành, giá trị của anh Doãn lại trở về số 0, bọn họ cần phải khích hai người họ chiến nhau thêm.
Quả nhiên, lòng tham của con người là vô đáy.
Bọn họ đang ăn vui vẻ, có nhân viên trực ban thò đầu vào nói: "Làm phiền mọi người, chúng tôi vừa nhận được báo cáo lỗi hệ thống, mô-đun khu J kết nối với hệ thống xảy ra vấn đề, tôi đã tải lên dữ liệu cụ thể, ai sẽ ra xem thử đây?"
Doãn Vụ Thi lau miệng đứng dậy: "Mọi người ăn đi, chị đi xuống xem."
"Là bộ phận nào không có mắt nhìn, dám quấy rầy lúc anh Doãn đang bận rộn?"
Doãn Vụ Thi đứng ngoài cửa đáp lại: "Để chị đi xem thử là nhãi ranh nào, chị tháo xuống cho các cậu làm bóng đá."
Phòng nghỉ ngập tràn tiếng cười, hương vị vui vẻ lan khắp phòng.
Doãn Vụ Thi vừa đi theo tổ sửa chữa xuống, nhóm nghiên cứu viên dần yên tĩnh lạ thường.
Có người vỗ đùi thở dài: "... Bánh bao gạch cua lại bị ăn mất, sao trí nhớ của tôi lại kém thế này!"
Vừa dứt lời mọi người liền phụ họa: "Trí nhớ kém mới để anh Doãn trà trộn vào lần nữa!"
"Thôi, làm như trí nhớ cậu tốt lắm ấy!"
"Còn không phải do bị anh Doãn ăn hết đầu óc rồi hay sao?"
"Lời này mà cậu cũng dám nói, coi chừng chị dâu xử lý cậu."
Nơi mà Doãn Vụ Thi "đi xuống" là tầng -9, cũng là tầng sâu nhất trong căn cứ. Nơi này tập trung toàn bộ phần cứng, thiết bị cốt lõi cùng hàng mẫu của hệ thống Khúc hát ru.
Máy tính siêu lớn để thiết lập Hi La đặt ở tầng -8, trước kia mỗi lần xuống cô đều vòng ngang qua. Nhưng mấy ngày gần đây họ Trì nào đó bận bù đầu bù cổ, nên cô quyết định không làm phiền anh, cứ đi thẳng một đường xuống kiểm tra máy móc.
Nguyên lý hoạt động của hệ thống Khúc hát ru là nhận diện tín hiệu điện sinh học trên bề mặt cơ thể con người để nhận thức hành vi con người, thế nên kết cấu của nó vô cùng phức tạp, Doãn Vụ Thi phải mất một lúc lâu mới tìm ra mô-đun có vấn đề, tinh chỉnh một hồi để loại bỏ lỗi.
Hệ thống sắp sửa được đưa vào sử dụng, nếu phần cứng xảy ra cái gì sẽ dẫn đến rắc rối rất lớn. Các bạn nhỏ ở tổ sửa chữa đi theo cô một vòng, biết không phải vấn đề gì to tát liền thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nịnh hót: "Anh Doãn oách xà lách!"
Doãn Vụ Thi thản nhiên đón nhận: "Không còn việc gì nữa, mấy đứa lên trước đi. Chỗ này quá lạnh, chị quan sát thêm một lúc rồi lên."
Tổ sửa chữa ngoan ngoãn nghe lời, dọn công cụ rời đi. Cô đứng tại chỗ nhìn chằm chằm màn hình dao động.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Doãn Vụ Thi không quay đầu lại mà hỏi: "Sao vậy, để quên gì à?"
Người nọ không lên tiếng, ôm chặt cô từ đằng sau, đầu dụi lên một bên vai, nhẹ cắn vành tai cô.
Doãn Vụ Thi ngạc nhiên: "Thú hoang ở đâu ra thế này, còn cắn người."
Người phía sau thấp giọng cười khẽ, hơi ấm quanh quẩn bên tai cô, cảm giác tê dại dọc khắp sống lưng: "Anh là thú nuôi trong nhà."
Người này quá rõ nhược điểm của cô, Doãn Vụ Thi nghiến răng nghiên lợi suy nghĩ. Cô đã tính toán trước, nếu gặp được tên nhãi này, nhất định phải xả giận, hỏi xem anh ở đâu suốt mấy ngày này. Nào ngờ anh đã chờ sẵn ở đây, đánh một chiêu khiến cô trở tay không kịp. Cô thậm chí nghi ngờ nhân viên tới báo lỗi có phải đã bị anh mua chuộc để tính kế cô, hoàn toàn quên mất mục đích của mình lúc chủ động đi xuống.
Doãn Vụ Thi: "Vậy anh tiêm phòng bệnh dại chưa?" Ngữ khí vẫn không thể nào thân thiện nổi.
Trì Trọng Hành cảm nhận được cơ bắp người trong ngực dần thả lỏng, biết đòn đánh úp thành công, anh mỉm cười nói: "Tiêm phòng bệnh dại thì có ích gì, cũng đâu chữa được bệnh tương tư."
Nếu ở đây còn có người khác, nhất định sẽ bị hù chết. Tổ trưởng Trì xưa nay ít nói ít cười hóa ra cũng có ngày này...... Bộ dạng thả thính chẳng khác gì lưu manh lâu năm.
Doãn Vụ Thi xoay người ôm anh, vùi mặt vào bộ áo cách ly của anh, hương sữa tắm thoang thoảng bao quanh cô: "Anh không ngủ mấy ngày rồi?"
Trì Trọng Hành dụi căm trên mái tóc mềm mại của cô, nghiêm túc suy nghĩ: "Khoảng 3 ngày." Cảm nhận vòng tay trên eo mình căng lên, anh lập tức nói thêm: "Anh có ngủ được một chút lúc giải lao."
Nếu Trì Trọng Hành xong việc sớm hơn, anh hẳn có thể biết tin Doãn Vụ Thi bị hạ đường huyết, thế nên mới "nhường" lại vị trí quán quân thức khuya. Nhưng trên thực tế hai người bọn họ đều thức như nhau, chẳng ai có tư cách nhắc nhở ai, bởi vì biết rõ lý do bản thân kiên trì cho nên càng không thể nói với đối phương một lời "Phải chú ý nghỉ ngơi" hời hợt.
Doãn Vụ Thi nhớ hết tất cả sofa trong phòng thí nghiệm, thậm chí nhớ rõ độ cứng của mỗi cái. Bọn họ đều không phải mẫu người khó tính, nằm dưới sàn, trên sofa cứng đều có thể chợp mắt không phàn nàn gì. Đặt trên người mình thì không sao, nhưng nghĩ tới cảnh đối phương phải chịu đựng thì có chút đau lòng. Những băng ghế chật hẹp đó làm sao đủ chứa hết thân hình cao lớn của Trì Trọng Hành, đã không thể xoay mình còn phải co chân.
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu trừng anh: "Vậy mà anh còn có thời gian tắm rửa?"
Ánh mắt cô đầy vẻ hung hăng, Trì Trọng Hành lập tức đầu hàng: "... Vì muốn gặp em mà." Anh thành thật thừa nhận: "Anh còn cạo râu nữa."
Doãn Vụ Thi dở khóc dở cười.
"Hi La sinh ra rồi sao?" Cô hỏi.
Anh gật đầu.
"Có thể nghỉ ngơi rồi?"
Lại gật đầu.
Doãn Vụ Thi ngẫm nghĩ: "Về nhà xa quá, thời tiết cũng rất lạnh, nếu đi về anh còn phải tự nấu cơm. Anh cứ ở lại căn cứ ngủ bù đi, phòng nghỉ của em trống. Tổ của em gần đây cũng muốn đẩy nhanh tiến độ, em vẫn luôn có mặt ở căn cứ, tới giờ ăn em mang cơm qua cho anh."
Trì Trọng Hành cười ra tiếng.
"Anh cười cái gì?"
"Cứ như lúc em ở nhà không phải là anh nấu cơm vậy."
"......" Không phản bác nổi.
"Hơn nữa, Hi La sinh ra rồi nhưng anh không cần ở cữ, anh có thể tới dùng bữa cùng em."
"... Trì Trọng Hành, anh vẫn nên về nhà đi thì hơn."
Hai người xì xào suốt cả đoạn đường đến tầng -3.
Thang máy "Đinh" một tiếng nhưng dường như cả hai đều không nghe thấy.
Cửa thang máy mở ra, Doãn Vụ Thi sửa sang lại cổ áo cho anh rồi bước ra ngoài.
Cô xoay người đứng yên ở cửa thang máy, Trì Trọng Hành ở bên trong, hai người mặt đối mặt. Ánh mắt anh chuyên chú dịu dàng.
Doãn Vụ Thi nói: "Em phải làm việc đây, anh ngủ đi."
Trì Trọng Hành nhìn cô, bỗng nhiên anh bật cười: "Nghe cứ như anh được em nuôi vậy."
Doãn Vụ Thi trừng mắt cảnh cáo: "Được em nuôi thì có gì không tốt?"
"Không có, rất tốt." Anh vui vẻ hùa theo: "Anh đi đây, nhớ phải tới nuôi anh, nếu em bỏ mặc anh anh sẽ chết đói."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Trì Trọng Hành chỉ có thể nhìn qua khe hở nho nhỏ, thấy được đôi mắt sáng rực cong lên của người kia.
Doãn Vụ Thi vẫy tay với anh: "Yên tâm, không để anh chết đói đâu. Bà đây có thịt ăn, anh cũng sẽ có canh uống."
Hoàn toàn văn.