Tỉnh Mộng, Quay Đầu Liệu Còn Kịp?

Chương 8

“Xoảng.”

Thấy bộ dáng được khiêng về của Lý nhị gia, Lý Thúc tức giận vung tay ném ly trà xuống đất, lớn tiếng quát bọn thuộc hạ:

“Nói, hôm nay các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhị thúc của ta lại trở thành như vậy? Không nói ta sẽ chôn sống bọn phế vật các ngươi.”

Đám người run rẩy quỳ rạp xuống đất xin tha mạng, một tên bò lên tới chân Lý Thúc run rẫy nói:

“Bẩm lão gia, hôm nay Nhị gia trên đường gặp một thiếu niên xinh đẹp muốn đưa về vui vẻ, nhưng mà bỗng nhiên một có một tên võ công lợi hại đến cứu đi, còn đả thương bọn thuộc hạ, lão gia, thuộc hạ xin thề những điều mình nói đều là sự thật, lúc đó bọn thuộc hạ cũng bị đánh trọng thương nên mới không bảo hộ tốt nhị gia, xin ngài tha cho bọn thuộc hạ một mạng.”

“Tha cho bọn ngươi, thứ vô dụng như các ngươi ta nuôi còn có lợi ích gì? Người đâu, đem ra bọn họ ra ngoài.”

Lý Thúc kìm nén cơn tức trong lòng, không nói hắn cũng biết vị nhị thúc bản tính háo sắc này của mình sớm muộn gì cũng có kết cục này, tuy vậy nhị thúc vẫn là người của Lý gia, Lý gia cũng coi như là một gia tộc có tiếng trong kinh thành, không thể để người ngoài tùy tiện hiếp đáp, chuyện này không khác nào đánh vào mặt hắn, cho nên thù này tất nhiên hắn sẽ trả lại. Chỉ là Lý thúc không hề biết hành động ngu xuẩn hôm nay của nhị thúc hắn đã trực tiếp đẩy ra tộc hắn vào họa diệt vong, nếu biết trước hắn nhất định sẽ không dám có suy nghĩ trả thù mà thay vào đó là nghĩ cách sống sót.

Triệu Tử Văn từ khi gặp được Mộc Thanh cho tới bây giờ luôn trong trạng thái không yên, Mộc Thanh ở thời điểm này nhất định không có một chút tình cảm nào với y, hơn nữa còn chán ghét cùng sợ hãi, mà lúc Mộc Thanh nảy sinh tình cảm với mình còn phải đến năm năm sau, mà y không muốn đợi lâu như vậy, trong khoảng thời gian lâu như vậy có biết xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không, càng nghĩ càng không thông, y muốn biết Mộc Thanh sau khi trở về làm gì, có kể về mình với trưởng bối không, có nghĩ đến hành vi thô lỗ của mình khi xử lý Lý nhị gia không, lỡ đâu hắn càng chán ghét mình thì sao.

Không thể nhịn được nữa, Triệu Tử Văn một đường chạy tới Mộc gia, cũng không biết Mộc Thanh ở đâu, tìm loạn như vậy nếu để bị phát hiện coi như từ nay đừng hòng bước vào Mộc phủ nửa bước. Từ trên nóc nhìn xuống, Triệu Tử Văn đang cố gắng tìm cách biết chỗ ở của Mộc Thanh, chợt nghe nha hoàn trò chuyện:

“Hạ tỷ, ngươi biết không, hôm nay tam thiếu gia hình như ra ngoài gặp chuyện gì đó, lúc về vẻ mặt rất sợ hãi.”

“Chuyện của chủ tử khi nào thì đến lượt hạ nhân chúng ta bàn tán, nếu để phu nhân nghe thấy xem ngươi có trừng trị ngươi hay không, còn không mau đem canh đến phòng tam thiếu gia”. Người tên Hạ tỷ giả vờ tức giận nói.

Nha hoàn kia bị mắng bĩu môi nói: “Ta còn không phải chỉ hiếu kỳ một chút thôi sao, phu nhân nhân hậu như vậy sao có thể phạt ta.”

Nói xong thì nhanh chân bưng bát canh gà chạy đi, nha hoàn gọi Hạ tỷ hô lên cẩn thận xong cũng lắc đầu cười cười tiếp tục công việc.

Triệu Tử Văn đi theo nha hoàn kia rốt cục cũng đến được phòng Mộc Thanh, nhìn thấy Mộc Thanh sắc mặt cũng không tốt lắm thì đau lòng không thôi, càng nghĩ càng hận tên Lý nhị gia kia, dám mơ tưởng người của y, quả nhiên chê mình sống quá lâu mà. Mà lúc này Triệu đại thiếu gia cũng không kịp nhớ Mộc Thanh cũng coi như cao thủ đặt bẫy, vậy là “bịch”, hoa hoa lệ lệ bị tấm lưới chụp xuống, cùng lúc y cũng nhìn thấy Mộc Thanh đang cầm gậy đánh xuống.

Đang lúc Mộc Thanh muốn gọi người vào thì Triệu Tử Văn hô lên một tiếng “Là ta!” khiến Mộc Thanh đứng chết trân, cũng quên kêu lên, để mặc y lôi hắn vào trong phòng đóng cửa lại.

Triệu Tử Văn vào phòng chật vật phủi bụi đất trên người, chết tiệt, sao y lại quên vật nhỏ này là một cao thủ đặt bẫy chứ, cũng may hắn không phải Mộc Thanh của năm năm sau, nếu không thì y cũng không đứng dậy dễ dàng vậy rồi, nói không chừng chỉ còn nửa cái mạng. Thấy Mộc Thanh mơ màng nhìn mình trong lòng có chút không vui, vật nhỏ này sao lại không có phòng bị như vậy, để người ta vào phòng cũng không có phản ứng, hừ, cũng may người này là y nếu không hắn không bị làm thịt mới lạ.

Mộc Thanh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thấy người trước mắt nhìn mình thì có chút lạ lùng, vì sao khi biết tên trộm là y thì không cảm thấy sợ mà còn ngại ngùng, chẳng lẽ mình biết y không có ác ý?

“Khụ, Mộc công tử đừng sợ, ta không có ý xấu, chỉ là Tử Văn trong lòng còn lo lắng không biết Mộc công tử còn kinh hách chuyện ban ngày hay không, cũng biết chuyện này không hợp quy củ nhưng trong lòng Tử Văn thật sự bất an.”

Nghe Triệu Tử Văn nói là lo lắng cho mình Mộc Thanh cảm thấy có chút cảm động, mỉm cười nói:

“Đa tạ Triệu công tử quan tâm, hôm nay nếu không nhờ ngài ra tay giúp đỡ thì chỉ e Mộc Thanh không thể thoát kiếp nạn rồi.

Thấy Mộc Thanh không có tức giận chuyện mình tự ý đột nhập thì vui vẻ không thôi, điều này chứng tỏ Mộc Thanh đã không còn ác cảm với mình, vội vã đáp:

“Thanh nhi chớ nói như vậy, đây là chuyện ta nên làm,nếu không ngại Thanh nhi có thể gọi ta một tiếng Văn ca, cũng coi như chúng ta kết thành bằng hữu rồi.”

Triệu Tử Văn cũng không muốn hấp tập chọc mỹ nhân sợ hãi, trước làm bằng hữu, sau làm phu thê không phải dễ hơn sao. Mộc Thanh nghe Triệu Tử Văn gọi mình là Thanh nhi thì trong lòng lại xuất hiện cảm giác lạ lùng khi nãy, vì sao hắn lại thẹn thùng, hắn có phải nữ nhi đâu, áp chế cảm giác không đúng đó xuống, cong cong mắt gọi:

“Văn Ca.”
Bình Luận (0)
Comment