Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chương 11

Ta nắm lấy tay ngài rồi mỉm cười lên tiếng “Vĩnh, đừng ngang ngạnh nữa. Thuần Vu Vọng sẽ không làm gì ta đâu, chỉ cần ta hồi phục được võ công, có cơ hội, nhất định sẽ trốn thoát ngay tức thì. Nghe lời của ta, quay về thành Ung Đô giải cứu Thường Hy trước đi.”

Nghe ta gọi tên, ánh mắt của Tư Đồ Vĩnh đã dịu hẳn xuống. Thế nhưng ngài nắm chặt lấy bàn tay ta, liếc vào chiếc giường trống rỗng đằng sau, lên tiếng đầy hận thù “Thế nào được gọi là sẽ chẳng làm gì nàng cả? Hắn còn dự định làm gì nàng nữa chứ? Vãn Vãn, nàng thực sự chẳng biết xót thương bản thân mình chút nào.”

Mãi đến hôm nay, đã không còn mấy người dám trách ta như vậy, trách ta chẳng hề xót thương bản thân.

Ánh mắt ta cay xè, miễn cưỡng cười đáp “Vĩnh, ngài biết con người ta mà, ta đâu để tâm đến việc này chứ? Mau đi đi, trước tiên phải giải cứu công chúa Thường Hy, ta tự biết cách thoát thân.”

“Không để tâm chuyện này?” Tư Đồ Vĩnh đột nhiên mỉm cười khốn khổ “Nếu nàng thực sự không để tâm đến chuyện này thì năm đó, sau chuyện đó, tại sao nàng cứ trì hoãn hôn sự với Tư Đồ Lăng hết lần này đến lần khác, đến tận hôm nay vẫn còn chưa thành thân? Tư Đồ Lăng tại sao lại dùng máu nhuộm cả đỉnh Lạc Đà, không buông tha cả già trẻ, lớn bé?”

Ta ngước mắt, cong miệng mỉm cười, rồi nói từng chữ “Quốc gia làm trọng.”

“Bỏ ngay cái luận điệu quốc gia làm trọng của nàng đi.” Khuôn mặt trẻ trung của Tư Đồ Vĩnh ửng đỏ cả lên, lại nói “Cả cuộc đời này nàng đã gây tai họa gì cho gia đình, đất nước? Nếu ta lấy được nàng, nhất định sẽ lấy về ngay tức khắc, để nàng rời khỏi mớ lí luận gia đình, đất nước to lớn gì đó. Còn về việc làm rạng danh Tần Gia, nàng đã làm quá đủ rồi, hy sinh cũng quá nhiều, làm rạng danh gia đình theo một cách khác cũng có gì không được? Thực sự không biết ngày xưa ta nhường nàng cho Tư Đồ Lăng là quyết định đúng hay sai nữa. Nói cho cùng Tư Đồ Lăng yêu thích nàng hay là binh quyền của Tần gia nhà nàng? Rốt cuộc con người cứng rắn đến mức nào, mới bỏ mặc vị hôn thê của mình, để một thân nữ nhi phải bôn ba khổ sở bên ngoài, sống cuộc sống đao gươm tanh máu?”

Đầu ta lúc này lại đau nhói từng cơn, cảnh tượng đáng sợ không ngừng hiện lên trong đầu, ngay cả giọng nói của Tư Đồ Vĩnh cũng lúc rõ lúc không. Ta chẳng còn tâm sức tranh cãi cùng ngài, run run lấy thuốc từ trong túi ra.

Tư Đồ Vĩnh kinh hãi, nhanh chóng hiểu ra, vội đứng dậy đến bên bàn, rót một ly nước, đợi ta nuốt thuốc xong, còn truyền chân khí để cho dược tính phát tán nhanh chóng. Ngài đã không còn phẫn hận như khi nãy, chỉ sầu muộn than thở “Nàng vẫn thường xuyên phải dùng thuốc sao? Căn bệnh này của nàng đến lúc nào mới có thể trừ bỏ tận gốc?”

Ta từ từ hồi phục, tựa vào vai ngài một cách mệt mỏi rồi than “Ai biết được chứ? Kể từ khi đến Giang Nam, do phải lao tâm tổn sức, lại liên tục bị thương, nên số lần phát bệnh ngày càng dày đặc, ngay cả uống thuốc trước để phòng ngừa cũng chẳng còn tác dụng. Có điều, Vĩnh… ngài cũng phải khuyên Hoàng hậu Đoan Mộc giảm bớt nghi ngờ với Tư Đồ Lăng đi. Tuy rằng ngài có phần ngạo khí, thế nhưng hoàn toàn không có ý đồ khác với hoàng vị Đại Nhuế. Tân đế nước Lương vô cùng nham hiểm, nếu Đại Nhuế trên dưới không đồng lòng, ta e một khi xảy ra phân tranh, người hưởng lợi chính là ngư ông đó.”

Tư Đồ Vĩnh ôm lấy ta từ phía sau rồi than thở “Vãn Vãn, ta tin nàng, thế nhưng ta không tin Tư Đồ Lăng.”

Vị thiếu niên này từ lâu đã không còn là một cậu bé con ngờ nghệch, bám riết lấy ta, nhất mực cầu xin ta dạy võ công giống ngày nào nữa. Ngài lúc này đã có bờ vai cùng cánh tay vững chắc, rắn rỏi chẳng khác nào Tư Đồ Lăng, thậm chí còn có được người thê tử mỹ miều mà Tư Đồ Lăng chưa từng có.

Ta khẽ đẩy ngài ra, cúi đầu nói “Nếu ngài tin ta, thì hãy mau đi giải cứu công chúa Thường Hy. Hoàng thượng và Hoàng hậu Đoan Mộc nhất định đang ngày đêm lo lắng cho công chúa.”

Tư Đồ Vĩnh lắc đầu, xem ra vẫn đang chuẩn bị mạo hiểm đưa ta rời khỏi chỗ này. Thế nhưng lúc ngài vừa định lên tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng động.

“Là ai đó?”

“Có thích khách.”

“Cẩn thận! Người đâu mau lại đây…”

Sắc mặt Tư Đồ Vĩnh nhanh chóng biến đổi, âm thầm nguyền rủa “Đúng là lũ ngốc.”

Hiển nhiên người của ngài mai phục quanh đây đã bị phát hiện. Ta vội đẩy ngài ra “Mau đi đi! Tránh đấu với người ta, bảo vệ bản thân, tìm cơ hội tính tiếp.”

Tư Đồ Vĩnh tuy rằng do dự, thế nhưng cũng đi đến bên cửa sổ, do dự một hồi, lại lên tiếng gọi ta “Vãn Vãn…”

Lúc này, ta đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng tiến về phía phòng mình, vội vã đẩy ngài một cái “Mau đi đi.”

Tư Đồ Vĩnh gật đầu đầy chán nản, lại lưu luyến nhìn ta một lần, sau đó mới nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ta vội vã đóng cửa, vừa hay then chốt cửa chính đã bị người ta đạp bật ra, Thuần Vu Vọng khoác áo choàng xông vào, khuôn mặt lạnh giá như băng. Đến khi thấy ta vẫn còn ở trong phủ, sắc mặt mới dịu hơn đôi chút, thế nhưng vội vã xông lại, mở toang cánh cửa sổ mà ta vừa mới đóng lại.

Ta tự nhận thấy hành động của mình đã đủ nhanh nhẹn, không ngờ, ngài còn phản ứng nhanh hơn. Nếu người tới đây là Tư Đồ Lăng, dựa vào thân thủ cao cường của ngài, ta cũng không phải quá lo lắng. Thế nhưng người đến lại chính là Tư Đồ Vĩnh, vị Thái tử tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện của Đại Nhuế. Tuy rằng ngài luyện võ từ nhỏ, thông minh cơ trí, thế nhưng nói cho cùng cũng xuất thân từ hoàng thất, thường xuyên ở trong vòng bảo vệ kín kẽ, kinh nghiệm chiến đấu quá ít, hiếm khi có cơ hội đích thân tham gia vào một cuộc chinh chiến tanh máu, chỉ e là chẳng thể nào đối địch được với Chẩn Vương Điện hạ Thuần Vu Vọng mưu mô khó đoán, chân nhân bất lộ này.

Trong lòng nghĩ vậy, ta liền đưa tay kéo Thuần Vu Vọng lại “Thuần Vu Vọng.”

Thuần Vu Vọng chẳng thèm nhìn ta một cái, phẩy mạnh bàn tay ta, định nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trái tim ta thắt lại, giơ cánh tay ôm chặt lấy ngài, hạ thấp giọng nói rồi dịu dàng gọi tên “Vọng, Vọng ca ca.”

Thân người Thuần Vu Vọng cứng đờ, quả nhiên đã dừng lại, nhưng sau đó, nhanh chóng lạnh lùng lên tiếng “Tần Vãn, mau bỏ ta ra.”

Ta lại càng ôm chặt ngài hơn, áp má vào sau lưng ngài, cố gắng để giọng nói của bản thân tình tứ hơn “Ta không phải là Tần Vãn, ta là Doanh Doanh. Ngài đã quên rồi sao? Ba năm ở Ly Sơn, chúng ta cùng múa kiếm dưới gốc mai, mùi hương thầm cùng bóng dáng thướt tha khi ấy, ta rất nhớ ngài và Tương Tư, ta đã quay về rồi.”

Thuần Vu Vọng vội vã quay người, ánh mắt nghi hoặc bất định, nhưng cũng có đôi chút đau đớn, bi thương mà ta mong mỏi. Không để ngài kịp tỉnh táo, ta kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi ngài.

Khi hai môi chạm nhau, ánh mắt ngài hiện rõ sự phẫn nộ và mâu thuẫn. Hai tay ngài đã đưa ra phía trước, nắm chắc lấy đôi vai, định đẩy ta ra.

Ta chỉ đành nhìn ngài bằng ánh mắt dịu dàng, lại càng ôm chặt cổ ngài hơn trước, đôi môi quyến luyến lấy ngài, sau đó… Quấn quít mãi không rời.

Đôi mắt đen láy đó trào dâng ngọn lửa rực rỡ, chỉ trong khoảnh khắc đã chuyển sang mê hoặc. Còn đôi tay định từ chối ta bỗng dừng lại, bất lực đưa xuống ôm lấy vòng eo ta, đột nhiên siết lại, kéo chặt vào người, hơi thở thuộc riêng về người đàn ông này nhanh chóng chiếm lĩnh lấy cả người ta, chiếc hôn càng lúc càng trở nên mãnh liệt, sâu sắc.

“Doanh Doanh…”

Ngài hàm hồ lên tiếng gọi tên, lồng ngực lúc này phập phồng bất định, trái tim đập mạnh điên cuồng.

Trong nụ hôn mãnh liệt mà căng thẳng đến mức khiến người ta suýt chút nữa tắt thở, giọng nói thì thầm gọi tên người khác rõ ràng mà vang vọng, khiến trái tim ta quặn thắt, đau nhói từng cơn.

Nhịp tim mãnh liệt đó, rõ ràng đã không phân định được là xuất phát từ lồng ngực của ta hay là của ngài nữa.

Cho dù là kẻ địch, ta cũng không thể không thừa nhận, một người đàn ông nho nhã lại si tình đến mức độ này thực sự dễ khiến người ta động lòng. Còn ta cũng cần chút cảm động này để bản thân nhanh chóng rơi vào trạng thái diễn xuất tốt nhất. Hoàn toàn coi mình là Doanh Doanh của ngài, ta nhắm nghiền mắt, vừa đáp lại nụ hôn nồng cháy của ngài, lại từ từ buông vạt áo của ngài ra, dùng bàn tay lạnh giá di nhẹ trên từng khối thịt rắn chắc trên cơ thể ngài.

Cảm nhận được hành động của ta, ngài khẽ nhướng đôi mày, buông lỏng ta ra, cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay ta.

Ta thoáng căng thẳng, liền đưa tay ôm lấy đôi vai ngài, kiễng chân, áp mặt gần lại khuôn mặt của ngài, tiếp tục hôn ngài say đắm.

Trước giờ, ta luôn biết dung mạo mình khá được, thế nhưng so sánh với dung mạo, ta lại càng tin tưởng vào võ nghệ và mưu trí của bản thân hơn. Huống hồ bao lâu nay tiếp xúc cùng người đàn ông này, lần đầu tiên trong đời sử dụng mỹ nhân kế, thực sự là căng thẳng, chẳng biết bản thân có thể mê hoặc được ngài trong bao lâu.

Thế nhưng ngài im lặng nhìn ta một lúc lâu, vẫn không hề đẩy ta ra, ngược lại lần nữa cất tiếng gọi “Doanh Doanh… Doanh Doanh…, quả nhiên là nàng.”

Ta thuận theo ý ngài, đưa lời đáp lại “Đúng thế, ta chính là Doanh Doanh.”

Lợi dụng mối tình si để mê hoặc ý chí của ngài, tuy rằng có phần thô bỉ , thế nhưng ngài chiếm đoạt ta, lại còn dùng thuốc khống chế võ công ta, nói thế nào thì cũng chẳng thể coi là quang minh lỗi lạc. Nếu là vậy, hai bên cùng giở thủ đoạn, thì có gì phải e ngại chứ?

Thì thầm gọi tên nhau, hơi thở hai bên giao hòa, ám muội mà mê li, không khí thương cảm, thê lương âm thầm bao quanh lấy chúng ta. Ta đương nhiên không hề vì thế mà cảm thấy bi ai, thế nhưng ta không hiểu tại sao ngài lại tỏ ra bi thương đến mức độ đó, khiến cho ta cũng bị cảm nhiễm, vô duyên vô cớ mà trở nên bi thương theo.

Ngón tay lướt qua đôi mày đượm sầu của ngài, lại từ từ chuyển xuống khóe mắt ướt nước của ngài, ta ma sai quỷ khiến thế nào lại nói ra quá nhiều những lời thống thiết.

“Ngài đừng đau buồn, ta sẽ ở bên ngài, ngắm hoa mai trọn đời trọn kiếp.”

Ngài khẽ nấc nghẹn rồi lại ôm chặt ta vào lòng hơn. Ngài ôm chặt đến mức khiến ta đột nhiên có thứ ảo giác, như hai chúng ta đang hòa thành một thể, không những là về mặt máu thịt mà ngay cả tâm linh cũng trở nên tương ứng.

Thứ cảm giác này… Ngay cả lúc ở bên cạnh Tư Đồ Lăng, ta cũng chưa từng có.

Hoặc giả đó là bởi vì Thuần Vu Vọng và Tư Đồ Lăng quá đỗi khác nhau…

Tư Đồ Lăng chẳng thể nào dịu dàng tình cảm như đàn ông Giang Nam, còn đàn ông Giang Nam tuyệt đối không thể cứng rắn, cương liệt, hùng tâm tráng chí vì được rèn luyện nhiều năm trên sa trường như Tư Đồ Lăng.

Thuần Vu Vọng không hề truy đuổi Tư Đồ Vĩnh, thậm chí còn chẳng hỏi đến việc có bắt được tên thích khách nào hay không.

Ta cũng nghi ngờ phải chăng lần này ngài đã điên cuồng triệt để. Ngài cứ yên tĩnh, lặng lẽ bế ta lên giường, ôm ta vào lòng, chẳng còn nỗi cô quạnh, đơn côi mọi khi, lúc này đầu mày khóe mắt đều là niềm vui sướng của người đã mất đi nay lại có được, khuôn miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng mà hạnh phúc. Cứ như thể chỉ vì một lần ta chủ động, ngài đã vứt bỏ tất cả mọi chuyện trước kia, thực sự nghĩ ta là Doanh Doanh của ngài.

Ta chỉ mong có thể níu chân được ngài, để Tư Đồ Vĩnh thừa cơ thoát hiểm, trốn đi càng xa càng tốt, cũng cố gắng hết sức phối hợp diễn vở kịch này cùng ngài, thậm chí còn chẳng từ chối chuyện chung chăn chung gối.

Đến tận khi trời tờ mờ sáng, ta mới ngủ thiếp đi, tay chân đều đã mềm nhũn. Công lực bị khống chế, khí huyết lưu thông không tốt, bị giày vò suốt nửa đêm trời, ta buồn ngủ trĩu mắt, chẳng còn sức lực từ chối vòng tay của ngài thêm nữa.

Lúc nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ngài đột nhiên thì thầm bên tai ta “Vãn Vãn.”

Ta bất giác trợn trừng mắt, nhìn ngài đầy kinh ngạc. Lúc ngài tỉnh táo, gọi dõng dạc tên của ta, Tần Vãn, lúc say đắm, ngài thường xuyên gọi ta là Doanh Doanh. Hiện ngài… đang tỉnh táo hay là không tỉnh táo?

Thấy ta nhìn về phía mình, ngài đã mỉm cười, vuốt lên khuôn mặt ta thì thầm “Hiện nay… người thân thiết với nàng đều gọi nàng là Vãn Vãn?”

Sau khi trải qua những ân ái mặn nồng, khuôn mặt ngài vẫn còn ửng đỏ vì khoái lạc, hai mắt trong sáng, nhìn ta đầy bình tĩnh, chẳng khác nào mặt hồ vào mùa xuân, trong sáng, thanh nhã, xán lạn, rạng rỡ.

Ngài chắc rất tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh táo hơn cả đầu óc mông lung buồn ngủ của ta lúc này. Cho nên, ta bất đắc dĩ phải gạt bỏ cơn buồn ngủ sang một bên, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng “Ta là Vãn Vãn hay là Tần Vãn thì có gì khác nhau chứ?”

Mê hoặc ngài lâu như vậy, đến sau cùng, ta vẫn chẳng thể nào lật mặt nói thêm một câu ‘ta không phải là Doanh Doanh’ để khiến ngài tỉnh táo hoàn toàn được. Dùng vết thương cũ của kẻ địch để đả kích ngài, cho dù chiếm được lợi ích, thế nhưng cũng là chiến thắng không mấy vẻ vang. Ta chỉ cảm thấy kì lạ, ngài biết rõ rằng ta không phải Doanh Doanh, tại sao lại có thể nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, tình cảm như vậy?

Ngài thậm chí còn mỉm cười, nâng khuôn mặt ta lên, trao nụ hôn nhẹ nhàng lên vầng trán ra rồi nói “Không hề khác biệt, chỉ cần là nàng là được. Nhớ lấy, sau này không được phép rời khỏi ta nữa.”

Nghe vậy, ta không khỏi lặng người. Còn ngài lại giống như một người đã đặt nỗi niềm đau khổ bao năm nay sang một bên, thở phào một tiếng, sau đó ôm ta vào lòng chẳng khác gì báu vật, không chịu buông ra dù chỉ một giây.

Cảm giác ấm áp và ướt át trên trán vẫn còn chưa tan, khuôn mặt ta đang áp sát vào phần xương quai xanh của ngài.

Khi áp sát nhau như vậy, hơi ấm dung hòa, đây chính là trải nghiệm hoàn toàn xa lạ với ta. Ta dường như quen với kiểu ngài phất tay áo bỏ đi sau khi đã lấy được hoàn lạc từ cơ thể ta, để lại ta một mình trong đêm khuya, tự mình lau sạch những vết ô uế bẩn thỉu trên người, sau đso lại trợn mắt, nắm chặt bàn tay trong bóng đêm đen tối, chờ đợi trời sáng. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà ta lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Không ngờ, ta lại tựa vào ngài mà ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất say, ngủ ngon lành. Dùng chút tư duy mơ hồ sau cùng, ta tóm được bóng dáng của Tư Đồ Vĩnh. Trước khi rời đi, ngài lưu luyến gọi tên ta “Vãn Vãn…”

Thuần Vu Vọng còn chưa kịp nhìn thấy ngài, thế nhưng chắc đã nghe thấy giọng nói đó, nên mới đoán được bên ngoài có đồng đảng đang chuẩn bị cứu ta ra khỏi nơi này.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại Thuần Vu Vọng đã không còn trên giường nữa, ngược lại ta nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con, rõ ràng mà vui sướng ở trong căn phòng, ánh nắng bên ngoài đã chiếu qua tấm rèm vào trong.

“Suỵt…” Thuần Vu Vọng đang thì thầm khiển trách “Tương Tư, con nhỏ tiếng lại một chút, đừng làm phiền mẫu thân.”

Khẽ quay mặt sang, cách một tấm rèm mỏng, ta có thể nhìn thấy Tương Tư khẽ thè lưỡi, mỉm cười đáp lại “Vậy thì chúng ta ra ngoài đợi mẫu thân nhé?”

Thuần Vu Vọng liền nói “Con ra ngoài trước, bảo mấy thị nữ Nhuyễn Ngọc chơi đùa cùng một lúc, nếu đói rồi thì có thể ăn sáng trước. Ta phải đợi mẫu thân con thức giấc.”

Tương Tư liền do dự nhìn về phía ta, ôm lấy phụ thân không ngừng nhõng nhẽo, sau đó mới nói “Vậy thì con ra ngoài một lúc. Bên ngoài hoa mai đang nở rộ, con muốn đi hái một cành về, đợi chốc nữa tặng cho mẫu thân, người nhất định sẽ thích lắm.”

Thuần Vu Vọng gật đầu nói “Ừm, Tương Tư rất hiểu chuyện, đương nhiên là mẫu thân sẽ thích rồi.”

Rất nhanh Nhuyễn Ngọc bước vào, nhẹ nhàng đưa Tương Tư ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Thuần Vu Vọng lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nghí ngoáy thanh kiếm trong tay.

Ta tỏ ra nghi hoặc. Lẽ nào ngài đã yêu thích thanh bảo kiếm của ta? Thanh Thừa Ảnh đương nhiên là danh kiếm nổi danh thiên hạ, thế nhưng ngài vốn là hoàng thân Đại Lương, khí độ cao quý xuất chúng, chắc cũng không tham lam đến mức độ đó chứ ?

Lúc này, Thuần Vu Vọng đã đặt thanh kiếm Thừa Ảnh lên mặt bàn, nhẹ nhàng bước lại, vén tấm rèm lên, nhìn thấy ta đang mở mắt, liền nhoẻn miệng mỉm cười “Vãn Vãn, nàng tỉnh rồi sao?”

Ta không đáp lại, tự mình ngồi dậy, Thuần Vu Vọng liền lấy bộ y phục chuẩn bị sẵn, đặt xuống bên cạnh ta. Ta thực sự chẳng hiểu sự việc thế nào, lặng người nhìn ngài tận tâm cài nút áo cho mình, ngài rõ rằng biết ta không phải là Doanh Doanh, tại sao chỉ trong một đem, thái độ đã thay đổi chóng mặt như vậy ?

Sau khi thay xong y phục, cúi đầu xuống nhìn, đó là một bộ y phục màu trắng tuyết, đường nét tinh tế, mềm mại mà dày dặn, giống hệt kiểu dáng bộ y phục mà ngài đang mặc trên người. Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc nãy, Tương Tư cũng mặc một bộ tương tự.

Lúc ta cau chặt hai đầu mày lại, ngài cúi đầu xuống, trao ta nụ hôn lưu luyến mà đắm say. Hoàn toàn khác biệt với hành động ta đã lừa gạt ngài trong tình cảnh gấp gáp hôm qua, toàn thân ta bỗng run lên khi hai môi chạm nhau, cảm giác đắm đuối, mê say truyền từ sống lưng lên đỉnh đầu, khiến cho trí não ta bắt đầu hỗn loạn.

Mãi lâu sau, lúc ngài buông ta ra, ta đã chẳng thể ngồi vững, lúc này mới phát hiện bản thân gần nhưa đã tựa hẳn vào lồng ngực ngài.

Khuôn mặt ta đỏ rực, nhưng vẫn lạnh lùng lên tiếng “Ta vẫn còn chưa rửa ráy.”

Ngài mỉm cười đáp “Ta cũng chưa rửa ráy, vẫn luôn ngồi đây đợi nàng thức dậy.”

Ta cau mày nói “Ngài nên đến chỗ cô con gái bảo bối của mình mới đúng, ngồi đây đợi ta làm cái gì?”

Ngài quay người lại cầm thanh Thừa Ảnh, cúi đầu than thở “Ừm, ta không phải ngồi đợi nàng. Ta chỉ muốn nhìn thấy nàng, không muốn nàng đột nhiên lại biến mất nữa.”

Ta bật cười tự diễu “Người được Đại Nhuế phái tới ứng cứu tối qua chắc đã bị Chẩn Vương Điện hạ truy sát đến độ đại bại bỏ trốn rồi đúng không? Ta làm gì có bản lĩnh tay không giúp sức đồng bọn trốn thoát trước mặt ngìa chứ?”

“Nàng không hề tay không giúp sức đồng bọn.” Ngài bước lại, đeo thanh kiếm Thừa Ảnh lên thắt lưng của ta nói “Ta trả lại thanh kiếm này cho nàng. Chỉ là sau này không được phép cầm nó hướng về phía Tương Tư. Tương Tư là con gái của nàng, con gái ruột thịt.”

Ta kinh hãi, đột nhiên rất muốn đưa tay sờ lên trán ngài xem có phải ngài đang bị sốt cao nên mới nói ra những lời linh tinh như vậy.

Sợi dây buộc ở chuôi kiếm trông khá đẹp, được dùng từ sợi chỉ vàng thêu thành hình hoa mai tươi tắn, xinh đẹp cùng một miếng ngọc tinh tế, sắc màu tự nhiên, khí chất cao quý, đúng là loại mà ta yêu thích.

Ta chẳng thể nào nghĩ thông, tối hôm qua rốt cuộc là thứ gì đã khiến ngài thay đổi hoàn toàn thái độ với ta như thế chứ. Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, mối quan hệ giữa ta và Thuần Vu Vọng có sự cải biến cực lớn.

Tuy ngài vẫn còn phòng bị, cũng không hề giải trừ thuốc khống chế võ công trên người ta, thế nhưng thái độ lạnh lùng, coi khi trước kia hoàn toàn biến mất, gần như ngày nào cũng ở bên ta, đứng ngồi không rời, hơn nữa còn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để nói cười cùng ta. Dù ta có lạnh lùng chế giễu, thái độ thách thức, ngài cùng lắm cũng chỉ ngần ngại quay sang nói chuyện với Tương Tư một hồi, chẳng bao lâu sau lại mỉm cười nói chuyện với ta như không có chuyện gì xảy tra trước đó. Chủ đề nói chuyện chính là cảnh vật núi non, phong thổ con người của Giang Nam, thậm chí cũng chẳng so đo tính toán liệu ta có phải là nữ ma đầu phóng đãng, dâm ô, ác độc vô lương hay không.

Ngài gần đây, dính chặt lấy ta, thậm chí còn hơn cả Tương Tư. Còn Tương Tư thấy phụ vương mình đối xử tốt với ta, cũng rất vui sướng, suốt dọc đường tới Ly Sơn, cô bé lúc nào cũng cười vui vẻ, hạnh phúc. Ta có thể xị mặt với Thuần Vu Vọng, thế nhưng trước sự ngây thơ, thuần khiết của con trẻ, thực sự dần dần chẳng thể nào làm nổi, thậm chí,bởi vì đang đứng trước mặt cô bé, nên cũng bất đắc dĩ phải đối xử dịu dàng, mềm mỏng hơn với Thuần Vu Vọng.

Vốn tưởng bản thân đã được tôi luyện đến độ lòng dạ sắt đá, ai ngờ đối diện với một đứa bé đáng yêu, xinh xắn, ta bất giác từ một người cứng rắn, thô kệch, trở nên nhẹ nhàng.

Thuần Vu Vọng chắc sợ ta trốn thoát hơn cả việc để công chúa Thường Hy trốn thoát. Tư Đồ Vĩnh cứu ta không thành, chắc đã dứt dây động rừng, thế nhưng Thuần Vu Vọng gần như chẳng hề quan tâm mấy đến chuyện xảy ra trong kinh sư, ngược lại phái hai thị vệ thân cận canh giữ trước sau căn phòng của ta hàng đêm… lại còn chưa tính đến ngài, Thuần Vu Vọng nằm ngay trên giường ta nữa.

Thân thủ ngài tuyệt đối không hề kém ta, lại càng không kém hơn bất cứ viên thị vệ thân tín nào. Ta biết rõ bản thân chẳng thể nào trốn thoát, nên cũng chẳng từ chối tiếp cận ngài hơn. Dù gì ngài cũng tuấn lãng vô song, khí chất hơn người, gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, đích thực không hề khiến ta phải chịu nhục nhã. Huống hồ, hàng đêm ngài cũng vô cùng tôn trọng ta, nếu thấy ta không có hứng thú, ngài sẽ không giống như khi xưa cưỡng ép bằng được. Ta vốn từ nhỏ được nuôi dưỡng như một nam nhi, thế nên không hề cho rằng những quy tắc tam trinh cửu liệt của phụ nữ bình thường thích hợp với bản thân. Nếu đã có người xuất chúng tuyệt hảo thế này chủ động tìm tới, ta cũng thuận theo dòng nước mà thôi. Suy nghĩ vậy, lại thành ra ta là người hưởng thụ chứ không phải chịu ngài làm nhục.

Khi vào tới Ly Sơn, bởi vì võ công ta đã bị khống chế, Lê Hoành lại không biết võ công nên Thuần Vu Vọng đã cho người chuẩn bị trước chiếc địu để đưa chúng ta lên. Thuần Vu Vọng cũng chẳng bận tâm bản thân có thân phận cao quý ở Đại Lương, ngài đã thay sang một bộ y phục vải màu trắng bình thường, cõng Tương Tư leo thẳng lên núi. Tương Tư ngồi sau lưng Thuần Vu Vọng, cả đường ôm lấy cổ của phụ vương nói chuyện liên hồi, thi thoảng lại bật cười khanh khách.

Tính cách của Tương Tư hoạt bát, vui vẻ, chẳng hề nho nhã điềm đạm như Thuần Vu Vọng, xem ra đa phần là thừa hưởng tính cách của mẫu thân. Kì lạ một điều là tại sao Thuần Vu Vọng lại cho rằng Tương Tư chính là con gái của ta. Một người phụ nữ lạnh lùng, tàn nhẫn, sát khí đằng đằng như ta, làm sao lại có một cô con gái ngây thơ, thuần khiết như vậy?

Vượt qua một ngọn núi, sắc trời sầm sì, gió thổi tới càng lúc càng lạnh, ta nhìn về phía Tương Tư vẫn cứ nói chuyện liến thoắng chẳng khác nào một chú chim chích, mỉm cười nhắc nhở “Chiếc mũ của Tương Tư bị rơi xuống rồi kìa.”

Ôn Hương vội vã tiến lên, đội lại mũ mềm mại ở áo choàng tránh gió cho Tương Tư, sau đó buộc chặt dây lại.

Thuần Vu Vọng trái lại không nhìn về phía Tương Tư mà quay đầu về phía ta, ánh mắt đen láy xán lạn, đầy tình tứ, dường như tâm trạng vô cùng vui vẻ, ngay cả nụ cười bên khóe môi cũng vì thế mà muôn phần tuyệt đẹp. Tất cả mọi thứ khiến ta cảm thấy ngại ngùng mà quay mặt đi chỗ khác, giả bộ thưởng ngoạn phong cảnh nhưng thực ra là đang để tâm về địa thế, đường đi trên ngọn núi này.

Đột nhiên phía sau truyền lại cảm giác quái lạ, khi ta quay đầu nhìn lại, Lê Hoành đang ngồi trên địu phía sau liền chuyển ánh mắt đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.

Thuần Vu Vọng đối xử với ta càng tốt, thời gian ở bên nhau càng dài thì người này hình như lại càng để tâm đến ta, ánh mắt quan sát ta cực kỳ sắc sảo, hơn nữa… dường như còn ẩn chứa niềm oán thán, căm hận nào đó.

Ta không thể hiểu được niềm oán thán, căm hận của hắn bắt nguồn từ đâu, cũng chẳng buồn đi tìm hiểu. Vốn dĩ chúng ta đã chẳng phải là bạn bè, cần gì phải quan tâm đến chuyện người ta có cảm giác gì với mình? Huống hồ, ta với Thuần Vu Vọng, cho dù hôm nay còn chung chăn chung gối, ngày sau đánh nhau đến kẻ sống người chết cũng là điều nằm trong dự liệu.

Từ phía xa bỗng truyền tới mùi hương hoa mai thanh mát, dịu nhẹ, ta hít một hơi thật sâu, liền thấy Thuần Vu Vọng nhìn ta mỉm cười “Chúng ta tới rồi.”

Lúc đi qua chỗ rẽ, ta ngước mắt lên nhìn, bỗng không khỏi chết lặng vì cảnh vật trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment