Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chương 69

Lúc quay về đến phủ Định Vương, Tư Đồ Lăng vẫn đợi ta về dùng bữa trưa. Ngài mỉm cười nói: “Nàng đã gặp được cốt nhục thân thiết nhất của mình rồi. Hàng ngày khi ngồi với ta chưa thấy nàng nói nhiều như vậy.”

Ta than dài đáp: “Cô cô thực sự là gầy quá, thấy người đã ốm bệnh hơn nửa năm rồi, cho nên ta cảm thấy không vui chút nào.”

Tư Đồ Lăng lại nói: “Có lẽ năm nay nhiều chuyện quá, các sự việc liên tiếp xảy ra, tâm sự trong lòng cô cô nặng nề cho nên chẳng thể khỏe lại được. Bây giờ đã ổn định lại nhiều, nàng khuyên cô cô hãy mở rộng trái tim, tập trung tận lực tịnh dưỡng sức khỏe là được. Ừm, mấy ngày nữa, nàng có thể mời đạo trưởng Vệ Huyền vào cung chẩn mạch cho Đức thái phi, kê vài đơn thuốc có lẽ sẽ tốt hơn.”

Ta không đáp lại, đợi khi dùng bữa xong mới nói tiếp: “Ngài đoán xem, cô cô đã nói những gì với ta mà lại lâu đến vậy?”

Tư Đồ Lăng đỡ ta ngồi lên chiếc giường trúc bên cửa sổ, lại sai người mở cửa sổ ra, bản thân thì kéo một chiếc ghế lại, hưởng ánh mặt trời rồi xoa bóp phần chân cho ta. Ngài nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Giữa ban ngày ban mặt lại đóng cửa chặt kín... chắc là đang kể cho người biết ta đối xử với nàng không tốt đến mức nào rồi?”

Ngài xưa nay tính tình lạnh lùng, không ngờ lúc này cũng lại nói lời nửa đùa nửa thật này, mặt mày còn hân hoan, tươi cười, đôi mắt đen nháy, dưới ánh mặt trời, trông long lanh tựa thủy tinh. Tuy rằng đang mặc y phục màu đen, thế nhưng trông ngài lúc này đã mềm mỏng, dịu dàng hơn nhiều, loáng thoáng đâu đây hình bóng của người thiếu niên áo đen ôm kiếm đứng trên đỉnh núi dưới ánh mặt trời, đôi môi mím chặt nhưng lại nhìn sư muội và sư đệ của mình đang chạy chơi khắp nơi bằng ánh mắt sáng rực.

Ta than dài: “Ngài đâu có đối xử không tốt với ta? Nếu ngài đối xử với ta không tốt, thì đã chẳng phải là Lăng sư huynh trầm tĩnh, đôn hậu mà khoan dung của chúng ta năm đó rồi. Tất cả đều bởi vì ta đã làm quá nhiều việc có lỗi với ngài mà thôi.”

Ánh mắt ngài sầm xuống, cũng chẳng hề phủ nhận, nắm chặt tay ta lặng đi giây lát mới nói: “Vãn Vãn, có nhiều lúc, ta chỉ mong nàng mãi không trưởng thành, mãi mãi là cô gái bé nhỏ hoạt bát, đáng yêu chạy chơi khắp nơi trên núi Tử Nha đó...”

Không muốn trải qua nhiều phong ba bão táp, ngài làm sao có thể đi được đến ngày hôm nay, địa vị cao quý chỉ cách ngôi vị Hoàng Đế có một bước. Thật không ngờ ngài lại có suy nghĩ này.

Ta mỉm cười khổ sở nắm lấy bàn tay ngài rồi khẽ lên tiếng: “Chúng ta đều chẳng thể quay trở về ngày xưa được rồi... cũng giống như, cô cô chẳng thể nào quay về được thời tuổi trẻ vô tư của mình nữa.”

Ngài tỏ ra nghi hoặc: “Đức thái phi sao?”

Ta liền kể lại đoạn dĩ vãng giữa cô cô với Kỳ Dương Vương, coi như đến hôm nay mới nghe cô cô nhắc lại, rồi đem kể cho ngài, sau cùng lên tiếng hỏi: “Ngày nay cô cô ốm bệnh như vậy, vẫn cố chấp muốn đi bái tế Kỳ Dương Vương, ngài thấy có nên sắp xếp thay người không?”

Tư Đồ Lăng lắng nghe cặn kẽ, đợi khi nghe được tình cảnh thê thảm của Kỳ Dương Vương trong hơn mười năm cuối đời, ngài càng thêm nghẹn ngào, rồi lên tiếng: “Thật đáng tiếc, Kỳ Dương Vương một đời anh hào, không ngờ lại rơi vào tình cảnh như vậy. Ngài ấy cô độc nửa đời, sau cùng cũng chẳng thể nào gặp lại cô cô của nàng một lần. Hãy để cô cô của nàng đi bái tế ngài một lần đi, cho dù đã âm dương ngăn cách, thế nhưng cũng có thể để cho Kỳ Dương Vương biết được cô cô vẫn còn sống trong an lành, có nằm dưới đất, ngài cũng an lòng hơn. Ngay cả Đức thái phi, một khi giải trừ được tâm bệnh, chắc là cũng sẽ khỏe lại nhanh hơn.”

Ta trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nói vậy, chúng ta lấy cớ đưa cô cô đến Phúc An Tự cầu phúc, chỉ cần xuất cung, chúng ta sắp xếp mọi thứ thỏa đáng tại Phúc An Tự, rồi đưa người đi bái tế Kỳ Dương Vương sẽ thuận tiện hơn.”

Tư Đồ Lăng giang rộng đôi tay vững chắc ôm chặt lấy ta, ánh mắt mơ màng rồi gật đầu nói: “Vậy được, ta sẽ đi sắp xếp. Đến hôm đó, nàng hãy đi theo cô cô, đổi sang nữ trang, lấy danh nghĩa Định Vương phi, cháu gái của Đức thái phi ở cạnh bên sẽ thỏa đáng hơn nhiều.”

“Đổi sang nữ trang...”

“Đúng thế, nữ trang.” Ngài nói xong mỉm cười tít mắt, ánh mắt nghiêm nghị mọi khi giờ trở nên trong sáng, khuôn mặt vì thế cũng dịu dàng hơn nhiều.

Ngài lại nói thêm: “Người ta thường nói, phụ nữ trang điểm vì người khác. Còn nàng thì ngược lại, lúc ra ngoài thì đã đành, cho dù ở trong nhà, cũng chỉ mặc y phục đàn ông, hoặc là buông xõa tóc bên vai rồi nằm lên giường. Nghĩ ra, vị Định Vương như ta cũng thật đáng thương, muốn nhìn hình dáng xinh đẹp của người thê tử trong y phục nữ nhân mà cũng khó khăn đến vậy.”

Ta khẽ cười nói: “Hồi còn nhỏ, ta toàn mặc y phục tăng nhân màu ghi, cuốn khăn lên đầu, cũng chẳng thấy ngài chê bai bao giờ.”

“Ta nào dám chê bai gì nàng chứ? Cho dù tính tình nàng thay đổi đến mức nào, dung mạo có trở thành ra sao, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là tiểu cô nương hoạt bát, đáng yêu đứng cạnh bên ta hồi đó.”

Ta than dài một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hoa quế đã nở rồi.”

Tư Đồ Lăng nhấp một ngụm trà, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài nói: “Đáng tiếc lại không phải là hoa mận. Đối với Kỳ Dương Vương và Đức thái phi mà nói, mùa hoa mận nở rộ trong tiết xuân đã chẳng bao giờ quay trở lại được nữa.”

Ngài giơ tay lên, hất nước trà ra ngoài rồi nói: “Ong và bướm kết tình kiếp trước, rượu và hoa khiến đời ta vui... Nằm mơ! Trừ phi giấc mộng đó không bao giờ tỉnh, nếu không nhất định có thể nhìn thấy, cuộc đời này đều đã bị ong và bướm hủy hoại cả rồi. Rượu và hoa cũng chỉ là thứ tương xứng cùng ong và bướm, hoàn toàn không có liên quan đến cuộc đời của con người.”

Ta kinh hãi, ngước mắt lên nhìn, nước trà đó hất cả lên thân cây quế, hoa quế rụng xuống tựa như tuyết rơi, rũ xuống bùn nhơ trong hương thơm ngan ngát xung quanh. Không ngờ, hoa quế cũng sắp héo tàn.

Cô cô nhận được tin tức, quả nhiên đưa ra đề nghị muốn đến Phúc An Tự cầu phúc. Tư Đồ Vĩnh vốn dĩ còn lo lắng cho sức khỏe của người, nghe nói ta sẽ đích thân đi theo bầu bạn, biết chắc có điều gì uẩn khúc trong này, lại giả vờ không biết, chỉ dặn dò cô Quế đi theo, để tránh giữa đường xảy ra chuyện bất trắc.

Tư Đồ Lăng quả nhiên đích thân sắp xếp chuyện lần này, thậm chí đích thân đã tới Phúc An Tự hai lần trước, kiểm tra trước tình hình trong tự, lại quan sát nơi mà Đức Thái Phi cùng Định Vương phi sẽ ở lại, thậm chí còn dọn dẹp gọn gàng ngôi mộ một lần. Sau đó, khi quay về ngài nói với ta rằng: “Nơi đó chỉ lập đúng một bia mộ, chưa hề được trùng tu. Ta chuẩn bị để một vài ngày nữa sẽ thỉnh chỉ, đem thi thể của Kỳ Dương Vương về an táng long trọng đúng theo nghi lễ hoàng gia. Cô cô của nàng nhất định cũng muốn ngài được chôn cất tử tế, trang trọng hơn.”

Năm đó Kỳ Dương Vương và Hạ Vương, phụ thân của Tư Đồ Lăng tranh giành ngôi vị kịch liệt, hai nhà xưa nay quan hệ không tốt, thế nhưng nói cho cùng đều đã dùng tính mạng của bản thân để hiến dâng cho chiếc long ỷ trên Điện Kim Loan, cao cao tại thượng, tỏa phát hào quang. Đều trở thành kẻ thất bại, Tư Đồ Lăng hoàn toàn không hề căm hận Kỳ Dương Vương, đồng thời nhìn vào Kỳ Dương Vương, ngài liên tưởng tới bản thân, có lẽ cũng có cảm thấy đau lòng, thương tiếc vạn phần.

Ngài nói: “Nếu như ngày đó, trước Đức An Môn ta không chịu nhận thua xưng thần, thực sự gây ra xung đột trực diện cùng Tư Đồ Vĩnh, sau đó... bị chết, liệu có rơi vào tình cảnh giống như Kỳ Dương Vương hay không?”

Ta kinh ngạc, sau đó cười nói: “Quân đội Tần gia hoàn toàn không hề muốn đối địch cùng ngài, nếu lúc đó hai bên thực sự giao thủ, chúng ta đâu thể là đối thủ của ngài được? Nếu ngày đó, ngài làm như vậy... chẳng qua là vì ngài vẫn luôn giữ chút tình cảm cho ta và Tư Đồ Vĩnh mà thôi.”

Ánh mắt Tư Đồ Lăng lóe sáng, rồi nói: “Ta đích thực có vài phần tiếc nuối nàng, nhưng cũng hận nàng lại trợ giúp cho người ngoài. Còn về Tư Đồ Vĩnh... từ trước đến nay ngài ấy đều không nể tình gì ta hết, vậy nên ta lại càng chẳng phải nể nang gì. Lúc đó ta chịu lép vế... chẳng qua vì sợ trận đại chiến này sẽ tổn hại lớn đến Đại Nhuế. Thứ hai, phụ vương năm đó đã nắm chắc mười phần thắng trong tay mà vẫn bị chết trong tay người khác, huống hồ, ta vẫn chưa nắm chắc tuyệt đối. Nếu ta chết đi, nhất định sẽ là thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho thiên hạ, làm sao còn có thể lấy nàng làm thê tử, an nhàn ngồi đây mà thưởng trà ngắm hoa, bàn luận chuyện giang sơn?”

Ngài cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó lại bật cười tự giễu: “Kỳ Dương Vương còn có một Tần Tứ tiểu thư dùng cả đời để nhung nhớ, yêu thương ngài ấy, nếu ta chết đi, chỉ e nàng sẽ vỗ tay vui mừng, nhanh nhanh chóng chóng tìm vị Chẩn Vương kia để cả nhà đoàn tụ cũng nên?”

Trái tim ta quặn thắt, nắm lấy bàn tay của ngài rồi dịu dàng nói: “Lăng, ngài đã nghĩ con người ta quá tồi tệ rồi? Yên tâm đi, nếu ta đã trở thành thê tử của ngài, thì tuyệt đối không bao giờ gây ra những chuyện có lỗi với ngài.”

Tư Đồ Lăng nhìn ta chăm chú, sau đó mỉm cười, ôm ta vào lòng. Ta tựa đầu trên bờ vai của ngài, trong đầu suy ngẫm lại những lời ngài vừa nói khi nãy. Cả nhà đoàn tụ, cả nhà đoàn tụ... Ngài quả nhiên đã biết rõ từ trước, ta với Thuần Vu Vọng và Tương Tư mới là người một nhà.

Đang sắp xếp chuyện cho Đức Thái Phi tới Phúc An Tự cầu phúc cùng Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Vĩnh cuối cùng đã hạ chiếu, bởi vì hoàng đệ Nam Lương đích thân dâng quốc thư khẩn cầu, có đủ thành ý, quyết định tiếp tục tiến hành chuyện cầu thân giữa Đại Lương và Đại Nhuế. Công chúa một mình quay về nước, của hồi môn đều để cả lại Nam Lương, cho nên không cần phải chuẩn bị thêm gì. Thế nhưng đa số tùy tùng, nô bộc đi theo đều đã ly tán hoặc tử vong, cho nên cần phải chọn những cung nữ, nhạc công, tùy tùng trung thành, giỏi giang khác để đi theo. Đợi đến khi tuyển chọn xong xuôi sẽ theo Chẩn Vương về Nam Lương.

Vẫn là cầu thân, chỉ là phu quân của công chúa đã thay đổi thành vị Hoàng Đế khác, cho nên không ít triều thần có lời dị nghị, nhưng họ cũng chẳng dám đề nghị cho công chúa chưa hề làm lễ thành thân thủ tiết thờ Nguyên Quang Đế đã chết oan uổng trước đó, huống hồ, ở nước Nhuế dù tìm được đối tượng tốt thế nào thì cũng chẳng thể nào gả cho Hoàng Đế được. Các Đại thần bên phe Hoàng Đế lại càng mong ngóng Tư Đồ Vĩnh có thể mượn lực của Nam Lương để củng cố thêm nữa cho ngôi vị Hoàng Đế của mình, vậy nên lại càng không phản đối.

Để tâm quan sát động tĩnh của Tư Đồ Lăng, nhưng hình như ngài hoàn toàn không hề quan tâm đến chuyện này, thế nên, chuyện cầu thân đã được quyết định xong xuôi, thuận lợi.

Lúc này, trong Tần phủ lại xảy ra một chuyện ‘bất ngờ’. Tần Triệt sai người vội vã gọi ta quay về, đứng trước phòng riêng của Nhị ca, ngước mắt nhìn vào Thẩm Tiểu Phong ăn mặc đơn giản, tóc tai bù xù quỳ một bên, trong lòng ta đã hiểu rõ. Ta liền quay sang dặn dò thị nữ thiết thân vài câu rồi mới bước vào, mỉm cười lên tiếng: “Nhị ca, vừa mới sáng ngày ra, Tiểu Phong lại làm gì khiến huynh nổi giận vậy?”

Tần Triệt ngồi trên xe lăn, đôi mày nhíu lại lộ rõ nét phẫn nộ, nghe ta nói vậy liền liếc mắt nhìn sang Thẩm Tiểu Phong rồi nói: “Con nha đầu này ta chẳng dám dùng nữa rồi, muội lập tức dẫn nàng ta đi, sau này ta không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.”

Ta cau mày lại nói: “Tiểu Phong đã làm gì chứ? Muội thấy Tiểu Phong làm việc gì cũng tỉ mỉ, tận tâm, muội lo bên cạnh Nhị ca không có người tận tâm chăm sóc, cho nên mới nén lòng để lại Tiểu Phong ở bên Nhị ca. Hôm trước quay về, vẫn còn bình thường tốt đẹp, sao vừa mới chớp mắt, Tiểu Phong đã gây ra đại tội gì hay sao?”

Tần Triệt sầm mặt lại nhìn về phía chăn gối hỗn loạn còn chưa được dọn dẹp của mình, rồi tức giận lên tiếng: “Muội tự hỏi nàng ta. Rốt cuộc nàng ta có còn biết bổn phận của nữ nhi là gì hay không? Thực sự là không biết... không biết...”.

Nhị ca tuy rằng xuất thân tướng môn, nhưng từ nhỏ chăm chỉ đọc sách, tuy rằng tức giận nhưng sau cùng cũng không nỡ nói câu ‘không biết liêm sỉ’ ra khỏi miệng mình.

Ta ra hiệu cho các nô bộc, thuộc hạ trong phòng lui ra ngoài, đi đến trước mặt Nhị ca, giả vờ không hiểu rồi hỏi: “Nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Phong... có phải Tiểu Phong đã làm ra những chuyện thương phong bại tục không? Nếu là như vậy, muội nhất định sẽ xử phạt thật nặng.”

Khuôn mặt Tần Triệt lập tức đỏ ửng, mãi lúc sau mới nói: “Cũng không cần phải phạt nàng ta, tóm lại nha đầu tâm phúc này của muội, ta thực sự không dám dùng nữa. Mau mau dẫn đi, tìm một người tốt rồi gả đi. Không ngờ... lại dám hạ thuốc cho ta.”

Ta vẫn ngô nghê cất tiếng hỏi: “Thuốc gì?”

Tần Triệt liền nhìn về ly trà trên mặt bàn. Lúc ta quay sang đó, vẫn còn lại nửa ly chưa uống, đưa qua mũi ngửi thử, hoàn toàn không phải nước trà bình thường, mà mang chút mùi hương dịu nhẹ. Đang định nếm thử một ngụm, Tần Triệt vội vã quát lên: “Vãn Vãn, không thể uống được. Là... là xuân dược.”

Ngài nắm chặt bàn tay, cúi mặt nhìn vào người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, bộ dạng như thể vô cùng chán nản.

Ta liền đập mạnh chiếc ly lên mặt bàn rồi nói: “Vậy thì không hay rồi, biết rõ sức khỏe của huynh trưởng ta không tốt mà còn dám hạ thứ thuốc này để lấy niềm vui từ thân xác huynh ấy. Người đâu, mau lôi Thẩm Tiểu Phong ra ngoài, đánh năm mươi trượng.”

Lúc này Tần Triệt cực kỳ kinh hãi, sau đó chuyển sang tức giận, ánh mắt bắt đầu rừng rực đầy lửa.

Thẩm Tiểu Phong nghe vậy, đã bật khóc thành tiếng: “Tướng quân, nô tỳ nhất thời hồ đồ gây ra lỗi lầm, nô tỳ thực sự đáng chết. Thế nhưng, nô tỳ hoàn toàn không hề có ý lấy niềm vui từ thân xác của công tử. Nô tỳ yêu thích Nhị công tử, từ nhỏ đã yêu thích rồi... Nô tỳ chỉ không muốn công tử cả ngày buồn bã, sầu muộn, ủ ê...”

Ta bật cười lạnh lùng: “Nhị ca là người tôn quý đến nhường nào, một nô tỳ hạ tiện như ngươi lại dám mơ mộng hão huyền sao? Gây ra những chuyện vô sỉ như vậy, đừng nói là Nhị ca ta không chịu đựng được ngươi, mà ngay cả ta cũng không thể chấp nhận được.”

Ta hất tay gọi thị nữ vào rồi ra lệnh: “Còn không trói lại rồi lôi ra ngoài?”

Thị nữ này vội vã tuân lệnh, thực sự lấy một sợi dây thừng rất to trói Thẩm Tiểu Phong lại, còn nhét giẻ vào miệng nàng ta, đẩy ngã xuống đất rồi lôi ra ngoài.

Bộ dáng Thẩm Tiểu Phong lúc này thê thảm, đôi mắt long lanh đẫm lệ nhìn về phía Tần Triệt, gương mặt tú lệ, xinh đẹp đầm đìa đầy nước mắt, mồ hôi, ánh mắt tràn đầy đau đớn, cầu cứu, nhưng lại chẳng nói được thành lời, càng nhìn lại càng thấy thương. Ta thấy mà cũng đau lòng.

Vừa mới lôi ra ngoài, chẳng bao lâu sau liền truyền vào tiếng cây trượng lớn đánh lên thân người, cùng tiếng kêu rên hàm hồ của Thẩm Tiểu Phong cùng với tiếng khóc rưng rức.

Vầng trán Tần Triệt lấm tấm đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, nhìn xuống mặt đất, đột nhiên lên tiếng: “Vãn Vãn, muội đưa nàng ta đi là được rồi, cần gì phải xử phạt nặng tay như vậy? Tần gia xưa nay đối xử với người dưới khoan dung, nhân từ, lần trước phạt năm mươi trượng khiến Thái Nhi chết đi, đã quá lắm rồi.”

Ta tự rót trà cho bản thân, bình thản uống, mỉm cười rồi nói: “Nhị ca an tâm, lúc cần khoan dung thì phải khoan dung, lúc cần nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm, điều này muội hiểu được. Thẩm Tiểu Phong này võ nghệ cao cường, năm mươi trượng chưa thể chết được. Thế nhưng con người như vậy... Tần gia chúng ta chẳng thể giữ lại được.”

Ta quay sang dặn dò: “Mau gọi quản sự gọi mấy chủ lầu xanh tới đây, đắt rẻ không quan trọng, mau chóng bán con nha đầu này đi. Ừm, trước khi bán phải phế võ công đi, để tránh gây nghiệt ở chỗ khác.”

Tùy tùng tuân lệnh lui ra, ta tiếp tục an nhàn uống trà. Sắc mặt Tần Triệt không chỉ trắng nhợt mà thậm chí còn chuyển sang tím xanh.

Nhị ca đột nhiên quay đầu, nhìn về phía ta: “Vãn Vãn, cho dù nàng ta đắc tội với ta, nhưng nói cho cùng cũng đã ở trong Tần gia chúng ta bao năm nay rồi. Muội nhận Thẩm Tiểu Phong về, ban cho một tướng dưới quyền chưa thành hôn là được, hà tất phải làm đến mức này? Muội... chẳng phải cố tình muốn hủy hoại cả đời của nàng ta?”

Ta cười nhạt rồi đáp: “Tiểu Phong dám hạ thủ với cả huynh, hàng ngày chắc hẳn là không được đoan chính, một dâm phụ phóng đãng như vậy, làm sao có thể là một người phụ nữ nết na, hiền hậu được? Đem ban cho những tướng dưới quyền nhiều năm xuất ngoại sa trường của muội, chẳng phải là giá họa cho họ sao? Trông Tiểu Phong cũng có mấy phần sắc đẹp, bán đến thanh lâu chắc là nơi thích hợp với Tiểu Phong nhất?”

Tần Triệt mím chặt môi, mãi một lúc sau mới nói: “Nàng ta hầu hạ chúng ta bao lâu nay, chưa từng xảy ra sai sót nào, cũng chưa từng nghe nói đến chuyện lẳng lơ...”

Còn chưa nói hết, Nhị ca đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng phạt trượng bên ngoài đột nhiên dừng lại, mọi người đều im lặng như tờ, thậm chí có thể nghe thấy được cả tiếng lá rơi.

Lúc sau, một người phụ nữ lớn tuổi hốt hoảng chạy đến trước cửa, đưa lời bẩm báo: “Bẩm tướng quân, nhị công tử, Tiểu Phong cô... à tiện tỳ đó hình như sức khỏe không tốt, không chịu nổi đòn roi, mới hơn hai mươi trượng mà đã ngất lịm đi rồi...”

Ta cười nhạt rồi nói: “Học võ nghệ mười mấy năm, làm sao lại yếu thế được? Con nha đầu này đúng là mưu mô quá, chắc là đang giả vờ giả vịt mà thôi. Mau lấy nước dội vào cho tỉnh rồi tiếp tục đánh.”

Người phụ nữ này tuân lệnh, vội vã quay về, Tần Triệt đột nhiên quát lớn: “Dừng tay! Không được đánh nữa.”

Người phụ nữ kinh hãi, hoảng hốt nhìn về phía ta.

Tần Triệt đưa tay chống trán, ngón tay có phần run rẩy, hiển nhiên là trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, hoảng sợ. Mãi một lúc sau, Nhị ca lại quay đầu đi, không nhìn về phía ta, dùng giọng nói lí nhí mà chỉ ta mới có thể nghe được và nói: “Nàng ấy không phải là người phụ nữ lẳng lơ. Tối hôm qua... nàng ta vẫn còn là một cô gái còn trinh tiết... cho nên hôm nay sức khỏe yếu đi.”

Ta kinh ngạc ‘a’ lên một tiếng rồi trầm ngâm lên tiếng: “Phải chăng nàng ta thực sự yêu huynh, cho nên mới gây ra chuyện hồ đồ như vậy? Thế nhưng dám suy nghĩ như vậy, cũng là lỗi lầm đáng trách của nàng ta rồi.”

Ta lại ra hiệu cho đám người bên ngoài rồi nói: “Mau lôi Tiểu Phong vào đây.”

Một thị nữ cho Tiểu Phong uống vài ngụm nước, nàng ta mới tỉnh táo hơn chút, cúi đầu ấp úng lên tiếng: “Nô tỳ biết lỗi rồi, xin tướng quân tha mạng.”

Ta hớp một ngụm trà rồi bình thản nói: “Nhị công tử đã cầu xin cho ngươi, nên ta tha mạng cho ngươi, bây giờ, ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Hoặc là để ta bán vào lầu xanh làm kĩ nữ, sau này về làm thê làm thiếp nhà ai, còn phải xem vận mệnh của ngươi thế nào. Hai là, ngươi ở lại đây hầu hạ Nhị công tử. Vừa hay lúc này Tần gia đang neo đơn, ít người, nếu trong vòng hai năm, ngươi có thể sinh con đẻ cái, ta nhất định sẽ bảo Nhị ca lấy ngươi làm thê tử. Còn nếu không sinh được con, Tần gia có giữ loại phụ nữ vô đức như ngươi lại cũng vô dụng, ta vẫn sẽ bán ngươi vào lầu xanh, thế nào?”

Thẩm Tiểu Phong miễn cưỡng chống người dậy, khấu đầu rồi nói: “Nô tỳ xin ở lại hầu hạ Nhị công tử.”

Đôi môi của Tần Triệt khẽ lay động, sau đó cất tiếng: “Vãn Vãn, dung mạo của nàng ta xinh đẹp, tướng lĩnh dưới quyền chưa thành hôn của muội lại rất nhiều, tại sao không gả nàng ta cho một trong số đó? Chỗ của ta... không thiếu người.”

Ta cười nhạt: “Nhị ca nói vậy là sai rồi. Võ tướng đại đa số là người nóng tính, cứng nhắc, nàng ta đã không còn trinh tiết nữa, người ta đưa về, không gây khó dễ cũng chỉ vì nể mặt Tần gia, có điều trong lòng vẫn thấy ấm ức. Nàng ta lại một lòng nhớ nhung đến Nhị ca, vài ba hôm lại tìm cơ hội tới gặp huynh, như thế lại càng khiến người ta phẫn nộ. Đến lúc đó, ai lấy nàng ta, không những sẽ chẳng được hạnh phúc mà còn mất dần lòng trung thành dành cho Tần gia chúng ta. Nếu vậy, thà rằng bán nàng ta vào lầu xanh còn tốt hơn.”

Tần Triệt nhìn về phía Thẩm Tiểu Phong đang nằm trên mặt đất, sắc mặt dần chuyển sang bất lực: “Vậy thì... ta đành phải giữ nàng ấy lại vậy. Nàng ấy ở trong Tần gia nhiều năm rồi, cũng không thể để nàng ấy uất ức vậy được, vẫn phải cho nàng ấy một danh phận đàng hoàng.”

Ta tức giận lên tiếng: “Dùng thủ đoạn như vậy mà vẫn có thể được danh phận, sau này chẳng phải người người đều áp dụng hết sao? Đợi nàng ấy sinh được mụn con đã, thì mới có thể chặn miệng người khác được.”

Tần Triệt nghe vậy liền im lặng. Ta liền sai người đưa Thẩm Tiểu Phong xuống, tìm đại phu chữa trị, còn bản thân quay về phòng nghỉ ngơi.

Một lúc sau, một thị nữ lặng lẽ đi vào bẩm báo: “Tướng quân, lúc đánh người, nô tỳ đã lót một miếng vải dày lên đó, đánh trượng xuống nghe tiếng rất to nhưng thực ra không nặng, chỉ hơi sưng lên mà thôi, vài ba ngày nữa là hồi phục.”

Ta mỉm cười nói: “Tại sao ta thấy số máu trên người của Tiểu Phong trông cổ quái thế?”

Người thị nữ này liền che miệng nói: “Lúc đó, nô tỳ chỉ kịp tới nhà bếp giết hai con gà, còn chưa kịp pha chế, bên ngoài đã gọi rồi, cho nên nhìn trông hơi giả. Có điều, nô tỳ thấy Nhị công tử nhìn Tiểu Phong cô nương bằng ánh mắt xót xa vô cùng, làm sao còn tâm trí suy tính nhiều như vậy chứ? À đúng rồi, lúc nãy, nô tỳ đến thăm Tiểu Phong cô nương, cô nương còn nhờ nô tỳ chuyển lời lại cho tướng quân.”

“Là cái gì?”

Người thị nữ lập tức đỏ mặt bừng bừng, rồi khẽ khàng nói: “Tiểu Phong cô nương nói, lượng thuốc dùng cho Nhị công tử không hề nhiều.”

Ta biết ý, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm: “Ngươi âm thầm đi dặn dò mấy người chủ sự, nói rằng đây là ý của ta, từ nay trở đi, tất cả đều phải coi Tiểu Phong cô nương như nữ chủ nhân của Tần phủ, chỉ là trước mặt Nhị công tử thì cứ hành động như trước kia là được.”

Chuyện này khó tránh sẽ bị truyền ra bên ngoài, đến lúc đó e rằng ảnh hưởng tới danh dự của Thẩm Tiểu Phong. Thế nhưng những người trong phủ đều là kẻ thông minh, ta nói ra lời này, bọn họ đương nhiên sẽ hiểu từ đầu chí cuối chuyện này đều là ý của ta, chẳng liên quan tới Thẩm Tiểu Phong.

Người thị nữ hiểu ý, nhưng cũng tỏ ra nghi hoặc: “Nếu tướng quân đã có ý để Nhị công tử lấy Tiểu Phong cô nương, tại sao lại không cho cô nương ấy danh phận thật sớm?”

Ta liền đáp: “Nói ra quá nhanh, chỉ e Nhị ca sẽ nhanh chóng hiểu ra điều cổ quái bên trong mà thôi.”

Huống hồ, Tần Triệt xưa nay vẫn luôn tự thấy mình là kẻ tàn tật, tính tình ôn hòa, chẳng biết sẽ nghĩ ra điều gì khác nữa. Ví như, không ở cùng phòng với Tiểu Phong, không để nàng ta mang thai, sau đó tìm cơ hội thôi nàng ta, lại nhân lúc ta không có mặt gả nàng ta cho người nào khác.
Bình Luận (0)
Comment