Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chương 83

Qua nốt con sông này là sang lãnh thổ Nam Lương, chẳng thể nào sắp xếp mọi thứ được như ý nguyện nữa. Thế nhưng ta vẫn cứ nhìn về phía Ly Sơn kia, trong lòng cảm thấy tột cùng kích động, nhảy lên con ngựa Tử Lệ, cùng Thẩm Tiểu Phong phi nhanh như bay.

Đến trưa, chúng ta đã tới chân núi Ly Sơn, gửi ngựa lại cho một nhà nông dân, ta liền dẫn theo Thẩm Tiểu Phong đi khắp nơi tìm kiếm rừng mai.

Từ xa ta nghe thoang thoảng đâu đây tiếng người tiều phu đang hát “Ta dùng một bình rượu ngon đổi lại chim chóc, hoa cỏ trên núi, cùng ta say sưa, cùng ta ngâm nga. Hà tất phải lắng nghe âm thanh của trúc tre, rừng núi...”

Ta bất giác bật cười.

Khúc nhạc này chẳng phải được truyền ra từ chỗ của Thuần Vu Vọng sao? Người thiếu niên nho nhã, thanh cao năm đó, lặng lẽ ở bên người thê tử bé nhỏ hoạt bát mà xinh đẹp, uống rượu ngắm hoa, cười vui nhìn thế sự, ngay cả tiếng nước suối chảy cũng trở nên chậm rãi mà thanh bình.

Thẩm Tiểu Phong xoa hai tay vào nhau rồi thử nhiệt độ lòng bàn tay của ta “Tuy là đất Giang Nam, nhưng cũng rất lạnh. Đại tiểu thư người có chịu đựng nổi không?”

Ta không đáp, chỉ lặng người nhìn những thứ được gió đưa tới, tiếp đó lại nhanh bước tiến lên phía trước. Là một cánh diều giấy bị tuột dây, một con bươm bướm bảy sắc nhỏ xinh, vẫn còn dấu vết dính vào một con bươm bướm khác lớn hơn.

“Thật là kì lạ, thật là kì lạ, trời lạnh như vậy, trẻ con nhà ai lại còn thả diều?” Thẩm Tiểu Phong kinh ngạc đưa mắt nhìn, sau đó từ từ tỉnh ngộ “Không đúng, con... con diều này...”

Ta từ từ lên tiếng “Sau này phải tìm gặp ông chủ bán những con diều này nói chuyện xem sao, tại sao con diều của ông ta lúc nào cũng để con bươm bướm con lạc mất bướm mẹ thế này?”

Tiếng gió rít trên núi truyền theo tiếng khóc lóc quen tai, lồng ngực ta đột nhiên nhói đau, nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên.

Cứ đi về phía trước theo tiếng khóc đó, rẽ sang một con đường, ta liền thấy đứa bé gái nhỏ xinh đang vừa đi vừa khóc trên con đường núi trước mặt. Khuôn mặt cô bé bị lạnh đến mức đỏ hồng, đang dùng tay áo dính bụi bẩn lau nước mắt trên mặt.

Đột nhiên, ngẩng đầu lên nhìn thấy ta. Cô bé lập tức ngừng khóc, lặng người, sau đó lại đưa tay áo lên dụi mắt lần nữa.

Người đàn ông áo trắng phía sau cô bé, vốn dĩ đang mỉm cười khổ sở mà chán nản đi theo phía sau, lúc này nhìn ta chăm chăm, lặng người trong giây lát, con bươm bướm lớn trong tay lặng lẽ rơi xuống đất.

Ta bước lại gần, nhặt con diều đó lên mỉm cười nói “Khóc gì chứ? Chốc nữa ta sẽ dính lại cho con, con bươm bướm con này lại được đoàn tụ với mẹ của nó thôi.”

Tương Tư nghe ta nói vậy, liền bật khóc tu tu, chạy tới sà vào lòng ta, ôm chặt lấy người ta, chẳng bận tâm nước mắt nước mũi đang vương đầy mặt, liên tục gọi ta “Mẫu thân, mẫu thân, hu hu, tại sao bây giờ người mới về...”

Ta khom lưng bế cô bé lên, lấy chiếc khăn sạch lau mặt cho cô bé “Trời lạnh như thế, con chạy ra ngoài làm gì hả?”

Tương Tư dùng ngón tay mũm mĩm chỉ lên bầu trời u ám “Con ngắm con bươm bướm lớn mang theo con gái của nó bay lên trời cao.”

Ta gật đầu nói “Con bươm bướm lớn đó thật là ngốc nghếch, tại sao lại không bảo vệ nổi con gái của mình, cứ suốt ngày để nó tuột mất thế?”

Tương Tư nghẹn ngào lên tiếng “Thế nhưng từ trước đến nay con đều không bay mất, tại sao mẫu thân chẳng cần con chứ?”

Ta dịu giọng lên tiếng “Tương Tư là đứa con gái mà mẫu thân yêu thương nhất, mẫu thân sao lại không cần con chứ?”

Tương Tư ôm chặt lấy cổ ta, nước mắt nóng hổi của cô bé không ngừng chảy xuống cổ ta. Cô bé lên tiếng “Thế nhưng con chẳng thể nào gặp được mẫu thân. Phụ vương nói, có lẽ lần này, người sẽ thực sự đánh mất mẫu thân, chẳng bao giờ có thể tìm lại được nữa... Thế nhưng mẫu thân làm sao mà đi lạc được? Mẫu thân biết đường về nhà mà.”

Ta nhìn sang Thuần Vu Vọng, nghẹn ngào lên tiếng “Đúng thế, mẫu thân biết đường về nhà.”

Thuần Vu Vọng nhìn ta bằng ánh mắt đen láy, chăm chú, thấy ta cũng nhìn ngài, lập tức mỉm cười dịu dàng nói “Ừm, là phụ vương đã sai. Mẫu thân con đương nhiên là biết đường về nhà.”

Đường núi khúc khuỷu. Chân ta lại không được như xưa, đi vài bước, liền cảm thấy đau đớn. Thuần Vu Vọng liền đón lấy Tương Tư từ tay ta, khéo léo bế trong vòng tay mình, sau đó lại giơ tay nắm chặt tay ta, nhếch miệng mỉm cười “Vãn Vãn, chúng ta về nhà thôi.”

Về nhà rồi! Ta an lòng đặt tay vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông bên cạnh, nhìn khuôn mặt bé nhỏ xinh xắn, tươi tắn của Tương Tư ở trong lòng ngài, lòng tràn đầy hạnh phúc, cả người cũng ấm áp hẳn lên. Bầu trời dù có u ám đến mấy, cũng chẳng thể ngăn nổi niềm vui, cơn gió dù lạnh giá đến mấy, cũng chẳng thể thổi tắt sự ấm áp trong lòng.

Rừng mai, phong cảnh vẫn như xưa. Lạp Mai vẫn còn chưa rụng hết, đã bắt đầu có những bông Xuân Mai tiếp nối. Nhiều cành đã rụng hết hoa, nhiều cành được chăm sóc rất tốt, đã bắt đầu mọc hoa mới. Trên ụ đất trước mặt, hoa cỏ mọc xanh mơn mởn, những cánh hoa trắng trên làn cỏ xanh mướt, trông cô ngạo mà cũng rất náo nhiệt.

Thuần Vu Vọng lặng người nhìn về phía ta. Tương Tư cùng lúc đã lên tiếng “Mẫu thân, cây mai Chu Sa trước căn phòng chúng ta đang nở đẹp lắm. Mẫu thân, mẫu thân, người có còn nhớ hay không? Bức tranh mà con với phụ vương đã vẽ cho người ấy.”

“Nhớ chứ, nhớ chứ.” Ta mỉm cười nắm lấy bàn tay của cô bé “Tương Tư vẽ tranh rất đẹp. Tương Tư cũng như...”

Ta nhìn sang Thuần Vu Vọng “Cũng thông minh giống như phụ vương con vậy.”

Thuần Vu Vọng mỉm cười, sau đó cả đường chỉ cho ta từng gốc mai rồi nói “Cây này là Thiết Cốt Hồng, cây kia là Chu Sa ngàn cánh, cây kia là Ô Vũ Ngọc, tất cả đều chưa nở hoa. Sau khi hoa nở rộ, trên cánh hoa sẽ có viền bạc.”

Ngài lại quay sang hỏi ta “Trước đây, ta đã từng dạy nàng rồi, nàng còn nhớ không?”

Năm trước ngài ép ta phải tới đây, mỗi ngày ta đều nghĩ cách chạy trốn, hay đối phó với ngài, đương nhiên ngài cũng chẳng còn tâm tư dạy ta những thứ đó. Cho nên, ngài nhất định đang nhắc tới chuyện của ba năm đó.

Ta sầu muộn nhìn vào mấy cây mai trước mặt “Ừm, ta nhớ.”

Ngài lại chỉ vào cây mai Chu Sa lớn nhất rồi hỏi “Nàng có còn nhớ cây này lấy gốc từ đâu không?”

Ta sờ vào cành cây, do dự một hồi “Thời gian lâu rồi, ta chẳng nhận ra được nữa.”

Tương Tư vỗ tay nói “Con nhận ra đấy. Con nhận ra đấy. Cây này gọi là Vũ Chu Sa. Phụ vương nói, trước đây phụ vương thường múa kiếm cùng mẫu thân dưới gốc cây mai này, sau đó ngộ ra được hai loại kiếm pháp. Kiếm pháp của mẫu thân có tên là Ám Hương, của phụ vương được gọi là Sơ Ảnh.”

Bóng hình mờ ảo nước thanh nhã.

Hương thầm động nguyệt ánh hoàng hôn.

“Ta... không còn nhớ nữa.” Nhìn vào ánh mắt tràn đầy kì vọng của Thuần Vu Vọng, đôi mắt ta đẫm lệ. Nhưng lại mỉm cười nói cùng ngài “A Vọng, khi nào rảnh rỗi, chàng hãy múa lại cho ta xem một lần nhé. Ta rất muốn nhìn xem, Ám Hương, Sơ Ảnh hoàn chỉnh những như thế nào.”

Thuần Vu Vọng không hề tỏ ra thất vọng, chỉ nắm chặt tay ta rồi đáp “Được thôi.”

Lại đi về phía gốc mai già trăm năm kia, vẫn cứ y hệt những năm ngoái, cành cây khẳng khiu, khô khốc, lặng lẽ đứng im đó, không héo tàn, chết khô mà cũng chẳng khai hoa kết quả.

Thuần Vu Vọng chán nản lên tiếng “Đã sáu năm rồi, ta bất lực trước nàng, cũng bất lực trước nó.”

Ngài đặt Tương Tư xuống, đẩy cửa vào căn nhà gỗ, rồi mỉm cười nói “Vãn Vãn, đến nhà rồi.”

Ta nhìn câu đối trước cửa, nghi hoặc lên tiếng “Hôm nay... hai mấy rồi?”

“Giao thừa rồi, ngày ba mươi cuối năm”. Ngài mỉm cười, đôi mắt đẫm lệ “Ta thật không ngờ, năm nay ta còn có thể đợi được nàng.”

Ta bước vào phòng, thấy căn phòng này sau khi bị ta phóng hỏa vào mùa xuân năm ngoái, vẫn được bài trí y hệt như trước.

Xem ra, sáu năm trước, lúc Doanh Doanh ở cùng với ngài, chắc căn phòng này cũng được bài trí thế này. Thật khổ cho ngài, sau hai lần cháy lớn, ngài vẫn cố chấp ở lại nơi này để đợi.

Ta quay lại ôm ngài, ôm rất chặt “A Vọng, ta về nhà rồi.”

Ngài khẽ nuốt nước miếng, nhưng không nói bất kì lời nào, chỉ giang rộng cánh tay, ôm chặt ta lại, không để ta động đậy được nữa.

Tương Tư đứng một mình bên cạnh, đi vòng quanh hai người chúng ta, đẩy tay vào chân phụ vương rồi lên tiếng gọi “Phụ vương.”

Sau đó, Tương Tư ôm lấy người ta uất ức lên tiếng gọi “Mẫu thân.”

Khuôn mặt cô bé buồn bã những thể bị quên lãng. Ta nhìn vậy mà không khỏi đau lòn, đang định vùng ra ngoài để an ủi, dỗ dành cô bé, thế nhưng lúc này sức khỏe chẳng thể nào địch lại được đôi cánh tay cứng như sắt của Thuần Vu Vọng.

Thẩm Tiểu Phong liền xông vào, nhanh chóng kéo Tương Tư sang một bên, ôm vào lòng rồi kéo ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Ta loáng thoáng nghe thấy Thẩm Tiểu Phong nói với Tương Tư rằng “Mẫu thân và phụ vương của con đã lâu rồi không gặp. Để hai người nói chuyện với nhau một lúc.”

Tương Tư bật khóc “Con cũng lâu lắm rồi không gặp được mẫu thân, tại sao mẫu thân lại ôm phụ vương mà không ôm con? Phụ vương đã lớn như thế rồi mà.”

Ta nghe vậy vừa đau lòng vừa buồn cười, lúc nhếch miệng lên định nói chuyện, Thuần Vu Vọng đã cúi đầu xuống, trao ta nụ hôn tha thiết.

Thân người ta run rẩy, ôm chặt lấy cổ ngài rồi thỏa sức đáp lại. Lò sưởi trong phòng vốn dĩ đã khiến không khí ấm áp tựa mùa xuân, khi đầu môi chiếc lưỡi giao hòa, luồng khí ấm áp chạy dọc khắp tứ chi, càng lúc càng ấm áp.

Khi ngài nhẹ nhàng đặt ta lên giường, dường như sợ ta bị lạnh, liền ghé sát cơ thể ấm nóng của mình vào ta, lại trao nụ hôn chan chứa yêu thương. Ta có thể cảm nhận được niềm dục vọng trào dâng trong ngài, liền ôm chặt ngài, mỉm cười khổ sở “Sao thế? Chàng chê bai ta sao?”

“Chê bai? Chê bai nàng cái gì chứ?”

“Ta không phải người phụ nữ tốt. Ngay điều căn bản nhất là giữ gìn trinh tiết cũng chẳng làm được.”

“Ai nói vậy chứ, nàng rõ ràng là một người phụ nữ tốt.” Đôi mắt trong sáng của ngài phản chiếu lại khuôn mặt của ta, dịu dàng như nước, long lanh tình cảm “Nàng kiên nghị, quả cảm, thông minh tài trí, trung thành với quốc gia, lại càng trung thành với trái tim của mình. Chẳng ai có thể sánh được với nàng.”

Ta lại than dài “Doanh Doanh mà chàng yêu, đơn thuần xinh đẹp, đâu phải như ta chứ?”

Ngài cúi mặt xuống vầng trán của ta trao nụ hôn rồi khẽ lên tiếng “Đó là bởi vì, Doanh Doanh của ta đã trưởng thành, có trách nhiệm rồi.”

Lúc ta tỉnh dậy, nghe thấy giọng nói hân hoan, nhí nhảnh của Tương Tư, ta liền thò đầu ra, Tương Tư đã nhảy xuống khỏi lòng phụ vương, chạy về phía ta cười tít mắt “Mẫu thân tỉnh rồi sao? Phụ vương nói người đi đường xa quá mệt, không cho con làm phiền người.”

Thuần Vu Vọng ngồi cạnh lò sưởi đang thêm than vào, mỉm cười khổ sở “Ta biết ngay cho con vào đây là không ổn rồi mà. Mau nhìn đi, chẳng phải đã khiến mẫu thân tỉnh dậy rồi sao?”

Ta mỉm cười nói “Ta vốn dĩ không muốn ngủ.”

Ngủ thêm một lúc, ta lại càng ít đi thời gian được ở cạnh bên hai người. Ánh mắt của Thuần Vu Vọng sầm lại.

Tương Tư nào có hiểu được ẩn ý bên trong câu nói của ta, sà thẳng vào lòng ta, ngước đôi măt to tròn lên nhìn “Con biết ngay là mẫu thân yêu thương con nhất mà. Mẫu thân còn thương yêu con hơn cả phụ vương, đúng không ạ?”

Ta hôn nhẹ lên trán Tương Tư rồi khẽ lên tiếng “Đúng thế, mẫu thân yêu Tương Tư lắm. Tương Tư chính là tính mạng của mẫu thân. Chỉ cần Tương Tư và phụ vương đều khỏe mạnh, mẫu thân sẽ cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.”

Thuần Vu Vọng đột nhiên đặt mạnh lò sưởi xuống đất. Khi ta ngước mắt lên nhìn, ngài đã đứng dậy, bình thản như không nhìn ta mỉm cười “Chúng ta có nên rời khỏi giường rồi ăn chút gì không? Ta đã chuẩn bị vài món mà nàng thích rồi.”

Ta mỉm cười rồi nói “Được thôi.”

Đồ ăn quả nhiên rất hợp khẩu vị, ta ăn rất ngon miệng. Tương Tư cũng vô cùng hạnh phúc. Còn Thuần Vu Vọng phần lớn thời gian đều nhìn chúng ta ăn, nụ cười không lúc nào tắt trên môi, nhưng lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Sau khi dùng bữa, ta liền cầm kiếm dẫn theo Tương Tư ra ngoài, lúc này mới nhận ra trời đã tối, chẳng còn chút không khí hân hoan, vui vẻ của năm mới. Cho dù ngoài cửa có dán câu đối cùng những hình cắt đỏ chói, cho dù cây mai Chu Sa trước cửa đã nở rộ đầy hoa, cũng chẳng thể nào xua tan đi không khí âm u khi màn đêm buông xuống.

Ta liền nhìn Thuần Vu Vọng mỉm cười nói “Chẩn Vương Điện hạ, có phải chàng sẽ cho ta được dịp lãnh giáo kiếm pháp Sơ Ảnh của chàng chứ?”

Thuần Vu Vọng mỉm cười dịu dàng, đột nhiên cầm lấy kiếm, dùng khinh công bay đến dưới gốc mai Chu Sa, múa kiếm một cách thuần thục, điêu luyện.

Thứ ngài dùng chính là bảo kiếm không mũi khi đối đầu cùng Tư Đồ Lăng tại phủ họ Tần.

Con người ngài cũng giống hệt như thanh kiếm không mũi này, nhìn bề ngoài trầm tĩnh thầm lặng, giản dị, vô lo, một khi trỗi dậy, lập tức nhanh nhẹn, uyển chuyển, anh minh, cao cường. Nhất cử nhất động của ngài đều xuất sắc ưu tú, siêu phàm hào sảng như ánh trăng trong sáng, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng vạn trượng, áp đảo cả rừng mai đỏ hồng trước mặt.

Ta ban đầu rung động, lúc sau là động lòng, bàn tay cầm thanh kiếm, trong đầu óc lúc này đột nhiên có một tia sáng lóe lên.

Thực sự chẳng thể nào tưởng tượng, ta đã nhảy bật lên, xuất kiếm, nhanh chóng hòa nhập cùng ngài.

Không hề do dự, không hề chần chừ, ta dường như sinh ra đã biết kiếm của ngài sẽ xuất ra từ đâu, đi về hướng nào, cũng biết được ta nên làm thế nào để đối ứng, hòa hợp với thế kiếm đó.

Thanh Thừa Ảnh phát ra ánh sáng, hòa thành một thể cùng với ánh kiếm không mũi của Thuần Vu Vọng.

Cành cây khẽ rung, băng tuyết điểm báo lạnh. Gió lặng lẽ bay tới, ai ngửi được hương thầm?

Sơ Ảnh, Ám Hương!

Ta quả nhiên đã nắm chắc kiếm pháp Ám Hương từ lâu, thậm chí, không cần ngài phải nhắc, cũng biết được phải làm thế nào để phối hợp cùng ngài.

Ngài tùy ý đổi chiêu, ta vẫn có thể phối hợp nhịp nhàng, tự nhiên như thể những bông mai nở rộ trong tuyết lạnh. Ta xuất chiêu phối hợp cùng chiêu thức một cách tự nhiên, bình thản.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim tương thông, kiếm ý cũng tương thông.

Tung hoành khắp chốn, ung dung tự tại, tùy ý thản nhiên, trời đất mặc ý ta, tiêu diêu vô cùng.

Múa xong, thân hình hai người kết lại, y phục vẫn còn bay bay trong gió. Cánh hoa mai Chu Sa bay ngợp trong bầu trời như những cánh bướm nhỏ xinh giữa những gió lạnh, rồi từ từ rơi xuống.

Mặt đất, trải đầy những cánh mai đỏ.

Ngài lặng người nhìn ta, ta cũng lặng đi nhìn về phía ngài.

Lúc múa kiếm, tất cả mọi cảm xúc đều tan biến, nỗi đau đớn dồn nén trong lòng khiến con người ta thêm khó chịu, chỉ hận không thể sà vào vòng tay của ngài, bật khóc một trận thỏa thuê.

Thế nhưng sau một lúc bồi hồi, ta liền cúi đầu, nắm lấy tay Tương Tư rồi nhẹ nhàng cất tiếng “Tương Tư, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng ngồi đi.”

Tương Tư đứng một bên vỗ tay khen ngợi, lúc này nghe ta nói vậy lập tức ngoan ngoãn cùng ta vào phòng.

Cô bé thậm chí còn rất hiểu chuyện quay lại gọi phụ vương “Phụ vương, mau vào trong đi, bàn tay của mẫu thân lạnh quá rồi!... Không phải mọi người thường nói, sau khi múa kiếm xong cả người sẽ nóng lên sao? Tại sao sau khi múa kiếm xong, bàn tay của mẫu thân lại càng lạnh thêm vậy?”

Thuần Vu Vọng không nói câu nào, lặng lẽ đi theo sau ta vào phòng, sau đó lại dẫn ta tới ngồi bên cạnh lò sưởi, ôm chặt ta vào lòng.

Lần này, chúng ta chẳng thể nào gạt được Tương Tư sang một bên, cô bé khôn ranh len vào ngồi giữa chúng ta, nhanh chóng tựa vào người ta đầy đắc ý rồi thở phào nhẹ nhõm.

Mãi lâu sau, Thuần Vu Vọng liền nói “Ta thấy túi gấm đựng hoa Giải Ưu trong người nàng, ta nhớ là thứ mà ta nhờ Tư Đồ Vĩnh giao cho nàng để dùng. Ta không hiểu tại sao nàng lại quên đi những thứ cần nhớ, chỉ nhớ những thứ đáng quên. Thế nhưng thứ hoa Giải Ưu này rõ ràng có tác dụng phục hồi trí nhớ, nàng thử dùng xem sao.”

Ta mỉm cười nói “Trước khi Tư Đồ Vĩnh qua đời mới giao lại thứ hoa này cho ta, bởi vì ngài ấy biết ta không thể dùng được. Có điều, ngửi thứ hoa này lâu ngày, ta cảm thấy mùi hương rất thơm, cho nên giữ lại bên người.”

Thuần Vu Vọng than dài “Tư Đồ Lăng đến sau cùng vẫn chẳng tha cho ngài ấy.”

“Quyền thế của ngài ấy quá lớn. Tư Đồ Vĩnh cũng sẽ không tha cho ngài ấy. Đi đến mức đó, cuộc đời đã định sẵn một trong hai người đó chẳng thể thoát nổi kiếp nạn.”

“Còn nàng thì sao?”

“Ta?”

“Nàng và Tư Đồ Vĩnh qua lại gần gũi, lại nắm giữ quá chặt quân đội của Tần gia... Và nàng hoàn toàn không cam tâm làm Hoàng hậu của hắn.” Ngài đưa tay vuốt mái tóc ta “Nếu không, nàng đã chẳng xuất hiện ở đây lúc này, đúng không?”

Ngài là người thông minh mà nhạy cảm, biết rằng ta đã trở thành Hoàng Hậu Đại Nhuế, đương nhiên cũng biết việc ta đột nhiên xuất hiện tại nơi này cực kì không bình thường.

Ta lặng lẽ tựa vào bờ vai ngài, khẽ lên tiếng “A Vọng, ta rất nhớ chàng cùng Tương Tư. Tất cả chỉ có như vậy.”

“Chỉ có vậy sao? Chúng ta cứ tiếp tục thế này... cả nhà ba người sẽ mãi mãi sống bên nhau, được không?”

Ta ôm chặt lấy Tương Tư vào lòng, tựa vào lồng ngực ngài, nhắm mắt tận hưởng cảm giác bình an, hạnh phúc, không hề trả lời câu hỏi của ngài.

Trời tối rất nhanh, nhanh tới mức ta không kịp trở tay. Đáng tiếc là chúng ta mãi mãi chẳng có đủ sức để đảo lộn càn khôn, chẳng thể nào níu kéo được niềm hạnh phúc cùng khoảng thời gian đã đánh mất trong quá khứ.

Ta nhìn vào vầng mặt trời đang dần dần lặn xuống phía Tây, than dài đầy sầu muộn. Thuần Vu Vọng đang pha trà bằng một chiếc lò đất màu đỏ theo đúng cách làm nho nhã và tinh tế thường thấy ở các bậc danh sĩ Giang Nam.

Ngài nói “Mau lại đây nếm thử xem sao, ta đã dùng nước suối trên núi để pha. Đây là thứ trà mà trước kia nàng thích uống nhất.”

Ta bước lại, bê một ly trà xinh xắn lên, nhưng không lập tức uống ngay, chỉ trầm ngâm nhìn vào những họa tiết hoa mai tinh tế trên chiếc ly rồi than dài “A Vọng, ta cũng hy vọng ta có thể ích kỷ một chút, vứt bỏ hết cái được gọi là quốc gia, là đạo nghĩa, sống cuộc đời bình an, vui vẻ bên cạnh chàng. Thế nhưng ta chẳng thể nào từ bỏ được, vẫn luôn cho rằng tính mạng của một số người thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta. Nếu hy sinh tính mạng của họ để tiếp tục sống, đối với ta sống không bằng chết.”

Ta mỉm cười nhìn ngài nói tiếp “Ta từng nghĩ rằng chàng sẽ không hiểu ta, thế nhưng hiện nay ta đã hiểu rồi, có lẽ người hiểu ta nhất chính là chàng. Xem ra, chàng sẽ không khiến ta mang theo đau khổ và nuối tiếc xuống mồ chứ?”

Sắc mặt của Thuần Vu Vọng trắng nhợt, chất chứa đầy nỗi bi thương.

Ta cúi đầu, uống một ngụm trà. Ngài đột nhiên đưa tay, đoạt lấy ly trà của ta, sau đó đổ trà xuống mặt đất rồi nói “Trà này đã nguội rồi, ta sẽ rót cho nàng ly khác.”

Ngài không hề rót, chỉ đặt ly trà trước mặt mình ra cạnh ta. Ta nhấc lên, từ từ uống hết.

Tương Tư cảm nhận được sự khác thường của phụ mẫu, liền bê ly trà, trầm ngâm một hồi rồi nói “Mẫu thân, người đang nói gì vậy, tại sao con nghe mà không hiểu?”

Ta mỉm cười dịu dàng đáp “Một vài đạo lý làm người. Đợi sau này con trưởng thành, nhất định sẽ hiểu thôi.”

“Ừm.” Tương Tư gật đầu như thể người lớn “Con thông minh như vậy, sau này trưởng thành, nhất định sẽ hiểu.”

Lúc này, Thuần Vu Vọng đột nhiên lên tiếng “Có nhiều đạo lý, con gái không hiểu thì tốt hơn. Đây vốn dĩ là việc của nam nhi, Tương Tư cần gì phải hiểu chứ?”

Ta thoáng lặng người.

Ngài đặt bình trà xuống rồi từ từ nói tiếp “Ta Thuần Vu Vọng xin thề với trời, thê tử ta, Tần Vãn, nếu có bất cứ điều gì bất trắc, ta nhất định sẽ lấy mạng của tất cả mọi người trong hoàng tộc Đại Nhuế để rửa hận.”

Trái tim ta thắt chặt lại, mỉm cười gượng gạo “Thanh danh Chẩn Vương vang dội thiên hạ, năm xưa nghe nói ta chôn sống năm vạn hàng binh Nhu Nhiên đã phẫn nộ, tức giận đến mức nào, không ngờ cũng có lúc trông ngài lại đáng sợ như thế này.”

Thuần Vu Vọng nhếch miệng mỉm cười, lạnh lùng lên tiếng “Vãn Vãn, nàng đã quên rằng xuất thân của ta thế nào sao?”

Cả người ta tức thì ớn lạnh. Chẩn Vương, phụ thân là Hiếu Văn Đế Nam Lương, mẫu thân là công chúa tiền triều, mẫu tộc bì bài trừ trong triều đình, nhưng ngài vẫn được trên dưới văn võ bá quan lẫn dân chúng hết lời khen ngợi. Sau khi giúp Thừa Bình Đế Nam Lương đoạt vị, ngài rõ ràng đang ở trong tình trạng thoái ẩn, nhưng lại âm thầm nắm chắc quá nửa binh quyền Đại Lương trong tay...

Ta đột nhiên phát hiện, vị trí mà ngài đứng ngay từ ban đầu đã cao hơn ta rất nhiều. Lúc ta còn cảm thấy do dự, chần chừ không biết ủng hộ cho bên nào trong triều đình, ngài đã lạnh lùng nhìn hai vị Hoàng Đế huynh trưởng của mình tranh giành quyền lực đến mức một mất một còn. Thậm chí, ngài ra đời, đồng thời cũng đại biểu cho một hoàng triều trước kia đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Đối với ngài mà nói, quyền thế lớn mạnh thế nào, địa vị cao quý thế nào, vinh hoa nhiều đến mức nào, tất cả cũng chỉ đến vậy thôi.

Cho nên, ngài thà rằng dẫn tiểu mĩ nhân của mình ẩn cư nơi hoang sơn thẳm cốc, mong cầu an bình, hạnh phúc. Cho nên dù cho Lê Hoành có làm cách nào, ngài vẫn cứ lạnh lùng, coi thường, chẳng mấy hứng thú với việc tranh ngôi đoạt vị.

Là ta, là Tần gia, khi nhìn thấu được tất cả những chuyện này, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Bình Luận (0)
Comment