Type: TonyChopper
“Lương phi nương nương, đã đến lúc tắm rửa thay xiêm y rồi.” Hai tiểu cung nữ cầm y phục bước vào.
Hạ Phẩm Dư tựa vào chiếc ghế của Quý phi, ngây người nhìn ra cửa sổ, liền bị một tiếng ‘Lương phi nương nương’ gọi mà tỉnh lại.
Mười ngày, vậy mà lúc này nàng vẫn cảm thấy như đang trong mơ.
Nàng đã trở thành Lương phi nương nương của Tây Lăng Xuyên được mười ngày rồi.
Trước những lời nói đầy sức mê hoặc của Tây Lăng Xuyên, nàng như thể bị trúng tà, đồng ý với Tây Lăng Xuyên.
Nàng nhìn bộ y phục kiều diễm và những đồ trang sức quý giá, lấp lánh kia, chúng vốn dĩ chẳng có chút liên can nào tới nàng cả, thế nhưng chỉ sau một đêm tất cả đều thuộc về nàng. Ở trong cung Quỳnh Hoa sang trọng, tráng lệ, mặc áo gấm quần hoa, đeo ngọc ngà châu báu, chỉ trong một đêm, nàng đã trở thành Lương phi nương nương, mỗi ngày chỉ cần ăn, chơi, nghỉ ngơi là được. Được sự ân sủng của Tây Lăng Xuyên, ở trong chốn thâm cung, chẳng còn ai dám lườm nguýt, gây khó dễ cho nàng, ngay cả Hoa Thanh Lâm đến tìm nàng gây chuyện, cũng bị Tây Lăng Xuyên hạ chỉ cấm không được vào cung Quỳnh Hoa nửa bước.
Tất cả mọi thứ quen thuộc đấy mà cũng xa lạ lắm. Trước kia từng khao khát được rời khỏi chốn hoàng cung để có được tự do, bây giờ lại cam nguyện nhảy vào trong chỉ vì một bí mật cất giấu trong sâu thẳm trái tim.
Chính vào ngày thứ ba sau khi nàng trở thành Lương phi nương nương thì ngài quay về. Khi nhận được tin này, nàng cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy vui mừng, tiếp đó là nỗi bi thương vô tận, bởi vì hết ngày này qua ngày khác, đã tròn mười ngày, ngài bận rộn chuyện triều chính không hề giống như những gì Hoàng thượng đã nói, vì nàng mà trở về.
Hưm! Nàng đúng là một kẻ ngốc. Nàng tự cho mình là ai chứ, ngài đã từng mỉa mai nói vậy. Nàng tự cho mình là ai đây? Lại còn hy vọng rằng có thể kích ngài bằng chuyện nạp phi. Hưm, càng như vậy nàng lại càng cảm thấy mình như đang tự làm nhục mình. Nếu mọi chuyện thực sự diễn ra như những gì Tây Lăng Xuyên nói, trong lòng ngài thực sự có nàng thì đã sớm vào trong cung rồi.
Nhớ lại mười ngày trước, khi vẫn còn ở hoàng triều Kim Bích, quãng thời gian ngắn ngủi mà hạnh phúc giữa hai người, chẳng khác nào một giấc mộng tuyệt đẹp nhưng lại mong manh như trăng trong nước, hoa trong gương. Ngày nay, gương vỡ, nước tan giấc mộng tàn.
Nàng mỉm cười đau khổ nhìn ra bầu trời càng ngày càng sầm tối ngoài cửa sổ, tối nay Tây Lăng Xuyên thiết yến ở ngự hoa viên, còn về việc chúc mừng cái gì thì nàng hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu, chỉ có điều ngài muốn nàng đi thì nàng phải đi.
“Đặt y phục xuống đó, các người ra ngoài hết đi, ta sẽ tự thay.” Tuy rằng bây giờ đã trở thành phi tần của hoàng đế nhưng nàng vẫn chưa quen không mặc gì đứng trước mặt người lạ.
Hai tiểu cung nữ kia tuân mệnh rồi lui ra bên ngoài.
Hạ Phẩm Dư tắm rửa sạch sẽ, thay y phục rồi chậm rãi bước về phía ngự hoa viên.
Càng lúc càng có nhiều đèn lồng đỏ sáng chói, phía trước càng lúc càng nhiều âm thanh huyên náo, khiến Hạ Phẩm Dư dần chậm bước chân.
Ở phía đằng xa nàng thấy một bóng hình quen thuộc khoác trên mình bộ y phục màu tím bằng gấm, nàng kinh ngạc dừng bước chân.
Không ngờ ngài cũng tới…
Thì ra buổi yến tiệc thưởng nguyệt tối nay được tổ chức vì ngài.
Hạ Phẩm Dư nắm chặt chiếc khăn trong tay, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.
Dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn về phía mình, Tư Hành Phong đưa mắt nhìn ra xung quanh, sau cùng nghe thấy một tiểu thái giám gần đó cất tiếng truyền “Lương phi nương nương giá đáo.”
Tư Hành Phong bất giác cau chặt đôi mày, đưa mắt nhìn về người phụ nữ mặc trên người bộ y phục màu xanh nước biển hoa lệ ở phía không xa, mái tóc vấn lên theo kiểu đơn giản mà quý phái, nàng đang đứng lặng nơi đó nhìn về phía ngài. Ngài vẫn luôn cảm thấy nàng rất hợp với màu này, nó khiến cho khí chất thanh tao, dịu nhẹ của nàng lộ rõ, có điều y phục quá đỗi gợi cảm, để lộ quá nửa phần ngực ra ngoài.
Mười ngày không gặp, nàng chẳng thay đổi chút nào, điều duy nhất thay đổi chính là y phục và thân phận của nàng.
Lương phi?
Lúc này ngài thực sự chẳng hiểu nàng đang nghĩ gì.
Tây Lăng Xuyên vừa thấy Hạ Phẩm Dư liền mỉm cười hớn hở, đưa tay lên vẫy “Ái phi mau lại đây, lại đây, ngồi bên cạnh quả nhân nào.”
Hạ Phẩm Dư định thần, thu ánh mắt về, chậm rãi bước về phía Tây Lăng Xuyên rồi lặng lẽ ngồi xuống bên trái ngài.
Người ngồi bên phải chính là Hoa Thanh Lâm đang trợn mắt lườm nàng, các phi tần khác cũng không hẹn mà cùng nhìn nàng bằng ánh mắt thiếu thiện chí. Những ánh mắt ác ý này, Hạ Phẩm Dư giả bộ như không nhìn thấy, khép bờ mi xuống, lặng lẽ ngồi im, nhìn hai bàn tay đang đặt trên đùi mình.
“Ái phi, mau thử xem, đây là đặc sản mà Tư ái khanh đã mang về từ hoàng triểu Kim Bích đấy. Tất cả mọi người đều đã thử hết rồi, chỉ còn lại mỗi mình nàng là chưa thưởng thức thôi.” Tây Lăng Xuyên gắp một chiếc bánh vừng dừa đưa tới trước miệng Hạ Phẩm Dư rồi nói thêm “Nào để quả nhân đút cho nàng, mở miệng ra nào.”
Hạ Phẩm Dư vốn định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tư Hành Phong, nàng lại ngoan ngoãn mở miệng, dịu dàng cắn một miếng.
Vị dừa ngọt thơm, hoàn toàn giống với mùi vị mà nàng đã ăn khi còn ở hoàng triều Kim Bích.
Tư Hành Phong bình thản đặt ly rượu xuống, giả bộ như không nhìn thấy.
Tây Lăng Xuyên liền hỏi “Có ngon không?”
Tư Hành Phong vẫn giữ nguyên khuôn mặt không chút để tâm, Hạ Phẩm Dư thấy vậy, cảm thấy đau đớn vô cùng “Rất ngon ạ.”
“Nếu ngon thì nàng hãy ăn nhiều vào một chút.” Tây Lăng Xuyên lại đút cho nàng thêm một tiếng nữa.
Lúc này, Cát Tiệp dư ngồi gần nhõng nhẽo lên tiếng trách móc “Bây giờ trong mắt của Hoàng thượng chỉ thấy người nay cười, đâu có thấy người xưa khóc chứ.”
Tây Lăng Xuyên nheo đôi mắt phụng nhìn Cát Tiệp dư rồi bật cười thành tiếng “Mỹ nhân nếu thấy ghen tức thì quả nhân sẽ ban rượu cho nàng. Người đâu, ban rượu.”
Cát Tiệp dư vô cùng vui vẻ, liền được nước lấn tới “Vậy thần thiếp cũng muốn được Hoàng thượng đưa rượu đến tận miệng cơ.” Nói xong, nàng liền đứng dậy chen vào giữa Tây Lăng Xuyên và Hạ Phẩm Dư. Cát Tiệp dư còn cố tình dùng lực huých mạnh khiến Hạ Phẩm Dư đập người vào chiếc bàn bên cạnh.
Hạ Phẩm Dư không hề tức giận, liền ngồi lại chỗ của Cát Tiệp dư khi nãy.
Cung nữ rất nhanh dâng bình rượu tới.
Hoa Thanh Lâm liền đánh mắt ra hiệu cho cung nữ Vân Nhi đứng cạnh bên, tiểu nha đầu đó liền đi vòng qua, lén lút đưa chân ra khiến người cung nữ kia bị vấp té. Bình rượu đó vừa hay đổ hết cả lên người Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư kinh ngạc, vội vã đứng dậy để cung nữ phía sau nhanh chóng lau số rượu hất lên người nàng.
Người cung nữ bưng rượu kia sợ hãi, lập tức quỳ xuống cầu xin “Xin Lương phi nương nương khai ân, xin Lương phi nương nương khai ân, nô tì không hề cố ý.”
“Con nô tì to gan, người mù mắt rồi sao? Không ngờ lại dám đổ rượu lên người của Lương phi, người còn muốn sống nữa không?” Hoa Thanh Lâm lớn tiếng quát.
Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn Hoa Thanh Lâm đang ‘thay trời hành đạo’, nàng biết rõ là Hoa Quý phi đang muốn giết gà dọa khỉ, cảnh cáo nàng rằng ai mới là chủ nhân ở chốn hậu cung này.
Tây Lăng Xuyên thấy vậy mỉm cười nhìn Hạ Phẩm Dư, dường như không hề có ý bày tỏ thái độ trước sự việc vừa diễn ra.
Vị tiểu cung nữ kia thấy vậy bật khóc thành tiếng, hết lời cầu xin “Xin Hoàng thượng tha mạng, Quý phi nương nương tha mạng, Lương phi nương nương tha mạng, nô tì tuyệt đối không hề cố ý, là…” Cung nữ này liền nhìn về phía Vân Nhi, vốn định nói Vân Nhi đã giơ chân ngáng đường nhưng khi thấy đôi mắt sắc bén, đáo để của Hoa Quý phi, sợ đến mức không thốt được thành lời, không ngừng dập đầu cầu xin “Nô tì biết tội rồi, xin Lương phi nương nương tha mạng, xin Lương phi nương nương tha mạng.”
Hoa Thanh Lâm lạnh lùng ‘hưm’ một tiếng, coi như không nhìn thấy bất cứ chuyện gì “Người đâu, mau lôi ra ngoài đánh bốn mươi trượng cho ta.”
Hai tên thị vệ nghe lệnh lập tức xông lại.
Tiểu cung nữ kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, khóc lóc cầu cạnh “Xin nương nương tha mạng, xin nương nương tha mạng.”
Hạ Phẩm Dư thấy vậy liền lên tiếng ngăn cản, hai tên thị vệ kia cũng theo đó mà lui xuống. Nàng nói với tiểu cung nữ đang quỳ rạp dưới đất “Mau đứng dậy đi, không có gì đâu, đi lấy một bình rượu khác lên đây. Sau này hãy nhớ kĩ, đi đứng phải thận trọng nhìn đường, có người trời sinh đã chân dài chân ngắn lại không biết để gọn vào, cho nên nếu gặp người nào như vậy thì phải biết tránh xa ra.”
“Đa tạ Lương phi nương nương khai ân, đa tạ Lương phi nương nương khai ân. Nô tì nhất định sẽ ghi nhớ.” Tiểu cung nữ dập đầu mấy cái rồi đứng dậy rời khỏi.
Lời nói của Hạ Phẩm Dư khiến Hoa Thanh Lâm tức đến đỏ mặt, quay sang lườm Vân Nhi khiến Vân Nhi sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
“Thần thiếp xin cáo lui để đi thay y phục.” Hạ Phẩm Dư hành lễ với Tây Lăng Xuyên, sau khi nhận được ân chuẩn liền nhanh chóng lui ra, lúc đi ngang qua chỗ Vân Nhi, nàng giả bộ như vô ý nhìn xuống chân của Vân Nhi sau đó mỉm cười rời khỏi.
Từ đầu chí cuối, Tư Hành Phong đều lạnh lùng chứng kiến.
Tây Lăng Xuyên không nhẫn nhịn được mà đưa lời châm chọc “Ái khanh, Lương phi của quả nhân có phải rất xuất chúng không? Ngay cả lúc tức giận mà cũng có thể xinh đẹp như vậy.”
Tư Hành Phong không hề nể mặt, lạnh lùng ‘hưm’ một tiếng, chẳng thèm đáp lại nửa lời.
Một lúc sau, Tư Hành Phong lại ngước mắt lên nhìn đám cung nữ đang nhảy múa, cảm thấy chán nản liền nói với Tây Lăng Xuyên “Vi thần hơi ngà ngà men say, muốn đi dạo vài vòng, cho đầu óc thư thái. Vi thần xin cáo lui.” Ngài phớt lờ tất cả mọi người đang ngồi trên chiếu tiệc, tự mình rời khỏi nơi này trước.
Trước thái độ lạnh lùng của Tư Hành Phong, Tây Lăng Xuyên đã cảm thấy quá đỗi quen thuộc, cũng chẳng hề để tâm đến sự thất lễ của ngài. Tây Lăng Xuyên thích thấy bộ dạng đó của Tư Hành Phong, rõ ràng là vô cùng tức giận nhưng lại kìm nén cảm xúc, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Tây Lăng Xuyên mỉm cười nhìn theo bóng dáng của Tư Hành Phong, mãi cho tới khi bóng dáng đó dần khuất mới chịu thu ánh mắt lại, nói với chúng phi tần, mĩ nữ “Các mỹ nhân, chúng ta tiếp tục thôi.”
Cát Tiệp dư dịu dàng lên tiếng “Hoàng thượng, thần thiếp có một ý tưởng có thể góp vui cho buổi yến tiệc hôm nay.”
Tây Lăng Xuyên cười tít mắt nói “Nàng có ý tưởng gì?”
“Hành tửu lệnh, lấy vầng trăng đêm nay làm đề tài làm thơ, ai không làm được thì phải uống rượu.”
Khóe miệng Tây Lăng Xuyên khẽ co giật, tuy rằng không thích nhưng vẫn mỉm cười tán thưởng “Được, được, được, ý tưởng hay, vậy bắt đầu từ nàng đi.”
Cát Tiệp dư vui vẻ như vừa được ban ân huệ gì cực lớn.
Hoa Thanh Lâm nhìn chằm chằm Cát Tiệp dư, trong lòng thầm khinh bỉ, ý tưởng hay gì chứ, đúng là một con người đầu óc ngu muội, trống rỗng, vậy mà còn học theo các văn nhân chí sỹ chơi trò Hành tửu lệnh. Nàng phải nghĩ ra cách gì đó để rời khỏi bữa yến tiệc thưởng nguyệt vô vị này. Khi Hành tửu lệnh đến lượt nàng, Hoa Thanh Lâm liền giả bộ đau bụng, đưa tay ôm chặt bụng, đôi mày cau chặt. Vân Nhi thấy vậy liền thét lớn “Nương nương, người thấy không khỏe ở đâu thế?”
Tiếng thét này hiển nhiên lập tức thu hút sự chú ý của Tây Lăng Xuyên, ngài quay sang hỏi “Ái phi làm sao thế? Cảm thấy khó chịu chỗ nào?”
“Thần thiếp… thấy đau bụng quá, thần thiếp đi ra ngoài một chút rồi quay lại sau.”
Tây Lăng Xuyên nhìn hai bàn tay đang ôm chặt lấy bụng của Hoa Thanh Lâm nói “Đi đi, đi mau về mau nhé!”
Hoa Thanh Lâm được ân chuẩn, trong lòng vui sướng, vội vã rời khỏi.
Tây Lăng Xuyên lặng lẽ mỉm cười, buổi yến tiệc thưởng nguyệt tổ chức tối nay, tất cả các nhân vật chính đều rời đi hết, liệu ngài có nên lẩn đi luôn không?
Rời khỏi buổi yến tiệc thưởng nguyệt vừa vô vị vừa đấu đá lẫn nhau, quay về đến cung Quỳnh Hoa, Hạ Phẩm Dư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng khi thấy tấm rèm lụa rủ xuống, phiêu linh mà hư vô, nàng có cảm giác buồn man mác, muốn cười mà chẳng thể cười nổi. Trên chiếc đài cao mà đặt một góc đang để hai viên dạ minh châu vừa to vừa tròn do nước Thanh Long dâng tặng, mỗi tối, viên dạ minh châu này phát ra những ánh sáng chói lóa khiến cả cung Quỳnh Hoa rạng rỡ, sáng sủa mà không cần phải thắp nến.
Từ tấm rèm thướt tha, tuyệt đẹp cho đến hai viên dạ minh châu này, đều là kiệt tác của Tây Lăng Xuyên cả. Tây Lăng Xuyên nói trước giờ ngài vẫn thích cảm giác như vậy. vốn dĩ muốn đợi vị ái phi nào đó sinh cho ngài một tiểu công chúa, ngài sẽ trang trí căn phòng của tiểu công chúa theo phong cách này, thế nhưng đáng tiếc, từ khi đăng cơ tới giờ, Tây Lăng Xuyên vẫn chỉ có duy nhất một mình Thái tử. Nếu đem những thứ này đến các cung khác, ngài lại cảm thấy không ưng, duy đặt ở cung Quỳnh Hoa, nhìn theo cách nào cũng khiến ngài cảm thấy dễ chịu. Tây Lăng Xuyên nói, có lẽ chính là vì nguyên nhân nàng đang ở cung Quỳnh Hoa nên mới vậy.
Xem ra ngài thực sự coi nàng như một người phụ nữ.
Đúng mười ngày nay, Tây Lăng Xuyên ngày nào cũng qua đêm tại cung Quỳnh Hoa.
Còn nhớ đêm đầu tiên khi ngài bước chân vào cung Quỳnh Hoa, nàng căng thẳng đến mức run rầy roàn thân.
Tây Lăng Xuyên bước tới một bước thì nàng lui về sau một bước, mãi cho tới khi chạm vào cột trụ, nàng không còn đường để lui, Tây Lăng Xuyên mới bất giác bật cười thành tiếng “Bây giờ ái phi mới bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề trinh tiết hay sao? Nói ra cũng quá muộn rồi đấy!”
“Hoàng thượng đã hứa với dân nữ là tuyệt đối không ở lại qua đêm ở chỗ của dân nữ mà.” Lúc đó, nàng đã trả lời như vậy.
Tây Lăng Xuyên lại cười hỉ hả nói”Thật sao? Quả nhân dường như vẫn còn nhớ rõ những gì mình từng nói, nếu quả nhân cảm thấy cô đơn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ái phi. Lúc đó ái phi nào có từ chối, còn nữa nàng nên đổi cách xưng hô là thần thiếp, chứ không phải là dân nữ.”
Dường như ngài đã từng nói như vậy, và nàng lúc đó lại chẳng từ chối một lời.
Tây Lăng Xuyên hình như cảm nhận được nàng không thoải mái liền đỡ lấy nàng “Ái phi cứ an tâm, quả nhân tuyệt đối không gây khó dễ cho nàng nếu không được sự đồng ý.”
Vào nửa năm trước, một người đàn ông cũng từng nói như vậy với nàng, thế nhưng sau cùng cũng chiếm đoạt trinh tiết của nàng, không phải sao?
Vừa nghĩ tới Tư Hành Phong, trái tim nàng lại đau đớn như bị kim châm, búa đập, vô cùng khó chịu.
Lúc nãy khi ở yến tiệc, nàng không hề để tâm đến thái độ bá đạo, nanh nọc của Hoa Quý phi mà lại vô cùng quan tâm đến khuôn mặt lạnh lùng, thản nhiên như có như không của Tư Hành Phong. Kể từ lúc nàng bắt đầu xuất hiện, ngài không hề đưa mắt nhìn nàng lấy một lần, thậm chí cũng chẳng buồn bày tỏ chút thái độ nào khác. Mười ngày không gặp, ngài và nàng chẳng khác nào hai người xa lạ, chưa từng quen biết.
Là oán hận, là không cam lòng, là báo thù hay là vì điều gì lại khiến nàng như bị trúng phải tà thuật, cam nguyện đến nơi đây chỉ vì muốn tìm một đáp án. Buổi tối hôm nay, thái độ của ngài đã cho nàng một đáp án rõ ràng nhất và chính xác nhất.
Là nàng đã si tình, huyễn hoặc bản thân, mơ tưởng đến việc lợi dụng Tây Lăng Xuyên để chọc giận ngài, xem ra đây là hành động ngu xuẩn đến tột cùng. Ngài không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả, thái độ của ngài khi nãy nói cho nàng biết mấy ngày trên núi và quãng thời gian ngọt ngào giữa hai người ở hoàng triều Kim Bích đã chấm dứt hoàn toàn vào hôm nàng nhiều chuyện. Từ giờ về sau giữa ngài với nàng không còn bất cứ mối liên hệ nào khác…
Nàng đã lầm to, đã sai lại càng thêm sai.
Không phải sai vì đã ngăn cản ngài mà sai ở việc muốn dò thám tâm ý của ngài.
Đến nay, trong cung điện trống vắng, quạnh quẽ chẳng khác nào chiếc lồng này chẳng những đã giam chặt thân xác mà còn khóa chặt cả trái tim nàng.
Hạ Phẩm Dư than dài một tiếng, có điều một người đã đánh mất trái tim thì cho dù ở nơi nào cũng chẳng khác gì cái xác không hồn, vậy nên hà tất phải để tâm xem mình đang ở đâu chứ? Giờ đây, nàng đã trở thành Lương phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái, cho dù muốn có được vầng trăng trên trời chắc cũng có người nghĩ ra cách để lấy xuống.
Hôm nay có rượu hôm nay say. Có lẽ cứ tiếp tục sống trong u mê, mơ hồ thế này, nàng sẽ không còn cảm thấy trái tim đau đớn, khổ sở.
Hạ Phẩm Dư mỉm cười tự mỉa mai, cởi y phục bị ngấm rượu xuống, bắt đầu thay sang bộ khác. Sau khi khoác y phục khô ráo lên người, thắt xong đai lưng, nàng lại thở dài, rời khỏi cung Quỳnh Hoa tiến về phía ngự hoa viên.
Bước ra khỏi cung Quỳnh Hoa chưa bao lâu, đang định bước lên bậc thềm tiến vào hành lang, nàng liền nghe thấy tiếng cây lá xào xạc phía sau lưng.
Thu Nhi và Đông Nhi đang đi trước dẫn đường, nghe thấy tiếng động liền nhìn trước ngó sau, nhưng chẳng thấy bất cứ bóng dáng một ai, sợ hãi lui bước, trốn phía sau lưng Hạ Phẩm Dư “Nương nương, không biết có phải ma quỷ không nữa…”
Hạ Phẩm Dư nhìn ra xung quanh, không thấy bất cứ thứ gì liền quay sang an ủi hai tiểu nha đầu “Không làm chuyện thất đức, không lo quỷ đến tìm. Chỉ là tiếng gió thổi khiến cành cây đập vào nhau, không có chuyện gì đâu.”
Hai tiểu nha đầu lấy hết dũng khí nhấc đèn lồng tiếp tục bước đi.
Lúc này, tiếng bước chân truyền lại từ phía sau lưng Hạ Phẩm Dư. Nàng bất giác dừng chân, cả người bắt đầu căng thẳng, do dự một hồi, sau đó mới dám quay lại phía sau, chỉ là bóng tối trống không, chẳng có thứ gì hết.
Là bản thân tự dọa bản thân.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, hai tay nắm chặt chiếc khăn rồi quay đầu lại, ai ngờ một bóng đen che đi ánh sáng phía trước. Nàng hãi hùng, đưa hai tay lên ôm lấy phần ngực, ngước mắt lên nhìn liền thấy người đàn ông đáng lẽ đang phải ngồi trong buổi yến tiệc thưởng nguyệt kia giờ đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Nàng khẽ vỗ lồng ngực, nhất định là nàng bị hoa mắt, không ngờ lại nghĩ tới người đàn ông đó. Hạ Phẩm Dư tự chế giễu bản thân, nàng liền nhắm mắt, thế nhưng đến khi mở hai mắt ra, ngài vẫn đứng ngay trước mặt không hề động đậy.
“Sao thế? Mới có mười ngày không gặp mà đã không nhận ra ta nữa hay sao? Hay là bây giờ được phong thành Lương phi nương nương rồi nên cảm thấy ta không còn đủ tư cách? Vậy nên cho dù nhìn thấy cũng giả bộ như không?” Tư Hành Phong nhìn nàng, giọng nói lạnh giá chẳng khác nào cơn gió giữa mùa đông rét mướt.
Hạ Phẩm Dư vô cùng ngạc nhiên, thì ra không phải nàng hoa mắt, cũng không phải đang nhìn thấy ảo giác mà ngài đang đứng ngay trước mặt mình, hơn nữa còn không biết là đã đứng dậy bao lâu rồi. Theo bản năng, nàng lại càng nắm chặt chiếc khăn trong tay hơn.
Thu Nhi và Đông Nhi đi được vài bước, nghe thấy giọng nói lạ lẫm liền quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Phẩm Dư vẫn còn đứng ở đầu hành lang còn Bình Viễn hầu đáng lí phải đang ngồi dự yến tiệc thưởng nguyệt lúc này lại chặn ngay trước mặt nương nương.
Hai tiểu nha đầu thận trọng cúi đầu hành lễ “Khấu kiến Bình Viễn Hầu gia.”
Hạ Phẩm Dư liền xua tay ra hiệu cho hai tiểu nha đầu “Hai người đi về phía trước trông chừng.”
“Dạ vâng.” Hai tiểu nha đầu này rất biết ý. Thu Nhi liền đưa chiếc đèn lồng trong tay cho Hạ Phẩm Dư, sau đó rời khỏi cùng với Đông Nhi.
Dưới ánh đèn lắt léo, Hạ Phẩm Dư nhìn trân trân vào Tư Hành Phong, đầu óc hỗn loạn.
Tại sao ngài lại xuất hiện tại đây? Không phải lúc này ngài đáng lẽ phải ở bữa tiệc thưởng nguyệt hay sao?
“Tại sao lại không nói gì? Lúc còn ở hoàng triều Kim Bích, ta thấy nàng nói nhiều lắm cơ mà?” Tư Hành Phong tiến lên phía trước một bước, đứng ngay trước mặt nàng, đứng ngay chỗ mà nàng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến.
Hạ Phẩm Dư nhìn bộ y phục màu tím bằng gấm của Tư Hành Phong, cả khuôn mặt tuấn tú, tuyệt sắc quen thuộc của ngài, thì ra mười ngày nay, cũng chỉ có mười ngày ngắn ngủi, hình bóng in đậm trong kí ức của nàng vẫn chưa hề thay đổi. Ngài không thay đổi chút nào, vẫn là một Bình Viễn Hầu gia lạnh lùng, vô tình.
Nàng đột nhiên ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của ngài rồi mỉm cười nói “Hầu gia muốn nghe ta nói điều gì chứ? Lâu rồi không gặp, xin hỏi ngài tới đây có việc gì? Hay là thích nghe câu, ngày xưa chim sẻ đậu cành khô, giờ đây cao quý phượng hoàng vàng?”
Tư Hành Phong nhìn nụ cười giả tạo của nàng, lồng ngực đột nhiên cuồn cuộn ngọn lửa tức giận, ngài nắm chặt hai bàn tay đến mức đỏ ửng lên.
Kể từ sau khi đuổi nàng quay về kinh thành Vân Hổ, ngài không có đêm nào ngủ ngon. Chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhìn thấy cảnh tượng nàng vừa nức nở khóc lóc vừa nói lời khuyên can. Ngài vốn tưởng rằng để nàng rời khỏi bản thân sẽ cho hai người một khoảng thời gian suy ngẫm mọi chuyện, ngài vốn tưởng rằng nàng vẫn quay về sống ở phủ Bình Viễn hầu, tưởng rằng nàng sẽ thấu hiểu tâm ý của ngài. Ngài còn tưởng rằng với trái tim thuần khiết trong sáng, nàng sẽ biết rằng ngài làm như vậy vì muốn tốt cho cả hai người. Kết quả, không ngờ nàng lại dám nhập cung, dám đi theo Tây Lăng Xuyên, lại còn dám mỉm cười kiểu đó cho ngài nhìn.
Điều khiến Tư Hành Phong không chịu được nhất chính là bộ y phục trên người nàng lúc này, y phục trước ngực hạ xuống mức không thể nào thấp hơn được, theo tầm nhìn của ngài, hai bầu ngực trắng trẻo, căng đầy hiện lên rõ mồn một, hai bên tay nửa kín nửa hở dưới lớp tơ mỏng, thân hình hiện lên gợi cảm, mời gọi. Ngài nổi giận đến mức suýt chút nữa xé tan bộ y phục này ra ngay tức thì.
“Xem ra cách xưng hô Lương phi không chỉ khiến nàng hài lòng về địa vị thân phận của mình mà ngay cả y phục mặc trên người cũng cởi mở, hào sảng hơn trước kia rất nhiều. Mặc những y phục này để cho Tây Lăng Xuyên ngắm hay sao? Chốn hậu cung giai nhân đông như kiến, còn người đàn ông thực sự thì chỉ có mỗi mình Tây Lăng Xuyên, nàng muốn tận dụng tốt bất cứ cơ hội nào đúng không?” Ngài bật cười giễu cợt, đưa tay lấy bông hoa cài trên mái tóc nàng vứt xuống đất rồi di nát, sau đó đưa tay vuốt lên khuôn mặt bôi son trát phấn của nàng, chính là lớp phấn son dày cộp này đã khiến cho khuôn mặt của nàng trở nên giả tạo. Cho dù trước kia nàng không mấy khi lên tiếng, thường chôn giấu tâm sự của bản thân thì cũng không hề giả tạo như lúc này.
Đột nhiên, khuôn mặt của Hạ Phẩm Dư trở nên nhòe nhoẹt phấn son.
Tư Hành Phong đã hơi mạnh tay khiến nàng đau. Nàng tức giận đẩy ngài ra rồi lùi về phía sau vài bước, lớn tiếng nói “Ngài quan tâm đến việc bản cung mặc y phục này cho ai nhìn? Tất cả mọi thứ này có liên quan gì tới ngài chứ? Đàn ông thật, đàn ông giả, bản cung hiểu rõ chỉ mặc cho một người đàn ông duy nhất là Hoàng thượng ngắm thôi. Bình Viễn Hầu gia, ngài đừng ỷ vào việc được Hoàng thượng tôn trọng, yêu quý mà hỗn xược với bản cung. Ngài sỉ nhục bản cung cũng chính là sỉ nhục Hoàng thượng, đây là tội chết đấy.”
Nàng cho rằng mình vẫn có thể cam chịu, hiền lành như trước kia, thế nhưng ngài vừa mới xuất hiện đã đối xử với nàng như vậy, nàng thực sự chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa. Nếu nàng vẫn còn mềm yếu như trước để mặc ngài bắt nạt, để mặc ngài sỉ nhục, vậy thì nàng dùng tự do nửa đời còn lại đổi lấy thân phận cao quý nhưng lại bị giam cầm trong chốn hoàng cung này mãi mãi để làm gì chứ?
Đây chính là lựa chọn của nàng, nàng không thể oán trách, nhưng nàng vẫn cảm thấy không hài lòng.
Hạ Phẩm Dư vốn dĩ chỉ cần ngoan ngoãn chịu đựng vài tháng ngắn ngủi nữa là có thể xuất cung, có thể được tự do, vậy mà ngài lại để tâm đến nàng. Đến khi nàng động lòng, không hề cầu mong ngài phải yêu thương lại nàng, cũng không cầu mong ngài phải cưới nàng về hoặc nạp thành thiếp, chỉ cần được im lặng hầu hạ ngài suốt đời là được. Vậy mà chỉ vì đưa lời khuyên ngăn, ngài đã vô tình đuổi nàng rời đi. Đúng vào lúc nàng đã từ bỏ mọi thứ, ngài lại tới đây chỉ trích nàng ăn mặc hở hang, trang điểm điệu đà để mê hoặc đàn ông, rốt cuộc ngài muốn nàng phải làm sao chứ?
Tư Hành Phong nghiến răng ken két lên tiếng nói “Tốt lắm, tốt lắm. Mới chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, nàng đã thực sự trở thành một Lương phi quyền uy khuynh đảo. Nàng cứ việc đến cáo trạng cùng Tây Lăng Xuyên, chỉ cần nàng có bản lĩnh thì cứ làm.” Ngài bất giác lạnh lùng ‘hưm’ một tiếng.
“Ngài…” Hạ Phẩm Dư nhìn bộ dạng thản nhiên như không của ngài cực kỳ tức giận, mím chặt môi nhìn ngài chằm chằm một lúc lâu mới nói “Bản cung còn phải quay lại dự yến tiệc thưởng nguyệt cùng mọi người, không có thời gian rảnh nói chuyện phiếm cùng Hầu gia. Xin Hầu gia cứ từ từ đi dạo, tạm biệt.”
Nàng quay mặt sang một bên bước về phía bên cạnh Tư Hành Phong, không ngờ ngài lại nhanh hơn một bước, đứng chặn trước đường đi của nàng. Nàng trợn mắt nhìn ngài, lại tránh sang phía khác, ai ngờ, ngài vẫn bước sang chặn đường quyết không cho nàng rời đi.
Nàng tức giận nói “Nếu Hầu gia không muốn bản cung gọi thị vệ tới thì hãy tránh sang một bên cho bản cung đi.”
Nghe nàng mở miệng nói ‘bản cung’ này ‘bản cung’ kia, Tư Hành Phong vốn đang tức giận bật cười thành tiếng. Lúc này nàng dường như đang muốn dùng hai từ đó để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ngài quyết không để cho nàng được toại nguyện.
Tư Hành Phong bước lên trước một bước, nắm chặt lấy cánh tay nàng, sau đó ôm chặt nàng trong vòng tay mình “Nàng cứ việc gọi đi, cho dù có gọi Tây Lăng Xuyên tới đây ta cũng không sợ. Rốt cuộc nàng là người biết nổi giận, biết phản kháng như hôm nay hay là người hiền lành, dịu dàng, bật khóc khuyên ta phải từ bỏ thù hận trước kia. Đâu mới là con người thực sự của nàng? Nàng che giấu bản thân quá tài giỏi, ta tự nhận không thể bằng được.
Sau khi quay về từ hoàng triều Kim Bích, đi theo Tây Lăng Xuyên, nàng đang muốn thị uy với ta, hay là đang muốn báo thù ta? Nàng cho rằng mình đi theo Tây Lăng Xuyên là có thể khiến ra đau lòng buồn bã? Nàng có biết hay không, nàng làm thế này là ngu xuẩn, ngốc nghếch? Nàng cho rằng mình là ai chứ?”
“Ta là ai? Ngài hỏi ta là ai, tại sao lại không hỏi bản thân mình trước đi.” Hạ Phẩm Dư ngước mắt lên nhìn ngài, đôi mắt chứa nỗi phẫn nộ mãnh liệt khó lòng che giấu “Ngài không buồn bã, vậy thì tại sao lại một mình chạy tới đây nổi giận với ta? Tại sao lại lau phấn son trên mặt của ta? Rốt cuộc thì ai mới là người ngu xuẩn, ngốc nghếch? Báo thù? Đúng thế, ngài nói không hề sai. Vốn dĩ ta chưa hề nghĩ đến việc này, có điều chính ngài đã khiến ta tỉnh ngộ. Ta đã làm sai điều gì? Ta cũng được cha mẹ sinh ra, tại sao ta lại phải quỳ gối, khuất phục trước người khác chứ? Tại sao người khác có thể sống an nhàn, hạnh phúc còn ta cả đời phải chịu sự khống chế, sai bảo của người khác?
Ta họ Hạ thì có gì sai chứ, tại sao ta lại bị ngài trói buộc? Tại sao lại phải chịu sự lạnh lùng, khinh bỉ của ngài? Tây Lăng Xuyên cho ta cơ hội, tại sao ta lại không thể nắm lấy, bây giờ chẳng còn ai dám chống lại mong muốn của ta, giờ ta đã trở thành một Lương phi cao quý, cao cao tại thượng, một Lương phi của nước Bạch Hổ. Từ nay về sau, ta là quân còn ngài là thần. Người không vì mình, trời chu đất diệt, có thù không báo, trời chu đất diệt.” Nàng lớn tiếng thét thẳng vào mặt ngài, nước mắt chứa chan không kìm được tuôn trào khỏi bờ mi chảy dọc gò má.
“Nàng khóc cái gì? Nếu đã muốn báo thù, nếu đã muốn chọc tức người khác thì nàng nên cười vui hơn bất cứ người nào trên thế gian này. Tại sao nàng lại phải khóc chứ?” Tư Hành Phong một tay giữ lấy cằm nàng, ép nàng phải nhìn về phía mình “Hạ Phẩm Dư, ta hỏi nàng, rốt cuộc nàng đã bao giờ có suy nghĩ vượt mức, mong được ở bên cạnh ta chưa? Có hay không? Nàng mau nói cho ta biết.” Tiếng nói đến sau cùng gần như đang dỗ dành, hy vọng nàng sẽ trả lời rằng ‘có’.
Nàng nhìn ngài, hai mắt đẫm lệ, đôi mắt đen láy, sâu thẳm của ngài dường như đang muốn cuốn người ta vào trong, ánh mắt si tình chỉ trong khoảnh khắc đã trở nên lạnh nhạt. Nếu không phải tình yêu sâu đậm, nàng làm sao có thể lặng lẽ chịu đựng tất cả những nỗi đau khổ, giày vò mà ngài đem lại cho mình? Nàng âm thầm chịu đựng đi theo ngài nửa năm trời, vậy mà ngài lại chẳng hề cảm nhận được tình cảm nàng dành cho ngài? Suy nghĩ vượt mức? Hưm, thì ra ngài cảm thấy việc nàng thích ngài, yêu ngài là một suy nghĩ vượt mức, hão huyền?
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, không ngừng chảy xuống hai bên gò má.
“Có thì đã sao, mà không có thì đã sao? Tại sao ngài chỉ biết hỏi ta, ngài đã bao giờ tự hỏi bản thân mình hay chưa? Ngay cả khi hai lòng bàn tay bị thân cây leo cào rách không còn một chỗ nào lành lặn, ta vẫn kiên trì đan cho xong chiếc võng, cho dù toàn thân không còn bất cứ sức lực nào, ta vẫn cứ kiên trì kéo chiếc võng đó đi, không một lần có suy nghĩ từ bỏ, bởi vì ta biết rằng phải đưa ngài ra khỏi ngọn núi đó, không thể để ngài chết ở đấy được.
Ta không biết săn bắt, chỉ có mỗi bàn tay đầy thương tích, không có đồ ăn, ta nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau thấu tim đi hái quả dại, đi đào măng và khoai lang, nhìn ngài ăn, ta cảm thấy vui lòng. Chứng kiến vết thương của ngài dần bình phục, có thể đứng dậy được, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc hân hoan.
Ta thừa nhận những ngày tháng ở Tô Viên chính là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời mình. Thì ra cảm giác yêu thương một người lại khiến cho con người ta biết đố kị, buồn bã lại còn buồn phiền ảo não cả ngày trời, không ngờ có thể đem lại cho ta biết bao cảm xúc mới mẻ. Đúng vậy, ta rất ghét Hứa Bích Nhu, bởi vì cảm thấy ghen tức, bởi vì ngài thường mỉm cười cùng Hứa Bích Nhu, nụ cười ấy chẳng khác nào cơn gió nhẹ ấm áp vào giữa tháng ba khiến con người ta cảm thấy mãn nguyện, sung sướng.
Còn mỗi khi ở bên ta, ngài vĩnh viễn giữ bộ dạng lạnh nhạt, vô tình, chẳng khác nào cơn gió lạnh mùa đông, chỉ vừa thổi qua đã khiến con người ta run lên cầm cập. Tuy rằng ta rất căm ghét, đố kị Hứa Bích Nhu, thế nhưng khi ta biết ngài vì muốn báo thù mà lợi dụng tình cảm của Hứa Bích Nhu ta lại cảm thấy đồng tình, thương hại cho nàng ta. Điều nực cười là, kết cục của việc đồng tình, thương cảm đó chính là bị ngài đuổi đi một cách vô tình. Tại sao lại phải yêu một người đàn ông như ngài chứ? Ngài là một người đàn ông tuyệt tình, lòng dạ sắt đá. Lúc nào cũng chỉ biết hỏi ta, lại chưa từng tự hỏi chính bản thân mình. Tình yêu như vậy, đến sau cùng sẽ biến con người ta thành một tảng băng lạnh giá, tại sao chứ…”
Nước mắt vẫn từng giọt, từng giọt không ngừng tuôn rơi, khiến cho lớp phấn son trên mặt càng thêm loang lổ.
Cuối cùng nàng đã có thể nói ra được. Lúc còn ở Tô Viên, lần nàng làm đổ khay đựng thức ăn, ngài đã biết được mọi chuyện. Thế nhưng nàng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận, chôn giấu tất cả mọi chuyện vào sâu trong lòng. Ngài là người không có tư cách nói đến yêu đương, tình yêu đặt lên người ngài chỉ khiến cho tình yêu đó bị vấy bẩn mà thôi.
Tư Hành Phong đưa tay ra gạt nước mắt cho nàng. Mỗi một giọt lệ của nàng chẳng khác nào cây kim đâm vào trái tim khiến ngài đau đớn.
“Phẩm Dư, nếu nàng không muốn ở lại nơi này, ta sẽ đưa nàng về Bình Viễn phủ, hoặc nàng muốn đi bất cứ nơi nào cũng được. Chỉ cần nàng hứa với ta, từ đây về sau mãi mãi ở cạnh bên ta, không đi bất cứ nơi nào, có được không?” Ngài đưa tay vuốt số tóc lòa xòa trước khuôn mặt nàng ra sau vành tai, nhìn vào đôi mắt long lanh, trong sáng của nàng.
Lúc này ngài đang bày tỏ tình cảm với nàng sao? Tại sao lúc nào ngài cũng giữ đúng dáng vẻ cao ngạo khiến người ta khó lòng tiếp cận? Nàng bất giác mỉm cười si mê.
Ngài nhìn chằm chằm vào nụ cười khổ sở hiện lên trên khuôn mặt nàng, không để sót bất cứ biểu cảm nào. Ánh mắt ngài tràn đầy mong đợi, mong đợi nàng sẽ nói ra đáp án mà ngài mong muốn, cho nên hai bàn tay lại càng nắm chặt hơn.
“Bây giờ nói cái gì, làm cái gì cũng đều đã muộn…” Nàng thì thầm lên tiếng, dường như chỉ muốn cho bản thân mình nghe thấy. Nàng đã không còn đường lui. Nàng chọn con đường mà Tây Lăng Xuyên đã định sẵn cho mình, cho dù lúc này có cảm thấy hối hận, muốn quay đầu lại thế nào thì chút lòng tự tôn và kiêu ngạo sau cùng trong lòng khiến nàng phải kiên trì tiến lên phía trước. Bây giờ, nàng đã trở thành Lương phi, không còn là một Hạ Phẩm Dư, một cung nữ bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác dắt đi. Tây Lăng Xuyên dụ dỗ nàng trở thành Lương phi của mình đương nhiên không chỉ đơn giản vì muốn cho nàng báo thù, vậy nên sẽ càng không để nàng dễ dàng ra đi.
“Hãy tin vào ta, không muộn đâu.” Chỉ cần nàng vẫn còn yêu ngài thì không có gì là muộn cả.
Ngài còn định nói thêm điều gì nữa, đúng lúc mở miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Hoa Thanh Lâm truyền đạt từ đằng xa “Hai ngươi mau tách nhau ra cho bản cung. Tư Hành Phong, ta biết ngài đang ở đó.”
Tư Hành Phong cau chặt đôi mày, hoàn toàn không để tâm tới tiếng thét của Hoa Thanh Lâm, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Phẩm Dư, chờ đợi đáp án của nàng.
Hạ Phẩm Dư định thần, lau khô nước mắt, ngước mắt lên nhìn ngài rồi nói “Không thể nào quay lại được nữa, tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, tàn lụi vào hôm ngài đuổi ta đi. Ta hứa với Tây Lăng Xuyên nhập cung không chỉ vì muốn báo thù ngài. Một người cố chấp muốn báo thù, chỉ có một trái tim tràn đầy thù hận. Điểm này, ngài chắc hẳn biết rõ hơn ta.”
Ngài buông nàng ra, khuôn mặt ngây dại, dường như đã chịu một nỗi đả kích lớn. Ngài lại ôm nàng vào lòng chặt hơn rồi dịu dàng hỏi “Hạ Phẩm Dư, nàng thực sự suy nghĩ như vậy sao?” Sau khi nghe những lời khuyên nhủ, ngăn cản của nàng, và suy nghĩ kĩ càng, muốn từ bỏ hận thù, vậy mà ngài chỉ có thể nhìn nàng đi vào con đường không lối thoát.
“Ở đây không có người họ Hạ, chỉ có Lương phi của nước Bạch Hổ. Nếu ngài muốn tìm người phụ nữ họ Hạ để giày vò thì cứ việc đến hộ bộ, bảo hộ bộ tìm hết phụ nữ mang họ Hạ trong nước đến. Ở đây không có người phụ nữ họ Hạ mà ngài muốn tìm kiếm, xin ngài hãy tránh ra.” Hạ Phẩm Dư tận sức đẩy Tư Hành Phong ra.
“Nàng…” Tư Hành Phong bị nàng chọc tức đến mức không nói được thành lời, một lúc sau mới lên tiếng “Được, vậy nàng cứ an tâm mà làm Lương phi nương nương đi, cả cuộc đời này, cho tới tận khi chết.”
“Đúng vậy, cho dù chết đi, ta cũng sẽ chết cùng Hoàng thượng, không liên can gì tới ngài, mong ngài tránh ra.” Hạ Phẩm Dư lúc này dường như đã mất hết mọi lí trí, đẩy mạnh Tư Hành Phong sang một bên.
Tư Hành Phong chập choạng lui sang một bên, lui liền mấy bước mới có thể đứng vững.
Cùng lúc này, Hoa Thanh Lâm mới giải quyết xong hai tiểu nha đầu canh giữ, thấy Hạ Phẩm Dư suýt chút nữa đẩy ngã Tư Hành Phong liền xông lại nắm lấy bàn tay của Hạ Phẩm Dư, không nói lời nào tát cho nàng một cái.
Hạ Phẩm Dư ôm bên má đang nóng như lửa đốt, ngây lặng người đi.
“Làm cái gì thế hả?” Tư Hành Phong nắm lấy bàn tay của Hoa Thanh Lâm.
“Con đàn bà đê tiện này đối xử với ngài như vậy mà ngài vẫn còn bảo vệ cho nó sao?” Hoa Thanh Lâm hất bàn tay của Tư Hành Phong ra, liếc mắt lườm Hạ Phẩm Dư, ánh mắt sắc bén nhìn cả thân người nàng một lượt rồi đưa lời mắng nhiếc “Hưm, đồ tiện nhân, nhan sắc từng này mà cũng xứng sao?”
Tư Hành Phong lớn tiếng quát “Hoa Thanh Lâm, xin hãy chú ý lời ăn tiếng nói của mình, chuyện của ta vẫn còn chưa đến lượt Quý phi quản lí. Thân là một Quý phi nương nương lại chạy đến đây giở trò đánh người quát nạt, chẳng lẽ không sợ cung nữ thái giám trong cung truyền tai nhau cười chê hay sao?”
“Truyền tai nhau cười chê? Ta thì sợ gì cái đó chứ?” Hoa Thanh Lâm hoàn toàn phát nộ, chẳng thèm để tâm đến hai tiểu nha đầu Thu Nhi, Đông Nhi đứng phía xa cùng với Vân Nhi cạnh bên, quay sang nhìn Tư Hành Phong, gần như phát điên thét lớn “Tư Hành Phong, ngài đã thay đổi rồi. Kể từ sau khi ngài cùng với con tiện nhân này đi hoàng triều Kim Bích về, ngài đã thay đổi. Người phải chú ý là ngài mới đúng, đây là hoàng cung. Còn ngài, thân là Bình Viễn hầu, lại mượn cớ say rượu chạy tới đây tìm con tiện nhân này, nếu như truyền ra ngoài…”
“Câm miệng ngay…” Tư Hành Phong tức giận quát lớn.
Cùng lúc đó, tiếng ‘bốp’ vang lên, khóm má trắng trẻo của Hoa Thanh Lâm bỗng nhiên bị tát mạnh, hằn vết năm ngón tay.
Tiếng bạt tai này không những khiến cho Hoa Thanh Lâm ngây lặng người đi mà ngay cả Tư Hành Phong cũng ngạc nhiên vô cùng, cả hai đều quay sang nhìn Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư thu tay lại, lạnh lùng nhìn Hoa Thanh Lâm rồi nói dõng dạc từng câu từng chữ “Thứ nhất, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông. Thứ hai, xưa nay chỉ nghe thấy người nay cười, không ai thấy người xưa khóc. Cho dù nhan sắc ta có tầm thường cỡ nào thì cũng tuyệt đối không phải dạng dễ ăn hiếp, bắt nạt. Thứ ba, nếu như lệnh tôn, lệnh đường không dạy dỗ Quý phi phải tôn trọng người khác như thế nào thì cái tát này tiện thể dạy thay cho họ. Nếu sau này còn nghe thấy Quý phi mở miệng mắng người khác là tiện nhân thì ta nhất định sẽ cho quý nhân biết được thế nào được gọi là tiện đến mức triệt để.” Nàng hất cao cằm, ưỡn thẳng thân người, lùi về phía sau một bước, giữ một khoảng cách nhất định với người phụ nữ chẳng khác nào kẻ điên này.
“Cái con tiện tì này, lại dám ăn nói với ta như vậy sao?” Hoa Thanh Lâm tức đến mức nghiến răng ken két.
Hạ Phẩm Dư nhớ lại những lời Lạc Bảo cô nương đã nói trước kia, bất giác chế giễu “Chỉ có nô tì của tiện nhân thì mới được gọi là tiện tì. Bản cung là Lương phi của Hoàng thượng chứ không phải nô tì của Quý phi nương nương. Quý phi nương nương mắng bổn cung là tiện tì thì phải chăng đang muốn mắng Hoàng thượng là tiện nhân? Quý phi nương nương, sỉ nhục Hoàng thượng là đáng tội chết đấy.”
“Ngươi…” Hoa Thanh Lâm đưa tay chỉ về phía Hạ Phẩm Dư, tức đến mức toàn thân run rẩy “Họ Hạ kia, ngươi ỷ thế được Hoàng thượng sủng ái, dám ăn nói với ta như vậy sao? Để xem ta có xé xác ngươi ra hay không?”
Hoa Thanh Lâm giơ tay lên định đánh Hạ Phẩm Dư liền bị Tư Hành Phong ngăn lại. Khoảnh khắc nhìn sang Tư Hành Phong, nàng ta thấy ánh mắt đáng sợ của ngài ẩn chứa sự cảnh báo, ý là nếu như còn dám đánh tiếp thì cứ thử xem.
Hoa Thanh Lâm không cam tâm, nắm chặt bàn tay, vùng vẫy, Tư Hành Phong lúc này mới chịu buông tay.
Hạ Phẩm Dư nhìn về phía hai người rồi buông lời giễu cợt “Bản cung còn phải đến gặp Hoàng thượng, nếu Quý phi nương nương với Bình Viễn hầu muốn tâm sự chuyện cũ thì cứ tự nhiên.”
Nói xong, nàng liền đưa mắt nhìn về phía hai tiểu nha đầu đang mặc y phục màu hồng hầu hạ cạnh bên gọi “Thu Nhi, Đông Nhi, còn không dẫn đường?”
Tư Hành Phong nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt rừng rực lửa giận, không nói thêm bất cứ lời nào, kéo theo Hoa Thanh Lâm đang ngây lặng một bên bỏ đi trước.
Phải một lúc sau Hoa Thanh lâm mới định thần, ra sức vẫy vùng, muốn liều mạng với Hạ Phẩm Dư “Ta phải dạy dỗ cho con tiện nhân đó một bài học. Nó tưởng rằng mình là ai chứ? Nó tưởng rằng nó là ai? Chẳng qua Tây Lăng Xuyên mấy ngày gần đây muốn thử cảm giác mới lạ, lại dám nhảy lên đầu lên cổ ta sao?”
“Câm miệng.” Tư Hành Phong không thể nào chịu đựng thêm nữa, hất mạnh tay của nàng ta ra, trừng mắt rồi bỏ đi.
Hoa Thanh Lâm đuổi theo nói “Tư Hành Phong, tại sao ngài lại có thể vì con đàn bà đê tiện đó mà đối xử với ta như vậy? Lẽ nào ngài đã quên mất ngày xưa là ai đã kéo ngài từ bờ vực của cái chết về sao? Là ta, Hoa Thanh Lâm. Tại sao ngài lại đối xử với ta như thế? Ngài đừng quên, con đàn bà đê tiện đó cũng cùng một loại với Hạ Chi Lạc…”
Tư Hành Phong dừng bước, khuôn mặt sầm sì quay sang nhìn Hoa Thanh Lâm. Hoa Thanh Lâm sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt đó, tức thì cũng chịu ngậm miệng.
Tư Hành Phong tàn nhẫn nói với Hoa Thanh Lâm “Nếu còn dám nói thêm một từ, ta đảm bảo nếu không xin được Tây Lăng Xuyên hạ chỉ, ta cũng nhất định khiến cho Quý phi phải ngậm miệng. Cả đời Tư Hành Phong này căm ghét nhất chính là những người tự cho mình đúng chạy đến uy hiếp ta. Ta có thể không cần tính mạng này thì còn để tâm điều gì nữa chứ? Ta là loại người thế nào, Quý phi là người hiểu rõ nhất không phải sao? Lại còn mong ngóng ta cảm ân sao? Ta không cần biết tình cảm Quý phi dành cho ta là gì, nói tóm lại một câu, ta với Quý phi không có bất cứ khả năng. Cho dù Tây Lăng Xuyên có đuổi Quý phi ra khỏi cung, ta với Quý phi cũng không có bất cứ khả năng nào, cứ tự lo lấy thân mình đi.”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt của Hoa Thanh Lâm, nàng đột nhiên thét lớn “Ta biết rằng không có khả năng, thế nhưng tại sao ngài lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy chứ? Ta yêu ngài, cũng không hề cưỡng ép ngài phải yêu ta, chỉ cần ngài đối xử với ta tốt là được. Thế nhưng tại sao ngài lại đối xử với ta như thế? Ta biết ngài đã phải lòng người phụ nữ họ Hạ kia, ngài cũng giống như Tầm ca ca, yêu thương người phụ nữ họ Hạ, ta hận các người, ta hận các người cho tới chết.”
Hoa Thanh Lâm nhấc tà váy, bật khóc bỏ đi.
Tư Hành Phong nhắm nghiền mắt lại, đối với Hoa Thanh Lâm, ngài luôn cảm ân. Năm đó, sau khi mẫu thân qua đời, ngài một thân một mình lưu lạc đến nước Bạch Hổ, bởi vì quá lâu không có gì ăn nên hôn mê bất tỉnh trên đường đến tự Tĩnh Từ. Nếu không có Hoa Thanh Lâm trên đường tới tự Tĩnh Từ cầu phúc cho Thái tử, phát hiện ra thì chắc ngài đã chết trên đường từ lâu rồi. Hoa Thanh Lâm biết ngài là ai, vô cùng đồng cảm trước số phận khốn khổ của ngài liền tiến cử lên cho Tây Lăng Xuyên, vậy nên ngài mới có được địa vị ngày hôm nay.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nàng đã vượt quá thân phận của một vị ân nhân cứu mạng, thậm chí còn bộc lộ thứ tình yêu mãnh liệt với ngài, chẳng thèm che giấu cả Tây Lăng Xuyên. Tuy nhiên, Tây Lăng Xuyên biết được tất cả chuyện này, lại chẳng hề để tâm. Có lẽ nàng đã sinh ra đứa con trai duy nhất cho Tây Lăng Xuyên nên Tây Lăng Xuyên có thể nhẫn nhịn, chiều chuộng nàng hơn bất cứ người nào. Hoặc có thể, là Tây Lăng Xuyên cần đến ngài, trong tình thế cấp bách, nguy nan như thế thì không thể nào đắc tội với ngài được. Dù lí do là gì đi nữa thì ngài vẫn cảm thấy bội phục trước lòng nhẫn nại và tấm lòng dung thứ của Tây Lăng Xuyên, cho dù đối với ngài hay với Hoa Thanh Lâm đều có thể nhẫn nhịn tới tận mức độ này. Chỉ là nếu như Hoa Thanh Lâm cứ tiếp tục như thế này thì ngay cả Thái tử cũng chẳng thể nào bảo vệ được nàng.
Thế nhưng, Hoa Thanh Lâm nói rất đúng, buổi tối hôm nay ngài thực sự đã vượt quá giới hạn, thân là thần tử lại lấy lí do say rượu ra ngoài tản bộ, sau đó lại đi tới con đường dẫn tới ngự hoa viên chỉ vì muốn gặp một người phụ nữ, đây là lần đầu tiên ngài làm như vậy trong cuộc đời mình. Trong cuộc đời mỗi con người có bao nhiêu lần đầu tiên, ngài đã phá lệ vì người phụ nữ này.
Ngài quay người nhìn ba bóng dáng đang vội vã bước đi ở phía xa.
Là của ngài thì chẳng ai có thể cướp được.
Ngài thu ánh mắt, nhanh chân rời khỏi.
Tiếng tranh cãi giữa Tư Hành Phong và Hoa Thanh Lâm rất lớn, từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai của Hạ Phẩm Dư.
Nàng nhìn bóng Tư Hành Phong dần biến mất trong bóng đêm, sức lực mạnh mẽ, dũng cảm khi nãy trào dâng đã tiêu tan hết, chỉ còn biết bước nhanh về phía trước chống trụ lấy thân người trống rỗng, mỏi mệt. Một lòng muốn nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên, nhưng không ngờ lại vấp chân vào hòn đá, chân bị trẹo, suýt chút là ngã về phía trước.
“Nương nương, người không sao chứ?” Thu Nhi và Đông Nhi vội vã lại gần đỡ lấy nàng.
Nàng xua xua tay “Không sao cả, Thu Nhi, Đông Nhi chuyện tối hôm nay, các người nhớ rõ không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ một từ. Nếu dám nói ra, hậu quả phải gánh chịu, chắc các ngươi cũng biết.” Ngữ khí của nàng tuy nhẹ nhưng lại mang rõ tính cảnh cáo.
Thu Nhi và Đông Nhi lập tức bẩm lại “Xin nương nương an tâm, Thu Nhi và Đông Nhi tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa câu.”
“Nương nương, phấn son trên mặt người đã nhòe nhoẹt hết cả rồi, có cần quay về cung Quỳnh Hoa đánh lại không?” Thu Nhi lên tiếng.
“Được.” Hạ Phẩm Dư gật đầu, quay người đi về phía cung Quỳnh Hoa.
Hạ Phẩm Dư vừa nhanh chân bước đi vừa không ngừng suy nghĩ. Nàng nhất định phải nghĩ cách thu nhận tiểu cung nữ xui xẻo khi nãy bị ngáng chân đánh đổ rượu lên người về cung Quỳnh Hoa. Hôm nay đã xảy ra mâu thuẫn trực diện với Hoa Thanh Lâm, với tính cách của Hoa Thanh Lâm nhất định sẽ trút giận lên người tiểu cung nữ vô tội đó, nàng sợ tiểu cung nữ đó sẽ có chuyện giống như số phận của nàng với Hàm Yên trước kia.
Ngày nàng nhập cung, chuyện đầu tiên làm là đến Thượng Y Cục thăm Hàm Yên. Quãng thời gian nửa năm nàng rời khỏi hoàng cung, Hàm Yên trông vô cùng tiều tụy. Nàng vốn định giữ Hàm Yên bên cạnh nhưng suy nghĩ kĩ, Tây Lăng Xuyên đối với nàng như vậy nói cho cùng cũng chỉ vì hiếu kì với cảm giác mới lạ mà thôi. Nếu như sự hiếu kì đó mất đi, nàng thực sự không hiểu nổi bản thân sẽ ra sao, nếu vì mình mà Hàm Yên phải chịu liên lụy thì chi bằng không giữ Hàm Yên bên cạnh còn hơn.
Hạ Phẩm Dư hỏi Hàm Yên có muốn xuất cung hay không, Hàm Yên nhìn nàng một hồi lâu rồi gật đầu lia lịa. Con tiểu nha đầu này giờ đã thông minh hơn trước kia nhiều, thế là, nàng xin Tây Lăng Xuyên hạ chỉ, và ngài đã đồng ý. Hàm Yên rời khỏi hoàng cung là quyết định sáng suốt, nếu nàng thực sự giữ Hàm Yên lại cung Quỳnh Hoa, Hoa Thanh Lâm không dám làm gì nàng nhất định sẽ gây khó dễ cho Hàm Yên.
Thực ra, người thực sự khiến nàng đau đầu không phải là Hoa Thanh Lâm, cũng không phải là tiểu cung nữ kia mà chính là người đàn ông vừa mới bỏ đi.
Trong tâm trí nàng không ngừng vang lên câu nói “Trời gây nghiệt, có thể kháng, tự gây nghiệt, không thể sống.”
Nàng bây giờ là đang tự gây nghiệt.
Nàng đã đem nửa cuộc đời còn lại đánh cược một chuyện mà mình không nên biết.
Thực ra, trong trái tim ngài nhất định có chỗ dành cho nàng, nếu không thì cũng không mạo hiểm vào thời điểm này chạy tới đây chỉ vì muốn sỉ nhục nàng. Nếu ngài thực lòng yêu thương nàng tại sao lại không nói rõ? Tại sao phải dùng những lời nói đó để làm nàng tổn thương, khiến nàng đau khổ? Hay là ngài cảm thấy nàng có thể chịu đựng được nỗi đau đớn thấu tim đó hết lần này đến lần khác?
Quay về hoàng cung, trở thành người phụ nữ của Tây Lăng Xuyên, rốt cuộc là quyết định đúng hay sai? Nàng tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, nhưng lại chẳng thể nào tìm ra được đáp án.
Lúc quay về cung Quỳnh Hoa, tắm giặt, thay y phục, nàng liền nhanh chóng quay về buổi yến tiệc thưởng nguyệt ngoài ngự hoa viên.
Từ phía xa, nàng thấy Tây Lăng Xuyên đang giơ tay vẫy mình.
Nàng mím chặt môi, nhanh chân bước lại, mỉm cười dịu dàng ngồi xuống cạnh bên Tây Lăng Xuyên.
Tư Hành Phong thấy người phụ nữ khoác bộ y phục màu xanh nước biển quay lại yến tiệc, liền đưa mắt nhìn chăm chú. Nàng đã trang điểm lại, giống như đeo bên ngoài một lớp mặt nạ dày dặn, không còn là một Hạ Phẩm Dư khóc lóc thảm thương trước đó.
Tư Hành Phong chú ý tất cả nụ cười ánh mắt của nàng, đôi lúm đồng tiền xinh xắn trên má vô cùng đáng yêu, nhưng chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu ngài.
Ngài nhớ lại những lời nàng nói khi nãy “Đúng vậy, ta rất ghét Hứa Bích Nhu, bởi vì cảm thấy ghen tức, bởi vì ngài thường mỉm cười cùng Hứa Bích Nhu, nụ cười ấy chẳng khác nào cơn gió nhẹ ấm áp giữa tháng ba khiến con người ta cảm thấy mãn nguyện, sung sướng. Nhưng mỗi khi ở bên ta, ngài vĩnh viễn giữ bộ dạng lạnh nhạt, vô tình, chẳng khác nào cơn gió lạnh mùa đông, chỉ vừa thổi qua đã khiến người ta run lên cầm cập…”
Bây giờ, cơn gió nhẹ, ấm áp giữa tháng ba đang thổi vào trái tim của người khác chứ không phải ngài. Cảm giác khiến người ta phải điên lên vì ganh tị, bây giờ ngài hoàn toàn có thể lãnh hội.
Tư Hành Phong nâng ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn, nhìn màn ca múa trước mặt, sau đó nhìn sang Tây Lăng Xuyên với ánh mắt hậm hực.
Từ khi ngài quay trở lại yến tiệc, Tây Lăng Xuyên liền để ý đến mọi cử chỉ, hành động của ngài, đột nhiên phát hiện bị nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm, Tây Lăng Xuyên không khỏi rùng mình, mỉm cười lên tiếng “Ái khanh muốn được tỉnh táo vậy mà càng lúc lại càng uống nhiều rượu? Có phải muốn nói điều gì đó với quả nhân không?”
Tư Hành Phong bê ly rượu vừa mới được rót đầy lên, ngửa cổ cạn sạch rồi trợn mắt nhìn Tây Lăng Xuyên nói “Buổi yến tiệc thưởng nguyệt chán ngắt này rốt cuộc lúc nào mới kết thúc?”
Tư Hành Phong vừa lên tiếng đã khiến cho Tây Lăng Xuyên bật cười.
“Xem ra ái khanh thực sự đã say rượu rồi.” Tây Lăng Xuyên vừa cười vừa vỗ tay, ra hiệu cho hai tiểu thái giám đỡ Tư Hành Phong quay về nghỉ ngơi.
Tư Hành Phong liền đứng dậy rời khỏi buổi tiệc.
Tư Hành Phong mới rời khỏi không bao lâu, Tây Lăng Xuyên liền lấy lí do buồn ngủ kết thúc buổi yến tiệc thưởng nguyệt vô vị!