Edit+ Beta: Ngôn Ngôn, Hua, Nhiên Nhi
Muốn thuần dưỡng nhân loại hợp pháp cũng phải làm thủ tục đó, Lạc Ấn theo yêu cầu của tộc trưởng mang chứng kiện có hiệu lực đến, còn rất trịnh trọng mặc chính trang.
Hoàng Điểm Điểm cũng có chút kích động, mặc dù cậu biết mình rất lợi hại, thành công thuần dưỡng một nhân loại không có gì không tốt đến kinh ngạc, nhưng khi thật sự đến thời khắc đó cậu không chịu được mà xoa xoa móng vuốt lông lên người mình. Trách nhiệm trọng đại, trách nhiệm trọng đại nha, sau này cậu sẽ là chủ nhân của Ấn Ấn, sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh, khẩn trương. Cậu đứng sau cửa nhô ra cái đầu lông ra, thấy Lạc Ấn ăn mặc long trọng, trong lòng vui vẻ rạo rực.
Hoàng Đinh Đinh cau mày nhìn cậu, Hoàng Điểm Điểm dùng chân trước cào ống quần anh trai, “Anh trai, có phải anh không nỡ xa em đúng hăm?”
Hoàng Đinh Đinh đưa tay xoa xoa đầu cậu, không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, mà nói: “Em thích nhân loại kia sao?”
“Thích ạ.” Hoàng Điểm Điểm không do dự đáp, “Người em chọn tốt lắm, lúc gặp anh ấy mua dâu tây cho em, vuốt lông cho em, còn nói …còn nói …” Hoàng Điểm Điểm nhớ lại những lời Lạc Ấn đã nói với cậu trong ký túc xá, mặt lông đột nhiên nóng bừng. “Còn nói cái gì?” Hoàng Đinh Đinh hỏi.
“Ưm, anh ấy nói rất là thích em, cho nên mới bằng lòng để em thuần dưỡng.”
Hoàng Đinh Đinh phức tạp nhìn cậu một cái, thầm nghĩ lời tộc trưởng nói thật có lý, Hoàng Điểm Điểm cái gì cũng không biết, không vì trên lưng mang theo một phần thâm tình mà có chút áp lực nào. Hoàng Đinh Đinh nhìn bộ dạng vui mừng phấn khởi một lòng muốn đi khai thác lãnh thổ của cậu, nhịn không được có chút thông cảm với Lạc Ấn. Hoàng Đinh Đinh bắt đầu hiểu, yêu là tình cảm tốt đẹp nhất của nhân loại, Lạc Ấn trao cho Hoàng Điểm Điểm phần tình cảm, nhưng cái người em trai này của cậu lại hoàn toàn không hiểu gì hết, thậm chí còn chưa trưởng thành, còn ôm mộng tưởng trở thành gấu trúc đỏ anh hùng trong lòng, sự chờ đợi của Lạc Ấn nhất định là thất bại rồi nhỉ.
<< Cafe mèo thành công chi đạo >> về sinh vật lông mềm chúng nó bán ra được hơn mười vạn bản, tộc mèo miêu tả nhân loại làm nô dịch giúp cuộc sống sung sướng hơn tự xưng là sinh vật sở hữu một sự manh đến không chịu được. Thiên nhiên cho chúng nó tài nguyên ngày càng ít, cạnh tranh sinh tồn cũng ngày càng dữ dội. Mà trong một phương diện nào đó nhân loại lại rất tài giỏi, sinh vật lông mềm cho dù tăng lên cũng không thể đối đầu với bọn họ được. Lúc này bọn nó cảm thấy không thế chiến thắng nhân loại cũng là một khuyết điểm nghiêm trọng, một khi bọn họ bị sinh vật lông mềm chinh phục trên phương diện tình cảm, sẽ đắm chìm đến không thể tự thoát ra được, chinh phục được chiến lợi phẩm thành công. Từ đó về sau sinh vật lông mềm có thể chấm dứt sự cạnh tranh sinh tồn tàn khốc trong thiên nhiên, tìm được nhân loại hầu hạ mình cả đời thậm chí là sinh con đẻ cái.. Hoàng Điểm Điểm là một con gấu trúc đỏ nhỏ, cậu tiếp thu sự dạy dỗ như thế mà lớn lên, với một Lạc Ấn trong đầu chỉ nghĩ về tình tình ái ái, rõ ràng không phải là một chuyện.
Tài liệu của Lạc Ấn đã đủ cả, tộc trưởng xử lý thủ tục cũng rất nhanh gọn, Hoàng Lão Hùng trịnh trọng đem gấu nhỏ có một nhúm lông trắng trên đầu kia giao đến tay Lạc Ấn, màu lông của cậu đã không còn nhạt giống như khi Lạc Ấn mới thấy lần đầu nữa, gấu trúc đỏ nhỏ trưởng thành nhờ có sự tiếp xúc với nhân loại. Trong mắt Lạc Ấn ẩn hiện ý cười ôm gấu trúc đỏ nhỏ vào trong lòng. Hoàng Lão Hùng còn không quên nhét cho anh một quyển sổ tay ghi chép của sạn thỉ quan, “Còn nữa phải trở về theo định kỳ, hiểu chưa, không được đối xử không tốt với nó.”
“Vâng, cháu hiểu.” Lạc Ấn vì để có thể chăm sóc gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm tốt, còn cố ý chuyển ra khỏi ký túc xá, tìm một nhà trọ bên ngoài trường học. Họ chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống một người một gấu mới. Lần đầu tiên tộc trưởng đem một con gấu trúc đỏ nhỏ gửi gắm cho nhân loại, trong lòng không khỏi có chút bùi ngùi, còn đưa cho anh rất nhiều đồ ăn vặt mà Hoàng Điểm Điểm thích, Lạc Ấn cũng không chê phiền, đều trang trọng nhận lấy, cám ơn tộc trưởng.
Vừa ra đến trước cửa Hoàng Đinh Đinh liền gọi Lạc Ấn lại, cậu đuổi Hoàng Điểm Điểm đang ôm một đống dâu tây đi, một mình mời Lạc Ấn qua chỗ khác, nhỏ giọng, “Anh biết Điểm Điểm căn bản là không hiểu tình cảm của nhân loại, đúng không? “
“Ừ.” Lạc Ấn gật đầu.
Hoàng Đinh Đinh cau mày càng sâu hơn, “Cho nên, em ấy sẽ không thích anh như anh thích em ấy, anh cũng biết mà?”
“Ừ, tôi hiểu.” Lạc Ấn nói như vậy.