CHƯƠNG 25
Lắc lư lắc lư, mùa Xuân đã đến. Vương Nam từ sau tết âm lịch đến hiện tại, cũng chưa từng gặp qua Lí Trọng. Một là Lí Trọng rất bận, mỗi ngày không phải ở Thượng Hải thì cũng đang tại Thâm Quyến. Bay đến bay đi liên tục, công ty anh hiện tại đang rất có thanh thế trong giới trang trí nội thất. Từ Đan Lôi cũng bận rộn, chuyên tâm giúp đỡ Lí Trọng. Sau đó, Vương Nam lại bận công trình, cả ngày đều vội vội vàng vàng ở công trường. Nên hai người không gặp nhau, chẳng qua cả hai vẫn thường xuyên gọi điện cho nhau, mặn nhạt vui đùa không ít chuyện.
Có hôm, Vương Nam nhận được điện thoại của Lí Trọng. Anh nói đêm nay cùng nhau ăn cơm đi, Vương Nam trả lời đêm nay có lẽ sẽ tăng ca, nếu không trưa mai gặp nhau cũng được. Lí Trọng hỏi cậu tăng ca đến mấy giờ, Vương Nam trả lời ít nhất cũng 8h. Lí Trọng nói vậy tôi đợi cậu. Vương Nam nói thật ngại quá, nếu vậy gọi thêm Liễu Dược Dược và chị Từ cùng đi. Lí Trọng bảo không, hai ta lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, đêm nay tôi lại muốn uống rượu. Trong lòng Vương Nam thật vui vẻ, nói được, tôi sẽ cố gắng làm nhanh một chút.
Hơn 7h tối, Vương Nam liền ra khỏi công trường, gọi điện hỏi Lí Trọng đang ở đâu? Lí Trọng nói tôi còn ở công ty, cậu ở đâu để tôi đến đón. Vương Nam nói địa điểm rồi đứng bên đường đợi anh.
Mùa Xuân đến rồi, không khí bên đường cũng ấm áp lên. Khí trời vừa ấm vừa lạnh thật khiến người ta lười biếng. Ngày đó Vương Nam khoác kiện áo dệt kim cố lọ, bên ngoài lại thêm một thầng sơ mi ca-rô. Bên dưới vẫn là chiếc quần jeans cũ, Vương Nam nhìn sắc trời tối dần, thuận tiện vương mình duỗi eo. Hơn 1 tháng không gặp Lí Trọng, thật XXX có chút nhớ nhung, nhưng tâm tư này cũng vô pháp nói ra.
Nửa giờ sau, Lí Trọng đến. Vương Nam vừa lên xe đã oán trách: “Anh làm sao bây giờ mới đến? Tôi đói muốn chết rồi”. Lí Trọng nói: “Tiểu tử cậu thật biết cách trã đũa, biết tôi đợi cậu bao lâu rồi không? Tôi không la đói thì thôi, cậu lại còn oán thán”. Vương Nam hỏi: “Gần đây anh chạy đi đâu? Không khi nào gặp được anh?”. Lí Trọng cười: “Thế nào? Nhớ tôi?”. Vương Nam vốn nghĩ mình sẽ mạnh miệng phản bác: “Anh đi chết đi, ai nhớ anh?”. Thế nhưng lại thuận miệng nói: “Ưm, thật có chút nhớ”. Lí Trọng vốn đang nhìn đường lái xe, nghe Vương Nam nói thế, liền quay đầu nhìn cậu: “Thật không?”. Vương Nam không dám đón nhận ánh mắt anh, chỉ gật đầu. Lí Trọng không nói gì, vươn tay sờ sờ đầu Vương Nam: “Cậu nghĩ xem chúng ta nên ăn gì”. Vương Nam nói: “Chúng ta ăn thịt dê nướng đi”. Lí Trọng như muốn nói gì rồi lại thôi, trực tiếp lái xe đến nhà hàng Tân Cương.
Đến nơi rồi, Vương Nam mới biết Lí Trọng không thể ăn thịt dê. Cậu oán giận: sao anh không nói sớm, hay lài chúng ta đổi địa điểm? Lí Trọng nói lăn qua lăn lại làm gì, ăn mì xào Tân Cương cũng được, đến khi uống rượu lại đổi nơi khác. Vì không uống rượu, hai người ăn rất nhanh, chưa đến 9h đã xong tất cả. Lên xe, Lí Trọng nói để tôi dẫn cậu đến một nơi khác uống rượu, Vương Nam còn đang áy náy vì anh ăn không được nhiều, liền nói: “Vẫn là đến nơi anh thích đi?”. Lí Trọng nói: “Cậu từ lúc nào mà quan tâm người khác đến vậy? Tốt với tôi như thế, đều sắp bắt kịp vợ tôi rồi”. Trong lòng Vương Nam vẫn luôn không thích cách Lí Trọng gọi Từ Đan Lôi như vậy, ngoài miệng lại nói “Anh đi chết đi, vậy mặc kệ anh. Chúng ta đi đâu?”. Lí Trọng trả lời:“Liền đến KTV đi, tôi chưa từng nghe Vương Nam cậu hát lần nào”. Vương Nam vừa nghe xong đã liền cảm thấy dũng cảm, nói: “Lúc ở trường, tôi là giọng ca nổi danh a”. Lí Trọng lại cười: “Cậu không khoác lác thì sẽ chết a?!”. Vương Nam lại hồ hởi: “Những lúc đi với anh, không khoác lác cũng rất khó”.
Thời gian này, KTV Kara OK vừa mới khai trương, trong quán đều có bán rượu. Phòng còn trống rất ít, chỉ còn khu vực ngồi chung ngoài sảnh chính. Hai người trở ra, ngồi tại sảnh. Lí Trọng ngồi một lúc, liền nói với cậu: “Hai người chúng ta rất vô nghĩa, để tôi tìm cho cậu một cô gái”.