Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 61

CHƯƠNG 61

Một ngày bất kỳ, Lí Trọng gọi điện đến lúc chạng vạng. Sở dĩ Vương Nam nhớ rõ, vì thời gian trước cậu luôn sống trong tâm trạng phập phồng lo sợ, đột nhiên nhận được tin tức của Lí Trọng, trí óc lại ghi nhớ sự kiện này rõ ràng. Vương Nam nhìn thấy tin nhắn: Lí tiên sinh nhắn ngài gọi lại theo số….. Cậu vui đến không thể hình dung. Vương Nam chuẩn bị gọi điện, nhưng đến giữa chừng lại do dự. Vạn nhất cảnh sát điều tra ra thì sao? Hiện tại, Vương Nam nghĩ mình bắt đầu có chút trông gà hòa cuốc rồi. Cậu lo lắng chi Lí Trọng, sợ mình sơ xuất sẽ tổn hại đến anh. Nhưng kì thực mọi việc nào có nghiêm trọng đến thế!

Cậu cầm lấy ví tiền, vội vã lao xuống lầu. Lúc này, cậu chỉ muốn nghe thấy giọng Lí Trọng. Điện thoại thông—

– “Uy? Lí Trọng sao?”. Vương Nam thở hồng hộc trong ống nghe.

– “—”. Người bên kia không nói gì, mơ hồ có tiếng nhạc truyền đến.

– “Uy?”. Vương Nam có chút cấp thiết.

Tiếng nhạc ngày càng rõ. “Mỗi khi đêm về, cô độc lại bủa vây lấy anh. Mỗi hoàng hôn, tim anh đều đợi chờ…”. Đây là khúc Cố Chấp của Điền Chấn.

– “Uy, nói chuyện a”. Vương Nam lòng nóng như lửa thiêu.

– “Em nghe được không?”. Lúc này Lí Trọng mới mở lời.

Hiện tại, Vương Nam làm sao có tâm tư mà nghe nhạc?! “Anh đang ở đâu?”. 

– “Haha, em gấp như vậy làm gì? Nghe thêm một chút nữa đi”. Lí Trọng nói xong, liền cho cậu nghe thêm một đoạn nhạc. Giọng Điền Chấn lần nữa vang lên: “… Mỗi khi bên cạnh em, đều không dám nhìn vào mắt em. Đằng sau nụ cười thản nhiên của anh, có bao nhiêu nước mắt, sầu bi. Oh my baby, nhưng em biết rõ anh không thể kiềm lòng. Dẫu anh có chịu bao nhiêu thương tổn..”. Vương Nam cười khổ một tiếng, nhẫn nại nghe hết bài hát. Trước kia, Vương Nam từng nghe qua khúc ca này. Nhưng chưa bao giờ cậu lắng nghe tỉ mỉ như đêm nay, cảm xúc cũng khác với lần nghe trước.

– “Thế nào? Không tệ phải không? Gần đây anh chỉ nghe bài này”. Lí Trọng nói với Vương Nam.

– “Gần đây anh chạy đi đâu? Làm em lo lắng muốn chết”. Vương Nam cố không nghĩ đến những lời ca vừa nghe.

– “Vậy gặp nhau đi. Em đang ở đâu?”. 

– “A? Anh về rồi?”. Vương Nam kinh ngạc.

– “Haha, nếu không thì sao có thể gọi điện cho em?”. Lí Trọng có chút đắc ý.

Vương Nam nghĩ thầm, anh lớn như vậy rồi còn đi nhiễu loạn? Nhưng tâm tình lại nhẹ nhõm cực kỳ. Lí Trọng quay về, cậu thật cao hứng, thật gấp gáp. Lí Trọng a, đợi xem em thu thập anh thế nào. Vương Nam nói địa chỉ của mình cho Lí Trọng. Lòng cậu cũng đã bay lên đến trời. Hiện tại, cậu chỉ muốn nhìn thấy Lí Trọng.

Lên xe, Vương Nam uất giận nhìn chằm chằm Lí Trọng. Anh nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi nhếch lên nụ cười nghịch ngợm: “Em nhìn anh như thế làm gì?”. 

– “Anh nói xem?”. Vương Nam nghĩ thầm, anh còn có tâm tình tươi cười? Em con mẹ nó nửa tháng qua lo lắng gần chết, anh còn thản nhiên như không có việc gì?

Lí Trọng nhìn sắc mặt Vương Nam, tâm trạng không nhịn được mà cười thật tươi. Vươn tay xoa đầu cậu: “Sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế, anh có làm gì đâu?”. 

Vương Nam gỡ tay anh, nói: “Có phải anh làm hay không?”.

Lí Trọng giả ngu cười đến ngây dại: “Cái gì? Em đang nói gì vậy, anh không hiểu?”. 

– “Anh đừng vờ vịt nữa, cảnh sát còn đang tìm kiếm anh kìa”. 

– “Em quan tâm chuyện đó làm gì. Mình đi ăn đi”. Nói xong liền khởi động xe, cũng không trả lời câu hỏi của Vương Nam mà nghênh ngang rời đi.

Đến nơi ăn cơm, Vương Nam mới biết hôm nay còn có người khác. Trong lúc chờ đợi, Lí Trọng nhẹ nhõm hỏi: “Em khỏe hẳn rồi phải không? Công ty thế nào, kinh doanh được không? Nếu được thì cho anh vay ít tiền, gần đây anh có chút khó khăn a”. 

– “Anh ít đùa bỡn đi. Anh còn chưa trả lời em”. 

– “Trả lời cái gì? Con nít thì đừng đi quản chuyện người lớn”.

Hai người còn đang tranh luận, khách của Lí Trọng đã đến. Người vừa đến vóc dáng khôi ngô, lại có chút nghiêm túc. Hắn mặc một kiện áo khoác nhẹ nhàng. Chẳng qua trong ánh mắt lại lộ lên một tia đề phòng.

– “Không sao a. Đây là anh em của tôi, Vương Nam. Vương Nam, đây là anh Trầm”. 

– “Anh Trầm”. Vương Nam lễ phép gật đầu. Người kia ừ một tiếng, rồi trực tiếp hỏi Lí Trọng: “Thế nào? Đã chịu quay về?”. 

Lí Trọng trả lời: “Đúng vậy. Thao, thời gian trước lăn qua lăn lại mệt chết tôi. Mọi chuyện ổn rồi chứ?”. 

Người gọi anh Trầm liếc nhìn Vương Nam, sau lại nói với Lí Trọng: “Cậu nói xem, đã lớn đến như vậy còn gây sự. Người ta tốt xấu gì cũng là giám đốc một công ty, cậu sao lại hạ thủ không lưu tình đến vậy?”. Lí Trọng có chút ngượng ngùng: “Khụ, nhất thời không kiềm chế được cơn giận nên mới thế”. 

– “Cậu nên học lại một khóa kiềm chế đi. Nhưng người nọ đến tột cùng là đã làm gì đắc tội, mà cậu đem người ta đánh thành như thế?”. 

– “Không có gì, hắn động đến huynh đệ tôi. Người kia cũng không cừu không oán với hắn, cậu xem tôi có thể bỏ qua sao?”. Lí Trọng nói xong lại chỉ chỉ vào Vương Nam. Vương Nam có chút xấu hổ, hết thảy mọi chuyện đều do mình. Cậu chỉ hạ mắt nhìn chén trà trước mặt.

Người nọ không nói nữa, chỉ đốt một điếu thuốc. Sau lại nhìn sang Lí Trọng: “Lần sau chú ý một chút. Chuyện lần này không lớn lắm, tôi có thế thu xếp giúp cậu. Nhưng đừng có suốt ngày gây sự, tôi có muốn giúp cũng không giúp nổi nữa đâu. Được rồi, món ăn sao còn chưa mang lên? Muốn tôi chết đói sao?”. Lí Trọng vội vàng gọi phục vụ mang đồ ăn đến.

Vừa ăn vừa trò chuyện, Vương Nam mới biết được. Người nọ làm trong cảnh cục, tên là Trầm Minh Quyền, từng là chiến hữu với Lí Trọng. Lúc ăn, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên thân thiết. Lí Trọng uống không ít rượu, anh còn bảo Vương Nam kính Trầm Minh Quyền một chén. Vương Nam nâng ly, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục mở miệng: “Cảm ơn anh Trầm, cảm ơn anh Trầm”. 

– “Cậu đừng cảm ơn tôi làm gì. Người nên cảm tạ là anh Lí của cậu. Lần này cậu ấy vì cậu mà ra tay, thật hiếm có”. Vương Nam nghe xong lại cảm động một trận.

Trò chuyện trò chuyện, Trầm Minh Quyền lại hỏi Lí Trọng: “Cậu và Từ Đan Lôi là thế nào? Sao lại chia tay? Mọi người đều đang đợi uống rượu mừng”. 

Lí Trọng nhìn thoáng qua Vương Nam, trả lời: “Duyên phận đã hết. Hiện tại người ta sắp kết hôn, đừng đề cập đến chuyện này nữa”. Vương Nam nghe đến đây, cũng không dám nhìn Lí Trọng. Lại sợ mọi người nhìn ra biểu tình lúng túng, chỉ có thể đùa bỡn li rượu trong tay. Trầm Minh Quyền nói: “Lí Trọng, tiểu tử cậu cũng không phải là người. Từ Đan Lôi tốt như vậy cậu còn để mất. Có phải cậu ra ngoài léng phéng, bị cô ấy phát hiện không?”. 

Lí Trọng lúng túng cười cười: “Sao cậu lại quản nhiều vậy. Đừng nói nữa, đến, uống rượu đi”.

Vương Nam vội vã nâng li: “Anh Trầm, tôi kính anh một cốc. Sau này có gì thỉnh anh chiếu cố”.

Trầm Minh Quyền cạn li, cũng không nhìn Vương Nam. Không hiểu sao, cậu cảm thấy người tên Trầm Minh Quyền kia, hiểu rất rõ quan hệ giữa cậu và Lí Trọng.

Cơm nước xong, Trầm Minh Quyền lái xe rời đi. Lí Trọng đưa Vương Nam về. Bởi biết rõ anh không có việc gì, lòng cậu đặc biệt nhẹ nhõm. Nhìn người đang bên cạnh, lòng Vương Nam lại tuôn ra một loại khát vọng. Nếu có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh thì tốt rồi!

– “Vương Nam?”. 

– “Ưm?”. 

– “Sao em còn không dùng lại di động?”. 

– “Ách…”. Vương Nam chẳng biết trả lời thế nào.

– “Sao vậy, muốn quên sạch sẽ quá khứ?”. Lí Trọng không nhìn cậu.

– “Không phải”. 

– “Vậy tại sao?”. 

– “Anh phiền quá nha, không muốn gặp anh nữa, lần sau đừng tìm em”. Vương Nam đành phải vui đùa lấy lệ.

– “Vương Nam, em có người khác sao?”. Lí Trọng đột nhiên không đầu không cuối hỏi.

– “Không có, sao vậy?”. 

– “Anh đây— sẽ giết hắn”. Lí Trọng nói xong lại ha ha cười lớn. Vương Nam lúc này mới hiểu ra, vươn tay cho Lí Trọng hai đấm. Lí Trọng vờ đau, hô to em đánh không lưu tình?! Hai người lại khôi phục tình trạng ban đầu, lại vui cười đùa giỡn như trước kia.

Đó là một tối đầu xuân, không khí còn nồng đườm mùi vị ướt át. Tuy ngọn gió đầu phố còn rất lạnh, tuyết bên đường cũng chưa tan hết, nhưng Vương Nam tựa hồ cảm thấy một mùa mới đang rục rịch đến. Chưa kể dưới mặt đất còn lục đục phát ra thanh âm — khiến tim người đập thình thịch.
Bình Luận (0)
Comment