- Không... không được như thế!
Tôi không biết người khác hò hẹn yêu đương thế nào, riêng tôi mà nói, việc này là quá nhanh, tôi không cách nào chấp nhận được.
- Bảo bối... Em đẹp lắm...
Gã lại hôn tôi một lần nữa, so với lần trước càng mạnh mẽ và nhiệt tình hơn, tay gã còn lớn mật mò mẫm vào bên trong lớp áo của tôi.
Tôi không cảm nhận được khoái cảm, ngược lại còn bị sự sợ hãi sâu sắc vây quanh. Tôi bắt đầu phản kháng gã.
- Em sao vậy?
Gã cau mày nhìn tôi.
- Em không quen cách anh đối xử với em như thế.
Gã có vẻ rất tức tối.
- Sao chứ? Đây không phải chuyện rất tự nhiên à? Em không thích hay sao? Cứ thoải mái và thả lỏng đi nào.
Gã cợt nhã vuốt nhẹ cằm tôi.
- Em phải đi đây!
Tôi đẩy gã, bước xuống xe.
- Chết tiệt!
Tiếng thóa mạ của gã văng vẳng truyền đến. Gã bước theo xuống xe, nắm lấy tay của tôi.
- Đừng như vậy mà... Vì anh quá yêu em nên mới làm thế với em...
Gã ôm tôi, thầm thì giải bày bên tai, giải bày tình yêu và khát vọng của gã. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự biểu lộ ấy, lần này tôi không chống cự mà mềm yếu để mặc cho gã tùy tiện. Tôi cho rằng như vậy gã đã thỏa mãn lắm rồi, ngờ đâu vào lúc tay gã định len vào đay quần của tôi, tôi chợt bừng tỉnh đẩy gã ra.
- Anh yêu em chứ?
Tôi hỏi gã.
- Đương nhiên là anh yêu em!
Gã nói với giọng vô cùng thành khẩn.
- Như vậy không được miễn cưỡng em những chuyện em không làm được.
Gã im lặng nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt có vẻ chán nản.
- Thôi vậy, anh đưa em trở về.
Nói xong, gã khởi động xe quay trở về. Dọc đường đi không khí trầm hẳn xuống, gã không nói lời nào, tôi nhìn cây cối trôi vùn vụt qua cửa kính mà trong lòng cũng không khá hơn là bao. Chẳng lẽ tôi đã sai rồi sao? Có điều, tôi có nguyên tắc sống và sự kiên trì riêng của bản thân mình.
Suốt tuần lễ gã không đến tìm tôi, nghe bạn bè kể, gã vừa quen bạn gái mới, cô ta là tân sinh viên năm nhất, vô cùng xinh đẹp. Nghe tỉ mỉ từng câu chuyện về bọn họ, lòng tôi bỗng trở nên rầu rĩ.
Một hôm gã lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
- Nhã Kỳ, anh rất nhớ em.
Gã ôm tôi, thầm thì bên tai.
- Anh không phải vừa quen bạn gái hay sao?
Tôi lạnh lùng hỏi gã.
- Phải, nhưng cô ta không phải là em, không thể làm cho anh quên em được. Anh rất nhớ em, rất yêu em.
Gã nói làm hai hốc mắt tôi đỏ ửng, oán hận đối với gã cũng dễ dàng được hóa giải.
Chúng tôi lại quay về với nhau.
Gã vẫn với bộ dạng cũ, luôn muốn dùng mọi biện pháp để có được tôi. Tôi bắt đầu dần hoài nghi, thứ gã muốn là tình yêu hay là thân thể của tôi?
Gã bị tôi cự tuyệt một lần nữa, rốt cuộc không nhịn được bảo:
- Chúng ta chia tay đi, anh có cảm giác em không yêu anh.
- Em không yêu anh hồi nào?
Tuy đã biết rõ đáp án nhưng tôi vẫn cứ hỏi gã.
- Nếu yêu, sao em không chịu cho anh chứ? Em có biết bao nhiêu cô gái muốn hiến thân cho anh mà anh không hề động lòng hay không? Bởi vì người anh cần là em!
Gã cứ nghĩ sau khi tôi nghe xong những lời nói này sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng gã đâu biết chính đây là lý do khiến tôi quyết định buông tay hoàn toàn với gã. Gã là một kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến mình mà quên mất cảm giác của người khác.
- Được rồi, chúng ta chia tay.
Tôi xoay người, rời khỏi tầm mắt của gã. Tôi có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt kinh ngạc của gã lúc này. Tôi không hề hối hận, một chút cũng không!
Bầu trời bắt đầu lất phất mưa bay, tôi đi trong cơn mưa, để những giọt nước gột rửa linh hồn mình, cảm giác thân thể như hóa ra trong suốt... Trên gương mặt ươn ướt, tôi cuối cùng cũng đã rơi lệ!
Trong trường truyền tai nhau một tin đồn, bảo tôi bị gã ruồng bỏ thế này thế khác. Lúc nghe được những lời nhảm nhí này, tôi bình tĩnh đến lạ kỳ, gã nói như thế đơn giản là vì mặt mũi của mình, điều này làm ột chút hảo cảm còn sót lại trong tôi đối với gã cũng bay biến đi mất. Càng tốt, vết thương lớn nhất không gì bằng sự thất vọng, lời đồn ấy cũng không thể làm tổn thương đến tôi nữa.
Khi tôi trở thành người bàng quan mới nhận ra, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ hiểu gã một cách rõ ràng đến thế, lời đồn tình ái của gã càng nhiều, bạn gái lại càng vô số. Gã thích ba hoa trước mặt người khác, đem chuyện bọn con gái đã thần phục dưới chân gã thế nào ra làm trò cười. Gã đúng thật là một tên đểu giả từ đầu đến cuối.
Về sau, gã có tìm tôi mấy lần, mong muốn được tái hợp nhưng tôi đều cự tuyệt. Trái tim của tôi chỉ có một, tổn thương một lần đã là quá đủ. Nếu bảo trước đây là tôi ngây thơ, thì xin cảm ơn gã, nhờ gã mà tôi đã trưởng thành rồi.