Anh và tôi đều là những thiên sứ chỉ còn lại một bên cánh mà đọa lạc xuống trần gian, vì nửa cánh còn lại mà phải ở trong biển người mênh mông tìm kiếm! Cho đến khi gặp anh, tôi mới nhận ra cuối cùng tôi cũng đã tìm được... Mặc dù cánh của chúng ta đều cùng nằm một phía, nhưng nơi nào có anh, nơi ấy là thiên đường, tôi cần gì phải khổ công truy tìm nữa?...
Tôi chăm chú quan sát một bên gương mặt anh. Anh đang nhìn ra cây gòn ngoài song cửa, dùng thứ âm thanh trong trẻo, dịu dàng ấy mà thuật lại đầu đuôi câu chuyện của anh và cậu ta. Ngữ điệu của anh không hăng say, miêu tả không bóng bẩy, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được một ngọn lửa tình yêu cháy bỏng.
Tình yêu như thế, sao lại khiến người ta hồi hộp đến vậy? Trái tim của tôi đập cuồng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh được.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi qua song cửa, hắt ánh vàng dìu dịu lên một bên gương mặt anh, khiến anh thoạt trông mang một vẻ đẹp đến hư ảo...
Anh dường như đang đắm chìm trong hồi ức, tôi không muốn quấy rầy anh. Cứ nhìn anh như vậy, tôi phát hiện ra loại cảm giác này thật đẹp...
- Xin lỗi!
Không biết đã trải qua bao lâu, anh đột nhiên lên tiếng.
- Ôi?... Không sao... Không sao mà...
Vẻ ngơ ngẩn của tôi vừa bị anh trông thấy rồi sao? Tôi nhìn Tần Lam, anh chẳng biết khi nào đã khôi phục lại thần thái.
- Vậy chúng ta tiếp tục nhé...
Nhấp một ngụm trà, anh lại bắt đầu câu chuyện cũ...
o0o
Khoảng thời gian ấy chính là những ngày tháng đẹp nhất trong cuộc đời Tần Lam. Trạch Nhất dọn hẳn vào phòng của anh, hai người cùng chung sống với nhau, cơm cá mặn nồng hệt như chồng vợ...
Nhưng phàm hạnh phúc quá mức sẽ bị trời xanh ghen ghét...
Kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa, Trạch Nhất không biết phải nói gì.
- Không mời tôi vào à?
Nét mặt Lưu Di không chút biểu cảm.
- Em tới đây làm gì?
Cậu chặn cửa, cau mày hỏi.
- Đến xem nhà mới của anh thôi mà.
Đẩy cánh tay ngáng cửa của cậu ra, Lưu Di bước thẳng vào phòng:
- Còn cả niềm vui mới của anh nữa!
Giọng nói của cô đầy vẻ châm chọc và hằn học.
Trong phòng bày biện rất đơn giản. Tuy nhiên, nhìn hai tách trà đặt trên bàn cùng hai đôi dép xếp cạnh nhau, mắt cô liền không khỏi nhức nhối.
- Có gì chúng ta ra ngoài nói!
Trạch Nhất với lấy áo khoác, đưa tay kéo cô ra ngoài.
- Đừng chạm vào tôi!
Cô hét lên ầm ĩ:
- Đừng dùng đôi bàn tay bẩn thỉu đã sờ mó đàn ông ấy chạm vào tôi!
Cô bắt đầu giận dữ đập phá đồ đạc, vật trước tiên cô muốn ném vỡ chính là bộ tách tình nhân kia. Chúng được Tần Lam chọn mua lúc cả hai đi siêu thị, anh rất thích bộ tách này.
- Dừng tay!
Trạch Nhất ra tay ngăn cản, nhưng chỉ cứu được một chiếc tách, chiếc còn lại rơi xuống mặt đất bể tan.
Nét mặt Trạch Nhất sa sầm.
- Em quậy đủ chưa!
Cậu hất tay cô đi, hét tướng lên.
- Tôi quậy á? Bạn trai tôi lén lút sau lưng tôi như thế, là tôi quậy ư? Lại còn đi cùng một gã đàn ông nữa!
Thanh âm của cô càng lúc càng chói tai:
- Khâu Trạch Nhất! Anh có đáng kinh tởm hay không? Vuốt ve hắn ta thì có khác gì sờ nắn chính mình đâu chứ??!
- Câm miệng!
Trạch Nhất nổi giận vung tay lên.
- Anh đánh đi! Đánh mạnh tay vào, bước đến mà đánh vào đây này!
Lưu Di chỉ vào bụng mình, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa dữ tợn:
- Đánh đi nào!
- Em...
Trạch Nhất dường như nghe ra điều gì đó, chán nản hạ tay xuống.
- Không sai, tôi có rồi, là con của anh đấy!
Lời của Lưu Di hệt như một viên đạn.
Ngoài lối vào vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống. Trạch Nhất quay phắt đầu lại, phát hiện ra Tần Lam mặt mũi tái nhợt đang đứng đấy. Trên mặt đất lăn lóc một giỏ táo.
- Tần Lam...
Trạch Nhất đứng giữa hai người, chẳng biết phải làm sao...