Edit: Mei | Beta: Qin
Diệp Mông mỉm cười, chẳng biết nghĩ gì mà không tiếp lời, chỉ thấp giọng hỏi: “Ăn xong rồi à? Vậy để tôi đi trả tiền.”
Tính xài chiêu lạt mềm buột chặt đây mà.
Lý Cận Dữ thầm cười khẩy, chẳng trách Trình Khai Nhiên vừa yêu vừa hận cô ta đến thế.
Diệp Mông tính tiền xong thì gọi xe DiDi, chu đáo đưa hai người em trai em gái về từng nhà. Lúc xuống xe, cô bé cung kính chào Diệp Mông: “Chị Diệp, rất vui được biết chị, cảm ơn bữa cơm hôm nay của chị, tạm biệt.”
Diệp Mông lịch sự cười: “Không cần khách khí.”
Đợi cô gái ấy đi xa, cô kéo cửa xe lên, quay lại nhìn Lý Cận Dữ cười khẽ, hỏi: “Còn em trai này muốn đi đâu, đến bệnh viện? Hay là?”
Lý Cận Dữ thờ ơ nhìn cô, đọc địa chỉ quán bar cho tài xế.
Diệp Mông vui vẻ: “Đi hát hả?”
Lý Cận Dữ không trả lời, ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe khởi động lần nữa, từ từ chạy ra khỏi ngõ nhỏ rồi hoà vào dòng xe đông đúc. Tài xế lặng lẽ quan sát đôi nam nữ ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu. Từng chùm sáng từ đèn đường ban đêm lướt qua hắt vào hai người, tạo nên mảng tối mảng sáng.
Thật ra trông cả hai đều có vẻ buông tuồng như nhau, như thể đang sống phí hoài tuổi trẻ. Chỉ có điều, thoạt nhìn cô gái ấy có vẻ là người biết hưởng thụ, toát lên ánh sáng rực rỡ từ con tim.
Còn người con trai đeo bông tai, trên hầu kết có vết hồng nhạt, lười biếng tựa vào lưng ghế nhắm mắt, trông như chú ốc sên mang theo chiếc vỏ nặng nề tội nghiệp thu mình nơi góc tường. Anh chìm đắm trong bóng tối mờ ảo, dường như lặng lẽ gánh hết mọi khổ đau, mà cũng như thể đang chờ đợi một kết thúc bình thường
Thật ra từ lần ngẫu nhiên gặp nhau ở bên hồ cho đến bây giờ, giọng của Lý Cận Dữ vẫn còn khàn, nghe như âm thanh của lá cây quét qua mặt đất: rõ ràng là dây thanh quản bị thương chưa hồi phục, thế mà đã lại đi hát.
“Cậu cần tiền thế à?” Diệp Mông nói.
Lý Cận Dữ dựa vào lưng ghế, quai hàm nhô lên tạo ra đường nét sắc sảo, không nhúc nhích mà chỉ ngoảnh đầu sang liếc cô, sau đó nhắm mắt nói: “Còn cô thì không cần tiền?”
“Tôi không cần tiền đến mức đấy, đang khàn giọng mà còn đòi đi hát.” Diệp Mông nhớ nhóc béo lần trước có nói, sau khi bố anh mất thì mẹ anh tái hôn, vì vậy anh sống cùng bà nội, có vẻ như chỉ có mỗi nhóc béo với Kiều Mạch Mạch là bà con thân thích, “Một mình cậu chăm sóc bà hả?”
“Từ hồi còn trẻ bà tôi đã không được khoẻ, chỉ sinh được mỗi bố tôi. Sau khi bố tôi mất, mẹ tôi có cho bà một khoản tiền nhưng bà không nhận, quyên tặng hết số tiền đó cho cô nhi viện xây nhà.”
Diệp Mông do dự, có vẻ không ngờ anh lại chủ động kể những chuyện này. Càng không ngờ là, bà cụ có tính tình nóng nảy hay đánh mắng Lý Cận Dữ, còn nghiện thuốc ở giường bên lại có một vẻ nghĩa hiệp đến thế, khiến cô không khỏi khâm phục.
“Chỉ là bà ấy ghét mẹ tôi thôi. Về sau bị bệnh cần đến tiền, bà ấy còn mặt dày đến đòi cô nhi viện đòi tiền, nhưng người ta không để ý đến bà.” Lý Cận Dữ chẳng mảy may thay đổi tư thế, “Lần này gãy chân, cũng là tôi đi vay tiền.”
“Bình thường cậu không có tiền tiết kiệm hả?”
“Tại bà tôi thường xuyên bị bệnh, tiền kiếm được đều dùng để mua thuốc cho bà. Tôi đào đâu ra tiền tiết kiệm.” Rốt cuộc Lý Cận Dữ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để cô đối diện với phần gáy.
Diệp Mông tính toán rồi hỏi: “Nhóc béo… à, không có ý gì đâu, ý tôi là em họ cậu, cậu ấy tốt nghiệp xong chỉ ở nhà chơi game chứ không đi tìm việc à?”
“Ước mơ của nó là trở thành tuyển thủ Esport.”
Diệp Mông tưởng mình nghe nhầm, không kìm được ngoái tai hỏi lại: “Chờ chút, cậu nói cái gì cơ?”
“Cô không nghe nhầm đâu, đúng là nó muốn làm game thủ, nhưng trình của nó còn thua cả bà tôi.” Lý Cận Dữ khẳng định lại rồi quay đầu sang, nhìn sâu vào mắt cô, “Nhớ Kiều Mạch Mạch không? Em gái tôi, là con bé giúp cô đổi quần áo hôm trước đấy, ước mơ của nó là trở thành ca sĩ nhạc Rock.”
“Cô bé hát có hay không?”
“Nó hát rất hay, đã từng có người săn ngôi sao đến tìm nó, nhưng hóa ra lại bị lừa mất năm trăm ngàn. Đến giờ nó còn phải hát rong trong chợ để trả nợ. Quả thực tôi rất cần tiền, không phải chỉ vì chữa bệnh cho bà mà còn vì năm trăm ngàn của Kiều Mạch Mạch là tôi vay giúp nó.”
Từ nãy đến giờ Diệp Mông vẫn cứ nhìn anh, thỉnh thoảng Lý Cận Dữ liếc nhìn cô là lúc ánh mắt hai người lại chạm nhau, nhưng anh luôn nhẹ nhàng tránh đi.
“Tôi lấy làm rất tiếc.” Diệp Mông nói.
Lý Cận Dữ lại ngả người ra sau, đầu hơi ngẩng lên, thân hình cao to chiếm gần như toàn bộ ghế xe, khoang xe ngập tràn hơi thở của anh, nở nụ cười còn ngả ngớn hơn cô: “Không cần thương hại, nếu muốn giúp người như tôi thì tôi khuyên một câu, tốt nhất nên tránh xa tôi ra. Còn nếu cô chỉ muốn vui đùa thì cứ đổi điểm đến, tôi sẽ chơi hết mình cùng cô.”
Rõ rang Lý Cận Dữ là kiểu người không có dự định về tương lai.
Anh ta khác Diệp Mông, dù Diệp Mông có sống qua loa thế nào thì chí ít cô còn biết tích tiền dưỡng già. Còn anh chỉ đơn giản là tiếp tục tồn tại.
Anh cảnh cáo Diệp Mông bằng một thái độ vô cùng buông tuồng, bảo rằng anh chỉ là một vũng lầy, đừng cố tiếp cận anh làm gì. Nhưng từ nhỏ Diệp Mông luôn cảm thấy mình là một người hùng, chưa từng sợ bị vấy bẩn. Dù bạn có bẩn đến đâu thì chỉ cần cô thích, cô sẽ luôn khom mình chìa tay ra với bạn.
“Ngày xưa khi còn bé.” Bỗng nhiên Diệp Mông tự nói: “Tôi thích nhất là giẫm vũng nước vào lúc trời mưa, nhưng mẹ tôi không cho giẫm, bà nói nó bẩn. Các bạn ai ai cũng trách, chỉ có mình tôi thích bị vấy bẩn lem luốc, lúc đó tôi sẽ có cảm giác, người khác không dám đến gần tôi chỉ bởi vì tôi bẩn, chứ không phải vì tôi xấu hay làm gì không tốt.”
Diệp Mông ngoái đầu sang, thấy Lý Cận Dữ vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, một bên bông tai loé sáng, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu có muốn kết hôn với tôi không, tài sản của tôi sẽ chia cho cậu một nửa. Hiện tại tôi có một triệu, vốn là tiền cọc mua nhà ở Bắc Kinh, nhưng hiện tại tôi không định quay lại đó. Cậu có thể lấy năm trăm ngàn đi trả nợ cho Kiều Mạch Mạch, số còn để cho bà cậu chữa bệnh, thấy sao?”
Lý Cận Dữ lập tức cảm thấy, người phụ nữ này bị điên rồi.
Diệp Mông không cần nhìn cũng biết anh sẽ nói gì, lập tức giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải là kẻ si tình biến thái, cũng không thích cậu đến như vậy. Tôi chỉ đang thấy phiền vì bà tôi bắt tôi đi xem mắt khắp nơi thôi, tìm người kiểu gì mà anh sau càng già hơn anh trước. Cứ coi như tôi thèm thuồng nhan sắc của cậu đi. Cậu cứ yên tâm, tuy tôi không thích cậu nhưng lại rất chiều bạn trai, không tin thì hỏi Phương Nhã Ân mà xem.”
Người tài xế nghe được những lời này, cảm động đến mức nước mắt lã chã, không kìm được lắp bắp nói: “Cô…cô gái à, hay là… cô cân nhắc về con trai tôi đi..”
Lý Cận Dữ bật cười, trong con mắt như có ngàn sao lấp lánh, anhg nghiêng đầu nhìn nụ cười vẫn đọng bên khóe môi cô.
Diệp Mông thầm nghĩ, chú nai con trong mắt anh đúng là làm người ta ngứa ngáy.
Lý Cận Dữ xuống xe, vừa đóng cửa lại thì nghe thấy *cạch* một tiếng, Diệp Mông cũng bước xuống theo. Bên ngoài cửa quán bar có một con đường ruộng nhỏ, Lý Cận Dữ cao 184cm mặc trang phục denim đen, chân đi converse, vô cùng thoải mái. Anh lại trêu chọc cô: “Cô tới đây làm gì? Tôi đã nói là không muốn kết hôn rồi. Nếu cô muốn chơi thì đến tìm tôi lúc nào cũng được. Còn nếu muốn làm thánh mẫu thì cách xa tôi ra.”
Diệp Mông chạy bước nhỏ đuổi theo, không nói gì mà chỉ lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm nào đó lên, cắn móng tay nghiêm túc tìm kiếm: “Được thôi, đợi cậu hát xong, chúng ta tìm khách sạn được không?”
Bước chân anh khựng lại, nhưng cũng chẳng quay đầu, bóng lưng cao lớn đứng dưới ánh đèn đường. Gió đêm thổi qua, thổi lật những chiếc lá phủ bên lề đường, để lộ chú ốc sên nhỏ đang run rẩy vì không có vỏ bên dưới. Lý Cận Dữ cúi đầu một lúc rồi bước đi, để lại một câu, “Được.”
Lý Cận Dữ vừa bước vào cửa thì chú chó Tiểu Hoàng đeo biển số 6 đã lập tức vồ lấy anh, cào lấy cào để vào đôi chân dài của Lý Cận Dữ, tựa như muốn đòi anh ôm. Lý Cận Dữ chậc chậc, ra vẻ ghét bỏ gãi cằm nó: “Không ôm, đã mấy hôm rồi mày chưa tắm hả.”
“Cậu cũng mấy ngày không tới còn gì, nó nhớ cậu lắm đấy.” Nhân viên phục vụ cười híp mắt, bưng hai cốc rượu có cắm 2 lát chanh đến, đặt trên quầy rồi nói: “Hôm nay họng Tiểu Dữ đã đỡ chưa?”
Tiểu Hoàng có vẻ quá vui nên đi tiểu ngay cạnh chân anh. Lý Cận Dữ ừ đáp rồi nói: “Con chó này bị sao vậy? Tiểu tiện không tự chủ hả?”
“Nhìn thấy cậu nên kích động quá đấy, nó thích cậu mà.” Phục vụ giải thích: “Nhưng tôi nghe vẫn thấy cổ họng cậu vẫn chưa khỏi, lát nữa làm cho cậu chén trà hoa cúc nhé, đêm nay không đông, cậu hát vài ba bài là được.”
Anh ta vừa dứt lời thì Diệp Mông khoan thai đi đến, nhân viên phục vụ ngay lập tức trưng ra nụ cười chuyên nghiệp: “Ồ,…fan hâm mộ của Tiểu Dữ cũng đến à, hay quá, đêm nay Tiểu Dữ cũng có ở đây, để lát nữa bảo cậu ấy hát thêm mấy bài cho cô nhé.”
Lý Cận Dữ: “…”
Lúc này trong quán bar không quá đông, Diệp Mông gọi một ly mojito. Cô đưa mắt nhìn những chiếc lá bạc hà xanh biếc nhẹ nhàng bập bềnh trong ly, nó đem lại cho cô cảm giác giống Lý Cận Dữ, sạch sẽ thanh mát, nhưng lúc nếm thử lại vô cùng kích thích.
Đèn ngũ sắc trên sàn nhảy đã được tắt đi, thay vào đó là chum đèn trắng.
Diệp Mông chưa chính thức nghe Lý Cận Dữ hát bao giờ, anh làm gì cũng chỉ có một bộ dạng, thờ ơ ngồi trên ghế chân cao giữa sàn nhảy, một chân đạp lên chân ghế, một chân thả lỏng trên sàn.
Trông giống gì nhỉ?
Bõng nhiên Diệp Mông nhớ tới, anh giống với Câu Khải – ông chủ nhà giàu trước đây của cô. Cả khí chất lẫn tư thế ngồi giống hệt Câu Khải. Lưng hông anh rất thẳng, không phải kiểu cố gắng ưỡn thẳng mà chỉ ngồi xuống thôi thì tự nó cũng thẳng rồi. Tuy Lý Cận Dữ nói mình là một vũng bùn, nhưng trông anh còn giống ông chủ hơn cả Câu Khải.
Anh đang hát bài “Đại Miên”.
“Gần như đã quên cảm giác yêu là gì. Dù thanh xuân trôi qua lãng phí thì dường như vẫn có thể sống lại. Người bảo thương tôi thì càng nên thấu hiểu, là tự tôi đắm chìm trong cơn mê say…”Giọng hát êm ái sảng khoái tràn vào tai, từng câu từng chữ sưởi ấm cô.
Diệp Mông nhìn anh chăm chú.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng khay đi đến, cúi đầu nói bên tai cô: “Cô Diệp, đây là rượu Tiểu Dữ gọi cho cô.”
Diệp Mông ngẩng đầu, thấy một cốc rượu đỏ tươi như chim hồng hạc được đặt trước mặt.
“Rượu gì đây?”
“Tiểu Dữ nói,” Người phục vụ lặp lại từng câu từng chữ: “Four, Loko*. Ở Trung Quốc nó còn được gọi với tên “Rượu thất thân”.”
(*Four Loko là một loại nước tăng sinh lực có chứa 12% chất rượu, “four” bao gồm cà phê, rượu, chất kích thích có chứa guarana (hạt có công dụng trị chứng mệt mỏi) và chất kích thích chứa taurine có nguồn gốc động vật, đem lại cho người uống cảm giác như hít cocain. Tuy có vẻ được yêu thích nhưng đây là một công thức nguy hiểm.)