Tĩnh Nữ Truyền

Chương 117

Khi Kim Bích Đạc mang theo Tiểu Mễ đi tới phủ tể tướng, đám người Phượng Tĩnh Xu đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ để lại Tâm Mộng Hồ tức giậm chân và Tử Mộng Cơ cười yếu ớt ở trong phủ.

Cẩn thận hỏi thăm, mới biết mấy người đã đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu. Tâm Mộng Hồ cắn răng nghiến lợi nói Phượng Tĩnh Xu bỏ bọn họ lại mà đi chơi, giận đến nỗi ôm lấy tay Hàm Tinh gặm từng miếng từng miếng, Die nd da nl e q uu ydo n cũng không quản trên cánh tay người ta càng ngày càng hiện nhiều dấu vết mập mờ, xanh xanh đỏ đỏ, tựa như dấu vết sau kích tình, trời mới biết, đây thực sự do Tâm Mộng Hồ cắn ra.

Không tìm được người muốn tìm, Kim Bích Đạc đang định ngày mai lại tới thăm, liếc thấy Tử Mộng Cơ đứng ở một bên mà cười ôn hòa, trong lòng khẽ động. Vị hoàng Nữ Chân này chính là quá mức hiền lành, hắn tới lâu như vậy, hình như thật đã quên mất còn có một người như thế ở bên cạnh. Lại nghĩ đến, bàn về quan hệ, bọn họ coi như là bà con xa rồi, nếu mục đích nãi nãi tìm Phượng Duy Tĩnh giống như hắn đang đoán, như vậy...... Có lẽ khi Phượng Duy Tĩnh đến Kim phủ, vị hoàng nữ ở đây cũng là sự sắp xếp không tệ...... Nghĩ như vậy, Kim Bích Đạc nở một nụ cười chiêu bài với Tử Mộng Cơ......

Lúc này đám người Phượng Tĩnh Xu đã đi đâu? Có lẽ ngẩng đầu nhìn thử, sẽ thấy mấy bóng dáng không tầm thường ở dốc Tình Nhân nổi danh phía sau Long Hải thành.

Không sai, Phượng Tĩnh Xu mang theo tám người Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư, đi theo còn có Phượng Hàm Tiếu, Hoa Ngọc Dung, Tĩnh Phong và Lục Tình La du ngoạn trong núi. Nguyên nhân sự tình còn phải trở lại thời điểm Phượng Tĩnh Xu trở về phủ tể tướng.

Vừa vào đại sảnh phủ tể tướng, Phượng Tĩnh Xu đã thấy hai gương mặt khác biệt dị thường, một gương mặt hồng hào hàm chứa sắc xuân, dieendaanleequuydonn một gương mặt đen thui hàm chứa oán giận, trái ngược cực lớn khiến Phượng Tĩnh Xu nhất thời ngây ngẩn ra.

"Tĩnh Tĩnh, nàng đã về rồi!" Thấy người trong lòng xuất hiện, Hoa Ngọc Dung tất nhiên mừng rỡ nhào tới trước, rất có tư thái của chủ nhà, còn kém không cúi người chào, sau đó xách giày xách giỏ cho nàng.

"Ách, ưmh......" Phượng Tĩnh Xu sững sờ gật đầu, "Làm sao ngươi lại tới?"

Hoa Ngọc Dung chu miệng, tựa như làm nũng nói: "Nàng lại không đến nhà ta, ta đương nhiên chỉ có đến tìm nàng! Sao, nàng không hoan nghênh?"

Phượng Tĩnh Xu sởn cả tóc gáy, Mamma-Mia (tiếng Ý nghĩa là ôi trời)...... Đây là Hoa Ngọc Dung phong lưu sao? Nàng có chút nghi ngờ, người này thật sự phong lưu mà không phải thiểu năng? Sao cảm giác phong thái tựa như lúc gặp gỡ đã như nước chảy trôi hết rồi, người cũng ngốc hết rồi sao?

Vẫn chưa trả lời, một hồi tiếng ho khan cắt đứt hai người "liếc mắt đưa tình". Hai người lúc này mới nhớ tới còn có một người nữa ở đây, tất cả đều chuyển về phía bên kia.

Phượng Hàm Tiếu giấu bàn tay nắm chặt trong tay áo, hết sức đè xuống lòng ghen tỵ ùa lên, không xông lên tách hai người đang dính vào nhau kia, ôm bóng người nhỏ nhắn thật chặt vào trong lòng.

"Hàm Tiếu, huynh sao vậy? Không thoải mái à? Có muốn muội bắt mạch cho huynh không?" Dường như Phượng Tĩnh Xu quan tâm tiến lên trước, kì thực âm thầm thoát khỏi cánh tay Hoa Ngọc Dung.

Nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu quan tâm mình, hơn nữa cánh tay chướng mắt cũng đã tách ra, gương mặt Phượng Hàm Tiếu hơi bớt giận, da.nlze.qu;ydo/nn nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Phượng Tĩnh Xu "làm ác", lại không nhịn được tối sầm mặt.

"Mấy ngày các muội đã làm gì?" Phượng Hàm Tiếu thốt ra, không chút nào phát hiện giọng điệu của mình giống như trượng phu đố kỵ đang thẩm vấn hỏi thê tử về muộn đã đi nơi nào vậy.

Phượng Tĩnh Xu cũng không nghĩ tới Phượng Hàm Tiếu sẽ hỏi nàng điều này, ngừng lại, trả lời: "Đi dạo xung quanh! Tới Long Hải thành cũng không thể không ra khỏi cửa tham quan một chút chứ?"

Nói chưa xong, vừa nói Phượng Hàm Tiếu càng thêm căm tức, bởi vì hắn biết rõ, nếu Phượng Tĩnh Xu nói "đi dạo xung quanh " tuyệt đối không phải chỉ một mình nàng! Vừa nghĩ tới ngày ngày đều có người hầu ở bên cạnh nàng, Phượng Hàm Tiếu càng không có cảm giác gì, không nhịn được chua xót nói: "Muội cũng biết đi chơi! Hừ, mấy ngày nay chơi vui lắm chứ? Tâm tình rất tốt sao? Khắp nơi đều đã đi rồi? Cái người này thật không có lương tâm, vừa đến Long Hải thành, muội đã quăng huynh đi, còn muội, tự bản thân tiêu diêu tự tại! Nếu hôm nay huynh không đến, có phải muội sẽ bỏ quên huynh ở chỗ này luôn phải không!?"

Phượng Tĩnh Xu nghe thấy đố kỵ trong giọng của Phượng Hàm Tiếu, nhất thời không nghĩ tới phương diện kia, còn tưởng rằng Phượng Hàm Tiếu mất hứng vì nàng tự mình đi chơi, để hắn phải đối mặt một đống việc xã giao, vì vậy xin lỗi gãi gãi tóc.

Hoa Ngọc Dung vừa nghe thấy lời Phượng Hàm Tiếu nói, cũng sững sờ. Không có lương tâm? Lời này sao nghe thấy quen tai thế này? A...... Đúng rồi! Đây không phải là những lời mà những nữ nhân trước kia thường hay thổi gió bên tai hắn cùng với liếc mắt đưa tình sao? Sao Phượng vương gia lại có thể nói câu này với Tĩnh Tĩnh chứ?

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Hoa Ngọc Dung cũng không có lá gan nói ra, vừa nói chuyện này, ngộ nhỡ kéo tới khoản nợ phong lưu trước kia của hắn chọc cho Tĩnh Tĩnh mất hứng, vậy hắn sẽ phải khóc không ra nước mắt. dinendian.lơqid]on Là ảo giác của hắn rồi? Phượng vương gia sẽ không có loại ý nghĩ đó với Tĩnh Tĩnh, dù sao bọn họ là đường huynh muội mà! Đúng, nhất định là hắn đa tâm. Trong lòng Hoa Ngọc Dung tự nhủ.

Thấy sắc mặt Phượng Hàm Tiếu chưa ổn, Phượng Tĩnh Xu cũng cảm thấy mình có chút sơ suất, để một mình hắn ngăn ở phía trước quả thật cũng có chút kỳ cục, nếu ai dám nói như vậy với nàng, thì đã sớm bị nàng chỉnh chết, nào còn có mạng đứng ở chỗ này......

Nghĩ như vậy, Phượng Tĩnh Xu cũng có giải thích của mình về sự khác thường của Phượng Hàm Tiếu, vì vậy tiến lên hai bước cười đề nghị: "Hàm Tiếu, mấy ngày nay huynh cũng quá bận rộn, nếu không, hôm nay chúng ta đi chơi chứ?"

Phượng Hàm Tiếu hừ một tiếng, "Muội cũng biết huynh rất bận?" Khóe miệng lại không khống chế được cong lên, "Chơi thế nào? Hai chúng ta sao?" Có chút mong đợi hỏi.

"Làm sao có thể!?" Hai ngày nay Phượng Tĩnh Xu chơi rất thoải mái, vừa nói đến chơi thật rất hưng phấn, "Đi chơi nhất định phải càng nhiều người càng tốt!"

Mới vừa nhếch miệng lên lại đột nhiên dừng lại, Phượng Hàm Tiếu nhắm hai mắt, trong lòng liều mạng kêu bản thân nhẫn nại, nhẫn nại...... Có thể đi chơi với nàng cũng không tệ rồi, đúng, chính là như vậy, đừng cầu xin nhiều nữa...... Cho đến khi hồi phục tâm tình, Phượng Hàm Tiếu mới mở hai mắt ra, trong mắt lóe ra cảm xúc không rõ, ôn hòa cười một tiếng, nói: "Coi như muội có lương tâm, vậy chúng ta đi nơi nào chơi?"

Không thấy ánh mắt phức tạp của Phượng Hàm Tiếu, Phượng Tĩnh Xu lôi kéo Hoa Ngọc Dung hỏi có nơi nào chơi vui không.

Hoa Ngọc Dung nói tường tận những nơi nổi tiếng ở Long Hải thành, đều bị Phượng Tĩnh Xu khoát tay, cuối cùng Hoa Ngọc Dung giơ hai tay, Dieenndkdan/leeequhydonnn bất đắc dĩ nói: "Tĩnh Tĩnh, nàng thật sự quá sành chơi rồi, mới mấy ngày, nàng cũng đã sắp đi hết cả Long Hải thành rồi."

"Không thể nào? Phải còn có chỗ chơi chứ? Ngươi nghĩ lại đi?"

"Trong thành sợ là không có, nếu nàng có hứng thú, chúng ta cứ dứt khoát đến dốc Tình Nhân xem thế nào?" Đầu óc Hoa Ngọc Dung xoay chuyển, cười đến giống như mèo sắp được ăn vụng.

"Dốc Tình Nhân? Nơi nào vậy?" Cái tên này dẫn tới sự chú ý của hai người.

"Dốc Tình Nhân nói là sườn núi dốc, nhưng thật ra là một tòa núi không tên, sau lại không biết từ lúc nào trên núi xây một ngôi miếu Nguyệt Lão, nghe nói người đến cầu nhân duyên đều sẽ có người trong lòng rồi thành người trong nhà, vì vậy ngọn núi này cũng dần dần có danh tiếng, rất nhiều người đã lên núi vào miếu cầu duyên; hay bởi vì có rất nhiều tình lữ hẹn hò trên núi, vì vậy có được tên dốc Tình Nhân. Nghe nói phong cảnh dốc Tình Nhân không tệ, nếu không chúng ta đi tới nơi đó chứ?"

Cầu nhân duyên?

Hẹn hò?

Phượng Hàm Tiếu và Phượng Tĩnh Xu nghe thấy từ mà bản thân cảm thấy hứng thú nhất, ánh mắt sáng lên, miệng đồng thanh nói: "Được! Đi dốc Tình Nhân!"

Gọi Phượng Duy Tĩnh đợi, chuẩn bị một chút điểm tâm đồ ăn dã ngoại, đoàn người ngồi xe ngựa cứ như vậy lên đường.

Xe ngựa dừng lại không tiến ở phía dưới dốc Tình Nhân, dốc Tình Nhân có đường cho xe ngựa, muốn lên núi cũng chỉ có dựa vào hai chân chính mình, di@en*dyan(lee^qu.donnn) đây cũng là một khảo nghiệm đối với người tới cầu duyên—— ngay cả ngọn núi ngươi cũng không lên được, còn theo đuổi tình cảm làm gì!?

Để phu xe lấy điểm tâm ra rồi chờ ở lưng chừng núi, đám người Phượng Tĩnh Xu lại bắt đầu cuộc hành trình leo núi.

Đường lên núi có rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một đường thẳng hướng tới miếu Nguyệt Lão, những đường còn lại chính là cho những đôi tình lữ hẹn hò.

Mấy ngày nay bởi vì trong Long Hải thành xuất hiện ba con rể rùa vàng, vì vậy các thiên kim khuê tú tới miếu Nguyệt Lão cầu duyên nhiều không kể xiết, phóng tầm mắt nhìn ra, dọc đường tất cả đều là những thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, những thiếu nữ này hoặc là yếu đuối mong manh, hoặc hoạt bát đáng yêu, hoặc ôn nhã cao quý. Mặc dù tư sắc khác nhau, nhưng trên mặt mỗi người đều không hẹn mà cùng mang theo chút xấu hổ, lại có một chút mong đợi, giống như nụ hoa yêu kiều chớm nở xinh đẹp, vừa đang mong một khắc bùng nở kia, lại mong mỏi ai đó có thể làm quen, luyến tiếc, thương yêu.

Nhìn trước mắt phong tình vạn chủng, Phượng Tĩnh Xu không khỏi cảm thán, phong cảnh ở miếu Nguyệt Lão thật sự quá đã!

Dọc theo đường đi mấy nam nhân bên cạnh cũng hấp dẫn không ít con mắt, khiến Phượng Tĩnh Xu và Lục Tình La đi bên trong gián tiếp nhận được không ít xem thường và sát khí. Điều này cũng khó trách, Phượng Duy Tĩnh lãnh khốc, Tĩnh Ảnh kiên cường, Tuân Thư hồn nhiên, Hoa Ngọc Dung phong lưu, Phượng Hàm Tiếu tiêu sái, Tĩnh Phong quyến rũ, tùy tiện người nào đi ra đều khiến nữ nhân thét chói tai té xỉu, lập tức xuất hiện sáu người như vậy, dfienddn lieqiudoon những thiên kim khuê các kia chưa từng trải qua việc đời  dĩ nhiên thấy phải nuốt nước miếng, thuận tiện cũng không ngừng ghen ghét hai nữ nhân duy nhất đi giữa sáu người.

Thật sự không chịu nổi nhiều tầm mắt "lửa nóng" như vậy, Lục Tình La hơi mất tự nhiên giật nhẹ ống tay áo Phượng Tĩnh Xu. Nhìn thấy sắc mặt của Lục Tình La không được tốt, Phượng Tĩnh Xu cũng hiểu nguyên nhân. Lục Tình La bị phong bế trí nhớ, tất nhiên không nhớ nổi trước đó nàng phải đón nhận  tầm mắt gấp ngàn vạn lần bây giờ, không quen lẽ thường của con người, cũng chỉ có Phượng Tĩnh Xu là nhân tài đã đắm mình lâu dài trong những kiểu tầm mắt đằng đằng sát khí nên sẽ không thấy lo.

Quan tâm khẽ gật đầu, Phượng Tĩnh Xu nháy mắt với mấy người. Ngoài Tuân Thư, tất cả năm nam nhân đều hội ý dần dần đi tới con đường vắng vẻ. Tuân Thư ngây thơ sẽ không hiểu ánh mắt nói gì, nhưng Phượng Tĩnh Xu lại không chú ý tới, chỉ cần một vẻ mặt của nàng, đã được những người khác tiếp thu thế nào, từ khi mới bắt đầu, ánh mắt của bọn họ sẽ không rời khỏi trên người nàng.

Dĩ nhiên, mấy nam nhân ngắm nhìn mỹ nhân cũng không chú ý tới tình địch của bản thân đang từ từ gia tăng......

Vừa đi vừa nghỉ, dọc theo đường đi thưởng thức rừng cây xanh đầy sức sống ven đường cùng với những đóa hoa nở rộ kiều diễm, đoàn người cũng thả lỏng tâm tình, dưới mấy câu chuyện cười của Phượng Tĩnh Xu, cũng thêm mấy người ba hoa, Hoa Ngọc Dung càng nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với Phượng Duy Tĩnh, "lót đường" vì tương lai của bản thân.

Mặt trời mùa hè khiến người ta không nhịn được, mới đi một lát, đã có mồ hôi hột thấm ra đầy trán, mà Tuân Thư và Lục Tình La vốn không có võ công càng thở hổn hển mệt mỏi. Vì chăm sóc hai người, Phượng Tĩnh Xu quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi. Dienndnle,qu.y don Im lặng lắng nghe, phát hiện cách đó không xa có tiếng róc rách, giống như là tiếng suối chảy, mơ hồ còn có gió lạnh thổi qua, xem ra là một nơi tốt.

Phượng Tĩnh Xu xoay người thay Lục Tình La lau mồ hôi, nói với những người khác: "Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chút đi! Dường như phía trước có một con suối nhỏ, qua đó nghỉ ngơi một lát."

Mấy người gật đầu, đi về phía trước, quả nhiên ở cách đó không xa tìm được một dòng suối trong suốt.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang lên, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên dòng suối, phát ra ánh sáng long lanh, tựa như có một đám tinh linh màu vàng thỏa thích chơi đùa trên mặt nước, khiến phiền muộn trong lòng đều trở thành hư không, vui vẻ.

"Oa! Có nước!" Vừa nhìn thấy dòng suối tỏa sáng lấp lánh, Tuân Thư vui vẻ chạy tới, hai tay duỗi ra, vốc một ngụm nước dội trên mặt, lại bị nước lạnh như băng làm cho cả kinh oa oa kêu to.

Nhìn hành động đáng yêu của Tuân Thư, mọi người đều cười. Tìm một khối bóng mát ngồi xuống, cũng không thèm để ý y phục trên người, Die nd da nl e q uu ydo n mấy người ngồi trên đất, hưởng thụ mát mẻ khó có được.

Nhìn thấy chỗ không tệ, Phượng Tĩnh Xu quay đầu lại nói với Tĩnh Ảnh: "Ảnh, chàng đi bảo phu xe xách đồ tới đây, buổi trưa chúng ta cứ ở chỗ này, ha ha, chỗ này rất thoải mái."

Tĩnh Ảnh đứng dậy rời đi, Phượng Tĩnh Xu nhìn những người còn lại, ngồi không như vậy cũng không hay, tán gẫu cũng không bao lâu, vì vậy cao hứng nảy ra y muốn chơi trò chơi, nêu chơi gì đây?

Phượng Tĩnh Xu nghĩ tới ở hiện đại, nhìn những đứa bé khác chơi trò chơi, trước khi tiến hành huấn luyện tộc trưởng nàng còn có thể chơi với các bạn nhỏ, nhưng sau này cũng chỉ có thể hâm mộ người khác, trò chơi tuổi thơ, là một chọn lựa không tồi. Để nàng suy nghĩ thử xem, ừ, diều hâu vồ gà con? Người mù mò cá? Bao cát? 

Bây giờ nhìn lại thấy số người không ít, hắc hắc, cứ chơi diều hâu bắt gà con đi ~

Nghĩ đến là làm, Phượng Tĩnh Xu đứng lên, vỗ vỗ tay, trông thấy tất cả mọi người nhìn nàng, vì vậy hắng giọng nói: d,0dylq.d "Chúng ta tới chơi trò chơi chứ?"

Mọi người vừa nghe, hứng thú, Tuân Thư hưng phấn nhất, vội vàng chạy tới hỏi: "Trò chơi gì? Trò chơi gì?"

Phượng Tĩnh Xu cười hắc hắc, nói: "Ảnh còn chưa trở lại, chúng ta chơi trò diều hâu bắt gà con trước đi!"
Bình Luận (0)
Comment