Sau khi góp không ít tiền nhang đèn, đoàn người được coi như khách quý, thu xếp ở tại sương phòng thượng đẳng tại phía sau miếu Nguyệt Lão.
Bởi vì ban ngày vô cùng mệt nhọc, nên mọi người dùng xong bữa tối rồi trở về sương phòng nghỉ ngơi.
Nhưng mà đối với Phượng Tĩnh Xu mà nói, vốn không có vấn đề tiêu hao thể lực gì, vì vậy trong phòng cảm thấy nhàm chán nàng tính đứng dậy đến gõ gõ vị giống Nguyệt Lão trong điện kia thử, Die nd da nl e q uu ydo n có thể gọi Nguyệt Lão kia ra để nói chuyện phiếm hay không.
Nghĩ là làm, Phượng Tĩnh Xu nhanh nhẹn xoay người rời giường, dưới sự hầu hạ của Lục Linh Lung ăn mặc chỉnh tề xong, mở cửa phòng đi ra ngoài, vô ý lại cảm thấy một hơi thở quen thuộc ——
"Ảnh, đã trễ thế này chàng còn không nghỉ ngơi, ở lại chỗ này làm gì?" Phượng Tĩnh Xu cũng không quay đầu lại, nói thẳng ra tên của người trong bóng tối.
Thấy Phượng Tĩnh Xu đã phát hiện ra mình, Tĩnh Ảnh đứng dậy, trầm mặc không nói.
Phượng Tĩnh Xu thở dài, "Ta nói, ta có thể bảo vệ bản thân, chẳng lẽ chàng quên võ công của ta không dưới chàng sao?" Trên thực tế là vượt xa hắn, "Chàng cũng không cần phải thời thời khắc khắc đều canh giữ ở bên cạnh ta, chàng có thể đi nghỉ ngơi."
Tĩnh Ảnh vẫn không nói lời nào.
Phượng Tĩnh Xu thấy khuyên nhẹ không được, không thể làm gì khác hơn là mạnh bạo, "Chẳng lẽ chàng cứ như vậy muốn trở về làm hộ vệ của ta? Nếu nói như vậy chàng không thể làm trượng phu của ta đó!"
Bị lời Phượng Tĩnh Xu nói làm cho sợ hết hồn, cả người Tĩnh Ảnh chợt căng thẳng, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở đau thương.
Xem ra người nọ mềm không được cứng không xong, dịu dàng với hắn, hắn lại cố chấp như trâu, nếu cứng rắn lại càng không được, chính xác muốn nghẹn đau trong lòng mà nội thương.
Nghĩ như vậy, Phượng Tĩnh Xu lại dịu đi: "Thật xin lỗi, lời nói của ta đã quá nặng rồi, nhưng ta thật rất quan tâm chàng, dieendaanleequuydonn chàng như vậy không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên chúng ta nhìn rất đau lòng. Chàng có nhìn thấy sắc mặt bây giờ của bản thân hay chưa? Đã bao lâu chàng chưa ngủ rồi? Dáng vẻ bây giờ của chàng thật giống như quỷ mặt trắng vậy!"
Phượng Tĩnh Xu nói một hồi khiến trên mặt Tĩnh Ảnh thả lỏng, lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
Thấy chiêu này có tác dụng, mắt Phượng Tĩnh Xu xoay chuyển, nảy ra ý hay. Chỉ thấy nàng lộ ra một nụ cười mập mờ, dùng giọng điệu dịu dàng: "Chàng đã không chịu trở về phòng của chàng đi ngủ, như vậy chàng cứ đến phòng của ta ngủ cho ngon, dù sao giường cũng không cứng lắm, mặc dù không lớn, nhưng hai người chen một chút cũng có thể ngủ......"
Lời còn chưa nói hết, Tĩnh Ảnh liền đỏ cả mặt "vèo" một tiếng chạy về gian phòng của mình.
Hừ hừ! Chẳng lẽ còn sợ không tìm được cách giữ chặt hắn sao? Vẫn là tục ngữ nói không sai! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, con người Tĩnh Ảnh kiên cường còn không phải thua ở dưới tay nàng sao? Cổ nhân thật không lừa người mà!
Nghĩ như vậy, tâm tình Phượng Tĩnh Xu vui vẻ cười khẽ tiếp tục đi về phía trước, gió đêm phơ phất thổi qua, mang đến một chút cảm giác mát lạnh, Phượng Tĩnh Xu không nhịn được hít một hơi thật sâu, ngửi bầu không khí trong sạch thời cổ đại này. Vẫn là cổ đại tốt nhất! Bảo vệ môi trường như vậy, ngày ngày cũng có thể ngửi thấy được bầu không khí trong lành, da.nlze.qu;ydo/nn không giống ở hiện đại, không khí ô nhiễm nghiêm trọng, ngửi vào mũi đều là mùi thuốc hóa học gay mũi, ừ, giống như hiện tại nghe thấy mùi lưu huỳnh...... Đợi chút, lưu huỳnh? Tại sao nơi này lại có thể có lưu huỳnh?
Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc mở hai mắt ra, lại cẩn thận ngửi làn nữa, không sai, thật sự là lưu huỳnh!
Phượng Tĩnh Xu men theo mùi đi ra khỏi miếu Nguyệt Lão, đi sâu trong rừng. Trong rừng cây tối đen như mực hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng kêu của một hai con động vật vang lên, có vẻ kinh người dị thường, nhưng mà đối với Phượng Tĩnh Xu mà nói, tất cả đều là vấn đề nhỏ, vẻ mặt nàng không đổi sắc tiếp tục đi, càng đi mùi của lưu huỳnh càng lớn, rốt cuộc, ở khúc quanh chỗ rừng cây và núi đá nơi, Phượng Tĩnh Xu thấy được thứ mà trong lòng nàng phỏng đoán —— suối nước nóng!
A, ha ha ha ha! Không ngờ đi ra ngoàii một lần cũng sẽ gặp phải suối nước nóng! Thật sự quá tốt!
Phượng Tĩnh Xu hưng phấn trừng mắt thật lớn, tham lam ngắm nhìn hồ nước trước mặt, "ừng ực, ừng ực" nuốt nước miếng.
Kể từ sau khi xuống núi, bên cạnh tùy thời có người làm bạn, hơn nữa một loạt chuyện theo nhau mà đến, nàng bận tối mày tối mặt, vốn không có thời gian tìm suối nước nóng để ngâm! Bây giờ tìm được nơi tốt như vậy, dĩ nhiên nàng không thể bỏ qua!
Nghĩ như vậy, Phượng Tĩnh Xu nháy mắt, một bộ áo tắm hai mảnh màu lửa đỏ xuất hiện, Lục Linh Lung lập tức giúp Phượng Tĩnh Xu đổi y phục.
Xõa một đầu tóc mềm mại ra, Phượng Tĩnh Xu đi tới ao bên cạnh suối nước nóng, dùng chân như bạch ngọc đưa vào trong nước nhẹ nhàng thử nước ấm, dinendian.lơqid]on cảm thấy hài lòng, cũng chầm chậm trượt vào trong suối nước bốc khói trắng.
Thỏa mãn thở dài một cái, Phượng Tĩnh Xu không khỏi nghĩ tới Bạch Cư Dị có viết trong 《 Trường hận ca 》 rằng: "Xuân hàn tứ dục hoa thanh trì, ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi. Thị nhi phù khởi kiều vô lực, thủy thị tân thừa ân trạch thì." *Nói chính là tư thái yêu kiều của Dương quý phi sau khi ngâm suối nước nóng......
(* Một trích đoạn trong Trường hận ca: “Tiết xuân lạnh, được tắm ở hồ Hoa Thanh
Suối ấm, nước trơn dội trên da trắng mịn như mỡ đông
Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa
Ấy là lần đầu tiên được thấm nhuần ơn vua”)
Nghĩ như vậy, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác không liên quan: nếu có thể làm được một nổi lẩu nóng thì tốt......
Vừa nghĩ tới thì trong nháy mắt, một hồi tiếng vang làm kinh động đến nàng, nàng đột nhiên xoay người đứng lên, làn da trắng mềm mại như ngọc chợt bại lộ ở dưới ánh trăng sáng, giống như một pho tượng bạch ngọc thượng đẳng được chạm trổ tinh xảo, Dieenndkdan/leeequhydonnn dưới sự phụ trợ của làn khói sương, càng giống như là tiên nữ lén lút trốn từ cung trăng xuống, không sầu chơi đùa ở trong núi rừng, lại bị khách không mời mà đến quấy nhiễu.
Đây chính là cảnh tượng mà Văn Nhân Tĩnh Phong khi vọt tới bên suối nước nóng đã thấy.
Một đầu tóc dài ướt sũng dán chặt ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ, phân tán khoác ở trên phần lưng tinh tế, cánh tay thon dài đều đặn vương đầy những giọt nước trong suốt, bả vai mượt mà hiện ra đường cong hoàn mỹ, làm cho người ta càng thêm máu nóng sục sôi là cảnh tượng dưới tấm vải đỏ cao lớn đầy đặn bị hai khối vải che kín có thể mơ hồ thấy được khe rãnh mê người làm cho người ta thèm nhỏ dãi, tạo thành một loại hình ảnh giấu đầu hở đuôi, sợi dây hồng vòng qua phía sau gáy tạo thành đường cong duyên dáng; xuống chút nữa, là eo nhỏ tinh xảo, trên bụng bóng loáng không thấy một chút thịt thừa, chỉ có mơ hồ thấy cơ bụng, nhưng nói là cơ bụng, lại không có cảm giác giống như đại hán to con bình thường, làm cho người ta ghét, mà phần bụng rắn chắc này, hiện lên là một loại đẹp khỏe, để người ta biết, hóa ra nữ nhân cũng không chỉ nhu nhược, di@en*dyan(lee^qu.donnn) họ cũng có thể rất có sức mạnh; mông rất tròn bền chắc, còn có một tấm vải đỏ, trừ chỗ nên che ra, cái gì cũng không che giấu, hào phóng đến khiến người cắn răng nghiến lợi —— nếu như hôm nay người thấy bộ dạng này của nàng không phải là mình, như vậy các nam nhân của nàng thấy được nhất định sẽ bị các nam nhân khác ghen ghét dữ dội! Một tấm vải có thể che được cái gì? Bụi cỏ rậm vẫn có một hai sợi cỏ xuân lệch ra, làm cho toàn thân người ta nổi "lửa", tiếc nuối chính là một đôi chân thon dài hoàn mỹ ngâm ở phía dưới nước nóng, Dieenndkdan/leeequhydonnn khiến người không thể nhìn thấy được phong tình câu người như vậy. (@@ ngồi miêu tả đoạn này mà toát hết cả mồ hôi, ôi chời, a di đà phật! T_T)
Nhưng mà điều này cũng coi như là kinh người, ít nhất ở Văn Nhân Tĩnh Phong trong mắt là như vậy. Hắn cũng đã từng ở thanh lâu, nhưng hắn chưa từng thấy đến một nữ nhân ăn mặc dụ người đến như vậy, giống như chỉ cần một ánh mắt của nàng ngươi sẽ không tự chủ được mềm chân xuống, nằm rạp ở dưới chân của nàng sùng bái, cầu xin lọt mắt xanh của nàng.
Một trận gió thổi lên, sương mù trong suối nước nóng càng nhiều hơn, khiến Phượng Tĩnh Xu như ẩn như hiện, dường như sau một khắc sẽ biến mất. Văn Nhân Tĩnh Phong thức tỉnh, trái tim xông lên một cỗ khủng hoảng, sợ Phượng Tĩnh Xu cứ như vậy biến mất ở trong suối nước nóng bỏng này.
"Không!" Hắn hô to một tiếng, dưới ánh mắt khó hiểu của Phượng Tĩnh Xu ngay cả y phục cũng không cởi, phấn đấu quên mình nhảy vào trong “nước nóng”!
Nhiệt độ suối nước nóng đối với người thuộc các quốc gia khác nhau mà nói đúng là rất khác biệt, tỷ như nước ở nhiệt độ hai mươi với người châu Âu sợ nóng mà nói cũng đã là nước nóng rồi, nhưng mà đối với người Nhật Bản da dầy, dfienddn lieqiudoon phàm là nước bốn mươi độ cũng bị bọn họ coi là nước lạnh! Mà có thể để cho Phượng Tĩnh Xu nghĩ tới tắm suối nước nóng, ít nhất nước phải tới chín mươi độ!(…. Ghê thiệt)
Đối với Văn Nhân Tĩnh Phong chưa bao giờ tiếp xúc qua suối nước nóng hơn nữa xuống nước mà không có chuẩn bị chút nào mà nói, nhiệt độ này quả thật có thể lấy để nấu Tĩnh Phong luôn rồi!
Vừa nhảy vào nước hồ nóng bỏng, Văn Nhân Tĩnh Phong đã bị bỏng đến kinh hãi nhảy lên, nhưng hắn vẫn cắn răng vừa kéo áo bởi vì ngấm nước mà trở nên nặng hơn gian nan bơi tới chỗ Phượng Tĩnh Xu, vừa kêu lên: "Nàng chờ một lát! Đừng sợ, ta tới cứu nàng đây!"
Phượng Tĩnh Xu nghi hoặc nhìn nam nhân trước mắt, rõ ràng nét mặt hắn vô cùng khổ sở, sao còn tiếp tục bơi tới đây? Còn vừa bơi vừa kêu nói muốn cứu nàng, chẳng lẽ hắn không nhìn ra được là nàng muốn ngâm mình ở trong suối nước nóng này sao? Theo ý nàng, người thực sự cần cứu chính là hắn mới đúng!
Đáng tiếc Văn Nhân Tĩnh Phong luôn luôn thông minh vừa gặp phải chuyện của Phượng Tĩnh Xu, đặc biệt là bởi vì trong lúc hết sức nguy cấp nàng "nguy hiểm tính mạng", thông minh của hắn cũng sớm đã bị ném ra ngoài chín tầng mây rồi!
Phượng Tĩnh Xu không nói một câu, đứng tại chỗ nhìn thử rốt cuộc người này muốn làm gì?
Văn Nhân Tĩnh Phong bơi người bị phỏng đến đỏ bừng, tốn sức giãy giụa tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, dienndnle,qu.y don rốt cuộc khi cách nàng chỉ có một cánh tay liền đưa tay cầm cánh tay của nàng, hung hắn kéo lấy nàng, ôm thật chặt vào trong ngực!
"Con mồi nhỏ, thật tốt quá, ta đã bắt được nàng!" Văn Nhân Tĩnh Phong kích động, bật thốt ra biệt danh ở trong lòng gọi Phượng Tĩnh Xu mà không hề hay biết.
Con mồi nhỏ? Vùi đầu ở trong ngực Văn Nhân Tĩnh Phong, Phượng Tĩnh Xu bất giác nhăn mày lại. Người này, là coi nàng như...... Con mồi sao?
Trong lòng có chút không vui, nàng đưa tay đẩy Văn Nhân Tĩnh Phong ra.
"Ngươi làm gì đấy?" Giọng nói của nàng có chút lạnh lùng, ai biết bản thân bị người ta coi thành con mồi trong lòng cũng sẽ không vui, huống chi là Phượng Tĩnh Xu luôn cao ngạo, cho tới bây giờ chỉ có nàng nắm giữ người khác, không ai có thể đủ để nắm giữ nàng!
Văn Nhân Tĩnh Phong luôn luôn nhạy cảm giờ phút này cũng không chú ý tới ý lạnh trong giọng điệu của Phượng Tĩnh Xu, toàn thân hắn ngâm trong suối nước nóng bỏng, da đã đỏ lên, hắn dựa vào lực ý chí bơi tới bắt được Phượng Tĩnh Xu, d,0dylq.d mà giờ khắc này Phượng Tĩnh Xu đã ở trong ngực hắn, thần kinh hắn cẳng thẳng giờ đã thả lỏng, đau đớn lập tức ùn ùn kéo đến, khiến đầu óc hắn mê muội, rối loạn lý trí, ngoại trừ việc nhớ kỹ phải nắm chặt Phượng Tĩnh Xu ra, cái gì cũng không nhớ.
Ánh mắt hắn tan rã, lảo đảo muốn ngã, nhưng trong lòng còn có một ý niệm đang cố giữ vững lòng hắn hắn: muốn đưa Phượng Tĩnh Xu bình yên vô sự ra ngoài!
Nghĩ như vậy, hắn gia tăng sức lực trong tay, kéo Phượng Tĩnh Xu lại gần trong ngực ôm lấy thật chặt, mơ hồ nỉ non: "Con mồi nhỏ, không phải sợ, ta cứu nàng ra ngoài! Chờ một chút, lại chờ một chút......"
Âm thanh của hắn nhỏ đến gần như không nghe được, nhưng Phượng Tĩnh Xu ở trong lòng hắn lại nghe thấy rất rõ ràng.
Lời nói mơ hồ này khiến trong lòng Phượng Tĩnh Xu dâng lên dự cảm xấu, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, gương mặt yêu mị của Văn Nhân Tĩnh Phong đã đỏ thẫm một mảnh, một đôi mắt phượng đẫm lệ hàm chứa sương mù, đã tan rã, cánh mũi khẽ đóng khẽ mở còn có thể mơ hồ thấy được chất lỏng màu đỏ chảy xuống.
Chảy máu mũi!
Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, vội vàng đưa tay ôm chặt Văn Nhân Tĩnh Phong đã hôn mê, vận khí nhảy ra khỏi mặt nước, bay tới bên cạnh ao, Lục Linh Lung cũng nhanh chóng hiện ra, thuần thục cởi y phục trên người Văn Nhân Tĩnh Phong xuống, thay một chiếc áo khoác mềm nhẹ, thừa dịp Lục Linh Lung thay y phục, Die nd da nl e q uu ydo n Phượng Tĩnh Xu quét mắt nhìn toàn thân Văn Nhân Tĩnh Phong một lần, không ngoài ý muốn phát hiện da mịn thịt mềm này, đã thành công bị nước luộc nóng, chín mươi độ, đối với Phượng Tĩnh Xu da dày mà nói dĩ nhiên là chuyện nhỏ, nhưng mà đối với Văn Nhân Tĩnh Phong, cũng đã không chịu nổi gánh nặng rồi.
Phượng Tĩnh Xu vội vàng từ trong Thấm Xu Văn lấy thuốc ra, không mượn tay người khác, tự mình bôi cho Văn Nhân Tĩnh Phong, dù sao hắn vì "cứu" nàng nên mới có thể bị phỏng. Vì chuyện Văn Nhân Tĩnh Phong "cứu" nàng, về tình về lý nàng đều phải chăm sóc hắn cẩn thận, về phần chuyện con mồi...... ánh mắt Phượng Tĩnh Xu tối sầm lại, chờ thương thế của hắn tốt hơn rồi sau đó mới từ từ thanh toán!