Đạt được "sự phê chuẩn" của Mộ Dung Huyền, sau khi Tử Nguyệt Hi xuất cung đã tới đến dịch quán.
Mặc dù hắn rất muốn chạy thẳng tới phủ tể tướng, nhưng vẫn trước tuân theo ý nguyện của "dưỡng mẫu", tới xem thử vị thiên kim tể tướng không người hỏi han này.
Ai biết chụp hụt, bình thường thiên kim tể tướng ngay cả cửa cũng không bước ra một bước, hôm nay lại chạy trốn không thấy bóng dáng, Die nd da nl e q uu ydo n khiến Tử Nguyệt Hi thầm hô may mắn. Huyền mẫu phi, đây cũng không phải là nhi thần không vâng lời người, không đến thăm vị thiên kim tể tướng đó, là nàng ta không có ở đây, cho nên cũng không thể trách nhi thần!
Nghe hạ nhân dịch quán nói, vị thiên kim tể tướng đó hình như là đi tìm Phượng vương gia rồi, mà hôm qua Phượng vương gia đi phủ tể tướng, đến nay không về.
Phủ tể tướng!? Hắc hắc, vậy ta cứ đến phủ tể tướng đi tìm người đi! Về phần tìm ai, đi chẳng phải sẽ biết!
Tử Nguyệt Hi xoay người, vừa muốn đi ra khỏi dịch quán, một giọng nói sỗ sàng truyền tới: "A! Đây không phải là Tử hoàng tử sao!? Sao lại chạy tới nơi này!"
Tử Nguyệt Hi cau mày, xoay người nhìn lại, người gọi hắn lại hẳn là hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Quân cùng tại dịch quán lại ngày ngày coi hoa lâu thành phòng ngủ.
Người đều nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhưng thân là huyết mạch hoàng thất Việt Sa quốc, Long Ứng Quân lại không có thừa kế vẻ khôi ngô tuấn tú oái phong của phụ hoàng Long Doanh, cũng không có tướng mạo đẹp của mẫu phi Quân Phái Oánh, mặc dù diện mạo cũng tuấn mỹ, nhưng đôi mắt quá mức âm nhu mắt phá hỏng khí chất nho nhã vốn có của hắn. Cặp mắt bắn ra ánh sáng dâm tà là kết quả của việc trầm mê sắc đẹp lâu dài, ánh mắt tan rã vẩn đục, chỉ có khi thấy mỹ nhân mới có thể tụ ánh sáng, tràn đầy ánh sáng lập lòe, dùng một bộ dạng phiêu dật xuất trần mà tranh thủ hảo cảm với mỹ nhân, thục nữ danh môn, quý phụ cao ngạo, đóa hoa nhỏ thuần khiết, phàm là nữ nhân hắn coi trọng đều không từ thủ đoạn mà đoạt được, một khi đắc thủ, lại tăng thêm đùa bỡn, sau khi chán ghét lại bỏ đi như giày rách, không thèm đếm xỉa tới người đau khổ cầu khẩn đã dùng một cước đá văng người ra. Hắn dựa vào thân phận địa vị của mình, đã làm nhiều chuyện khi nam bá nữ, lại có một được mẫu phi sủng ái phía sau đài, vì vậy ở trước mặt Long Doanh vẫn luôn diễn một hoàng tử khéo léo nghe lời khiến người ta tán thưởng, mà người biết chuyện lại chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Một đôi môi mỏng thể hiện sự bạc tình của chủ nhân, làn da ố vàng thô ráp là bởi vì trầm mê sắc đẹp trong thanh lâu làm việc và nghỉ ngơi điên đảo mà hỏng hết, một đầu tóc dùng một chiếc kiền vàng buộc chặt lấy, theo băng tóc rũ xuống hai sợi màu ố vàng chạm tới thắt lưng gấm, trên thắt lưng còn buộc thêm hai khối ngọc thượng đẳng, một thân hoa phục mặc dù quý giá, nhưng bởi vì màu sắc ố vàng này mà phá hỏng mỹ cảm vốn có của bộ y phục, chỉ vì từ xa nhìn lại tựa như một đống vật bài tiết.
Ở Việt Sa quốc, màu hoàng kim là màu sắc cao quý xa hoa nhất, cả quốc gia trừ hoàng đế Long Doanh ra, chỉ có thái tử Long Ứng Thiên được phép mặc màu vàng sáng, còn lại các hoàng thân quốc thích chỉ có thể mặc trang phục gần giống màu vàng, thí dụ như màu da cam. Nhưng sau lưng có một mẫu phi làm chỗ dựa Long Ứng Quân không phục, cho rằng bản thân không có chỗ kém hơn vị “đại ca" Long Ứng Thiên có nương sinh mà không có nương nuôi, cho rằng hắn không bằng mình, chỉ sinh ra sớm hơn một chút mới để cho hắn chiếm được tiên cơ, dieendaanleequuydonn cho nên vẫn muốn thay thế. Loại người như hắn ngày cả cách làm đã đến trình độ trắng trợn, ngay cả y phục cũng không chịu mặc màu vàng pha "tạp sắc" khác, nhất định phải mặc màu sắc ố vàng, hắn hết sức xem thường những người mặc y phục màu cam kia, cười nhạo người ta là quả quýt biết hoạt động, không biết rằng, chính dáng vẻ của hắn càng chọc người ghê tởm. Cũng vì vậy đắc tội không ít hoàng thân, âm thầm bị chèn ép mà không biết.
Trừ khắp nơi đói nghịch với Long Ứng Thiên ra, Long Ứng Quân cũng mướn sức quan viên ở trong triều, may mà quan viên tiếp cận hắn trên căn bản cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chí hướng đều ở dưới váy thạch lựu của nữ tử thanh lâu, cho nên mới không tạo nổi bao nhiêu sóng gió, nếu không dựa vào người đứng sau hắn mà nói, muốn kéo Long Ứng Thiên xuống hẳn không phải là việc khó. Lần này bên Việt Sa quốc, đầu tiên là mẫu phi để hắn đi sứ Xuyên Vân quốc "trù lương", tạo nên hình tượng tốt vì dân vì nước cho hắn; mượn cơ hội khơi dậy chiến sự giữa Lộng Phong quốc và Việt Sa quốc, đẩy Long Ứng Thiên một lòng khổ cực nghiên cứu cải tiến giống lúa vô công lên chiến trường, đồng thời cũng đưa mấy người ngăn cản hắn đi lên ghế thái tử đi, muốn mượn tay Lộng Phong quốc loại trừ cái đinh trong mắt; mà một mặt khác, trong tốt mẫu phi ra roi thúc ngựa phái người đưa tin cho hắn, muốn hắn nhanh chóng đến Hí Triều quốc thế thân Long Ứng Tình nửa đường bị thánh chỉ giả triệu đi, đến lúc đó là có thể tạo thành chuyện "Hoàng tử Long Ứng Tình bỏ quên nhiệm vụ tự ý rời khỏi đoàn sứ giả, tam hoàng tử Long Ứng Quân không ngại cực khổ từ Xuyên Vân quốc cả ngày cả đêm chạy tới Hí Triều quốc lấy lại uy danh", nếu như có thể thúc đẩy giao hảo hai nước lần nữa, đó là chuyện không thể tốt hơn. Cứ như vậy, hình tượng của hắn ở Việt Sa quốc, ở trong mắt phụ hoàng nhất định sẽ thay đổi rất nhiều, có thể trợ giúp hắn tương lai giành hoàng quyền, thật là tiện dụng!
Chỉ là, một đường Long Ứng Quân long đong mệt mỏi chạy tới cũng không tiếp đãi long trọng như trong tưởng tượng, ngay cả khi ở Xuyên Vân quốc hắn cũng ở tại vương phủ Xuyên Vân quốc hưởng thụ mỹ nữ kiều hoa nhuyễn ngọc ôn hương phục vụ, khiến hắn quả thật vui đến quên cả trời đất, nhưng đến Hí Triều quốc, không chỉ không có nhà đẹp mỹ thiếp làm bạn, ngay cả người hầu cũng chỉ có vẻn vẹn mấy cái, tất cả còn phải dựa vào người Xuyên Vân quốc mà hắn mang theo. Phô trương không đủ lớn, cấp bậc quan viên nghênh đón ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng, đừng nói chi là những tụ hội khiến người ta nhàm chán kia. Da.nlze.qu;ydo/nn Vì vậy từ trước đến nay Long Ứng Quân không chịu nổi tịch mịch, sau ngày thứ ba đã chạy thẳng tới thanh lâu nổi danh nhất Long Hải thành—— Mỹ Nhân hương. Đáng tiếc Mỹ Nhân hương không có mỹ nữ giữ hắn qua đêm, vì vậy hắn chỉ có thể liên tục chiến đấu ở những chỗ khác, mỗi buổi tối từ đầu đường lưu luyến đến cuối đường, cho đến khi coi phố hoa thành phòng ngủ, chơi đến ngay cả hồn cũng bay bổng.
Cũng là hoàng tử, nhưng bởi vì Tử Nguyệt Hi có Mộ Dung Huyền đốc thúc, hơn nữa hắn là người thừa kế duy nhất cho ngôi vị hoàng đế, vì vậy Tử Nguyệt Hi được giáo dục nghiêm khắc rất nhiều, mặc dù cũng lưu luyến sắc đẹp, nhưng không hoang dâm vô độ như Long Ứng Quân, hoàn toàn đánh mất khí khái cần có của một hoàng tử. Cũng vì vậy, trên thực tế Tử Nguyệt Hi không thích làm bằng hữu với Long Ứng Quân, bởi vì hắn khinh thường.
Trong lòng mặc dù không thích người trước mắt, trên lễ nghĩa vẫn phải có, vì vậy Tử Nguyệt Hi hồi đáp: "Quân hoàng tử, ta tới xem thử mấy vị, Huyền mẫu phi để ta thuận tiện chăm sóc thiên kim tể tướng Lộng Phong quốc, có điều dường như nàng đi phủ tể tướng, ta liền tới đó xem thử, xin lỗi không thể tiếp!"
Nói xong xoay người, vừa muốn bước chân, sau lưng lại vang lên giọng nói: "Phủ tể tướng? Nghe nói Phượng Trạch công chúa Lộng Phong quốc vừa đến đã vào phủ tể tướng, Tử hoàng tử, cùng là hoàng tộc, dinendian.lơqid]on đối xử thật đúng là khác nhau một trời một vực đó!" Long Ứng Quân giận hờn truy cứu nói, không cam lòng bản thân lại bị một nữ nhân hạ thấp.
"Quân hoàng tử, tất cả khách chúng ta đều là thống nhất sắp xếp ở tại dịch quán, nhưng nếu như khách tự có sắp xếp cho bản thân, chúng ta cũng không thể nào quản, cũng tỷ như ngươi......" Tử Nguyệt Hi dùng vẻ mặt sáng tỏ nhìn Long Ứng Quân, nói tiếp: " Phượng Trạch công chúa này quen biết với thiên kim Tâm Mộng Hồ của phủ tể tướng, như thế, ở đó cũng không có gì đáng trách. Ngươi cũng biết, trừ Phượng Trạch công chúa ra, ngay cả Phượng vương gia Lộng Phong quốc cũng ở tại dịch quán, cho nên, không phải chúng ta đối xử khác biệt, mà là xem các vị sắp xếp bản thân như thế nào mà thôi."
"Cho dù như vậy, bản hoàng tử cũng không tiện truy cứu, " Long Ứng Quân lập tức nói sang chuyện khác, nói rõ mục đích của mình: "Ta nói đến nơi này bao lâu, cùng ở một dịch quán, lại chưa từng thấy vị Phượng Trạch công chúa kia! Nghe nói tướng mạo Phượng Trạch công chúa đẹp vô song, tài tình không thua nam tử, vẫn muốn tìm cơ hội gặp nàng!" Thấy Tử Nguyệt Hi há mồm muốn nói, Long Ứng Quân đã vượt lên trước một bước cắt đứt, "Nếu Tử hoàng tử muốn đi phủ tể tướng, vậy ta cũng cùng nhau tới bái phỏng công chúa đi! Dù sao Tử hoàng tử ngươi tìm thiên kim tể tướng, điều này không xung đột chứ?" Nói chuyện dứt khoát, không để cho Tử Nguyệt Hi có cơ hội phản bác.
"Chuyện này...... Ta......" Tử Nguyệt Hi nghẹn một chữ "Không" ở trong miệng không nói ra nổi, tức đỏ mặt lại không thể phát tác, Dieenndkdan/leeequhydonnn lời xã giao cũng nói qua loa với Long Ứng Quân, hắn còn có thể nói gì nữa? Chỉ có đi thôi!
Vì vậy Tử Nguyệt Hi vung tay lên, nghiêm mặt nói: "Quân hoàng tử, mời bên này!" Long Ứng Quân, ngươi dám giành Phượng Trạch công chúa với ta, cũng đừng trách ta không khách khí!
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Xe ngựa lộng lẫy dừng lại ở đại môn Kim gia, người gác cổng thấy lập tức chạy chậm ra ngoài, cung kính nằm trên mặt đất làm "người ghế".
Vén màn xe lên, Kim Bích Đạc xuống xe trước, xoay người đưa tay, muốn đỡ Phượng Tĩnh Xu ở phía sau xuống.
Phượng Tĩnh Xu đưa đầu tìm tòi ra bên ngoài liền sửng sốt một chút, ngồi yên trên xe.
"Thế nào?" Kim Bích Đạc khó hiểu hỏi.
"Ta không dùng người ghế." Phượng Tĩnh Xu trả lời, "Kim công tử, thua thiệt ngươi là thương nhân tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục Sở Ảnh, sao ngay cả xuống xe ngựa cũng phải dùng người ghế? Hiện tại đã lưu hành dùng bậc gỗ rồi, sao, ngươi không biết?"
Kim Bích Đạc sững sờ, không biết Phượng Tĩnh Xu lại vì chuyện nhỏ này mà bới móc. Bây giờ mặc dù có rất nhiều người dùng bậc gỗ rồi, nhưng mà, Kim gia tôn quý cơ nào, tại sao có thể giẫm trên một khối gỗ mục chứ?
Vừa bắt đầu, hắn cũng muốn thay người ghế, nhưng mấy lão già ngoan cố trong gia tộc nhảy xếch không chịu nhượng bộ, cuối cùng hắn cũng không còn biện pháp, nghĩ thầm cũng không phải chuyện gì lớn, nên cũng không quản. Ai biết lại để Phượng Tĩnh Xu ghét chứ?
Nghĩ như vậy, Kim Bích Đạc cũng có chút luống cuống, lúng ta lúng túng nói: "Kim mỗ biết bậc gỗ, nhưng trưởng bối trong nhà......"
Phượng Tĩnh Xu không thèm để ý chút nào thổi thổi đầu ngón tay bóng loáng trắng noãn, "Dù sao cũng là trưởng bối, người đã già cũng theo không kịp sự phát triển của thời đại, lão nhân gia nên cái gì cũng không quản, mỗi ngày ngâm trà chơi chim, cuộc sống mỹ mãn là được rồi, tội gì đưa tay lo liệu chuyện hậu bối, di@en*dyan(lee^qu.donnn) khiến người trẻ tuổi làm việc cũng vướng chân vướng tay. Cứ bảo thủ như vậy, sợ rằng không bao lâu sẽ trở thành tên ăn xin bên đường, làm một ngày ba bữa cơm xuống quỳ dập đầu, giành ăn với chó hoang. Nếu thật sự đến một bước kia, chỉ sợ hối hận cũng không kịp nữa. Nếu như nếu ai cản đường của ta, đoạn nguồn kinh tế của hắn để hắn thành tên ăn mày rồi quay lại nói quy củ với ta, lòng dạ đàn bà chỉ biết hại người hại mình."
Phượng Tĩnh Xu nói một hồi lạnh lẽo khiến người trong ngoài xe đều dựng tóc gáy, nhưng trong lòng cũng kêu to sảng khoái, cho rằng nên làm như vậy, những vị lão gia kia cũng nên bị một chút trừng phạt mới không kiêu ngạo giành công, mù quáng chỉ huy, cho rằng hậu bối cái gì cũng không hiểu, nên nghe bọn hắn, ước gì cả đời ôm quyền thế thật chặt vào trong ngực mang vào quan tài.
Cổ nhân nói muốn kính lão tôn hiền, truyền thống tốt đẹp không thể quên, nhưng khi truyền thống tốt đẹp bị người có lòng nắm chặt quyền thế lấy cớ thì hậu bối nên phản bác lại một chút.
Không đợi bản thân phản ứng kịp từ trong lời nói đó, Phượng Tĩnh Xu vén váy lên trực tiếp nhảy xuống xe, người phía sau cũng lần lượt xuống, cho đến Vu Phó Oánh ở cuối cùng.
Làm một thiên kim đại tiểu thư mềm mại yếu ớt, Vu Phó Oánh đưa tay nắm làn váy sa mỏng tay kia chống màn xe, hai mắt đen láy phiếm hơi nước nhẹ, hàm răng khẽ cắn môi, bất lực nhìn Phượng Duy Tĩnh, dfienddn lieqiudoon chờ đợi người trong lòng có thể tới ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân", mặc dù "nguy hiểm" này cũng chỉ là xe ngựa còn cao chưa đủ ngang người.
Không biết là thật sự không hiểu phong tình, hay làm bộ như không nhìn thấy —— Phượng Tĩnh Xu cho rằng nhất định là cố ý —— Phượng Duy Tĩnh hữu ý vô tình xoay người rời đi, cuối cùng vẫn là Kim Bích Đạc phản ứng kịp, để người gác cổng nhanh chóng mang băng ghế tới đây để người được nuông chiều xuống xe —— công chúa cũng không đạp người ghế, một thiên kim tể tướng nho nhỏ còn dám đạp sao? Nàng ta lại không thể so với công chúa!
Đoàn người dưới sự dẫn đường của Kim Bích Đạc đi vào Kim phủ có thể lỗng lẫy sánh với hoàng cung, gặp qua trường hợp lớn mọi người cũng không bị sự cao sang của Kim phủ hù dọa, sắc mặt tựa như theo đuôi ở phía sau, thỉnh thoảng nói khẽ phê bình bài trí bên trong phủ một phen, trò chuyện vui vẻ đến tự tại.
Cho đến khi đi vào đại sảnh Kim phủ, một giọng nói già nua kêu lên sợ hãi ——
"Thúy Thần!?"