"Ào ào......"
Mưa to kéo dài chọc người phiền lòng không ngừng rơi, chưa bao giờ gián đoạn.
Mưa rơi mang tới khí lạnh làm cho người ta không nhịn được run rẩy, từng người một ước gì co rúc ở trong chiếc chăn ấm áp không ra ngoài, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cứ như vậy nghe tiếng mưa rơi mà ngủ một giấc.
Chỉ là không phải mỗi người đều tốt mạng thế này, giờ phút này các nam nhân ngồi quanh trên thảm lông dê đang thảo luận kia không thuộc về đám người tốt số đó.
Lều bị vén lên, Tĩnh Ảnh mặc một thân áo tơi đi vào. Một cỗ gió lạnh lẻn vào từ trướng mành được vén lên, khiến không khí trong trướng lều lạnh xuống một phần.
"Ảnh, tình huống bên ngoài thế nào?" Phượng Duy Tĩnh đặt câu hỏi đầu tiên.
"Mưa này xem ra không tới mười ngày nửa tháng thì không dừng được." Tĩnh Ảnh lắc đầu, cởi áo tơi nón tre đi mưa xuống treo xong, lại nói với mấy nam nhân, "Những ngày qua nghe tin dân chạy nạn tới tìm nơi nương tựa ngày càng nhiều."
"Nếu như người cứ tiếp tục tới nhiều sợ rằng nơi này cũng chứa không nổi nữa? Chúng ta đã dẫn theo gần hai mươi vạn người rồi." Trong đám nam nhân này có thể coi là đầu óc linh hoạt, nhưng ai cũng không tính nhanh hơn bàn tính vàng Kim Bích Đạc.
Hoa Ngọc Dung nghe vậy không khỏi cau mày, "Không nói tới không chứa nổi nhiều người như vậy, chỉ sợ đến lúc đó nhiều người, lương thực vật liệu mà chúng ta mang tới......" Những vật tư kia trước mắt mặc dù đủ, nhưng ai biết trận chiến tranh vô hình này sẽ khiến bọn họ hao tổn đến khi nào, nếu như không khống chế sử dụng chặt chẽ, nói không chừng đến lúc đó ngay cả hai mươi mấy vạn người cũng sẽ gia nhập đại quân chạy nạn.
"Ta đã hạ lệnh cho Trương Liêm, " Phượng Hàm Tiếu trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên lên tiếng, dẫn tới ánh mắt của mấy nam nhân, "Ta đã để cho hắn an bài, lần lượt đưa từng nhóm người tìm nơi nương đến trong mấy thành trấn lớn, như vậy thì có thể làm chậm lại áp lực phía trước."
Nghe vậy, mấy người đều nhao nhao mà gật đầu, cảm thấy đây là một chủ ý thật tốt.
"Nhưng có vài người không đưa được." Mím đôi môi quyến ru, Văn Nhân Tĩnh Phong thong thả ung dung nói lên cái nhìn của hắn, "Những người này, một là người mắc bệnh, vì dự phòng dân chúng mang bệnh tiến vào thành trấn, lây bệnh tật cho người khỏe mạnh trong thành trấn, vì vậy phải khống chế chặt chẽ, điểm này chỉ sợ cũng phải làm phiền Đệ Ngũ thần y rồi, hai là người có một chút hữu dụng cũng không đưa được, tỷ như người bơi giỏi, có lẽ là có thể chút công dụng nào đó cũng không chừng."
Lời ấy lại được những người còn lại tán thành.
"Hôm nay còn chưa có xảy ra chuyện lớn gì, chúng ta cũng chỉ cần xử lý tốt việc trước mắt, cũng hi vọng trời cao đừng làm ra cái gì ngoài ý muốn là được, Dieenndkdan/leeequhydonnn còn lại, chờ Tĩnh nhi tỉnh rồi hãy nói!" Phượng Duy Tĩnh tổng kết lại mà nói.
Tĩnh Ảnh mới ngồi xuống không bao lâu lại đứng lên, thì thầm trong miệng: "Vậy ta đi tìm Trương Liêm bổ sung an bài trước."
Nhìn bóng dáng Tĩnh Ảnh rời đi, Phượng Hàm Tiếu ngồi xếp bằng cũng đưa hai chân dài mang giày vào.
"Ngươi phải đi đâu?" Hoa Ngọc Dung tò mò hỏi nói.
Mấy ngày nay chung đụng, không biết là dựa vào chuyện mọi người đã cùng nhau trải qua như thế chuyện hay là nguyên nhân khác, thái độ của mấy nam nhân đối với Phượng Hàm Tiếu lại cũng càng không giống đối đãi với một vương gia, ngược lại giống như là bằng hữu của mình cùng với huynh đệ vậy, ung dung tự tại.
Thân hình dừng lại, Phượng Hàm Tiếu cũng không quay đầu nói: "Ta đi thăm tiểu Tĩnh."
Mặc áo tơi vào, đội nón tre đi mưa lên, bóng dáng Phượng Hàm Tiếu biến mất ở trong lều vải, chỉ để lại mấy nam nhân dùng ánh mắt trao đổi không rõ tin tức.
Trên thảm lông cừu, Tuân Thư một thân lửa đỏ ngủ say sưa, môi đỏ thắm nở nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm, kêu: "Tỷ tỷ"......
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Binh lính vén trướng mành lên, Phượng Hàm Tiếu khom người tiến vào bên trong trướng. Cái lều này, so với cái lều khác ấm áp hơn rất nhiều, mấy góc cũng có lửa than lẳng lặng thiêu đốt, duy trì nhiệt độ.
Tháo một thân áo mưa xuống, Phượng Hàm Tiếu từ từ chạy vào bên trong trướng, một bóng dáng đang an tĩnh nằm ở trên giường, không nhúc nhích, sắc mặt điềm tĩnh, mang theo vẻ tươi cười, làm cho người ta không khỏi cũng theo nàng cùng mỉm cười.
Mặc dù người trên giường đã ngủ mê man, nhưng Phượng Hàm Tiếu vẫn không tự chủ được thả nhẹ bước chân, dinendian.lơqid]on giống như sợ làm nàng thức tỉnh, im lặng đi tới bên giường.
Hai mắt dịu dàng vây quanh người đang ngủ yên ổn, tình cảm trong mắt sâu đậm đến không tản ra nổi.
Thật lâu, hắn thở dài một tiếng, tay giống như bị đáy lòng dẫn dắt, từ từ đưa về phía người trên giường, vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại, trượt qua trượt lại.
"Tiểu Tĩnh, muội...... còn phải ngủ bao lâu đây? Chúng ta đều ở đây...... chờ muội!"
Mặc dù Đệ Ngũ Long Quỳ nói rồi, tiểu Tĩnh chỉ là tốn lực quá độ, mệt mỏi mà thôi, cũng không có cái gì đáng ngại, ngủ mấy ngày là được rồi, nhưng, chỉ cần một ngày không thấy nàng mở mắt, một ngày không thấy nàng mạnh như rồng như hổ đứng trước mặt bọn họ, ai cũng không yên lòng!
Nghĩ tới, hai mắt Phượng Hàm Tiếu đột nhiên buồn bã, tập trung gắt gao vào trên đôi môi hồng mang theo nụ cười của Phượng Tĩnh Xu.
Nghĩ tới ngày đó, nụ cười xinh đẹp của nàng, cái ôm kích động của nàng, nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng của nàng......
Tại sao...... lại chưa có ta?
Ta...... thật sự không được phải không?
Nghĩ như vậy, tâm lại không thể kiềm chế mà đau.
Ta...... lại không được à......
Trong đầu không ngừng lẩn quẩn những lời này, Phượng Hàm Tiếu chậm rãi cúi người xuống, nhích tới gần môi đỏ thắm ngọt ngào này.
Trái tim khẩn trương đập "thình thịch", Phượng Hàm Tiếu biết, giờ khắc này mộng tưởng của hắn đã lâu giờ có được!
Khi mộng khát vọng đã lâu rốt cuộc có cơ hội thực hiện, hắn không biết nên đối mặt thế nào với cái thế giới này, da.nlze.qu;ydo/nn vì vậy ôm cảm xúc hạnh phúc khổng lồ, nhắm hai mắt lại......
Dán sát vào, vuốt ve, ngậm mút, khiêu lưỡi, tìm kiếm......
Một người hôn ngọt ngào mà khổ sở, ngọt vì có thể đến gần người yêu, nhưng cũng khổ vì không được người yêu đáp lại......
Phượng Hàm Tiếu bình tình lại nhịp tim kích động trong nụ hôn ngọt ngào lại khổ này, chậm rãi đứng dậy.
Thế nhưng khi ánh mắt của hắn lần nữa chạm vào gương mặt tuyệt đẹp kia, sưng đỏ là rõ ràng như thế, khiến tim hắn mới vừa yên ổn lại đập kịch liệt, vì vậy vội vàng đứng dậy, thở hổn hển mặc áo mưa xong, vội vã đã chạy ra khỏi lều.
Trướng mành đe nhấc lên rơi xuống lần nữa, hai mắt nhắm chặt lại theo đó mở ra.
Trong đôi mắt màu tím kia, lóe ra vẻ khiếp sợ và phức tạp.
Thì ra là...... như thế à.
Lò than trong gócvẫn còn lẳng lặng cháy đỏ, nhưng đã không còn người và vật nữa
Trướng mành rũ xuống lại một lần nữa bị nhấc lên, Phượng Tĩnh Xu nhắm đôi mắt suy nghĩ sâu xa lại, không để cho người tới nhìn ra cảm xúc trong đó.
Là một nữ nhân.
Bước chân nhẹ nhàng, trong hơi thở còn mang theo hương thơm.
Người tới rón rén đến gần Phượng Tĩnh Xu, "cạch" một tiếng, có đồ vật gì đó đặt ở trên bàn.
Người tới vừa đến gần, Phượng Tĩnh Xu đã đoán được là ai, vì vậy khi tiếng động vang lên, nàng cũng giả bộ vừa mới tỉnh lại, sâu kín mở mắt ra, phát ra một tiếng rên rỉ đứt quãng.
Nghe được tiếng động rất nhỏ, người trước giường lập tức trở lại, trên gương mặt dịu dàng hiện lên chút mừng rỡ.
"Công chúa, người đã tỉnh rồi!"
Phượng Tĩnh Xu liếm liếm đôi môi khô khốc, nói một chữ: "Nước."
"Ai nha, xem ta kia, lại quên mất!" Vỗ đầu một cái, vội vàng bưng một chén trà ấm tới, cẩn thận từng li từng tí để Phượng Tĩnh Xu uống xong, dieendaanleequuydonn sau đó vẻ mặt quan tâm hỏi: "Sao rồi, có đỡ hơn một chút không?"
Khẽ vuốt cằm, Phượng Tĩnh Xu nhìn người trước giường, nhẹ giọng mở miệng: "Thật ra thì ngươi có thể không đến."
Người nọ ngừng lại, cười khổ nói: "Ta cũng không muốn, nhưng ta không bỏ được biểu ca."
Thâm sâu nhìn thoáng qua, Phượng Tĩnh Xu rũ mắt xuống, "Ngươi biết, hắn đã chọn ta."
Trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, Tịch Thấm Nhụy thở dài nói: "Ta biết rõ, cũng từng tự khuyên lòng mình, nhưng mà ta lại không bỏ được, còn có thể thế nào đây? Hiện tại cái khác ta cũng không cầu, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh huynh ấy, đợi ở nơi có thể nhìn thấy huynh ấy là đủ rồi."
Lời này nghe rất kỳ cục, giống như nàng là một người vợ cả gian ác, đặc biệt lấn áp vợ nhỏ nhu nhược bất lực khổ sở không để cho nàng ấy được gặp phu quân vậy?
Phượng Tĩnh Xu nhận được giáo dục của thế kỷ hai mươi nhưng không chịu nổi nữ nhân dây dưa như vậy, còn giả bộ buồn sâu như biển.
Nàng làm việc quả quyết lưu loát, là của nàng thì là của nàng, không được phép người khác tới dòm ngó, không phải là của nàng nàng cũng sẽ không cố chấp cưỡng cầu, ném sau đầu để được thanh tĩnh.
Vì vậy, vào lúc này nghe được lời Tịch Thấm Nhụy nói, trong lòng nàng có chút không vui. Nhưng vừa nghĩ lại, chính nàng nhận được giáo dục tiên tiến, nhưng người nơi này nhưng lại bị giáo dục phong kiến cứng nhắc từ nhỏ làm độc hại lớn lên, tự nhiên hai người không thể sánh bằng. Thật ra thì nếu như không phải chuyện liên quan đến bản thân, người theo đuổi tình yêu như Tịch Thấm Nhụy, không buông tha, yên lặng dâng hiến, nàng vẫn tán thưởng, dù sao cử chỉ của nàng, trong xã hội phong kiến này cũng coi như kinh thế hãi tục, không tuân thủ lễ giáo rồi.
Thôi đi, chính nàng đã chiếm đoạt nhiều nam nhân như vậy, đối với bọn họ rất không công bằng, những chuyện riêng bên cạnh, cứ giao cho bọn họ tự mình xử lý đi! Nàng can thiệp quá nhiều rồi, chỉ sợ cũng không tốt. Huống chi, coi như Tịch Thấm Nhụy có thể đi theo bên cạnh Kim Bích Đạc, nhưng nàng có thể theo được bao lâu? Nàng cũng qua tuổi cập kê, sợ rằng chưa tới một hai năm, coi như không muốn đi nữa cũng phải bị ép lập gia đình, nàng tội gì để ý một nữ nhân khổ vì tình như vậy? Coi như thỏa mãn nguyện vọng của nàng đi!
Nghĩ như vậy, Phượng Tĩnh Xu cũng giải thoát.
Nàng lạnh nhạt nói: "Đó là chuyện giữa ngươi và hắn, tự các ngươi giải quyết là được rồi, ta sẽ không có ý kiến." Nói xong, liền nghĩ tới tình huống trước mắt, liền hỏi: "Ta đã ngủ mê man mấy ngày?"
"Đã mấy ngày rồi, mấy vị công tử đều vô cùng sốt ruột." Tịch Thấm Nhụy nhẹ nhàng trả lời, đột nhiên như nhớ tới cái, Die nd da nl e q uu ydo n bước nhanh đi tới chỗ trướng mành, nói với binh sĩ bên ngoài: "Các ngươi nhanh chóng thông báo cho vương gia bọn họ, nói công chúa đã tỉnh rồi."
(còn tiếp)