Tĩnh Nữ Truyền

Chương 182

Nước mắt trong mưa, một giọt nước mắt Phượng Hoàng nóng bỏng, lặng lẽ chảy trên khuôn mặt, "tách tách" một tiếng, rơi vào trong Thấm Xu Văn tỏa ánh sáng vàng. . . . . .

"Tĩnh Xu. . . . . ." Hết sức dịu dàng, đôi môi Phượng Hoàng nhẹ nhàng tiến tới bên tai Phượng Tĩnh Xu, mang theo thở dài, di@en*dyan(lee^qu.donnn) mang theo ý cười, "Tĩnh Xu. . . . . . tỷ tỷ. . . . . . tỷ, thật sự phải ngăn cản tai họa này, cứu vãn những sinh linh kia. . . . . . đúng không?"

Phượng Tĩnh Xu nghẹn ngào đầu tựa vào trong lòng Phượng Hoàng, khổ sở ý đồ trốn tránh tiếng kêu thảm thiết thê lương, bất lực gật đầu thật mạnh.

"Không tiếc. . . . . . bất cứ giá nào sao?" Phượng Hoàng cất cao giọng, mang theo sự run rẩy.

Nhưng Phượng Tĩnh Xu đắm chìm trong bi thương và hỗn loạn cũng không nhận thấy được, chỉ lại một lần hung hăng gật đầu!

"Tĩnh Xu. . . . . ." Vểnh môi, giống như dùng hết dịu dàng kiếp này, Phượng Hoàng khẽ gọi ở bên tai của nàng, "Tĩnh Xu. . . . . . của ta đấy, tỷ tỷ à. . . . . ."

Giọng nói gần bên tai, trong dịu dàng mang theo hồn nhiên, trong hồn nhiên lại lộ ra sự bình thản, tựa như thật huyền ảo, làm cho người ta không phân biệt được rốt cuộc là dịu dàng hay hồn nhiên, chỉ có thể bị lạc trong sự dịu dàng đó.

Từ từ, Phượng Hoàng ôm Phượng Tĩnh Xu bay xuống, gần nơi lỗ hổng của đê, hạ bước chân.

Cảm thấy hai chân đã chạm đất, bên tai vang tiếng nước sông mãnh liệt, Phượng Tĩnh Xu tựa như có lẽ đã đoán được vị trí hiện tại mà bọn họ đang đứng.

Mờ mịt mà bất lực ngẩng đầu lên, nàng thút thít hỏi: "Chúng ta tới đây. . . . . ." làm gì?

Phượng Hoàng dịu dàng cười một tiếng với Phượng Tĩnh Xu, "Ta. . . . . . muốn cho nàng tất cả thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, mặc kệ là tục vật ngoài thân, hay cảm thụ trong lòng, ta đều muốn cho điều tốt nhất. Bởi vì nàng đáng giá! Chỉ cần khiến nàng vui vẻ, khiến nàng không đau khổ, làm cái gì ta đều nguyện ý!"

Đưa ngón tay trắng noãn ra, thương tiếc lướt qua dung nhan xinh đẹp, "Cho nên. . . . . . nàng nhất định phải hạnh phúc! Trong cuộc sống sau này, không có Phượng Hoàng cho nàng dựa vào, nàng phải tìm lại được nam nhân có thể để nàng dựa vào trong biển người mênh mông, bởi vì có lẽ đó chính là Phượng Hoàng. . . . . ."

Phượng Hoàng. . . . . . ngươi. . . . . . đang nói cái gì! ? Trong nước mắt, con mắt màu tím dần dần mở to.

Mang theo lưu luyến, ngón tay ngọc quơ nhẹ, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu đỏ tựa như trói chặt  Phượng Tĩnh Xu lại, rồi sau đó nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đen của nàng, "Sau này, không có Thư nhi cho tỷ  tỷ vui vẻ, tỷ tỷ phải tìm được ca ca đem lại vui vẻ cho tỷ tỷ ở trong biển người mênh mông, để cho hắn có thể thay thế Thư nhi ở bên cạnh tỷ tỷ được không. . . . . ." Giọng nói đơn thuần từ từ trở nên trong trẻo, mang theo tiếng khóc, "Thư nhi không thể bồi tỷ tỷ được nữa, Thư nhi vô dụng, Thư nhi là người ngốc, cái gì Thư nhi cũng không làm được. . . . . . nhưng Thư nhi có thể vì tỷ tỷ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tỷ tỷ không được khóc nữa. . . . . . Thư nhi thích nụ cười của tỷ tỷ, thật là ấm áp, thật là ấm áp. . . . . ."

(lời editor: edit tới đoạn này khóc quá trời luôn, huhu!)

Thư nhi. . . . . . các ngươi muốn làm gì. . . . . . Không...không được. . . . . .

"A. . . . . ."

Tại sao nàng không nói được? Không...không được, các ngươi muốn làm gì. . . . . .

Một mảnh dao bén mỏng thoáng hiện giữa ngón tay, hơi vạch nhẹ, sợi tóc đen đột nhiên rơi xuống, lại bị cơn gió thổi rơi vào lòng bàn tay.

"Tỷ tỷ, Thư nhi rất vui, rốt cuộc Thư nhi có thể vì tỷ tỷ làm được một chút chuyện. . . . . ." Mang theo giọng điệu ngây thơ, tràn đầy hạnh phúc, Dieenndkdan/leeequhydonnn "Nhưng, sau khi làm xong, Thư nhi lại không thể ở bên cạnh tỷ tỷ nữa rồi. . . . . . Cho nên, để Thư nhi hư một lần đi! Thư nhi muốn mang theo thứ gần gũi của tỷ tỷ bên người, cho đến một khắc cuối cùng. . . . . ."

Từ từ ngẩng đầu, trong đôi mắt mắt phượng đen lúng liếng vẫn ngây thơ hồn nhiên, lại có thêm sự ngọt ngào và hạnh phúc.

"Tỷ tỷ nhất định phải tìm được, tìm được ca ca có thể khiến tỷ tỷ vui sướng, bởi vì, có lẽ đó cũng là Thư nhi đấy. . . . . ."

Môi mang theo ngọt ngào, một lần cuối cùng hôn trên đôi môi ấy.

"Nếu như, có một ngày, tỷ tỷ nhìn thấy ca ca mặc áo đỏ đeo đầy chuông, tỷ tỷ nhất định phải nắm chặt vững vàng, bởi vì, chuông treo khắp người, đều là đang gọi tỷ tỷ đấy. . . . . ."

Dứt khoát đứng dậy, mang nụ cười chói lọi trên mặt, lại một lần nữa khắc sâu gương mặt rơi đầy nước mắt vào trong lòng, cẩn thận từng li từng tí cất sợi tóc vào trong áo, Phượng Hoàng xoay người, bước vào dòng nước lũ mãnh liệt. . . . . .

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu không ngừng sợ hãi, nàng dùng hết hơi sức toàn thân muốn giãy giụa thoát ra khỏi trói buộc, muốn gào thét ra tiếng, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng màu đỏ đó cách xa dần dần.

Trở lại! Mọi người muốn làm gì ——!

Phượng Hoàng ——!

Thư nhi ——!

Trở lại!

Trở  —— lại —— đi ——!

Phía trên bóng dáng màu đỏ, đột nhiên hiện lên một cây trâm ngọc máu đỏ, trâm ngọc dần dần phát ra ánh sáng màu đỏ, không ngừng lay động.

Y phục màu đỏ, từng vệt lơ lửng, giống bị lửa mạnh đốt bay tán loạn.

Từ dưới y phục màu đỏ, dần dần thành từng vật màu đỏ lửa, dinendian.lơqid]on khi làn gió phất qua, giống như nó cũng mất sự cuồng loạn.

Dần dần, y phục bốc cháy từ dưới lên trên, mà từ trong y phục chầm chậm lộ ra bộ dáng của nó, đó là —— một con chim!

Một con chim bốc cháy!

Hoặc là nói. . . . . . là một con phượng hoàng bốc cháy!!!

Khi y phục cháy hết, rốt cuộc Phượng Hoàng hoàn thành lột xác, hiện tại, nó chính là một phượng hoàng rực lửa! Phượng thần thượng cổ quý giá nhất trong Thiên Đình!

Phượng Hoàng hét to một tiếng, vỗ hai cánh, xông về phía bầu trời!!!

Tại nơi được sắp xếp tránh thiên tai

"A, nhìn kìa, đó là cái gì!" Đứa trẻ con đang chơi đùa, đột nhiên kêu to một tiếng, ngón út mập mạp chỉ về phía bầu trời.

Nghe được tiếng kêu của đứa trẻ, đám người ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt tất cả đều thay đổi, cà lăm hét lớn: "Phượng, phượng, phượng hoàng! ! ! Trời giáng phượng hoàng rồi!!!"

Hoàng cung Lộng Phong quốc 

"Hoàng thượng!" Một thái giám lăn một vòng xông vào Ngự Thư phòng, "Trời, có phượng hoàng ở trên trời!!!"

"Cái gì!?" Phượng Nhâm Ngạo kinh ngạc, vọt ra khỏi Ngự Thư phòng, bên ngoài đã có rất nhiều cung nhân đang há mồm đớ lưỡi mà nhìn chằm chằm vào bầu trời.

Phượng Nhâm Ngạo ngẩng đầu nhìn lên, "Là chỗ của Xu nhi!"

Trên chiến trường Tuyệt Tích sâm lâm 

"Tướng quân!"

"Vương gia!"

Hai tiếng kêu bất đồng không hẹn mà cùng vang lên ở hai bên quân doanh, "Có phượng hoàng ở trên trời!!!"

Một giây kế tiếp, hai bóng dáng khí phách phi thân ra, ngước đầu nhìn lên.

Thành Long Hải Hí Triều quốc 

"A! Trời bên kia sao lại có màu đỏ! ?" Góc phố lớn, một tên lang thang đứng bật dậy như lò xo, chỉ vào bầu trời phương xa kêu to lên.

Ngay sau đó, tiếng kêu to kinh ngạc của binh lính thủ vệ trên tường thành cách đó không xa vang lên: da.nlze.qu;ydo/nn "Trời ơi! Là Phượng Hoàng! Trên trời xuất hiện phượng hoàng!!!"

Xuyên Vân quốc

Đám mây bị làn gió chậm rãi thổi đi, dân chúng tự tập không khỏi kêu to lên: "Thật sự là phượng hoàng! Có phượng hoàng kìa! ! !"

Các nam nhân bị tiếng huyên náo đánh tỉnh, cố hết sức lắc đầu, sau khi chứng kiến một màn này, trong nháy mắt nhớ tới chuyện xảy ra, tất cả đều biến sắc.

"Các ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!" Giọng nói quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên, là Đệ Ngũ Long Quỳ.

"Có phượng hoàng ở trên trời!"

Không biết là ai kêu một tiếng như vậy, khiến bảy nam nhân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, một con phượng hoàng lửa khổng lồ đang quanh quẩn ở trên trời, phát ra tiếng kêu điếc tai.

"Cái hướng đó là . . . . ." Có người lẩm bẩm một câu.

Sau một khắc, sáu sắc mặt lại một lần nữa thay đổi, đó là hướng đê Mịch La!!!

Rất có ăn ý, sáu người cùng nhau thi triển công lực toàn thân, chạy về phía đê Mịch La, ngay cả Đệ Ngũ Long Quỳ ngây người ở một bên cũng bị lôi kéo chạy đi. . . . . .

Phượng Hoàng trên không trung vây quanh Phượng Tĩnh Xu xoay ba vòng, trên đỉnh đầu là Huyết Dẫn trâm rực sáng.

Sau ba vòng, mang theo quyến luyến, Phượng Hoàng hét vang lần nữa, chỉ là lần này, lại truyền ra giọng nói của người:

" Thần thú thượng cổ, phượng hoàng an lành! Thay đổi thiên mệnh, tự mình làm tế! Dẫn Huyết thần trâm, dẫn máu làm khế! An lành đã hết, Sở Ảnh bình an!"

Theo một câu cuối cùng, Dẫn Huyết trâm nhất thời tỏa ra ánh sáng bốn phía, trở nên to lớn vô cùng, lại sắc bén vô cùng. Cây trâm "vèo" một tiếng, ngừng lại giữa không trung, cắm về phía phượng hoàng lửa với tư thế thành kính!

"A ——"

Một tiếng kêu đau, Phượng Hoàng vỗ hai cánh trên không trung, ngay sau đó bị cây trâm lớn hấp thu vào, mà trâm hoa, cũng dần dần tỏa ra ánh sáng vàng, tản ra giữa không trung, phạm vi bao trùm cả bầu trời đại lục Sở Ảnh. . . . . .

Ngay lúc mọi người bị dị tượng trên trời làm kinh sợ, trên bầu trời lại xuất hiện một giọng nói hiền lành mà trang nghiêm: dieendaanleequuydonn "Thần thú tế thiên, vì tình nghịch thiên. Dẫn Huyết trâm quay về, Sở Ảnh trừ bỏ nguy nan!"

Chỉ thấy giọng nói kia vừa dứt, cây trâm đỏ máu kia cũng thu dần thành một điểm sáng, trong nháy mắt, đã biến mất không thấy.

"Rầm rầm ——" Trên đê Mịch La, phút trước dòng nước lũ còn tự tung tự tác tàn phá, chợt giống như thời gian quay ngược lại, từ từ lui về phía sau, trở nên dịu ngoan khéo léo .

Theo nước sông quay ngược lại, trong nước sông từ từ hiện lên một đóm sáng như sao, chợt nhanh chợt chậm bay về phía chân trời, từ từ di chuyển về nơi Địa phủ. . . . . .

"Không ——" Bên cạnh tiếng sóng cuồn cuộn ở đê Mịch La, Phượng Tĩnh Xu đã được giải trừ trói buộc rốt cuộc phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng.

"Thư nhi —— Phượng Hoàng ——" Phịch, ngã nhào bên cạnh con đê, hai mắt sưng đỏ chảy ra hai hàng lệ nóng.

Người đời đều nói trời cao hiển linh giáng phượng hoàng, chỉ có chính nàng biết, chỉ có nàng biết! Đó là Thư nhi của nàng, Phượng Hoàng của nàng, người yêu …… của nàng!!!

"A ——"

Một tiếng gào thét đau thương đột nhiên vang lên, vang dội khắp núi.

"Phịch!" Một tiếng động vô cùng nhẹ vang lên sau lưng, mang theo sự đau nhói ở tim.

Tiếng gào dừng lại, Phượng Tĩnh Xu quỳ ởbên bờ, sững sờ dời mắt đến trước ngực.

Một đầu dao bén nhọn, vạch ra một đoạn, đang "tách tách" chảy từng giọt máu tươi ấm áp.

Bên tai, truyền tới một giọng nói dịu dàng: "Công chúa. . . . . . đau lòng như vậy, thì hãy đi theo cùng đi. . . . . ."

Thân thể bị người chậm rãi đẩy xuống, giọng vẫn mang theo vô hạn chăm sóc: "Người yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho biểu ca. . . . . ."

Trong nháy mắt rơi xuống, xuyên qua dòng nước mắt đẫm lệ, Phượng Tĩnh Xu thấy được một mảnh áo trắng, cùng với, Die nd da nl e q uu ydo n gương mặt xinh đẹp tri thức nho nhã. . . . . .

"Ào ào, ào ào. . . . . ." Nước sông cuốn nàng đi cực nhanh, mệt quá, lạnh quá, thật là đau. . . . . .

Trong nháy mắt hai mắt dần dần nhắm lại, giống như mơ hồ nghe thấy tiếng gào khóc bi thương, là ai, ai khóc đến đau lòng như vậy? Tựa như nàng đang đau lòng. . . . . .

Không được, quá mệt mỏi, để cho nàng ngủ đi. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment