Tĩnh Nữ Truyền

Chương 191

Vừa nhìn thấy gương mặt khiến hắn thần hồn điên đảo, đôi mắt Đệ Ngũ Long Quỳ đột nhiên co giật, tiếp theo đó tự giễu cười một tiếng, là mình nhớ nàng quá sao? Lại ngay trên đường xuống hoàng tuyền gặp được ảo ảnh của nàng? Sao nàng lại ở đây? Người như vậy, sớm nên lên trời làm tiên tử chứ? Lên thiên đình, từ đó không còn chịu khổ ở nhân gian nữa. . . . . .

Nhưng Đệ Ngũ Long Quỳ còn chưa tự giễu xong, bên tai lại truyền đến tiếng gọi của một người thiếu niên: "Tĩnh!"

Chỉ thấy "ảo ảnh" trước mặt lộ ra một nụ cười vui sướng, trong phút chốc đốt sáng thế giới u tối của hắn, tiếp đó nàng xoay người phát ra một tiếng gọi yêu kiều: "Tình!"

Một tiếng gọi ngọt ngấy này, trong nháy mắt đầu Đệ Ngũ Long Quỳ nổ tung, khiến hắn không kịp ứng phó, kinh ngạc không thôi!

Ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, trong mắt phiếm đỏ, một tiếng gọi nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn bật ra từ sâu trong cổ họng: "Tĩnh. . . . . ."

Tiếng gọi đó, cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ thiếu một chút, e rằng người trước mắt sẽ không nghe thấy tiếng gọi của hắn, nhiều một phần, di@en*dyan(lee^qu.donnn) càng sợ tất cả trước mắt đều chỉ là giấc mộng, đè nặng tiếng gọi, cũng sẽ khiến người trước mắt tan biến, sau đó mộng đẹp tan vỡ.

Ông trời, van cầu người, đừng để tất cả trước mắt biến mất, van cầu người, để cho nàng nghe được tiếng gọi của ta, để nàng đáp lại tiếng gọi của ta đi! Cho dù chỉ là một ánh mắt bố thí, hắn cũng thỏa mãn, hắn cũng không cầu gì khác!

Ông trời giống như nghe được cầu nguyện của hắn, nữ tử trước mặt ngừng lại, xoay người, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, chỉ là trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, nàng dùng giọng nói mà Đệ Ngũ Long Quỳ khắc ghi trăm ngàn lần hỏi: "Ngươi. . . . . . vừa rồi là gọi ta sao?"

"Ta. . . . . ." Nguyện vọng khẩn cầu đã lâu nhất thời trở thành sự thật, Đệ Ngũ Long Quỳ lại ngơ ngác!

Là thật! Người trước mắt lại thật sự đáp lại hắn! Nàng. . . . . .

Đệ Ngũ Long Quỳ run rẩy đưa hai tay ra, mang theo chờ đợi đến gần dung nhan tuyệt mỹ ấy.

Ngay lúc hắn sắp sửa chạm vào gò má như bạch ngọc thì một đôi tay trắng nõn đột nhiên đưa ra từ phía sau nàng, ôm chặt người trước mặt, như muốn kéo nàng về phía sau.

Lần đầu tiên Đệ Ngũ Long Quỳ phản ứng nhanh như thế, vừa nhìn thấy người trước mắt nghiêng ngả về phía sau thì không chút do dự nhảy lên trước, ôm nàng thật chặt!

"A!" Hoàng Vũ Tĩnh kêu lên một tiếng, thấy hoa mắt, đợi lúc nàng tỉnh táo lại, đã bị hai nam nhân một trước một sau kẹp ở giữa!

Một giây kế tiếp, Hoàng Vũ Tĩnh cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương truyền đến từ phía sau, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc mà xa lạ: "Ngươi là ai?"

Đắm chìm trong vui mừng to lớn, Đệ Ngũ Long Quỳ cũng không nghe thấy câu hỏi lạnh lẽo của thiếu niên áo xanh trước mặt, hắn chỉ không ngừng gia tăng sức lực trên tay, cảm nhận sự ấm áp dưới tay, nhiệt độ này, nói cho hắn biết, tất cả trước mắt đều không phải là ảo giác của hắn, mà là thật! Người thực sự còn sống! Trong lòng có một giọng nói nói cho hắn biết: chính là nàng! Nàng còn sống!

"Tĩnh. . . . . . đúng là nàng! Nàng còn sống!" Ngoài giọng nói của Đệ Ngũ Long Quỳ run rẩy gọi tên của nàng ra, cái gì cũng không còn nữa.

Hoàng Vũ Tĩnh bị kẹp ở giữa hai người cảm giác mình giống như ở trong nước sôi lửa bỏng, muốn đẩy ra nam tử xa lạ gọi tên mình trước mắt ra, rồi lại bị vẻ mặt lạnh lẽo chưa bao giờ hiện ra ở trước mặt nàng của Long Ứng Tình làm cho sợ hết hồn, ngay lúc nàng không biết nên làm thế nào, Long Ứng Tình đã sinh lòng sát ý.

Giờ phút này Long Ứng Tình trừ sinh ra địch ý với Đệ Ngũ Long Quỳ, còn có lo lắng. Người này biết Tĩnh! Hắn biết quá khứ của Tĩnh! Như vậy, rất có thể hắn sẽ mang Tĩnh rời khỏi bên cạnh mình! Nghĩ như vậy, theo bản năng Long Ứng Tình sinh ra địch ý và nguy cơ với nam tử trước mắt, trong lòng lập tức hiện lên sát ý, Dieenndkdan/leeequhydonnn muốn để nam tử không mở miệng được nữa, như vậy hắn cũng sẽ không mang Tĩnh đi, cũng sẽ không có người xuất hiện ở trong khe núi ngăn cách với đời quấy rầy đến cuộc sống của hắn và Tĩnh nữa!

Ý nghĩ xoay chuyển, Long Ứng Tình quyết định chủ ý, lập tức nắm cả eo của Hoàng Vũ Tĩnh xoay người, không để nàng nhìn thấy một màn máu tanh sau lưng, một tay kia ngưng khí, phát ra một chưởng tràn ngập sát ý.

Đệ Ngũ Long Quỳ đứng trước Hoàng Vũ Tĩnh không đề phòng nghênh đón một chưởng trí mạng này, trái tim rét lạnh, thầm hô không xong, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị lui về phía sau, hắn cho là một chưởng kia đã đánh bay hắn, nhưng trên người lại không có chút đau đớn nào, chỉ thấy trong mắt lóe lên một tia sáng màu tím.

Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, khi Đệ Ngũ Long Quỳ tỉnh táo lại, hắn đã cách hai người phía trước năm sáu mét.

Long Ứng Tình thấy một kích không trúng, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ không thể tưởng tượng nổi, nam tử trước mắt rõ ràng không bằng hắn, theo lý thuyết, hắn không thể nào thoát khỏi một chưởng dùng hết toàn lực này của mình!

Nhưng sự thật ở trước mắt, nam tử mà Long Ứng Tình nói là không bằng hắn, lại dưới một chưởng của hắn mà còn sống!

Long Ứng Tình nheo mắt lại, trong mắt hiện ra ý hận, hắn thừa dịp Hoàng Vũ Tĩnh còn chưa phản ứng lại, nhanh chóng xoay người, vận công lần nữa, mãnh mẽ đánh về phía Đệ Ngũ Long Quỳ. Hắn không tin, tên đó còn có thể may mắn sống sót!

Ngay lúc Long Ứng Tình đánh về phía Đệ Ngũ Long Quỳ, trên người Đệ Ngũ Long Quỳ lập tức hiện ra một vầng ánh sáng tím, mang theo lực lượng làm người ta không thể kháng cự bắn ngược về phía Long Ứng Tình!

Long Ứng Tình bị luồng ánh sáng màu tím này bắn ngược công lực, ánh mắt hoa lên, rên một tiếng, cổ họng tràn ra một mùi tanh, khóe miệng chảy ra tia máu đỏ tươi.

Hoàng Vũ yên lặng nghe thấy động tĩnh sau lưng, xoay người nhìn lại, thấy Long Ứng Tình đưa một tay che ngực, khóe miệng chảy máu tươi, đang giằng co với một vầng ánh sáng màu tím trước mặt nam tử xa lạ kia ở đối diện.

"Tình! Huynh bị thương! ?" Vội vàng tiến lên đỡ lấy Long Ứng Tình, Hoàng Vũ Tĩnh lo lắng hỏi.

Long Ứng Tình an ủi vỗ vỗ tay Hoàng Vũ Tĩnh, lạnh lùng hỏi Đệ Ngũ Long Quỳ có chút sững sờ: "Ngươi là quái vật gì! Tại sao trên người của ngươi lại phát sáng! ? Ngươi đến chỗ này có mục đích gì!"

"Ta. . . . . ." Đệ Ngũ Long Quỳ cũng bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, ánh sáng màu tím, màu tím, màu tím. . . . . . chẳng lẽ là. . . . . . Tĩnh đưa sao! ?

Thì ra Lục Miểu chân nhân nói thật! Hóa ra ban đầu khi tìm được đám Phượng Duy Tĩnh nhìn thấy một vầng sáng màu tím không phải là ảo giác! Đây chính là “khí” thuộc về Tĩnh theo lời Lục Miểu chân nhân " sao? Nếu không có luồng "tử khí" hộ thể này, ban đầu khi đám người Phượng Duy Tĩnh kiên quyết nhảy xuống sông thời điểm cũng sẽ không chỉ may mắn trôi đến hạ du như thế chứ? Cho dù lúc ấy Lục Miểu chân nhân chạy tới Đê Mịch La, nhưng dựa vào năng lực của hắn, chắc hẳn cũng không thể cứu cả sáu tên nam nhân trong dòng sông chảy xiết như thế. Lúc ấy Lục Miểu chân nhân nói cho bọn họ, Tĩnh còn chưa chết, hắn còn chưa tin, hắn cho đây chỉ là lời giải thích an ủi của Lục Miểu chân nhân dành cho các nam nhân đang tuyệt vọng, dieendaanleequuydonn bởi vì khi bọn hắn trở về phát hiện, trừ những vật tư và bao cát ở trước lều trại ra, tất cả những vật khác đều biến mất! Không có những cái khung vuông phát sáng ( máy vi tính ), không có con chim sắt mang cái hang lớn biết bay trên bầu trời ( ách, máy bay), càng không có những người “da đen” , “da xanh” kỳ lạ kia!

Khi đó bọn họ cho lời giải thích của Lục Miểu chân nhân chỉ vì để an ủi bọn họ, Phượng Tĩnh Xu cũng không có khả năng sống sót, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không nhịn có một chút kỳ vọng, kỳ vọng Phượng Tĩnh Xu thật sự còn sống, chỉ là nàng bị nước sông cuốn tới một chỗ nào đó, đang chờ bọn họ tới cứu!

Chỉ có nghĩ như vậy, mới có động lực giúp bọn họ tiếp tục còn sống ở trên đời này, chỉ vì tìm được nàng!

Vì tìm nàng, bọn họ lấy Đê Mịch La làm điểm xuất phát, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm dưới hạ du trong phạm vi năm trăm mét, mà Phượng Duy Tĩnh vì để mở rộng phạm vi tìm kiếm, đã thừa nhận thân phận của mình ở Hí Triều quốc, lợi dụng quân binh địa phương ở Hí Triều quốc tìm kiếm dọc bờ sông, cả hạ du sông Mịch gần như sôi trào lên, chỉ vì một nữ nhân.

Nhưng, theo thời gian từng ngày trôi qua, hi vọng tìm kiếm càng ngày càng mong manh, mấy nam nhân cũng càng ngày càng im lặng.

Làm đại phu, Đệ Ngũ Long Quỳ còn phải gánh vác trách nhiệm trị bệnh nặng nề, cũng vì Phượng Tĩnh Xu tín nhiệm hắn, vì vậy hắn không thể gia nhập hàng ngũ cứu hộ, chỉ có thể mỗi ngày nhịn đau khổ chờ đợi tin tức được mang về, còn thời thời khắc khắc đều nhớ nhung nàng. Thỉnh thoảng trong doanh trại không có dược liệu, hắn cũng đều tự mình ra ngoài tìm kiếm, hơn nữa cố ý tìm men theo bờ sông Mịch, chỉ vì có thể thuận tiện dò tìm vị trí của Phượng Tĩnh Xu.

Không ngờ, bên ngoài nóng nảy lên trời xuống đất đều không tìm được người, lại ngay lúc hành động tính tự sát của hắn, quỷ thần khiến xui mà gặp được nàng!

Điều này có phải có nghĩa, thật ra thì hắn và Phượng Tĩnh Xu, cũng có duyên phận không. . . . . .

Phía bên này, Đệ Ngũ Long Quỳ bởi vì Tử Linh Lung bảo vệ mà suy nghĩ mông lung, bên kia, Long Ứng Tình cũng sẽ không bởi vì hắn đang ngơ ngẩn mà ngừng động thủ. Lại vận nội lực lần nữa, muốn thừa dịp hắn mất hồn mà hung ác hạ thủ, lại ngạc nhiên phát hiện, nội lực của mình có thể vận hành, lại không thể công kích!

Chuyện này rốt cuộc là sao!?

Ánh sáng bao quanh Đệ Ngũ Long Quỳ càng đậm, thể hiện rõ sự bảo hộ, trong lòng Long Ứng Tình khẽ động, chẳng lẽ là vầng sáng tím cổ quái này đang tác quái?

Chờ khi hắn còn chưa suy nghĩ ra, Hoàng Vũ Tĩnh ở bên cạnh ngoài dự đoán lại đi về phía trước!

"Ngươi là ai? Tại sao trên người ngươi lại phát ra ánh sáng màu tím?" Nhìn nam tử mặc bộ y phục màu xanh nho nhã trước mắt, không biết vì sao, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh có một loại cảm giác quen thuộc, đặc biệt là vầng sáng tím này, Die nd da nl e q uu ydo n giống như cùng một nhịp thở với nàng này, giống như hai con người giúp đỡ nhau trong chốn u minh, càng đến gần, càng ấm áp, khiến nàng không nhịn được bước lên trước.

"Tĩnh! Đừng qua đấy!" Long Ứng Tình thấy Hoàng Vũ Tĩnh tiến về phía trước, không nhịn được hoảng sợ kêu lên.

"Phượng Tĩnh Xu, nàng thật sự còn sống!" Đồng thời, giọng nói mừng như điên của Đệ Ngũ Long Quỳ vang lên.

Hoàng Vũ Tĩnh sững sờ, Phượng Tĩnh Xu. . . . . . là ai! ?
Bình Luận (0)
Comment