Một lời của Hoa Ngọc Dung làm dấy lên cơn sóng lớn, đặc biệt là đám người Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh, Kim Bích Đạc, di@en*dyan(lee^qu.donnn) Phượng Hàm Tiếu đã tham gia đại hội võ lâm vào ngày đó, đều hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn Long Ứng Tình càng thêm địch ý.
"Ngọc Dung, ngươi nói không sai chứ? Hắn thật sự là vị ma đầu ngày đó sao?" Phượng Hàm Tiếu không dám ra phán đoán xằng bậy, dù sao với thân phận của Long Ứng Tình, một chút sơ sẩy thì sẽ không biết gây ra bao nhiêu rắc rối.
"Đúng vậy, Ngọc Dung, hắn là nhị hoàng tử Việt Sa quốc, sao lại là giáo chủ của ma giáo chứ?" Kim Bích Đạc cũng không tin tưởng lắm, nhưng giữa hai người, hắn càng tin Hoa Ngọc Dung, dù sao hắn cũng là "người mình".
"Ảnh, ngươi nói đi." Phượng Duy Tĩnh trầm lặng hỏi Tĩnh Ảnh đang canh giữ ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu.
"Không xác định, nhưng y phục của bọn họ rất giống nhau." Đều là màu xanh lá cây.
Phượng Duy Tĩnh cúi mắt, khóe miệng hơi cong, cái gì gọi là y phục rất giống nhau? Tĩnh Ảnh này, xem ra hỏi hắn cũng chả có ích gì, tất cả sự chú ý bây giờ của hắn đều đặt ở trên người Tĩnh nhi, nào còn có lòng rãnh rỗi đi để ý tới ai là ai?
"Không sai, nhất định là hắn!" Hoa Ngọc Dung khẳng định nói.
Long Ứng Tình bị một câu của Hoa Ngọc Dung vạch trần thân phận, trong lòng chững lại, nhưng đám người Phượng Hàm Tiếu chất vấn lại khiến hắn trở lại như bình thường. Đúng vậy, với võ công của hắn, cộng thêm tình trạng hỗn loạn trên đại hội võ lâm ngày đó, sao lại có người nhìn ra hắn là ai chứ? Nghĩ như vậy, nhất thời sự khẩn trương trong lòng tan biến, không lo ngại gì nữa.
"Vị công tử này, bản hoàng tử không biết ngươi đang nói giáo chủ ma đầu gì đó, nhưng ý của ngươi bản hoàng tử vẫn nghe hiểu!" Hắn chuyển sang Phượng Hàm Tiếu, giọng nói trở nên cao ngạo mà bén nhọn, "Vương gia, bản hoàng tử hi vọng ngươi có thể chú ý lời nói của người bên cạnh ngươi, lần này bản hoàng tử xem như vị công tử này là bằng hữu với ngươi thì sẽ không tính toán nữa, nhưng nếu như tái phạm lần nữa, bản hoàng tử cũng sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu!”.
Lời nói của Long Ứng Tình khiến mấy người hơi giận trong bụng, vốn đã không có thiện cảm gì với hắn thì lần này lại càng không thích hắn, vì vậy vốn chỉ hoài nghi lời nói của Hoa Ngọc Dung, cho dù hắn thật sự không phải là giáo chủ ma giáo, bọn họ cũng quyết định không thể không gây sự với hắn!
"Hoàng tử, có đôi lời nói thật hay, hang không trống thì không có gió, huống chi chúng ta chung đụng với Ngọc Dung đã lâu, cũng biết hắn mấy phần, chúng ta tin hắn không phải là cái loại người ăn nói lung tung, tùy tiện vu cáo người, về phần hoàng tử ngươi, chúng ta lại không biết!" Văn Nhân Tĩnh Phong giương cằm, cặp mắt yêu mị mang theo khiêu khích nhìn Long Ứng Tình.
"Ai —— Tĩnh Phong, lời này của ngươi không đúng rồi, người xưa có nói: đường dài biết sức ngựa, lâu ngày biết nhân tâm. Dieenndkdan/leeequhydonnn Chúng ta ở chung với Ngọc Dung đã lâu biết tính tình của hắn là tất nhiên rồi, về phần nhị hoàng tử, ngươi cũng không thể xem bề ngoài người ta có vẻ hung ác mà tùy tiện hoài nghi hắn đó!" Kim Bích Đạc chân thành khuyên Văn Nhân Tĩnh Phong.
"Ngọc Dung, ngươi cũng không thể tùy tiện vu cáo hoàng tử người ta, nếu có chứng cớ, thì phải nhanh lấy ra chứ!" Phượng Hàm Tiếu ra vẻ chính nghĩa, vẻ mặt ân cần quan tâm nhìn Hoa Ngọc Dung, tư thái đó quả thật rất có vài phần suy tính vì Long Ứng Tình, lời này nghe thấy làm cho người ta cảm thấy hắn đúng là đang vì Long Ứng Tình nói chuyện, chẳng qua nghe nửa câu sau, ý nghĩa hoàn toàn ngược lại.
"Quả thật, giáo chủ ma giáo lòng dạ độc ác, ở đại hội võ lâm lại thừa dịp nhiều võ lâm hào kiệt không có cơ hội kịp phản ứng đã không kiêng nể gì mà tru diệt nhiều võ lâm đồng đạo như vậy, chúng ta nên bắt hắn tới đòi công đạo!" Phượng Duy Tĩnh cũng không chỉ mặt gọi tên, chỉ nói giáo chủ ma giáo đáng hận. Chỉ là câu nói này lúc bây giờ, lại rất có ý ngấm ngầm hại người.
"Ngươi! Các ngươi!" Long Ứng Tình bị mấy người một người một câu chế giễu đến nỗi hai gò má đỏ bừng, đôi mắt trong trẻo giờ phút này tràn ngập lửa giận.
Hắn đường đường là nhị hoàng tử Việt Sa quốc lại chưa từng chịu phải vũ nhục như vậy! Cứ vào thời khắc gian nan nhất, đều có hoàng huynh ngăn cản ở trước mặt hắn, hơn nữa từ sau lúc đó vẫn luôn được hoàng huynh và phụ hoàng che chở, đừng nói ngôn ngữ, ngay cả một ánh mắt bất kính cũng không dám có người nhìn qua! Ai ngờ hôm nay ở trong sơn động này, lại bị mấy tên địch nhân này vũ nhục!
Lập tức, ma tính cùng và ngang ngược kiêu ngạo bị che giấu lập tức dâng lên, phi thân tấn công về phía mấy người trước mặt. Bên trong sơn động nhất thời khốc liệt, chân khí tán loạn, rất náo nhiệt.
Mấy người đang đánh nhau kịch liệt giữa không trung, nhưng người nằm trên giường lại không chịu ảnh hưởng chút nào, vẫn hôn mê bất tỉnh, vẻ khổ sở giữa đôi lông mày cũng có thể thấy rõ, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy từ trên trán nàng xuống, đôi môi tái nhợt cho thấy cảm xúc của nàng vô cùng không ổn.
Tĩnh Ảnh và Đệ Ngũ Long Quỳ vẫn bảo vệ Phượng Tĩnh Xu chặt chẽ nhìn thấy sắc mặt nàng khổ sở, trong lòng không khỏi lo âu, hơn nữa tiếng đao kiếm đụng chạm đánh nhau khiến bọn họ càng thêm phiền não.
Rốt cuộc, Đệ Ngũ Long Quỳ nổi giận đứng lên gào to với mấy người kia: "Đánh cái gì mà đánh! Không thấy Tĩnh bây giờ còn hôn mê bất tỉnh sao! Các ngươi đánh như vậy, là muốn quấy rầy đến nàng sao!?"
Lửa giận của đại phu vô cùng khủng khiếp, từ trước tới nay Đệ Ngũ Long Quỳ luôn là người tao nhã lịch sự, nói chuyện cũng dùng lời nhỏ nhẹ, giọng nói của hắn, khiến mấy người đánh nhau nhất thời ngừng lại, lúng túng đứng tại chỗ, dáng vẻ không biết làm sao giống như là đứa bé con bướng bỉnh bị tiên sinh dạy dỗ, làm bộ đáng thương.
Lúc này, Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn không cảm nhận được tất cả mọi thứ bên ngoài, nàng đã bị lạc ở trong thế giới của mình, dinendian.lơqid]on không ngừng thoát khỏi những hình ảnh khiến nàng thống khổ và tan nát cõi lòng, một tiếng gọi kia, để cho nàng đau đớn, khung cảnh đỏ mắt đó, khiến nàng phải tan nát cõi lòng.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao ngươi phải bỏ ta ra?
Vì một câu nói của ta sao?
Sao ngươi cứ ngốc như vậy chứ?
Trong mắt ta, dân chúng thiên hạ tất nhiên quan trọng, nhưng mà ở một đầu cân khác, những người yêu thương đủ để cân bằng toàn bộ dân chúng thiên hạ!
Ngươi muốn ta đi đối mặt với thế giới mà không có ngươi như thế nào đây?
Ngươi bảo ta phải đối mặt với song thân của ngươi như thế nào đây?
Ngươi bảo ta phải đối mặt với những người thâm tình còn lại ra sao?
Thư nhi, Phượng Hoàng!
Ngươi ngốc như vậy còn hy sinh vì ta, ta không dám tưởng tượng, những người ta yêu có trái tim thất khiếu linh lung (trái tim có bảy lỗ hiếm, chỉ người thông minh, có lương tâm) kia, còn có thể vì ta hy sinh đến mức nào!
Là ngươi, đều là lỗi của ngươi!
Là ngươi khiến ta trở nên sợ khi phải đối mặt với bọn họ; là ngươi khiến ta trở nên sợ hãi sự thật; là ngươi khiến ta trở nên sợ đối mặt với thế giới bên ngoài!
Ngươi trở lại đi!
Ngươi trở lại trả ta một Phượng Tĩnh Xu tự tin đi!
Ngươi trở lại hãy trả ta một Phượng Tĩnh Xu đa tình!
Ngươi trở lại trả ta một Phượng Tĩnh Xu lòng mang thiên hạ!
Ngươi trở lại! Trở lại đi. . . . . .
"Trở về đi thôi. . . . . . Trở về đi thôi. . . . . ."
Đột nhiên, trong đầu Phượng Tĩnh Xu hỗn loạn xuất hiện một giọng nói uy nghiêm và hiền lành, giọng nói đó không ngừng lặp lại, thúc giục Phượng Tĩnh Xu, khiến nàng từ trong hỗn loạn và khổ sở tạm thời giải thoát ra ngoài.
"Là ai? Là ai đang nói chuyện với ta?" Đôi mắt tim mơ màng nhìn bốn phía.
"Ai! Đứa bé ngoan, ngay cả ai gia con cũng không nhận ra sao! ?" Giọng nói đó nghe thấy câu hỏi của Phượng Tĩnh Xu, thở dài một tiếng, trong giọng điệu hỏi thăm còn mang theo một chút khổ sở.
"Ta. . . . . ." Nghe được sự khổ sở trong lời nói đó, trái tim Phượng Tĩnh Xu chững lại, một cảm giác áy náy dâng lên. Da.nlze.qu;ydo/nn Trong lòng có một giọng nói đang báo cho nàng biết, nàng không nên quên mất chủ nhân của giọng nói này.
Nhưng, trong tất cả những người nàng quen biết, lại có ai sẽ có giọng nói uy nghiêm lại hiền lành đây?
Đột nhiên, trong đầu Phượng Tĩnh Xu thoáng qua một bóng dáng ——
"Nghĩa mẫu! Nghĩa mẫu, là người sao?" Phượng Tĩnh Xu hét lớn.
Giọng nói đó lần nữa vang lên ở trong đầu Phượng Tĩnh Xu, lần này là mang theo vui mừng: "Bản cung vẫn yêu thương con đó!"
"Nghĩa mẫu!" Vương Mẫu đột nhiên xuất hiện, mang đến cho Phượng Tĩnh Xu vui sướng trong chốc lát, nhưng, vừa nghĩ tới Tuân Thư vì nàng mà hy sinh, Phượng Tĩnh Xu lại không vui nổi.
"Ai! Đứa bé, đừng đau lòng nữa, mau trở về đi thôi! Con còn có rất nhiều chuyện phải làm đó!" Vương Mẫu dịu dàng khuyên nhủ.
"Nghĩa mẫu, con cũng biết rõ bên ngoài còn có rất nhiều chuyện đang chờ con, nhưng con chỉ vừa nghĩ tới Thư nhi vì con mà hy sinh bản thân, con liền cảm thấy đau lòng! Một Thư nhi đã như vậy, con không dám tưởng tượng, sau này nếu gặp lại những chuyện tương tự, như vậy Duy nhi, Ảnh, còn có những người khác, có thể cũng giống như Thư nhi, từng người đều bỏ con đi!" Mặc dù Phượng Tĩnh Xu kiên cường, nhưng, dù có kiên cường cũng sẽ có lúc yếu ớt. Mà nhược điểm của Phượng Tĩnh Xu, chính là đám người luôn quan tâm, bảo vệ nàng.
"Xu nhi, không cần quá để tâm chuyện của Phượng Hoàng mà ảnh hưởng đến tâm trí của con!" Vương Mẫu thấy Phượng Tĩnh Xu đau khổ, không khỏi khuyên nhủ: "Con không yên lòng bọn họ, chẳng lẽ con cũng không tự tin bản thân sao? Chuyện của Phượng Hoàng, tuy nói là tự hắn lựa chọn, nhưng tất cả đều tự có định số, đây, là vận mệnh mà ông trời sắp đặt cho hắn!"
Vương Mẫu nói một hồi, khiến Phượng Tĩnh Xu nhớ lại lúc Tuân Thư tế trời thì cây huyết trâm bay thẳng trên đỉnh đầu hắn, lại liên tưởng đến lời của người, lập tức phát hiện điều kỳ lạ trong đó.
"Nghĩa mẫu, người nói cho con biết, ban đầu Phượng Hoàng yêu cầu người Dẫn Huyết trâm, có phải các người cũng biết hắn sẽ làm cái gì không!?" Trong giọng nói run rẩy của nàng, mang theo vẻ cầu xin, xin Vương Mẫu có thể cho nàng câu trả lời bác bỏ.
Vương Mẫu im lặng trong chốc lát, mới đáp: "Không sai! Lúc ấy Phượng Hoàng yêu cầu bản cung muốn Dẫn Huyết trâm, bản cung đã đoán được hắn định làm gì. Nhưng, bản cung và Ngọc đế đều gửi gắm hi vọng vào trên người con, hi vọng với năng lực của ngươi, có thể tránh khỏi trận lũ này, như vậy, cho dù Phượng Hoàng muốn Dẫn Huyết trâm, cũng sẽ không có lúc dùng đến." Vương Mẫu thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Thế nhưng ngay từ ban đầu, con đã liên tục vận dụng tiên thuật trong Thấm Xu Văn, đầu tiên là chuyển mấy vạn đại quân đến Bạch Vũ thành, còn mạnh mẽ sử dụng máy bay trực thăng cứu người, rồi sau đó dưới thể lực với tinh lực không đủ, lại trực tiếp lên Thiên Đình, tới tới lui lui, đã hao phí quá nhiều tinh lực và pháp thuật của con, cho nên đến thời khắc mấu chốt, con đã không còn sức chống đỡ thiên kiếp này."
"Cho nên. . . . . . Phượng Hoàng và Thư nhi mới có thể. . . . . ." Lúc này, Phượng Tĩnh Xu đã không biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung lòng của mình nữa, là đau? Là hối hận? Là hận? Mãi cho tới cuối cùng lại chết lặng? Nàng không biết. . . . . .
"Phượng Hoàng nguyên là thần thú thượng cổ, địa vị ở thiên đình còn cao hơn bản cung một chút, không phân cao thấp với Ngọc đế." Vương Mẫu nói rõ ra lai lịch của Phượng Hoàng, "Phượng Hoàng thống lĩnh động vật thiên hạ, ban đầu con mới tới Vạn Thú viên, gần gũi được với những thần thú kia, có một nguyên nhân là bởi vì Phượng Hoàng vừa gặp đã thương con, vì vậy con mới có thể trở thành Thú chủ ở nhân gian. Dõi mắt khắp bốn giới, thần, quỷ, yêu, người, không có ai có thể tránh được mênh trời, trừ phi là thần thú thượng cổ dùng nguyên thần thượng cổ của mình cùng với thân thể Phượng Hoàng để tế trời. Mà Dẫn Huyết trâm, chính là huyết dẫn để tế trời. Bản cung phỏng đoán, lúc ấy Phượng Hoàng ở thiên đình cũng đã biết con không có cách nào tránh khỏi mênh trời, vì vậy mới có thể yêu cầu bản cung cây Dẫn Huyết trâm này. . . . . ."
Vương Mẫu thấy Phượng Tĩnh Xu càng khổ sở, vì vậy ngừng lại, không nói nữa, lại thay đổi khuyên nhủ: "Con à, hiện giờ mệnh trời đã đổi, dieendaanleequuydonn thiên hạ đã thái bình, con cũng không nên trầm luân trong sự đau khổ mất đi Phượng Hoàng, nếu không, Phượng Hoàng đi cũng sẽ không yên tâm."
"Yên tâm. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười còn khó coi hơn lúc khóc, khổ sở nói: "Con cứ muốn khiến hắn không yên lòng, con cứ muốn để hắn nhớ thương, để cho hắn vĩnh viễn không rời khỏi bên cạnh con nữa!"
"Con cần gì như thế. . . . . . con làm như vậy, chỉ càng khiến hai người các con khổ sở mà thôi, còn có thể khiến những người bên cạnh con đau lòng thêm! Thân thể Phượng Hoàng nay đã hủy, nguyên thần tế trời, thực thể tan biến, con có cố chấp nữa cũng uổng công. . . . . ."
Thực thể tan biến, thực thể tan biến. . . . . .
Tan, tan… tan!
Phượng Tĩnh Xu đột nhiên mở to mắt, hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời hư vô vội vàng nói: "Nghĩa mẫu, lời của người có ý gì? Cái gì gọi là thực thể tan biến? Ý là mặc dù thân thể không có, nguyên thần cũng không, nhưng Phượng Hoàng vẫn tồn tại sao!?"
Vương Mẫu thấy Phượng Tĩnh Xu cố chấp như thế, mặc dù không đành lòng để nàng có được hi vọng rồi lại thất vọng, nhưng cũng không thể không thật lòng hồi đáp: "Không sai. Mặc dù thân thể, nguyên thần Phượng Hoàng cũng đã tế trời rồi, nhưng bởi vì hắn đầu thai chuyển kiếp làm người, trở thành Tuân Thư, bởi vậy còn có hồn phách của Tuân Thư. Chỉ là, con cũng không cần vui mừng được quá sớm, dù có hồn phách, nhưng hồn phách loài người có thể nào chịu đựng được trận tế trời mạnh mẽ như vậy? Vì vậy, hồn phách Tuân Thư cũng đã tế trời, rời đi theo mấy vạn tướng sĩ đã hy sinh, chỉ là, hồn phách những người đó tới Địa phủ đầu thai kiếp khác, mà hồn phách Tuân Thư cũng sẽ tan biến."
Nói tới chỗ này, thấy Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng mất hy vọng, Vương Mẫu vội vàng nói: "Ta và Ngọc đế bởi vì cảm kích Phượng Hoàng và Tuân Thư đã vào thời điểm mấu chốt có thể hy sinh bản thân, còn dự liệu được con có thể phải rời xa hắn, vì vậy hao phí tiên pháp, mới thu thập đủ các mảnh hồn phách vụn, dụng thần khí Tụ Hồn đỉnh bảo vệ. Nhưng mà, thời gian cũng không thể kéo dài, chưa đủ thời gian, chỉ sợ cũng sẽ. . . . . ." Nói xong, Vương Mẫu than thở, nói: "Xu nhi, con nhận lấy, đây cũng là hồn phách của Tuân Thư, con . . . . . lấy đi!"
Lúc này, trong đầu Phượng Tĩnh Xu hỗn loạn, một tia sáng màu vàng giáng xuống, trong ánh sáng còn lóe ra một chiếc đỉnh tỏa ánh đỏ, trong chiếc đỉnh trong suốt lấp lánh, là từng mảnh vụn thật nhỏ, những mảnh vụn đó, lại ở trong đỉnh, hợp thành một. . . . . . chiếc chuông đẫm máu.
Bên tai Phượng Tĩnh Xu vang lên một giọng nói:
"Tuân Thư, tìm Xu, làm như vậy là để tìm tỷ đó. . . . . ."
"Chỉ có treo đầy chuông ở trên người, trong biển người mênh mông, tỷ mới có thể nghe thấy tiếng chuông, theo tiếng mà đến. . . . . ."
Phượng Hoàng, Thư nhi, thì ra, ngay cả giờ phút này, đệ cũng không quên. . . . . .
Cố chấp biến thành chiếc chuông, là muốn để tỷ có thể theo tiếng chuông tìm được đệ. . . . . .
Hai tay run run, Phượng Tĩnh Xu cực kỳ gắng sức kiềm chế nước mắt, cắn chặt môi dưới, chậm rãi ôm Tụ Hồn đỉnh vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.
Giống như cảm nhận được sự dịu dàng của Phượng Tĩnh Xu, những mảnh vụn trong đỉnh kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng lóng lánh ánh đỏ, Die nd da nl e q uu ydo n trong phút chốc rực rỡ đến chói mắt, giống như pháo hoa biến mất trước khi tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Đệ đây là. . . . . . muốn nói tạm biệt với tỷ sao. . . . . ." Mắt cũng không chớp, mặc cho tia sáng kia đâm vào trong mắt, Phượng Tĩnh Xu dùng giọng nói dịu dàng, nói ra một câu tàn nhẫn nhất cả đời này của nàng, "Đệ. . . . . . phải đi à. . . . . . Phượng Hoàng. . . . . . Thư nhi của tỷ. . . . . ."