Ánh mắt vừa chuyển, Phượng Tĩnh Xu đi đến bàn sách giữa gian phòng, đề bút tùy ý viết một trang lớn, cột vào chân Tuyết Ưng, vỗ vỗ Tuyết Ưng không tình nguyện, lại lấy ra một túi hạt dẻ, để một Lục Linh Lung đi theo, mới để cho Tuyết Ưng bay trở về.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Phượng Tĩnh Xu cười, hình như, trò hay có thể trình diễn rồi…
Cứ như vậy, Phượng Tĩnh Xu tiếp tục dừng lại ở thành Lai Phượng, quan sát các sản nghiệp rải rác ở chỗ này, lộ diện mặt, để nàng, lão bản lớn phía sau màn “trong truyền thuyết” cũng thân thiết với người dân một phen. Thuận tiện bí mật tìm hiểu xem bản thân phát triển đến mức nào.
Nhưng hiểu rõ một hồi rồi, ngay cả bản thân Phượng Tĩnh Xu cũng không nhịn được thầm chậc lưỡi. Bởi vì lúc đầu tài sản của nàng rất phong phú ( chính là ngày sinh nhật năm tuổi đó Phượng Vu Tường cho ngân phiếu 50 vạn lượng và Phượng Nhâm Ngạo ban cho kim ngân ), vì vậy nền tảng của tất cả sản nghiệp cũng cực kì hùng hậu, dieendaanleequuydonn cộng thêm những năm này nàng không ngừng bí mật lại đưa một loạt cho Duy nhi quản lý, quản lý tài sản, các loại sổ sách kinh doanh, dù sao chỉ cần có quan hệ tất cả liền nhét cho Duy nhi, không ngờ Duy nhi cố gắng như vậy, chỉ dựa vào những thứ sách này, một mình mò mẫn liền phát triển thành cục diện ngày nay.
Nhớ tới bóng dáng Duy nhi nho nhỏ, một người gánh chịu áp lực lớn như vậy, còn phải gạt người trong nhà đi làm, trong lòng Phượng Tĩnh Xu nóng một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật sự không nên để Duy nhi tuổi còn nhỏ liền chịu đựng nhiều như vậy. Điều này khiến Phượng Tĩnh Xu lần nữa khẳng định lúc nãy bản thân đã quyết định đúng.
Hiện nay sản nghiệp riêng của Phượng Tĩnh Xu bước đầu đoán chừng đã đứng đầu tam quốc rồi. Sản nghiệp có thể đạt được danh bài trong danh sách đứng đầu tam quốc phần lớn là những cửa hiệu lâu đời, có lịch sử tích lũy của cải phong phú, tổ tiên đời đời tương truyền mới có thành quả hôm nay, mà Phượng Tĩnh Xu cũng chỉ là một hậu sinh vãn bối nửa đường nhảy ra, nhờ vào tri thức quản lý tiên tiến và thủ đoạn tuyên truyền lôi kéo người chú ý của thế kỷ hai mươi mốt, sửa sang cho phù hợp với hoàn cảnh, phục vụ hạng nhất và các phương diện đặc sắc khác, mới có thể khiến Phượng Duy Tĩnh ngắn ngủn trong vòng mười năm phát triển nhanh chóng, hơn nữa sáng lập ra sự nghiệp gần như là kỳ tích này.
Chỉ là thật may Phượng Tĩnh Xu cũng không quên tổ huấn kiếp trước, “Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải khiêm tốn“. Từ lâu trước kia Phượng Tĩnh Xu cũng rất thông minh để Duy nhi cắt đứt liên lạc với các sản nghiệp, hơn nữa cố ý tạo thành cục diện cạnh tranh. Mặc dù như vậy sẽ lãng phí tài nguyên hơn nữa có thể tạo thành một sản nghiệp yếu kém thất bại, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng có cạnh tranh mới có lớn lên, đây đối với các sản nghiệp mà nói chưa chắc không phải là chuyện tốt. Quan trọng nhất là cắt đứt sản nghiệp chính là chuyển mình từ sáng vào tối, để khắp nơi cũng không tra được mình rốt cuộc có bao nhiêu cơ sở, có chỗ tàng trữ, như vậy đối với mình cũng an toàn.
Quả nhiên sự thật chứng minh Phượng Tĩnh Xu đúng, nếu như không phải đi trước một bước ẩn dấu, hiện tại ánh mắt toàn bộ đại lục sợ rằng đều phải tụ tập ở trên người của nàng rồi! Dù sao sáng lập một thần thoại buôn bán, mà tuổi lại ít như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ kinh ngạc đến đỏ mắt, còn đả kích khắp nơi, cũng sẽ không thiếu người muốn nhanh chóng diệt trừ người của nàng.
Sau khi tra cứu một phen, trời cũng sắp tối, Phượng Tĩnh Xu ở Bách Tính phường dùng bữa tối rồi đến gian phòng đã đặt trước ở Hảo Mộng lâu. Dọc theo đường đi cũng được cung kính chiêu đãi, sau khi nghỉ ngơi, rửa mặt chải đầu một phen, tinh thần Phượng Tĩnh Xu sảng khoái liền đi ra khỏi Hảo Mộng lâu, đi tới trạm cuối cùng hôm nay—— Mỹ Nhân Hương.
~~~~~~~~~~~~ tuyến phân cách ~~~~~~~~~~~~
Ban đêm ở dưới đường phố có chút vắng lạnh, những người đi đường cũng vội vội vàng vàng chạy về nhà, dự định về nhà ăn bữa cơm nóng hổi, ôm ấp hài tử, cùng với một nửa kia của mình lảm nhảm việc nhà. Nhóm người bán hàng rong cũng đã sớm thu thập gian hàng, mấy tên gia hỏa tốp năm tốp ba cười ha hả mang theo thu nhập một ngày giúp duy trì cuộc sống rồi về nhà.
Phượng Tĩnh Xu cứ như vậy đi trên đường phố, nhìn ánh nến trong phòng lộ ra từ cửa sổ bên đường, nghe những tiếng cười nói đứt quãng, trong lòng Phượng Tĩnh Xu đột nhiên tịch mịch.
Nhà người ta đều là gia đình vui xum họp, vui vẻ hòa thuận, mình chỉ một người đi trên đường phố lạnh tanh này, bên cạnh không có ai bồi…
Gió lạnh thổi một hồi, Phượng Tĩnh Xu giật thót mình, dùng sức lắc đầu một cái, thở ra một hơi thật sâu, quăng đi sự phiền muộn đó, lộ ra một nụ cười tự tin, bước nhanh đi về phía trước.
Một ngày nào đó, ta cũng sẽ có người bồi vậy, hơn nữa sẽ có rất nhiều rất nhiều…
Xóm làng chơi thành Lai Phượng tập trung ở một con phố khác, hơn nữa cách trung tâm khu náo nhiệt có đoạn. Phượng Tĩnh Xu vô cùng tán thưởng phương thức an bài như thế, tập trung tất cả phố hoa ở cùng một chỗ, thuận tiện quản lý, dfienddn lieqiudoon hơn nữa cách ly phố xá sầm uất, buổi tối coi như nơi này gây động tĩnh lớn hơn nữa cũng sẽ không quấy rầy đến phần lớn cư dân nghỉ ngơi. Phượng Tĩnh Xu một đường đi tới vô cùng thưởng thức đối với thành chủ thành Lai Phượng này.
Một đường đi bộ tới khu tây phố hoa (chỗ thanh lâu á), càng đến gần nơi này tiếng huyên náo càng lớn, có tiếng tỷ muội vẫy khách, tiếng khách nhân ồn ào, kỹ nữ làm nũng, mập mờ ừ a a… Tất cả âm thanh trước mắt này hội tụ lại thành một bức tranh phố hoa ban đêm hương diễm dâm mỹ.
Trong đó bắt mắt nhất là một tòa lầu các bề ngoài trang nhã nhưng khách tới không dứt —— Mỹ Nhân Hương.
So với những thanh lâu khác, trang trí bề ngoài Mỹ Nhân Hương tuyệt đối là mộc mạc nhất, không có đỏ tía, cũng không có cô nương yểu điệu, ma ma trang điểm đầy phấn son đứng ở cửa kêu hô, có chỉ là một bức tranh tơ lụa rất lớn, vẽ lên trăm loại hoa màu sắc thanh đạm.
Cái gọi là bách hoa đồ (bức vẽ trăm hoa) chính là bức tranh phác họa ra hình của tất cả các cô nương trong lầu, trên đó vẽ đủ loại cô nương, hoặc nằm yên trên sạp, lười biếng mà yêu mị; hoặc cầm bút viết chữ, trầm tĩnh mà tao nhã; hoặc nhảy múa nhẹ nhàng, linh động mà tươi mát; hoặc tay không bắt bướm, trẻ tuổi mà đáng yêu…. Chỉ với một bức bách hoa đồ, liền vẽ được hết đặc điểm của các loại mỹ nhân trong Mỹ Nhân Hương, di@en*dyan(lee^qu.donnn khiến người từ xa đi tới là có thể thấy được rõ ràng. Vả lại bức tranh này treo cao ở trước lầu, gió vừa thổi qua, bức tranh tơ lụa phe phẩy, mỹ nhân trong bức tranh nhẹ nhàng lay động theo, giống như những mỹ nhân này vẫy tay với ngươi vậy, thần thái vô cùng thẹn thùng. Từ một bức họa ấy, liền nổi bật lên phong cách và bên trong của Mỹ Nhân Hương. Phong cách tao nhã, nghệ thuật không khí nồng đậm; bên trong cô nương biết tình thức thú, bầu không khí tình thú cũng không thể thiếu.
Phàm là mặt tiền cửa hàng của các chi nhánh Mỹ Nhân Hương đều thống nhất trang trí giống nhau, hoàn cảnh cách thức và phục vụ xa xỉ ngay trong thanh lâu hấp dẫn vô số văn nhân nhà thơ đến chơi, làm ăn khấm khá, dùng “mỗi ngày lời đấu vàng” để hình dung cũng không quá đáng.
Trước khi tới, Phượng Tĩnh Xu đã thay nữ trang, một mái tóc dài đen mượt được buộc lên với một sợi dây cột tóc màu xanh ngọc, lộ ra gương mặt tuấn tú sau khi dịch dung, bộ cẩm y màu mặt trăng trên thân vẽ lên cây tre màu đen, bên hông đeo một cái đai lưng mạ vàng, dưới treo ngọc khắc kỳ lân, chân mang đôi giày gấm có hoa văn hình mây, trong tay cầm cây quạt bạch ngọc, toàn thân quý khí bức người, nghiễm nhiên là bộ dáng của một công tử thế gia.
Bước vào cửa lớn Mỹ Nhân Hương, lập tức có một vị tỷ tỷ tiến lên, nhẹ nhàng thi lễ, chào hỏi: “Công tử, hoan nghênh đến Mỹ Nhân Hương, nhìn ngài lạ mặt, là lần đầu tiên ngài tới đây sao?” Die nd da nl e q uu ydo n Giọng nói của vị tỷ tỷ này dịu dàng êm tai, lời nói ổn định, nghe qua cũng không nịnh nọt, cũng không bợ đỡ, dễ nghe hơn nhiều so với tiếng kêu the thé của mấy ma ma trang điểm son phấn dày đặc kia trong thanh lâu.
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười hoàn lễ, nói: “Vị tỷ tỷ này có lễ rồi, ta tới tìm ma ma các ngươi.”
Vị tỷ tỷ vừa nghe thấy, nhìn Phượng Tĩnh Xu một cái, khó xử nói: “A, việc này thật không tiện, ma ma chúng ta đang bận ….”
Phượng Tĩnh Xu lấy ra một khối ngọc bội, nói: “Vậy, làm phiền tỷ tỷ tìm cho ta một gian phòng yên tĩnh, lại giúp ta đưa khối ngọc bội này cho ma ma, nói cố nhân tới thăm, có lời mời nàng đến.” Nói xong liền đưa ngọc bội cho vị tỷ tỷ này.
Vì vậy vị vị tỷ tỷ kia dẫn Phượng Tĩnh Xu qua đại sảnh, đi tới bên trong một gian phòng tương đối thanh tịnh ở lầu hai, lại hỏi thăm Phượng Tĩnh Xu một hồi, xem nàng có cần chút rượu và thức ăn hoặc là gọi mấy tỷ muội đến hay không, sau đó mới xoay người đi tìm ma ma.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng liền bị gõ, tiến vào quả nhiên là tú bà với vẻ mặt cung kính.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.” Tú bà quỳ xuống hành lễ, thân hình vững vàng như tảng đá, nhìn một cái cũng biết là người luyện võ.
“Ừ.” Phượng Tĩnh Xu gật đầu, “Đi truyền tin tức, mau sớm thu thập một chút tin tức kỳ trân dị bảo.”
Tú bà đứng dậy trả lời, hỏi “Chủ nhân, lúc này Ảnh chủ đang ở trong thành, có cần thuộc hạ đi thông báo một tiếng hay không?”
Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc nói: “Sao Tĩnh Ảnh lại ở chỗ này?” Không đợi tú bà trả lời, lại truyền lời xuống: “Cũng tốt, để hắn mai tới Hảo Mộng lâu tìm ta đi!”
“Dạ!” Tú bà trả lời, nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu khoát tay, vì vậy thối lui ra khỏi phòng.
Bàn giao toàn bộ sự tình, Phượng Tĩnh Xu nhớ lại thanh lâu xưa nay là nơi tỷ muội ta xuyên qua cần phải đi dạo, vì vậy cũng liền theo “phong tục”, ra khỏi phòng, xem thử thanh lâu này rốt cuộc có đáng giá như vậy không.
Lúc này đại sảnh không giống như lúc Phượng Tĩnh Xu mới vừa đi vào, tốp năm tốp ba vây tại một chỗ, trong đại sảnh dựng lên một sân khấu, tất cả khách nhân đều ngồi quanh ở bốn phía sân khấu, đang quan sát một vũ cơ biểu diễn trên sân khấu!
Phượng Tĩnh Xu gọi một vị cô nương, lên tiếng dò hỏi: “Hiện giờ làm cái gì vậy?”
“Công tử, bây giờ đang tiến hành tuyển chọn mỹ nhân một tháng một lần của Mỹ Nhân Hương chúng ta!” Cô nương kia giải thích.
Thì ra là Mỹ Nhân Hương không có cái gọi là đầu bài, chỉ cần tự cho rằng bản thân đủ xuất chúng, đều có thể tham gia bình chọn mỗi tháng của Mỹ Nhân Hương, một năm mười hai tháng, một tháng một người, thời điểm cuối năm liền tiến hành tỷ thí, Die nd da nl e q uu ydo n lựa chọn ra “người đẹp nhất “ năm nay của Mỹ Nhân Hương , người đẹp nhất được hưởng một đặc quyền, đặc quyền có thể thêm vào từng năm, vì vậy mọi người cạnh tranh dồn vào tất cả vốn liếng, ai cũng muốn đạt được danh hiệu “người đẹp nhất “ này.
Ha ha, tuyển chọn này thật thú vị, Phượng Tĩnh Xu cười cười, vì vậy cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống quan sát.
Bên cạnh Phượng Tĩnh Xu là hai nam tử trang phục con nhà võ, hai người vừa nhìn chằm chằm vũ cơ trên đài, vừa nhỏ giọng thảo luận, bởi vì nội lực của Phượng Tĩnh Xu cao cường, lại không có ngăn cách, vì vậy nghe lời của hai người không sót một chữ vào trong tai.
“Ai, ta nói, ngươi xem dáng dấp cô nương trong Mỹ Nhân Hương thế nào à?” Một nam nhân áo lam đẩy đẩy nam tử áo vàng bên cạnh.
“Ưm, ưm! Không tệ không tệ! Tốt hơn so với những lâu khác nhiều!”
“Đúng vậy, một đám yêu mị, loại hình gì cũng có, diện mạo cũng thuộc thượng đẳng, đúng là khó có được!” Nam tử áo lam tấm tắc thở dài nói.
“Đúng vậy, nhìn thật đúng thèm chết ta rồi!” Nam tử mặc áo vàng kia trả lời, mang theo tiếng nước nhỏ giọt khả nghi.
“Có điều nói tới mỹ nhân, ta thấy vẫn là đệ nhất mỹ nữ võ lâm Khanh Dĩ Yên mới xứng đáng!” Nam tử áo lam cảm khái nói.
“Hả? Ngươi từng thấy nàng sao?”Nam tử áo vàng tò mò hỏi.
“Thấy rồi, chính là nhìn rồi mới nói nha! Diện mạo kia, quả thực là tiên tử hạ phàm!” Vẻ mặt nam tử áo lam mặt nhớ lại nói.
“Thật sao? Ai, đáng tiếc ta chưa từng thấy…” Giọng nam tử áo vàng mang theo tiếc nuối.
“Cái này có gì khó, đại hội võ lâm lần này nàng nhất định sẽ xuất hiện, ngươi qua nhìn một chút thì được rồi!” Nam tử áo lam nói.
“Cái gì, đại hội võ lâm gì?”Nam tử áo vàng kinh ngạc hỏi, “Sao ta không biết?”
“Này! Điều này nói rõ ngươi lạc hậu rồi!” Nam tử áo lam đắc ý hả hê nói, dinendian.lơqid]on “Hai tháng sau minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa tổ chức đại hội võ lâm ở thành Vân Hải, ngoài tuyển chọn minh chủ võ lâm ra, ta nghe nói còn sẽ triển lãm một trân bảo hiếm có, nghe nói còn muốn chọn lựa chủ nhân của bảo vật!”
“Hả? Bảo bối gì, lại còn muốn tuyển chọn chủ nhân?” Nam tử áo vàng nghe nói xong liền khơi mào hứng thú.
“Việc này ta cũng không biết.” Nam tử áo lam buông tay, “Bản lĩnh giữ bí mật của Quan Vân Nghĩa là làm đến cùng, cũng không ai biết rốt cuộc là thứ hiếm có gì. Chỉ là nhìn bộ dạng hắn khẩn trương cũng biết nhất định là một bảo bối!”
“Thật?” Nam tử áo vàng hưng phấn kêu lên, “Có tụ họp náo nhiệt, có mỹ nhân để xem, có bảo vật để tranh, đại hội võ lâm này thật là thú vị, được, chờ ta đi về chuẩn bị một chút, đi qua xem náo nhiệt!”
Đối thoại của hai người truyền vào trong tai, Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, khóe miệng vẽ ra một đường cong.
Đệ nhất mỹ nhân? Đi xem một chút.
Minh chủ võ lâm? Không có hứng thú.
Kỳ trân dị bảo? Ta tới vậy!