Trên đường lớn yên tĩnh, hai con tuấn mã chạy nhanh như bay, để lại bụi bay cuồn cuộn. Trên tuấn mã, toàn thân Tĩnh Ảnh vẫn áo đen như cũ, mà trên mặt Phượng Tĩnh Xu cũng được sa mỏng che lại.
Cho dù ngồi trên tuấn mã chạy như bay cũng không trở ngại hành động của hai người, chỉ thấy Tĩnh Ảnh vẫn dùng ánh mắt bất khả tư nghị đánh giá qua lại chiếc điện thoại di động khéo léo đẹp đẽ này, thế nào cũng không tin tưởng được, một đồ vật nho nhỏ như vậy, lớn cỡ bàn tay lại có thể lập tức truyền tin ở ngoài ngàn dặm! dinendian.lơqid]on Nhưng mặc kệ hắn ngạc nhiên nghi ngờ thế nào đi nữa, sự thật vẫn là như thế, hiện tại hắn cũng còn nhớ rõ mấy ngày trước, khi hắn thông qua cái hộp nhỏ được Phượng Tĩnh Xu gọi là "điện thoại di động" nghe thấy âm thanh quen thuộc đến từ Phượng Duy Tĩnh, trên mặt xuất hiện bộ dang hết sức kinh ngạc ngớ ngẩn, có điều cũng xác nhận lời Phượng Tĩnh Xu nói, cái điện thoại di động này có thể truyền tin ở ngoài ngàn dặm.
Tĩnh Ảnh nghĩ tới, nếu như áp dụng nó, đối với bọn hắn mà nói cái này giống như một công cụ truyền đạt vô cùng tốt! Nhưng vật kinh thế hãi tục như thế, thật có thể lấy ra sao? Chỉ sợ điện thoại di động này vừa hiện thân, không nói tới Phượng Tĩnh Xu có thể bị người coi thành quái vật hay không, chỉ sợ còn có thể mang đến họa sát thân cho nàng thậm chí cả vương phủ! Vừa nghĩ như thế, Tĩnh Ảnh đánh liền xua tan đi ý tưởng này.
Huống chi trên đời này, có được điện thoại di động cũng chỉ có ba người, theo thứ tự là sư phụ, Duy nhi và hắn, có thể thấy được trong lòng Phượng Tĩnh Xu tín nhiệm hắn đến mức nào, nếu không nàng cũng sẽ không chút nào giữ lại thứ kì lạ như thế mà lấy ra cho hắn xem. Vì thế, trong lòng Tĩnh Ảnh thầm mừng rỡ.
Kể từ sau khi Phượng Tĩnh Xu dùng di động gọi điện thoại cho Duy Tĩnh, mỗi ngày ba bữa Duy Tĩnh đều đúng giờ gọi điện thoại tới quấn quít với Phượng Tĩnh Xu, líu ríu nói không ngừng, Phượng Tĩnh Xu cũng nói điện thoại với Phượng Duy Tĩnh từ từ bổ khuyết vào chỗ trống mười năm chia lìa, tình cảm của hai người ngày càng nồng đậm, khiến Tĩnh Ảnh thủ hộ ở bên yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
"Tiểu thư, lại đi nửa ngày đường nữa là chúng ta có thể tới thành trấn tiếp theo rồi." Tĩnh Ảnh ở phía sau nhắc nhở.
Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, thấy hiện giờ mùa xuân đã tới rồi, nhiệt độ cũng dần dần cao lên, nhân lúc giữa trưa, dieendaanleequuydonn vẫn cứ nghỉ ngơi một chút đi, tránh bị cảm nắng. Vì vậy nói rằng: "Ảnh, phía trước có rừng cây, chúng ta hãy đi đến đó trước rồi ngừng lại, giờ mùi lên đường."
"Vâng". Tĩnh Ảnh đáp.
Hai người lên đường chạy đến rừng cây phía trước, tìm một chỗ bóng râm để nghỉ ngơi, Phượng Tĩnh Xu để Tĩnh Ảnh đi tìm nước, thêm nước để dùng ( bởi vì có Tĩnh Ảnh sẽ không lấy nước trực tiếp từ trong Thấm Xu Văn, chớ nói chi là nước lạnh), thuận tiện tìm chút nấm và cá về làm cơm trưa, đợi sau khi Tĩnh Ảnh đi, Phượng Tĩnh Xu liền thả hai con ngựa ra ngoài đi bộ, nghĩ lại, dường như lâu rồi cũng không để động vật trong Thấm Xu Văn ra ngoài, vì vậy liền ngẫu nhiên để Báo tộc từ trong Thấm Xu Văn ra ngoài.
Ai biết Báo tộc này vừa ra, liền dọa hai con tuấn mã sợ chạy mất, nghĩ lại cũng phải, bản thân Tiểu Báo là động vật ăn thịt, một loại động vật đều sợ hơi thở tỏa ra bẩm sinh trên người chúng nên chạy cũng là bình thường, chỉ trách nàng trước đó chưa nghĩ tới điểm này.
Lần này thì hay rồi, ngựa chạy rồi, hai người bọn họ lên đường thế nào đây? Từ trong Thấm Xu Văn lấy hai con nữa ra ngoài? Nhưng hình dáng không giống rồi! Cũng không thể để nàng ở trước mặt Tĩnh Ảnh dùng tiên thuật chứ!? Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là tự mình dắt ngựa trở lại.
Sau khi dặn Báo tộc để chúng nó tùy ý đi, không cần làm phiền người khác, đợi đến ban đêm lần theo hơi thở của nàng đến tìm nàng trong thành, Phượng Tĩnh Xu đi về hướng con ngựa chạy trốn.
Đi không bao xa, Phượng Tĩnh Xu liền mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau, trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi, Phượng Tĩnh Xu chán ghét nhíu mày.
Nàng vốn cũng không thích đánh đánh giết giết, vô cùng chán ghét đối với chuyện cướp giết này, nếu như bình thường nhìn thấy cũng đều đi đường vòng, một lần ngoại lệ duy nhất chính là ba năm trước đây, ở trong Tuyệt Tích sâm lâm cứu Lý Long Thiên và Lý Long Tình.
Hôm nay gặp chuyện cướp giết này, theo lý thuyết nàng vẫn nên bình thường như trước mà đi đường vòng, nhưng hai con ngựa lại là chạy qua từ nơi này, bất đắc dĩ, Phượng Tĩnh Xu chỉ đành bước tới.
Càng đến gần, âm thanh đánh nhau lại càng lớn, Phượng Tĩnh Xu không nói không rằng, muốn đợi đến sau khi đánh nhau kết thúc lại nhìn thử một chút.
Đánh nhau ở trong rừng cây là một nam tử áo xanh trên dưới hai mươi tuổi và một nhóm người áo đen. Vừa bắt đầu nam tử kia còn có thể thoải mái ứng phó, nhưng bởi vì nhóm người áo đen sử dụng phương thức đánh luân phiên tiến lên công kích, vì vậy thời gian trôi đã qua lâu, nam tử áo xanh liền rõ lộ vẻ suy yếu.
Đang quan sát ở đây, Phượng Tĩnh Xu cảm thấy có người đến gần, vận khí cảm ứng, là hơi thở của Tĩnh Ảnh, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy Phượng Tĩnh Xu cũng không bối rối, mặc cho hắn đi tới bên cạnh nàng. Hai người đều không nói chuyện, lẳng lặng nhìn đánh nhau trước mắt.
Rốt cuộc, nam tử áo xanh đánh không lại, bị người từ sau lưng chém một đao, kêu đau một tiếng, té nhào xuống đất. Lúc này trên người hắn đã sớm chồng chất vết thương, áo xanh vốn sạch sẽ đã bị máu tươi nhuộm đỏ lên. Hắn ngẩng đầu, nhếch nhác kêu lên: "Các ngươi đến cuối cùng là người nào, vì sao muốn giết ta!"
Một người áo đen hừ lạnh nói: "Chúng ta là người nào không cần ngươi phải biết, còn tại sao muốn giết ngươi, muốn trách thì trách Yến gia bảo các ngươi đắc tội với người không nên đắc tội!" Nói rồi giơ lên kiếm trong tay đâm về phía nam tử áo xanh kia, nam tử kia khó khăn tránh thoát, lại bắt đầu phản kích.
"Yến gia bảo?" Tĩnh Ảnh thì thầm một tiếng.
"Ảnh, ngươi biết?" Phượng Tĩnh Xu liếc xéo Tĩnh Ảnh một cái.
"Hồi tiểu thư, bảo chủ Yến Phi của Yến gia bảo này chính là người nghĩa hiệp nổi danh trong võ lâm hiện nay, là người ghét ác như thù, cương trực, chiếm được kính trọng và khâm phục của rất nhiều võ lâm đồng đạo (những người cùng chí hướng trong võ lâm),Dieenndkdan/leeequhydonnn hơn nữa hắn có quan hệ rất tốt với Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa. Xem ra nam tử này chính là con trai duy nhất của Yến Phi Yến Vô Nhai rồi, tuổi hắn còn đang trẻ lại cũng rất có danh tiếng trong đám võ lâm đồng đạo cùng lứa, hơn nữa hắn là luôn luôn người ôn hòa, cũng không mạo phạm người khác, chỉ là không biết hôm nay tại sao lại gặp phải đuổi giết…" Tĩnh Ảnh nói xong lời cuối cùng, cũng nghi ngờ.
"A." Phượng Tĩnh Xu nghe lạnh nhạt hừ một tiếng, liền không nói thêm gì nữa.
Nhưng vẻ mặt Tĩnh Ảnh muốn nói lại thôi lại khiến nàng hỏi tiếp: "Muốn cứu hắn?"
Tĩnh Ảnh gật đầu.
"Cho ta lý do." Phượng Tĩnh Xu liếc hắn một cái.
Tĩnh Ảnh tỉnh táo phân tích nói: "Thứ nhất, thân phận của hắn là thiếu bảo chủ Yến gia bảo, cứu hắn thì có lợi với tổ chức của chúng ta, có thể để Tố Ly trang được nhiều võ lâm đồng đạo tán thành hơn; thứ hai, phụ thân hắn có quan hệ thân thiết với Quan Vân Nghĩa, việc này có lợi cho chúng ta khi đi tham gia đại hội võ lâm lần này."
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, cười như không cười nhìn Tĩnh Ảnh, nói: "Vậy cũng tốt, ngươi đi cứu hắn đi, cũng thuận tiện để ta xem thử, ngươi học được ở Lục Miểu những gì?"
Tĩnh Ảnh vừa được cho phép, lập tức lắc mình ra, gia nhập đánh nhau. Bởi vì có Tĩnh Ảnh gia nhập mà ngay lập tức liền thay đổi, một người một mình Tĩnh Ảnh đỡ được tất cả công kích, nam tử mặc áo xanh kia bởi vì có người trợ giúp mà thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Tĩnh Xu nhìn ở một bên, thầm gật đầu tán thưởng không thôi. Không hổ là đồ đệ Lục Miểu, ngay cả thân thủ cũng bất đồng. Nhìn thân thủ mạnh mẽ của nhóm người áo đen này, võ công đều ở bậc cao, đặt ở trong chốn võ lâm cũng có thể cũng coi là cao thủ, đáng tiếc nha… Phượng Tĩnh Xu thở dài, đáng tiếc hôm nay bọn họ gặp phải Tĩnh Ảnh.
Một bên là sát thủ, một bên là ám vệ, nếu như với công lực mười năm trước của Tĩnh Ảnh mà nói, muốn ngăn trở bọn họ là tuyệt đối không thể, nhưng hắn bây giờ đừng nói là hơn mười mấy hai mươi người, ngay cả chừng trăm người tin tưởng muốn giải quyết cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Quả nhiên, trong chốc lát, những người áo đen kia cũng cảm thấy Tĩnh Ảnh lợi hại, tất cả tụ tập thối lui khỏi ngoài vòng tranh đấu, Tĩnh Ảnh cũng bảo hộ nam tử áo xanh ở sau lưng.
"Ngươi là ai? Ngay cả chuyện của Mộ Ngâm Giáo cũng dám quản!?" Người áo đen cầm đầu lạnh lùng quát.
"Mộ Ngâm Giáo!?" Tĩnh Ảnh cau mày, "Giang hồ đệ nhất Ma giáo?"
"Hừ, biết là tốt rồi, mau chóng tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Hừ, không khách khí thì không khách khí, ta còn sợ ngươi khách khí đấy!" Tĩnh Ảnh nói, vừa dứt lời, lại nhanh chóng tiến lên, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thời điểm đám người áo đen không kịp phản ứng liền vung kiếm quét qua, đợi đến khi xoay người lại, từ sau lưng truyền đến hai mươi mấy tiếng trầm đục, mạng của hai mươi mấy người trong chốc lát biến mất.
Thật ra thì hắn không cần quyết tuyệt như vậy, nhưng người phía sau đã tỏ ra không kiên nhẫn, vì vậy hắn không thể không đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết cho xong phiền toái này.
Nam tử áo xanh kia cả kinh, cảm thấy kinh ngạc với võ công cao cường của Tĩnh Ảnh —— nam tử này, tuổi không qua hai lăm hai sáu, lại có tu vi võ công cao như vậy, ngay cả hắn, chỉ sợ cũng không tiếp nổi năm mươi chiêu của hắn, trước kia tự xưng là võ công cao cường, xem ra thật sự chính là quá mức tự đại, thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân nha!
Ngay lúc nam tử áo xanh đang sững sờ , Phượng Tĩnh Xu đi ra.
"Tiểu thư." Tĩnh Ảnh kêu.
"Ừ." Phượng Tĩnh Xu đáp một tiếng, nói: "Cũng không tệ lắm, một chiêu cuối cùng rất tốt." Bởi vì không thể để cho nam tử áo xanh nhìn ra Tĩnh Ảnh là người đứng đầu tổ chức sát thủ, vì vậy trong lúc đánh nhau Tĩnh Ảnh cũng không để lại dấu vết giấu giếm thực lực, cho đến một chiêu cuối cùng, nhanh, hung ác, chính xác, ra tay không chút nương tay, mới mơ hồ hiện ra bản tính lãnh khốc của hắn.
"Đa tạ tiểu thư khích lệ." Được Phượng Tĩnh Xu khen ngợi, trong lòng Tĩnh Ảnh ngấm một chút ngọt ngào, vẻ mặt lãnh khốc cũng dần dần trở nên nhu hòa.
Bị giọng nói hai người kéo thần trí về, nam tử áo xanh không khỏi thấy trước mắt đột nhiên nhiều hơn một nữ tử, nhìn lại nam tử mới vừa cứu hắn một mạng đang cung kính đứng ở sau lưng nàng, nghiễm nhiên là dáng vẻ thị vệ, liền cho rằng là tiểu thư và thị vệ nhà nào đi ngang qua vừa lúc cứu hắn.
"Tại hạ Yến Vô Nhai, vừa rồi đa tạ hai vị ân cứu mạng." Hắn chắp tay nói cám ơn. Vốn là muốn nói " đa tạ huynh đài", dfienddn lieqiudoon nhưng vừa nghĩ có lẽ là tiểu thư người ta để cho hắn cứu, nếu như là vậy, vậy hắn chẳng phải là thiếu một cái cảm tạ? Vì vậy "huynh đài" đến bên miệng liền biến thành "hai vị".
Phượng Tĩnh Xu tuyệt không áy náy gật đầu, cũng không nhớ đến lúc trước là ai đứng ở bên cạnh mắt lạnh xem người ta tự sinh tự diệt, hôm nay người ta tới nói cám ơn, nàng ngược lại tuyệt không xấu hổ giành công rồi.
"Hai vị là…" Yến Vô Nhai nhìn thấy hai người không nói lời nào, lúng túng nở nụ cười, vừa mới nói một câu, đột nhiên ngực đau xót, "phụt" phun ra một ngụm máu đen! Sau đó trước mặt bỗng tối sầm, thân thể nặng nề nện xuống đất!
Phượng Tĩnh Xu thấy thế không hoảng hốt cũng không động, mặc cho Tĩnh Ảnh tiến lên nâng hắn tra xét một phen, sau đó nói: "Tiểu thư, hắn trúng độc."
Phượng Tĩnh Xu trợn mắt một cái, nói: "Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết rồi!"
Tĩnh Ảnh bị Phượng Tĩnh Xu nói như thế, trên mặt thoáng qua một tia thẹn thùng.
Phượng Tĩnh Xu đi về, nói: "Ôm qua đây đi."
Tĩnh Ảnh gật đầu, ôm lấy Yến Vô Nhai đi theo sau Phượng Tĩnh Xu. Bởi vì lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người Yến Vô Nhai, vì vậy không nhìn thấy một bóng người màu xanh lục chợt lóe lên, nhẹ nhàng bay về chỗ sâu trong rừng cây.