Ánh nắng ban mai hé lộ, Phượng Tĩnh Xu đang đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, dường như nàng nằm mơ thấy điều gì đó tốt đẹp, đôi môi đỏ thắm ngọt ngào cong lên.
Đột nhiên, một luồng hơi thở nóng rực phun lên gương mặt như bạch ngọc, Phượng Tĩnh Xu hơi nhíu mày, cảm thấy trên mặt có chút nhột, dieendaanleequuydonn giống như có thứ gì đó chạm nhẹ vào, nàng vung tay lên một cái, lại mơ mơ màng màng nghe thấy một tiếng “bốp”. Đánh phải cái gì à, sao lại nghe thấy tiếng? Phượng Tĩnh Xu mê muội nhớ lại, nhưng rất nhanh lại ngủ tiếp.
"Xu nhi, dậy đi, Xu nhi......" Từng tiếng kêu trầm thấp vang lên bên tai Phượng Tĩnh Xu, luồng hơi thở nóng rực kia lại phun vào lỗ tai của Phượng Tĩnh Xu, dần dần, lỗ tai nhỏ ửng hồng lên.
Nhìn gương mặt của nàng càng ngày càng đỏ, Tĩnh Ảnh biết nàng đã tỉnh rồi, nhìn dung nhan gần ngay trước mắt, hắn không kiềm chế được cúi đầu, đặt lên đôi môi đỏ mọng mê người, lưỡi dài khẽ cạy hàm răng trắng bóng ra, thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Cho đến khi hai người đều đã thở hổn hển, Tĩnh Ảnh mới lưu luyến không rời dời hai cánh môi mềm mại, nhìn hai mắt giăng đầy sương mù của tiểu nhân nhi trước mắt, Die nd da nl e q uu ydo n cưng chiều đưa tay nhéo cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của nàng, nói: "Con heo lười nhỏ, nên dậy rồi, không dậy thì đến một lát nữa Thư nhi tới tìm nàng đấy!"
Vừa nhắc tới Thư nhi, Phượng Tĩnh Xu liền tỉnh táo một nửa, sau đó nàng nói với Tĩnh Ảnh: "Vậy cũng tốt, chờ ta một chút là được, chàng đi ra ngoài đợi chút đi!"
Tĩnh Ảnh nghi ngờ hỏi: "Xu nhi, ta chưa từng gặp nữ tử nào tự lập giống như nàng, dù là một thiên kim tiểu thư nhà giàu ít nhất cũng sẽ có hai tỳ nữ hầu hạ thay y phục, rửa mặt chải đầu, đừng nói tới bản thân nàng vốn là công chúa cao quý, nhưng nàng lại chưa từng để người khác hầu hạ qua."
Đó là hiển nhiên, còn ai có thể hầu hạ còn thích hợp hơn Lục Linh Lung chứ? Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ trong lòng, coi như chàng phái tới mười mấy hai mươi tỳ nữ tới hầu hạ cũng không bù được một phần diệu thủ (bàn tay kì diệu) của Lục Linh Lung, da.nlze.qu;ydo/nn so đi so lại, nàng đương nhiên chọn cái tốt hơn rồi! Chỉ là, những việc này vẫn không thể nói cho Tĩnh Ảnh biết, ít nhất trước mắt không thể. Vì vậy nàng giả bộ kín đáo nói: "Những việc kia chỉ là chuyện nhỏ, có thể tự mình động thủ, không cần phiền đến người khác!"
Tĩnh Ảnh chăm chú nhìn Phượng Tĩnh Xu, tình cảm dịu dàng lưu luyến, nói: "Nhưng hôm nay ta muốn tự mình giúp nàng rửa mặt, được không?"
Nhìn ánh mắt thâm tình của Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu đỏ mặt lên, gật đầu. "Vậy nàng chờ ta một lát, ta đi lấy nước rồi trở lại." Tĩnh Ảnh vui mừng nói xong, kéo cửa đi ra ngoài, hơn nữa còn cẩn thận đóng cửa lại.
Phượng Tĩnh Xu nhìn bóng lưng Tĩnh Ảnh rời đi, cảm thấy giống như có chuyện gì đó mà quên nói với hắn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là chuyện gì, nghĩ lại hẳn không phải là chuyện gì nghiêm trọng, vì vậy liền cứ ngồi trên giường mà ngẩn ra. Nhớ tới chuyện tối hôm qua và nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, nàng không khỏi si mê mà cười, sau đó lại lập tức hung hăng khinh thường bản thân ở trong lòng một lần, âm thầm nói: Phượng Tĩnh Xu, cái nữ nhân này, di@en*dyan(lee^qu.donnn) còn nói cái gì mà muốn xem mỹ nam khắp thiên hạ, nếm cỏ thơm khắp thiên hạ, chỉ một Tĩnh Ảnh mà ngươi đã ngẩn người như vậy, ngươi có còn muốn tiếp tục nghiệp lớn mỹ nam của ngươi hay không? Ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại! Nụ hôn đầu thôi mà, cũng không phải là có cái gì không được, cũng không phải là rất...rất....rất thoải mái ai.... Nghĩ đi nghĩ lại, Phượng Tĩnh Xu quên mất việc đang tự phê bình bản thân, trong nháy mắt cứ thế mà ngây ngốc nhớ lại ngọt ngào tối ngày hôm qua....
Sáng sớm, trong vườn hoa, Tuân Thư đang “tập bài thể dục theo nhạc của đài” mà Phượng Tĩnh Xu dạy cho hắn, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ì ạch ì ạch! Tỷ tỷ nói mỗi buổi sáng sớm tập bài thể dục theo đài này xong là có thể đi tìm nàng chơi đùa, vì vậy sáng sớm hắn đã bò ra khỏi chăn, rửa mặt xong rồi nhanh chóng bắt đầu tập trong vườn hoa, ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn, ì ạch ì ạch!
Ah, sao chỗ này lại xuất hiện một người lạ nhỉ? Nhưng mà y phục của ca ca này nhìn rất đẹp, màu hồng đó nha, giống màu của con heo nhỏ mà Thư nhi thích!
Tuân Thư chớp mắt phượng tò mò nhìn nam tử áo hồng đột nhiên xuất hiện ở trong vườn hoa, chỉ thấy hắn hết nhìn đông tới nhìn tây không biết là đang tìm cái gì. Đột nhiên, hắn nhìn về phía Tuân Thư, nhìn thấy Tuân Thư, lập tức bước nhanh tới.
"Tiểu đệ đệ, đệ đang làm gì ở đây vậy?" Nam tử kia điềm đạm hỏi.
Ưmh.... Tỷ tỷ nói không được nói chuyện với người lạ, nhưng y phục mà ca ca này mặc trên người là màu hồng, giống như màu hồng của heo nhỏ vậy, Thư nhi biết con heo nhỏ màu hồng, nhất định ca ca này cũng biết heo nhỏ màu hồng, dinendian.lơqid]on nếu không cũng sẽ không mặc y phục màu hồng chứ? Ừ, Thư nhi và Hồng ca ca không phải người xa lạ, Thư nhi có thể nói chuyện với Hồng ca ca!
Tuân Thư sử dụng kiểu suy tư đặc biệt của hắn để suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Hồng ca ca, ta đang tập thể dục theo nhạc của đài!"
Tập thể dục theo nhạc của đài? Là gì chứ? Hồng ca ca? Không phải là đang gọi hắn chứ? Khóe miệng Hoa Ngọc Dung khẽ run, quyết định...tự động coi thường xưng hô của tiểu nam sinh trước mắt, cũng không quản cái gì mà " tập thể dục theo nhạc của đài " nữa, tìm được Hoàng Vũ đệ đệ là việc quan trọng hơn. Vì vậy hắn lại tuôn ra một nụ cười gần gũi, hỏi: "Tiểu đệ đệ, đệ có thấy một người nào mang họ Hoàng Vũ không?"
Hoàng Vũ? Tuân Thư nghi hoặc nghiêng đầu, tay vẫn không ngừng hoạt động, suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ tới người gọi là Hoàng Vũ không phải chính là tỷ tỷ sao! Thì ra là Hồng ca ca là bằng hữu của tỷ tỷ? dfienddn lieqiudoon Vì vậy Tuân Thư rất tốt bụng chỉ tay về phía phòng của Phượng Tĩnh Xu cho Hoa Ngọc Dung thấy, nói: "Đi đến phía đó, vào phòng ở bên trong cùng là được, ai, đáng tiếc Thư nhi phải tập thể dục, nếu không là có thể cùng đi với Hồng ca ca rồi."
Lấy được tin tức muốn biết, Hoa Ngọc Dung nhìn động tác kì lạ của Tuân Thư, vẫn duy trì nụ cười thân thiện nói: "Cám ơn tiểu huynh đệ." Sau đó chạy về phía phòng của Phượng Tĩnh Xu, vừa nghĩ tới ý tưởng chợt lóe lên vào lúc sáng sớm hôm nay, hắn liền hết sức hưng phấn, từ đi hết đường này, rồi lại chạy tiếp đường khác, đến cuối cùng lúc thấy cửa phòng của Phượng Tĩnh Xu liền dứt khoát một chân đạp cửa phòng ra hưng phấn hét lớn: "Hoàng Vũ đệ đệ, ta nghĩ ra rồi! Ta......!" Cất cao giọng nói rồi lại bởi vì cảnh tưởng kế tiếp đập vào mắt mà ngưng lại.(Vân Nhi: mình nhớ tối qua hai người ở phòng Tĩnh Ảnh mà???)
Chỉ thấy trên chiếc giường màu đỏ thắm phía trước, có một tiểu nhân nhi đang ngồi, mái tóc đen thẳng buông thõng xuống, bờ vai trần trụi, một mảnh màu tím đậm đeo ngang trước ngực, hai cái dây mỏng uyển chuyển vòng qua sau cổ buộc lại một chỗ, Dieenndkdan/leeequhydonnn không phải là cái yếm của nữ tử thì là cái gì! Mà gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo này, hai mắt đen láy, cái mũi thanh tú vểnh cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, tổng hợp lại, không phải là Hoàng Vũ đệ đệ mà tối hôm qua hắn đã gặp sao!
Bởi vì Phượng Tĩnh Xu mất hồn mà quên đề phòng, cho đến lúc cửa phòng bị người đạp ra nàng mới giật mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, người đang đứng ngây ra ở trước mắt nàng, không phải là vị công tử lắm điều Hoa Ngọc Dung sao! Trong nháy mắt thấy Hoa Ngọc Dung, Phượng Tĩnh Xu cũng ngẩn ra, lúc này nàng mới nhớ tới việc mà nàng quên rốt cuộc là việc gì —— chính là việc về Hoa đại công tử!
Đột nhiên, kèm theo một tiếng "loảng xoảng", một trận gió trong nháy mắt thổi qua, đợi đến khi Phượng Tĩnh Xu phản ứng lại, cả người nàng và chăn đã rơi vào trong lòng Tĩnh Ảnh, hơn nữa, Tĩnh Ảnh đã đánh ra một chưởng đầy nội lực về phía hoa hoa công tử áo hồng đang ngây người ở đằng kia!
"Tĩnh Ảnh, dừng tay!" Lúc Phượng Tĩnh Xu lên tiếng là đã muộn! Nàng nóng nảy nhìn về phía Hoa Ngọc Dung, vốn tưởng rằng cậu ấm chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt(tình cảm nam nữ) này chắc hẳn sẽ bị đánh thảm rồi, nhưng ai biết Hoa Ngọc Dung lại tung người một cái, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi công kích của Tĩnh Ảnh! Die nd da nl e q uu ydo n Hoa hoa công tử này lại còn biết võ công? Phượng Tĩnh Xu cảm thấy kinh ngạc, xem ra nàng còn chưa hiểu việc nhìn người, thế mà lại bị vẻ bề ngoài phong lưu của tên này lừa gạt, chỉ chú ý hành vi của hắn, mà xem nhẹ cái khác!
Thấy Tĩnh Ảnh lại muốn ra tay, Phượng Tĩnh Xu vội vàng bắt được tay của hắn.
"Xu nhi?" Tĩnh Ảnh khó hiểu nhìn Phượng Tĩnh Xu, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Phượng Tĩnh Xu cười gượng một tiếng, rụt cổ lại, ấp úng nói: "Cái này....hắn, hắn là vị bằng hữu mà tối hôm qua ta mới làm quen, đặc biệt mang theo cùng đi thành Đông Bình."
"Tối hôm qua?" Tĩnh Ảnh mở to mắt, tối hôm qua không phải nàng đã đi ngủ sớm sao?
Nhìn thấy nghi vấn trong mắt Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu lại cười gượng hai tiếng, nói: "Cái đó, tối hôm qua, ta và hồ ly tỷ tỷ đi một chuyến đến Túy Đông Tuyết..." Thấy mặt của Tĩnh Ảnh biến sắc, Phượng Tĩnh Xu vội vàng cướp lời nói: "A! Đúng rồi, Ảnh, ngươi không biết đâu, hồ ly tỷ tỷ lại là nữ nhi của tể tướng Hí Triều quốc đó! Dieendaanleequuydonn Tối hôm qua nàng....nàng trở về.... Cái này.... Cái đó...” Phượng Tĩnh Xu xoay chuyển con ngươi, vội vàng rà soát lại ở trong đầu tìm chuyện gì đó có thể dời đi sự chú ý của Tĩnh Ảnh, đúng lúc ấy, một giọng nói run rẩy vang lên cứu vớt nàng: "Ngươi... Ngươi... Ngươi lại là nữ nhi!?"