Tĩnh Nữ Truyền

Chương 97

Phượng Vu Dực không hổ là vương gia đã gặp qua nhiều gió to sóng lớn, mặc dù trong lòng có chút khiếp sợ nhưng chỉ trong nháy mắt, trực giác biết chuyện này không nên để lộ ra.

Hoàng hậu nước khác vốn đã chết đi, tại sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là bộ dáng si ngốc này?

Lúc này, Phượng Vu Dực âm thầm nắm tay Giang Sở Nhi, sau đó buông tay nàng ra, dáng vẻ kích động đi lên phía trước, giống như bừng tỉnh hiểu ra nói: "Tình tỷ? Thì ra là thật sự là Tình tỷ!" Nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh đầy nghi hoặc, Die nd da nl e q uu ydo n hắn quay đầu nói với Phượng Tĩnh Xu: "Xu nhi, con không nhớ sao? Đây chính là nhũ mẫu của con đó! Năm đó còn cứu con một mạng!"

Phượng Tĩnh Xu không biết phụ vương muốn làm cái quỷ gì, nhưng cũng kịp thời phối hợp nói: "Thì ra là nhũ mẫu!" Sau đó lên bước trước thân thiết bắt được tay Lục Tình La nói: "Trời ơi! Thật sự là người? Năm đó gặp phải cướp, là nhũ mẫu xả thân cứu giúp, Xu nhi còn tưởng rằng người đã......" Nói xong, giọng nói đã kèm theo chút nghẹn ngào.

"Cướp...... cướp......" Trong mắt Lục Tình La lóe lên một tia hoảng hốt, sau đó hét lớn: "Cướp tới...... Cướp tới...... Bảo bảo, bảo bảo!"

"Tình tỷ tỷ!" Nhìn vẻ sợ hãi trên mặt Lục Tình La, Giang Sở Nhi rốt cuộc không nhịn được lã chã rơi lệ, tiến lên một bước ôm lấy Lục Tình La.

Lục Tình La giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, gắt gao kéo y phục Giang Sở Nhi con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lạnh lùng nói: "Muội muội! Mau! Mau đưa bảo bảo mang đi, mau!"

Phượng Vu Dực thấy Lục Tình La khác thường, vội vàng mời người tại chỗ đi, ngay cả Tuân Thư cũng bị Văn Nhân Tĩnh Phong mang đi, trong lúc nhất thời, trong rừng trúc chỉ còn lại mấy người. Lục Tình La vẫn còn điên cuồng kêu lên: "Bảo bảo! Mang bảo bảo đi! Không...... Không! Ngươi muốn làm gì!?" Phượng Tĩnh Xu thấy thế, dieendaanleequuydonn khoát tay, điểm huyệt ngủ của nàng, Lục Tình La nhất thời giống như con rối gỗ bị cắt đứt sợi tơ điều khiển, gục xuống. Phượng Tĩnh Xu để Tĩnh Ảnh dẫn nàng đến trong phòng nghỉ ngơi, sau đó xoay người hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Giang Sở Nhi gục ở trong lòng Phượng Vu Dực khóc sướt mướt, Phượng Vu Dực vừa đưa tay vỗ lưng Giang Sở Nhi, rồi chậm rãi nhìn mọi người có mặt ở đây, nhỏ giọng nói: "Nữ nhân này, là ân nhân năm đó để cho ta và Sở Nhi kết duyên phu thê, sau này nàng lại có một thân phận, đó chính là —— hoàng hậu Hí Triều quốc Lục Tình La!"

Một câu nói, khiến mấy người ở đây đều trừng lớn mắt, đầu vang lên mấy tiếng ong ong, chưa tỉnh hồn lại.

"Lục Tình La? Người nói nàng là hoàng hậu nương nương đã qua đời của nước ta!?" Hoa Ngọc Dung không có bị mời ra ngoài lúc này cũng bị tin tức này dọa cho quýnh lên. "Nhưng không phải nói hoàng hậu nương nương đã......"

"Đây cũng là điều chúng ta nghĩ mãi không ra." Phượng Vu Dực cau mày nói.

"Có thể...... nghĩ sai rồi hay không?" Đệ Ngũ Long Quỳ chần chờ hỏi.

"Không thể nào! Ta sẽ không nhận lầm! Coi như Tình tỷ tỷ thay đổi dáng vẻ, ta cũng sẽ nhận ra nàng!" Giang Sở Nhi đứng lên từ trong lòng Phượng Vu Dực lớn tiếng phản bác.

"Nương, người đừng kích động, chúng ta chỉ phỏng đoán mà thôi...... Long Quỳ, ngươi nói năm đó lúc ngươi lên núi hái thuốc gặp phải vị thẩm ngốc......"

"Thẩm ngốc gì chứ! Nàng là ân nhân của chúng ta, là hoàng hậu Hí Triều quốc! Không phải là thẩm ngốc!" Giang Sở Nhi vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu miêu tả, lập tức khẽ nói một tiếng, hoàn toàn không có bộ dáng thương yêu thường ngày, da.nlze.qu;ydo/nn thì hiểu rõ ngay cả nữ nhi mình cưng chiều nhất cũng không được phép vũ nhục Lục Tình La, có thể thấy được địa vị của Lục Tình La ở trong lòng quan trọng bao nhiêu.

"Được! Được! Nương, con sai rồi." Phượng Tĩnh Xu thấy mẫu thân phát uy, cũng đành phải vội vàng nói xin lỗi, mẫu thân khó có được một lần phát cáu, vẫn là hiều dịu tốt hơn. Phượng Tĩnh Xu tiếp tục hỏi: "Long Quỳ, ngươi nói năm đó lúc ngươi lên núi hái thuốc gặp phải...... Ách, Tình di, vậy ngươi gặp phải nàng ở ngọn núi nào? Lúc ấy nàng đang ở tình trạng gì?"

Đệ Ngũ Long Quỳ cẩn thận hồi tưởng lại nói: "Ta đi núi Vân Hải hái thuốc, lúc ấy mới vừa có một trận mưa lớn rơi xuống, chờ đến lúc tạnh ta đi về dọc theo con đường nhỏ ngày thường dưới núi phát hiện si...... Ách, đại nương, khi đó y phục trên người nàng rách mướp, vốn không nhìn ra dáng vẻ, hơn nữa nhìn giống như là bị mưa to cọ rửa rất lâu, trên người đều là vết đao, dưới...... hạ thể cũng máu chảy không ngừng, lúc ấy ta cũng cho là không cứu được nữa, dưới tình huống này, sớm nên bởi vì mất máu quá nhiều mà......" Bây giờ Đệ Ngũ Long Quỳ nhớ lại tình huống lúc đó mà vẫn cảm thấy nhịp tim đập không ngừng, khi đó, nếu xử lý không tốt, sợ rằng đại nương kia sẽ rới nhân thế ngay chứ?

"May nhờ lúc ấy tìm được một sơn động ẩn núp, trên người ta lại có dược thảo tốt mới vừa được hái, khó khăn lắm mới kéo lại đại nương về từ quỷ môn quan, sau lại nghĩ biện pháp dẫn nàng trở về phòng trúc của sư phụ, để sư phụ cứu nàng, nhưng mà, bởi vì nàng bị thương quá nặng, mới vừa sinh sản xong liền gặp được chuyện như vậy, hơn nữa ngâm nước mưa lâu như vậy, khí lạnh thấm vào cơ thể, vì vậy bệnh căn không dứt, chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút, sẽ đau đớn không chịu nổi, hơn nữa, sau này chỉ sợ cũng...... không thể sinh dục được nữa......" Qua nhiều năm như vậy, Đệ Ngũ Long Quỳ và sư phụ của hắn vẫn dốc sức trị lành cho Lục Tình La, Dieenndkdan/leeequhydonnn mặc dù cố hết sức điều dưỡng thân thể cho nàng, nhưng vẫn không có cách nào khôi phục hoàn toàn, cộng thêm chứng ngốc của nàng, vì vậy cũng khiến sư phụ của Đệ Ngũ Long Quỳ có việc tích trữ trong lòng, cuối cùng cũng tiếc nuối mà chết. Bây giờ nói, Đệ Ngũ Long Quỳ nói cũng là vẻ mặt chán nản, vì Lục Tình La, là sư phụ, cũng vì bản thân.

Giang Sở Nhi bên cạnh đã sớm khóc đến thở không ra hơi lúc Đệ Ngũ Long Quỳ kể lại, đứt quãng nói: "Núi Vân Hải, không sai, năm đó Tình tỷ tỷ chính là xảy ra chuyện ở nơi đó! Lúc ấy nàng đang muốn đi dâng hương ở Vân Hải tự, kết quả bị một nhóm sơn tặc không rõ lai lịch làm...... Nàng nhất định chính là Tình tỷ tỷ!" Nàng nhớ tới mái tóc đen mượt của Lục Tình La mà nàng hâm mộ, chưa bao lâu, đã dinh vài đốm trắng nhỏ, cặp mắt như nước mùa thu kia, cũng biến thành vẩn đục như mắt cá chết, làn da trắng mịn màng như tuyết cũng trở nên khô quắt khô queo như bị rút đi dưỡng khí, gương mặt đẹp khuynh thành khuynh quốc năm đó bị năm tháng và ốm đau cho hành hạ chỉ còn lại một bộ thân xác khô héo! Di@en*dyan(lee^qu.donnn) (mình đang có suy đoán hoàng tử Hí Triều quốc bây giờ mới là con ruột bà Huyền phi, Mộ Dung Huyền, chính bà ta bày ra vụ cướp trộm long tráo phụng để con trai mình và mình được độc sủng, còn hoàng tử thật là ai chưa rõ, mình đoán là Phượng Duy Tĩnh, tất cả chỉ là suy đoán thôi, cùng chờ xem diễn biến thế nào nhé!)

"Phải nói là, lúc Tình di dâng hương xảy ra chuyện ngoài ý muốn...... Sau đó rơi xuống núi, lại bị ngộ nhận là đã chết?" Phượng Tĩnh Xu hỏi, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng cụ thể là cái gì, trong lúc nhất thời cũng không hiểu được.

"Đúng!" Giang Sở Nhi gật đầu.

"A! Nói như vậy, nếu hoàng hậu nương nương biết con mình còn sống, nếu nàng nhìn thấy được hoàng tử, hẳn nàng sẽ tốt hơn?" Ánh mắt Hoa Ngọc Dung sáng lên, vui vẻ đề nghị.

"Đây cũng là một biện pháp không tệ......" Lục Miểu gật đầu, nữ nhân này, mở miệng ngậm miệng đều là "bảo bảo", nếu có thể để cho nàng nhìn đến đứa bé của bản thân, có thể hay không đột nhiên tốt hơn?

"Vậy các ngươi còn chờ cái gì, nhanh đi đi!" Lúc này, Giang Sở Nhi hoàn toàn không có tính tình ôn hoàn thường ngày, lo lắng không ngừng thúc giục.

"Nương, chờ một chút!" Phượng Tĩnh Xu lên tiếng ngăn cản, "Chúng ta tùy tiện chạy đi như vậy, nhất định sẽ bị hoài nghi."

"Vậy...... Vậy làm sao bây giờ?" Giang Sở Nhi nhất thời không có chủ ý.

"Nếu không như vậy đi, chúng ta trước xác định rõ quan hệ giữa Tình di và Nguyệt Hi hoàng tử, sau đó sẽ để cho bọn họ quen biết nhau, dinendian.lơqid]on đến lúc đó cũng có thể cho hoàng thượng Hí Triều một kinh hỉ rồi, không phải sao?" Phượng Tĩnh Xu nghĩ kế nói.

"Vậy...... Vậy cũng tốt!" Về mặt đại sự, Giang Sở Nhi đều luôn luôn nghe Phượng Vu Dực, hiện tại lại thêm một người—— nữ nhi bảo bối Phượng Tĩnh Xu của nàng.

"Muốn xác định quan hệ biện pháp tốt nhất chính là nhỏ máu nghiệm thân, ngày mai chúng ta đi tìm hoàng tử đi!" Hoa Ngọc Dung vui mừng nói.

Nhỏ máu nghiệm thân? Phượng Tĩnh Xu cau mày, cái đó vốn không có căn cứ khoa học, rất nhiều loại máu cũng có thể tan vào nhau, muốn thật sự biết quan hệ chính xác của hai người, chỉ có thể áp dụng phương pháp giám định DNA, thông qua các chính xác nhất để nghiệm chứng...... Xem ra, chỉ có dùng biện pháp này. Chủ ý xác định, hai bóng dáng màu đen nhanh chóng lóe ra từ Thấm Xu Văn, bay về hai phương hướng.

"Hoàng thúc, lần này xem ra, Tiểu Tĩnh ắt phải đi theo con một lần nữa rồi." Phượng Hàm Tiếu ở bên cạnh đột nhiên nói.

"Ừ, không sai!" Phượng Vu Dực gật đầu, "Ít nhất phải bảo đảm an toàn giao Tình tỷ vào trong tay Tử Diệp."

"Các người đang nói cái gì?" Phượng Tĩnh Xu nhìn hai nam nhân đánh đố, không hiểu hỏi.

"Ta không phải đã nói với muội, có chính sự phải làm sao?" Phượng Hàm Tiếu thu hồi cây quạt gõ đầu Phượng Tĩnh Xu, "Phụ hoàng giao nhiệm vụ cho ta, hai tháng sau Hí Triều quốc cử hành nghi thức sắc phong thái tử, dfienddn lieqiudoon bởi vì hoàng huynh đang bế quan tiếp nhận huấn luyện, vì vậy phụ hoàng để cho ta đi trước, " Nói xong, còn rất xấu bụng nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, cười gian nói: "Phụ hoàng nói rồi, có thể chọn mấy người nữa cùng đi, còn ám hiệu cho ta, muội là ứng cử viên đáng tin cậy nhất đấy......"

"Cái gì?" Phượng Tĩnh Xu sững sờ, không thể nào, nàng mới về nhà không bao lâu, lại phải đi? Ánh mắt hỏi thăm bay tới chỗ Phượng Vu Dực, Phượng Vu Dực quay mắt đi, gật đầu. Lại nhìn Giang Sở, nếu như vừa bắt đầu nói chuyện này, Giang Sở Nhi vạn vạn không muốn, nhưng xảy ra chuyện của Lục Tình La, vì vậy Giang Sở Nhi cũng liền nước mắt lưng tròng nhìn Phượng Tĩnh Xu, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Bình Luận (0)
Comment