Harry dắt đứa bé vào công viên trò chơi, đây là nơi duy nhất cậu biết phù hợp với những sở thích của trẻ con.
Tàu lượn siêu tốc, đu quay, thảm bay……. hết trò này nối tiếp trò khác, công viên giải trí vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là trẻ con, nơi nơi vang vọng âm thanh cười đùa vui vẻ.
“Thích chơi cái gì?” Harry xoay người hỏi.
Đứa bé nhìn mủi chân, lắc đầu.
Harry suy nghĩ một chút, nói: “Allen, nói cho em một bí mật, tôi chưa bao giờ được chơi mấy thứ này.”
“Ân?” Bé con ngẩng đầu.
“Nếu không có em, tôi cũng không có cơ hội tới nơi này.” Harry ngồi xổm xuống, cười khanh khách: “Gặp được Allen thật sự là chuyện rất may mắn.”
“……….nói dối.” Bé con trong khoảnh khắc hiện lên chút cao hứng nhưng cũng rất nhanh biến thành lo lắng.
“Vì sao lại nói như vậy?” Harry hỏi: “Allen là một đứa nhỏ rất đáng yêu nga.”
“Không ai nghĩ tôi đáng yêu.” Biểu tình bé con trở nên tức giận: “Không ai thích tôi cả.”
“Em nhớ được?” Harry mím môi.
Bé lắc đầu: “Nhưng tôi biết như vậy.”
“Allen cảm thấy chính mình có chỗ nào không tốt?” Harry thực sự hỏi.
“Lớn lên xấu, kỳ quái, chỉ biết gây ra phiền toái.” Bé con không chút nghĩ ngợi liền thốt ra, giống như những lời này đã có người ở bên tai bé nói qua vô số lần.
Harry nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen kia, tướng mạo bé con không thể nói là xinh đẹp nhưng cũng không phải xấu xí, có thể là dinh dưỡng thiếu nên hai gò má rất gầy gò, mái tóc ngắn màu đen cúp vào hai bên tai, che khuất hai bên gương mặt.
Bởi vì cảm thấy khó coi nên có thói quen che khuất gương mặt sao?
Chỉ là một bé con bốn năm tuổi, có thể có nhiều lỗi, nhưng người nhà của bé làm gì phải thương tổn một đứa nhỏ như vậy.
Harry nhẹ nhàng gạt mái tóc bé con: “Tôi không cảm thấy xấu xí.”
Bé con cố chấp lắc đầu, muốn lùa mớ tóc về phía trước.
“Qua bên này.” Harry kéo bé con tới một tiệm tạp hóa trong công viên, bên trong có bán pháo hoa, đồ chơi, còn có kẹp cài tóc và dây da: “Tôi mua một dây cột màu đen.”
Cô gái trông cửa hàng chỉ hơn hai mươi tuổi nhìn đánh giá Harry cùng đứa bé: “Cho em trai sao?”
Harry trong nháy mắt lập tức gật đầu: “Tóc của em ấy dài quá, che mắt không thoải mái.”
Cầm lấy đồ cột tóc màu đen mộc mạc, Harry có ý đồ cột chặt tóc bé con lại.
Bé con không tình nguyện, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Harry không biết cột tóc, làm vài lần đều bị tuột ra, cô gái chủ tiệm đứng một bên xem cười hắc hắc: “Để tôi làm cho.” Cô gái đi tới hỗ trợ, còn dùng lược, rất nhanh, gương mặt bé con liền lộ ra ngoài. Buộc xong, cô gái còn cẩn thận quan sát một phen. Bé con muốn lui về phía sau.
“Rất tốt.” Cô gái vui tươi hớn hở: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ, đứa nhỏ đáng yêu.”
Cô gái xoay người trở về trước quầy hàng.
Harry nói cảm ơn, xong quay đầu lại nhìn biểu tình đang ngây người của bé: “Đúng là không tồi.”
“Thật sao?” Bé con xác định.
“ân, em một chút cũng không xấu.” Harry một lần nữa nắm tay bé con: “Bây giờ tin chưa?”
Khóe miệng bé con hơi nhếch lên một độ cung bé xíu.
“Hơn nữa em cũng không cổ quái.” Harry vừa đi vừa nhỏ giọng nói tiếp: “Trong mắt Muggle, phù thủy luôn có vẻ cổ quái, cũng có người nói tôi là quái vật, em cảm thấy tôi có kỳ quái không?”
Bé con lập tức lắc đầu, vội vàng nói: “Anh tốt lắm.”
“Nghe em nói như vậy thật tốt, như vậy, bây giờ có muốn chơi cái gì không?” Harry nhìn một vòng, đề nghị: “Cái thuyền rồng kia thế nào? Tôi luôn muốn chơi một lần.”
Bé con yên lặng gật đầu.
Harry cũng không hiểu việc kết giao với người khác, nhưng bé con này không giống, Harry biết nên làm thế nào để nói chuyện với bé, cậu biết nên làm thế nào để từng chút kết nối bé với mình.
Cứ như vậy, Harry mang bé con đi chơi một vòng, từ khiếp đảm đến lộ ra nụ cười nhè nhẹ, trong lòng Harry cũng dần dần ấm áp lên.
Cuối cùng hai người ngồi vào vòng quay cao chọc trời, từng chút đi lên phía trên.
Bé con cuối cùng cũng có chút giống bộ dáng của một đứa nhỏ, tò mò nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, màn đêm đã dần buông xuống, ánh đèn lấp lánh bên ngoài phi thường xinh đẹp.
Harry nâng đầu lên cũng nhìn ra bên ngoài.
Cậu suy nghĩ những chuyện sau này, chính cậu cũng chỉ là một thiếu niên vị thành niên cần người giám hộ, căn bản không có khả năng mang theo bé con này. Chính là, đối với bé con này, cậu không bỏ xuống được.
Có lẽ cậu có thể xin hiệu trưởng Dumbledore, bé con này không giống cậu, cũng không phải đối tượng chú ý của Chúa tể Hắc Ám, không cần cái gì gọi là huyết thống bảo hộ, có lẽ có thể để cậu làm cha đỡ đầu để hỗ trợ chiếu cố cho bé con này đi? Quên đi, cha đỡ đầu ngay cả mình cũng không chiếu cố được, hoặc là gia đình Weasley, bọn họ luôn rất tốt bụng.
Hạ quyết tâm, Harry thả lỏng rất nhiều.
Từ vòng xoay chọc trời đi xuống, Harry dắt bé con trở về.
Trên đường quay trở về khách sạn, bé con đột nhiên mở miệng: “Tôi không nhớ rõ nhà ở đâu.”
“Không sao, em có thể tạm thời ở cùng tôi.” Harry trả lời.
“Có thể chứ?” Bé con ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn mong đợi.
“Tôi nói có thể là có thể.” Vẻ mặt Harry vô cùng quả quyết.
Ở trong phòng ăn xong bữa tối, Harry kiểm tra vết thương trên vai bé con, đã đóng mài. Tốc độ so với tưởng tượng nhanh hơn nhiều, có thể là vì nguyên nhân thể chất sao?
“Còn đau không?” Harry hỏi.
“Một chút.”
“Cầm quần áo, đi tắm bằng nước nóng một chút rồi nghỉ ngơi.” Harry đi vào phòng tắm mở nước, nhiệt khí dần dần bốc lên bao phủ cả phòng tắm.
Bé con thực ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Harry.
“Tôi dùng khăn mặt bọc bả vai của em lại, tránh cho đụng vào nước, động tác của em cũng đừng mạnh quá, để tôi giúp em.” Harry giải thích, không rời đi.
“Tôi tự mình có thể.” Bé con mặc kệ.
“Chính là vai của em…….”
“Tôi xong rồi, bé con mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình đi ra, tóc ẩm ướt hơi nghiêng qua một bên.
“Mau lên giường.” Harry một phen ôm lấy bé con đặt lên giường, sau đó dùng khăn tắm bao lấy tóc bé, nhẹ nhàng nhu nhu: “Đắp chăn lên, đừng để cảm lạnh.”
“……….Cám ơn.”
Đứa bé tựa bên vai không bị thương vào trước ngực Harry, Harry nhìn thấy bé con đang nhắm mắt lại, ẩn nhẫn cảm xúc của chính mình.
Lau khô tóc xong, Harry quấn bé con vào trong chăn: “Ngủ ngon.”
“……….ngủ ngon.”
Harry tắt đèn mới quay về phòng tắm một lần nữa để tự làm sạch chính mình.
Hôm nay từ sáng sớm đến tận tối quả thực rất bận rộn, Harry xoay xoay bả vai một chút, cậu muốn cho đứa bé này tất cả thiện ý mà cậu có được, đây là điều lúc trước cậu luôn ao ước mà không có ai cho.
…………
Nửa đêm.
Harry bị lời nói vô nghĩa của bé con đánh thức.
“Ân…………”
Không có nội dung cụ thể, tất cả đều chỉ là âm tiết đơn độc.
Cùng với giãy dụa.
“Làm sao vậy?” Harry kích động đưa tay qua, bé con vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng âm thanh giãy dụa lại càng lớn hơn.
Harry chỉ có thể ôm bé con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, là gặp phải ác mộng sao?
“Tôi ở đây, không có việc gì…….” Harry nỉ non bên tai bé con. Harry nhớ rõ Ginny nói phu nhân Weasley luôn làm như vậy để an ủi trẻ con gặp ác mộng.
Cố gắng của Harry có hiệu quả, âm thanh bé con dần nhỏ hơn.
Chờ đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, bé mở mắt ra.
“Thấy ác mộng sao?” Harry nhẹ giọng hỏi.
Bé con lập tức ý thức được tình cảnh của mình, ôm ấp ấm áp làm bé không quen, theo phản xạ có điều kiện muốn kéo dãn khoảng cách.
“Ngủ tiếp một lát đi, còn sớm.” Harry ôm chặt bé con, kéo chăn phủ kín hai nguòi: “Tôi ở đây.”
Đôi môi bé con có chút động động, chần chờ hơn mười giây mới bắt đầu nhắm mắt lại.
Bé chán ghét bị người khác đụng chạm, nhưng không hề có ác cảm với người này, người này sẽ cười với bé, sẽ nói bé không xấu xí, sẽ nói gặp được bé là một điều may mắn.
Chưa từng có ai đối xử tốt với bé như vậy, cho dù là mụ mụ cũng không có, mụ mụ chỉ biết khóc, cho dù thấy bé bị ba ba đánh cũng không tiến tới ngăn cản, mụ mụ chỉ biết lập đi lập lại bé không được chọc ba ba sinh khí.
Không ai ở bên cạnh lúc bé sợ hãi mà ôm bé an ủi, không có ai từng để ý bé như vậy, tựa như bé thật sự rất quan trọng.
Bé quả thực nằm mơ thấy ác mộng, nhưng kia không chỉ là mộng, mà là trí nhớ rất chân thực, bé nhớ lại tên của mình, gọi là Severus Snape.
Snape ngủ không được, bé không dám động, chỉ có thể lẳng lặng lui vào ôm ấp của người nào đó, bé sợ đánh thức người này.
Snape chỉnh lý lại trí nhớ của mình, nhà bé ở đường Bàn Xoay, năm nay 5 tuổi, bé có một ba ba nát rượu, trừ bỏ uống rượu chính là đánh bé, Snape nhớ đến đó lại vô thức rùng mình.
Bé vì cái gì lại chạy đi?
Snape tìm kiếm mớ hình ảnh có chút mơ hồ trong óc, hình như bé đã hủy đi phòng khách?
Một đống hỗn loạn trong phòng khách hiện lên trong đầu bé.
Snape đau đầu, bé đã làm gì?
Càng đi vào sâu đầu càng đau hơn.
Trực giác nói cho Snape biết, bé đã quên một chuyện rất quan trọng.
“Đau đầu?”
Âm thanh thân thiết đánh gãy suy nghĩ Snape.
Cùng lúc đó, một bàn tay giúp bé nhu nhu huyệt thái dương.
Snape lập tức cảm thấy thoải mái hơn, bé nhìn về phía đôi mắt nâu kia.
“Có tốt hơn chút nào không?” Harry hỏi.
Snape gật đầu, không hề cố gắng lục lọi mớ chỗ trống trong trí nhớ nữa, bé nhận thức người này chưa đến một ngày, nhưng ôn nhu của người này đã vượt qua tất cả những gì bé từng có, nếu như thật sự đã từng có. Vì cái gì lại đối xử tốt với bé như vậy?
“Daniel…….” Snape cẩn thận kêu.
“Ân?” Harry chớp mắt: “Mơ thấy chuyện gì rất tồi tệ sao, Allen?”
“Tôi…….” Snape lên tiếng, do dự một chút vẫn quyết định lắc đầu: “Không, không có việc gì.”
Bé nhớ Daniel đã từng nói, nếu nhớ lại tên thì nói ra, bé đã nhớ lại nhưng bé không muốn nói, trên đường Bàn Xoay chỉ có một nhà họ Snape, nếu nói ra Daniel nhất định có thể tìm được nhà bé, nhất định sẽ đưa bé về, nhưng bé không muốn trở về, bé rất sợ.
Để cho bé làm Allen vài ngày đi.
Vài ngày là tốt rồi.
Hoàn