Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 33

Uống xong phần độc dược định thần mới được hoàn thành, Harry đề nghị: “Chúng ta đi Hẻm Xéo đi?”

Harry muốn mua một quyển nhật ký hai chiều, Hermione không chịu nói cho cậu biết, vì thế cậu tìm Luna, cô bé biết rất nhiều thứ cổ quái hiếm lạ.

Nhật ký hai chiều giống như một quyển sổ ghi chép, ghi ở một quyển, quyển kia cũng sẽ hiển thị, nó càng giống như một quyển sổ để liên lạc. Bất quá thứ này không có nhiều lợi ích thực tế vì thế không được phổ biến. Nghĩ lại thì mọi người quen dùng cú mèo để gửi tin, khi cần nói chuyện sẽ dùng kính hai mặt, loại phát minh vô vị này đương nhiên sẽ không được ưa chuộng.

Snape do dự, dùng gương mặt này ra ngoài tỷ lệ bị nhận ra là bao nhiêu?

Không, không lớn, bộ dáng khi còn trẻ của y có chút khác biệt, không dễ dàng nhận ra, huống chi trời cũng gần sụp tối, trên đường cũng không còn nhiều người.

“Anh cũng cần mua chút dược liệu đi.” Harry khuyến khích.

Vì thế, nửa giờ sau, hai người tới Hẻm Xéo.

Snape cẩn thận quan sát vài phù thủy ít ỏi đi lại trên đường, cúi đầu đi sát bên vệ đường.

“Tìm được rồi, tiệm tạp hóa.” Harry túm tay bạn trai kéo vào.

Tất cả đều là rác rưởi.

Snape nhìn lướt qua, đánh giá.

Harry thích thú chạy tới quầy hàng hỏi thứ mình cần sau đó nhanh chóng tính tiền, năm phút cậu chạy trở lại: “Quyển này cho anh.”

Hóa ra là vì cái này.

Snape ngộ ra, Meilin, đứa nhóc này muốn xâm lấn hoàn toàn vào cuộc sống của y sao?

“Như vậy chúng ta mỗi buổi tối đều có thể nói chuyện.” Harry mơ tưởng, hơn nữa cũng không bại lộ thân phận thật, thật tốt quá: “Tôi có thể hỏi anh vài vấn đề, tôi đã nói rồi mà, anh thật sự là một thiên tài.”

Được rồi, miễn cưỡng có thể chịu được, Snape cất quyển nhật ký: “So với chỉ số IQ thảm hại của ngươi thì ta vẫn trội hơn.” Y hồi phục như bình thường.

Harry cười rộ lên: “Bây giờ đi mua dược liệu thôi.”

Snape hoàn toàn bị túm đi trước, nhóc con thô lỗ.

Dược liệu cuối cùng cũng kích thích được hứng thú của Snape, nhất là y phát hiện ra vài loại dược liệu lần trước cửa hàng này không có, y bắt đầu chậm rãi lựa chọn.

Harry đứng ở một bên không chịu yên, nhìn trái nhìn phải, dù sao cũng đã tới đây rồi, lát nữa tới thử tiệm cung cấp trang thiết bị Quidditch chất lượng cao xem sao, lâu rồi cậu không chú ý tới Quidditch.

Đột nhiên, Harry nhìn thấy một người.

Lucius Malfoy.

Mái tóc bạch kim thật dài, khí chất ngạo mạn lạnh như băng, đôi mắt nằm trên đỉnh đầu, không hề chớp mắt. Tên chết tiệt này tới đây làm gì? Harry cảnh giác, Malfoy không làm việc gì tốt.

Mắt nhìn thấy quý tộc tóc bạch kim quẹo vào một ngõ nhỏ, trán Harry nóng lên lập tức theo đuôi.

Khoảng hai ngõ quẹo thì Harry bị mất dấu.

Không xong, đây là hẻm Knockturn!

Malfoy chết tiệt, tới nơi này nhất định có âm mưu. Harry vừa thầm mắng trong lòng vừa tìm đường ra ngoài.

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau chụp lấy cậu, Harry lập tức hoảng sợ quay đầu lại.

“Ngươi ở trong này làm gì?” Snape nhíu mày, cũng may y kịp lúc phát hiện Potter biến mất, nếu không Potter chết ở hẻm Knockturn thì ngay cả xác cũng không tìm được.

“Tôi……..” Harry lắp bắp.

Lỗ tai Snape khẽ động, nghiêng người, một mạt màu vàng lóe lên trong khóe mắt.

Trợn to mắt, Snape vội vàng kéo Harry quẹo qua hướng bên trái rồi chạy về hướng ngược lại.

Harry lảo đảo một chút nhưng cũng phát hiện được vấn đề, Malfoy phát hiện cậu theo dõi.

“Dê con lạc đường……..”

Âm điệu lạnh như kim loại của nam nhân vang lên, Malfoy nhẹ nhàng ngâm xướng.

Harry nhanh trí kéo lấy bạn trai, trong nháy mắt ngồi xổm xuống một góc gạch vụn.

Snape trừng mắt đến sắp phun ra tia lửa.

“Không nói.” Harry nhỏ giọng nói, từ túi không gian tùy thân lấy ra áo tàng hình trùm lên hai người.

Hai cơ thể dán sát vào nhau, hô hấp giao hòa cùng một chỗ.

Trán Harry chạm vào gò má đối phương, trong nhất thời làm cậu phân tâm. Thật lâu rồi không gần nhau như vậy, Harry kìm không được càng nhích tới gần hơn, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào cằm người kia.

Snape suýt chút nữa nhảy dựng lên, tên ngu ngốc này đang làm gì?

Trong thời điểm này còn bị hormone choáng váng đầu óc? ! Chúc mừng, giới pháp thuật bị diệt vong không còn xa.

“Trò mèo vô dụng.” Gia chủ bạch kim ngạo mạn đi tới, đũa phép chỉ thẳng về trước.

Đùng vậy, trò mèo vô dụng.

Snape so với ai khác càng hiểu biết bản lĩnh của lão bằng hữu này. Áo tàng hình có thể che dậy hơi thở cùng tung tích của ma lực, chính là Lucius phát hiện ra có người theo dõi mới đuổi theo, nói cách khác hắn đã phát hiện ra tung tích ma lực của bọn họ, tung tích đột nhiên gián đoạn, một là độn thổ, hai là chú ngữ ẩn thân.

Dùng hắc ma pháp sẽ có thể tiếp tục truy đuổi, đây mới là nguyên nhân Snape kéo Harry chạy chứ không phải độn thổ, Lucius không phải người bình thường. Thế này thật là tốt, nếu như áo tàng hình bị phát hiện, Potter ngu xuẩn!

Áo tàng hình là của gia tộc Potter, bí mật này Lucius chắc chắn biết được. Thời còn đi học, bọn họ cùng Potter đánh nhau không biết bao nhiêu lần, có câu nói rất đúng, hiểu rõ mình nhất không ai khác chính là địch nhân.

Malfoy chắc chắn biết điều này, chỉ làm bộ như không biết mà thôi.

“Không được nhúc nhích.” Snape phát ra âm thanh của xà vương cảnh cáo Harry.

Ngay sau đó, Snape chui ra khỏi áo tàng hình, xuất hiện bên cạnh một đống gạch vụn.

Harry trừng mắt, muốn đừng dậy nhưng đối phương dùng chân chống cậu lại, không cho động đậy.

Vì cái gì?

“Tốt lắm.” Malfoy tán thưởng một cách giả tạo, đi tới phía trước, đũa phép không hề hạ xuống: “Ngươi biết rõ mình trốn không thoát.”

Là hai người, không phải một, ánh mắt Lucius quét tới góc chết phía sau đống gạch vụn, mãi tới khi thiếu niên quay đầu lại.

Harry rõ ràng nhìn thấy trong mắt Malfoy có chút giật mình.

“Ngươi……” Lucius liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là ai, sắc mặt liền đen đi vài phần, hắn đi tới trước mặt lão bằng hữu, kinh ngạc đã biến mất, tăng thêm vài phần tò mò.

Snape trợn mắt liếc lão hữu, đau đầu.

Lucius đột nhiên mỉm cười, lạnh lùng nói: “Tuy rằng không biết ngươi đang chơi trò gì, nhưng nghe một chút cũng không sao.”

Snape khoanh tay trước ngực, bộ dáng rất không kiên nhẫn.

Lucius cũng không gấp, ánh mắt như sắc bén như dao lườm về khoảng trống phía sau Snape: “Hóa đá!” Một chú ngữ từ đũa phép Lucius bắn về phía khoảng trống.

Snape rút đũa phép ra, tốc độ nhanh kinh người, một thần chú không tiếng động thành công đánh bật câu chú của Lucius.

Lucius thu hồi đũa phép, gương mặt tinh tế mang theo một tia cân nhắc, hắn nhếch một bên mày: “Thú vị, thật thú vị.” Nam nhân tao nhã xoay người, đi ra ngoài.

Snape cúi đầu nhìn về hướng Potter trừng mắt sau đó mới đuổi theo Lucius.

Đây là tình huống gì? Harry siết chặt tay, Allen là Slytherin, như vậy quen biết Malfoy cũng không phải chuyện không có khả năng, huống chi Allen lại là một Slytherin vĩ đại như vậy, thậm chí có lẽ Draco Malfoy cũng biết tới Allen, Harry phỏng đoán, lúc bọn họ mới vào trường có lẽ Allen vẫn chưa tốt nghiệp.

Bị khí thế của bạn trai làm sững sờ hai giây, Harry liền đứng lên đuổi theo, vẫn khoát áo tàng hình trên người.

Khoảng mười met.

Hai Slytherin trong lòng biết rõ.

Tựa hồ không phải là một người bình tĩnh, Lucius nghĩ như vậy.

Snape không chút thay đổi sắc mặt.

Lucius đưa người bằng hữu vào một nhà hàng cao cấp phù hợp với thưởng thức của hắn, còn chọn một phòng nhỏ riêng biệt, một mặt là phần kính sát đất thiết kế rất độc đáo, từ bên trong có thể quan sát được phong cảnh bên ngoài, về phần từ bên ngoài có thể nhìn được bên trong hay không thì tùy theo ý thích khách hàng.

Thực hiển nhiên, Lucius chọn có thể, hắn chỉ khóa chặt cửa sau đó an vị trên chiếc ghế bành.

Mặt bàn cùng chân nến được điêu khắc tinh mỹ, trên trường được bố trí theo phong cách cổ điển theo kiểu quý tộc xưa, nam nhân tóc vàng có chút lười biếng: “Severus, anh như vậy thực làm tôi hoài niệm.”

Snape không nhìn ra bên ngoài, nhưng y biết Potter nhất định đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm.

Lucius ngược lại chuyên chú ngắm nhìn tách hồng trà trên bàn, hớp một ngụm, trầm mặt một lúc lâu sau mới nói: “Không tính nói lí do thoái thác sao?”

“Có giá trị?” Snape hờ hững nói: “Hay nên nói là gia chủ gia tộc Malfoy có sở thích thu thập chuyện tầm phào?”

“Những chuyện tầm phào có liên quan tới anh nhất định rất có giá trị.” Lucius chống một tay nâng cằm: “Hiện giờ không ổn định, chú ý chút biến động nhỏ rất có giá trị.”

Nghiêm khắc mà nói, hai người này anh không ra anh, em không ra em, cả hai đều là những kẻ có đủ thực lực giả vờ đi theo Chúa tể Hắc Ám, quan hệ riêng tư cũng rất tốt, tuy rằng Snape không thừa nhận nhưng từ việc Lucius để y làm cha đỡ đầu cho Draco, và y cũng đồng ý đã thấy rõ.

“Nhất là…… khó có dịp thấy anh bảo vệ một ai đó.” Lucius bổ sung, tùy ý liếc mắt một cái về hướng cửa sổ, tựa như đang nhìn phong cảnh.

Snape tựa đầu sang một bên, bộ dáng xa cách.

“Quên đi, con người luôn có bí mật.” Lucius nhận thấy lão bằng hữu không muốn đề cập cũng không miễn cưỡng, liền thay đổi đề tài: “Draco gần đây thế nào?”

“Tùy ý làm bậy, gây chuyện rắc rối.” Snape phun ra hai câu.

“……..cũng khó cho nó.” Lucius thản nhiên nói.

Snape nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nói ra thì anh vẫn chưa gặp chủ nhân đi?” Lucius một lần nữa nâng tách trà lên, ánh mắt tập trung vào thứ chất lỏng hồng nhạt: “So với lúc trước…. lại càng mạnh mẽ hơn, bất luận phương diện nào cũng vậy.”

“Lucius, ngươi biết rõ cách tránh đi mũi nhọn.” Snape nín thở, sau thất bại lần đầu tiên của Chúa tể Hắc Ám, gia tộc Malfoy nhanh chóng liền gạt bỏ quan hệ, còn có thể vui vẻ đứng một bên xem hỗn loạn đủ để thấy năng lực của Lucius.

“Quá khen.” So với loại tử thần thực tử trung tâm như Bella thà vào Azkaban chờ đợi, Lucius không thể nghi ngờ chính là kẻ phản loạn, Chúa tể Hắc ám có thể dễ dàng tha thứ đơn giản vì hắn vẫn còn tác dụng.

Chúa tể Hắc ám không tin bất luận kẻ nào, dưới tay đều là quân cờ, cho dù là những kẻ luôn cẩn thận từng chút ngay giây tiếp theo vẫn có thể làm vật hi sinh. Từ ngày dấu hiệu Hắc ám được khắc lên cánh tay, gông xiềng đã bắt đầu đeo trên cổ bọn họ.

…….

Harry một mực đứng ở bên ngoài, nhìn hai người ở bên trong uống trà, nói chuyện, ăn cơm chiều cùng nhau, chính là cậu không thể nghe được bên trong nói gì.

Tuy rằng hai người nhìn có vẻ xa cách, nhưng Harry biết đó chỉ là bề ngoài, ít nhất Malfoy rất coi trọng Allen, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua khi biết ở đó vẫn có người thứ hai, hơn nữa nhất định sẽ không lãng phí thời gian để ngồi ăn cơm.

Malfoy là lão đại của Slytherin, chỉ cần nhìn hành vi kiêu ngạo của Draco Malfoy ở trường học là đủ hiểu, vì thế Allen mới không thể không cho Malfoy giữ mặt mũi? Suy nghĩ của Harry thực hỗn loạn, cậu hoàn toàn không muốn bạn trai mình có liên quan gì tới tên quý tộc bạch kim xấu xa này.

Hơn nữa, còn có một tư vị khác nổi lên trong lòng Harry. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng quá khứ của Allen không hề quan trọng, Slytherin cũng tốt, cái gì cũng tốt, chỉ cần hai người ở cùng nhau là được, hết thảy mọi chuyện không cần hỏi tới, cứ để sau đầu, tựa như cậu không muốn vạch trần thân phận buồn cười của mình là cứu thế chủ Gryffindor. Chính là một màn trước mắt làm cậu…… ghen tỵ, Allen là tên mình đặt, cậu không biết tên thật của Allen là gì, những chuyện riêng tư không nói tới, với cậu mà nói chỉ là một cái tên mà thôi nên cũng không cố truy đến cùng.

Nhưng Malfoy lại biết, nhất định biết, còn có rất nhiều Slytherin biết Allen thực sự, tên thật, quen biết thật, thậm chí còn quen biết Allen trước khi Harry xuất hiện, từng xuất hiện trong quá khứ của Allen.

Hai người yêu nhau, nhưng thế giới không phải chỉ có hai người, rời khỏi thế giới thần tiên ở đường Bàn Xoay, sự thật làm Harry bàng hoàng, cậu phát hiện chính mình ngày càng tham lam, nguyên bản chỉ mong có một nơi ấm áp, nhưng hiện tại cậu muốn có nhiều hơn từ Allen.

Tựa như một chú rồng hai màu đỏ vàng đang ở trong tổ lại vô tình trộm được một quả trứng xanh biếc xinh đẹp, ngắm nhìn nó, bao bọc nó không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy, hay mơ tưởng hiểu biết sinh vật này hơn mình, chống lại bất cứ ý đồ nào muốn tiếp cận quả trứng này. Bất an trong lòng làm chú rồng ôm chặt lấy quả trứng, nói với nó: có lẽ tao không đủ hiểu biết, nhưng mày chính là tình yêu duy nhất của tao.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment