Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 47

Harry không yên lòng, cho dù cha đỡ đầu biến thành cẩu đùa giỡn với cậu Harry cũng không thể hăng hái nỗi, suy nghĩ không thể khống chế lại bay tới Đường Bàn Xoay, Malfoy cùng Allen, Malfoy cùng Allen……

Tối đó cậu nằm mơ, trong mơ đều là gương mặt thiếu niên bạch kim đang cười gian.

Nếu không phải kiêng dè thân phận của hai người họ cùng lớp ngụy trang của mình, Harry thật muốn gặp riêng để nói chuyện.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Harry đã mang một cặp mắt gấu mèo rời nhà.

Mở cửa tiến vào phòng ngủ bạn trai, Harry thực sự có cảm giác một ngày không gặp như cách ba năm.

“Mới năm giờ…..” Snape bị đánh thức, nhìn không thấy đồng hồ treo tường đành phải làm một câu chú thời gian. Đầu óc Potter hỏng thật rồi sao? Mới bốn giờ đã rời khỏi nhà cũ Black? Snape nhíu mi, giới Muggle cũng cũng hẳn là an toàn, nhất là thời điểm đêm khuya vắng vẻ: “Ngươi có biết……”

“Tôi nhớ anh.” Dù sao trời cũng tối đen nhìn không thấy mặt, Harry không biết xẩu hổ ôm chặt bạn trai, đây là giường ngủ của cậu.

Snape bị sặc.

Tối đen như vậy thật tốt, Harry vừa cảm khái vừa càng thêm vô sỉ ôm lấy người nằm bên trái chặt hơn, đầu tựa trước ngực đối phương: “Tôi buồn ngủ.” Cậu thì thào, cuối cùng cũng tìm được nơi an tâm, vì thế lập tức bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Như thế thật sự rất tốt, trong hai giờ tiếp đó người không ngủ được đã biến thành Snape, đại sư độc dược đem cẩu đần mắng từ đầu tới chân, đây là cái mà hắn gọi là chiếu cố? Nửa đêm người chạy mất còn không biết!

Việc làm đầu tiên của bạch tuộc tám chân Harry khi thức dậy là đòi một nụ hôn buổi sáng.

Snape trốn không thoát, trước kia sao y không nhận ra Harry dính người như vậy?

Harry cười híp cả mắt, ôm lấy đối phương không cho y rời giường.

“Làm sao vậy?” Chỉ là ánh mắt nâu bình thường mà thôi, nhưng nó đang long lanh chớp động, Snape bất đắc dĩ nhu đầu tiểu quỷ.

“Anh cảm thấy……..” Gryffindor rốt cuộc vẫn là Gryffindor, có gì cũng không thể chôn trong lòng mãi được: “Malfoy thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Không muốn duy trì biểu tình giả dối nữa sao? Snape biết hai nhóc con này như nước với lửa, nhưng với gương mặt này hai người vẫn tạm nhẫn nhịn ở chung cho dù thực sự không hợp, nếu như căn nhà này không thể cùng lúc chứa đựng hai người thì Snape chỉ sợ vẫn chỉ có thể chọn lưu lại Draco.

“Ân, chính là…..” Harry nhỏ giọng thì thào: “Anh thấy cậu ta lớn lên thế nào?”

“A?” Snape rất khó có dịp luống cuống.

“Có đẹp không?” Dù sao cũng đã nói ra rồi, Harry chớp mắt một chút sau đó thẳng thắng nhìn chằm chằm bạn trai.

Gương mặt Snape cương cứng, chỉ cần đánh một cái sẽ vỡ thành mảnh nhỏ. Harry hỏi về dung mạo Draco? Harry chú ý dung mạo Draco?

Harry đột nhiên thở dài, mê mang nói: “Anh sẽ không nghĩ cậu ta đẹp, đúng không?”

Mùi vị dấm chua này cho dù Snape ngừng thở cũng có thể ngửi được, quả thực gay mũi.

Harry đang ghen?

Snape không ngờ chuyện này sẽ phát sinh trên người mình, đầu Harry rốt cuộc cấu tạo thế nào!

“Coi như tôi chưa nói đi.” Không có được câu trả lời, Harry càng buồn bã ỉu xìu hơn.

Snape thở dài lắc đầu: “Tiết kiệm bộ não của ngươi, nhóc con, đừng nghĩ tới những chuyện căn bản không có khả năng.”

Ánh mắt Harry lập tức sáng bừng, vô cùng thân thiết tiến tới làm một nụ hôn, sau đó mới vui tươi hớn hở leo xuống giường.

Snape hé miệng, y thật sự đã có chút thói quen.

………….

Draco thực rối loạn.

Vô luận là hôm qua nhìn thấy thiếu niên rời đi nhưng hôm nay lại cùng cha đỡ đầu của cậu rời khỏi phòng, hay nhìn thần thái thiếu niên ở nhà bếp làm bữa sáng thỉnh thoảng còn túy ý nói chuyện với cha đỡ đầu đều làm đầu Draco rối loạn.

Cậu hiểu sai rồi đi?

Draco trừng mắt nhìn, cậu đột nhiên nhìn thấy thiếu niên choàng tay lên vai cha đỡ đầu, cười khúc khích. Còn cha đỡ đầu chẳng những không căm tức còn nghiêng đầu đáp lại vài câu, theo hiểu biết nhiều năm của Draco thì tâm tình cha đỡ đầu tốt lắm.

Draco không nghe được âm thanh nói chuyện ở nhà bếp vì cậu đang đứng trên cầu thang nhìn trộm, khoảng cách hơi xa một chút.

Cảm giác của hai người làm cậu….. thấy có chút giống người yêu?

Cơ thể Draco run rẩy, cậu bị ý nghĩ của mình dọa sợ, cha cùng cha đỡ đầu là bằng hữu nhiều năm, cảm giác bạn bè không phải như vậy, loại không khí trước mắt cậu là một loại hoàn toàn không thể xen vào.

Cha đỡ đầu có người yêu? Lại còn là một đứa con trai?

Draco đối với khuynh hướng này thật ra không hề có thành kiến gì, chỉ là nhất thời không thể chấp nhận. Bất quá, nếu sự thật là vậy cậu có thể hiểu được địch ý của Daniel ngay lần đầu gặp mặt xuất phát từ đâu.

Draco tái mặt, bị người ta xem là tình địch nói ra cũng là một cách khẳng định sức quyến rũ của bản thân thôi, nhưng bị xem là cùng với cha đỡ đầu………

Không thể đoán được, Draco bước xuống bậc thang cuối cùng cậu cố ý gây ra một ít tiếng vang, cha đỡ đầu lập tức đi tới.

“…….a, chào.” Draco khô cằn chào hỏi, có thêm vài phần xấu hổ.

Snape nheo mắt, không nói tiếng nào ngồi xuống, con đỡ đầu của y là một người thông minh, có thể nhìn ra bao nhiêu y không quản được, chỉ cần quản tốt cái mồm là được.

Harry bưng chén dĩa lên sau đó quay người đi lấy dao nĩa, cố gắng làm mình bày ra sắc mặt tươi tỉnh.

Draco chớp chớp mấy cái, đầu óc vừa chuyển tay chân lập tức thay đổi vị trí chén dĩa của người nào đó.

Snape có chút kinh ngạc, hơi nhíu mi.

Harry lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống vị trí của mình: “Ăn thử một chút?” Hướng về phía Draco gật đầu một chút làm tượng trưng, Harry nói với bạn trai của mình.

Snape không nhúc nhích, chăm chú quan sát động tác của Harry.

Harry cúi đầu cắn một ngụm, động tác lập tức ngừng lại, sợi mì vừa cắn vào miệng sắc mặt cậu lập tức thay đổi, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng thiếu niên bạch kim, vừa chậm rãi nuốt mì, đầu lưỡi không ngừng liếm qua khoang miệng, lần này không nêm mặn như hôm qua nữa, trực tiếp bỏ bột ớt vào, còn cẩn thận điều chỉnh giống như nước sốt cà chua.

Draco lập tức hiểu rõ, giả dạng như không có việc gì cúi đầu ăn. Hương vị thật bình thường.

Harry điều chỉnh nét mặt đau khổ xuống dưới, trong lòng ân cần hỏi thăm con chồn kia n lần, điển hình của kẻ ăn khổ mà không nói được.

Snape còn không hiểu sao? Hóa ra hai tên nhóc này đã âm thầm đấu đá nhau.

Không phải chỉ hơi khó ăn.

Harry gắng gượng tiếp tục gắp mì vào miệng.

Snape không quản, con nít gây chuyện phải tự mình chịu hậu quả.

Không khí bữa ăn sáng đặc sệt lại.

Draco càng xác định phán đoán của mình, Daniel cũng không phải người không thể trêu vào, chẳng qua chỉ là một phù thủy Muggle chiếm được hảo cảm của cha đỡ đầu mà thôi.

Đột nhiên, sắc mặt Snape căng thẳng, dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay y đột ngột cháy bỏng.

Chúa tể Hắc ám triệu tập y, ngay bây giờ?

Snape đứng lên: “Có việc ra ngoài một chút.”

“A?” Harry há mồm, đầu lưỡi tiếp xúc không khí làm vị cay càng cay xè.

Snape vội vàng rời đi.

“Ôi…..” Harry căn bản không kịp ngăn cản.

Draco đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa, ánh mắt xám thoáng lướt qua một tia thống khổ.

Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Harry cuối cùng cũng không cần ăn tiếp, cậu bưng dĩa thức ăn lên đổ hết vào thùng rác, sau đó quay đầu lại: “Malfoy tiên sinh, cậu nên rửa chén.”

“Cái gì?” Draco có chút không hiểu.

“Không thể ăn không ngồi rồi.” Harry nói đạo lý.

Draco nhìn về phía thiếu niên đang nói chuyện với mình, Daniel đang nói thực? Xác nhận xong, biểu tình trên mặt Draco trở thành không thể tin nỗi, cậu cười lạnh: “Mày dám nói như vậy?” Cha đỡ đầu của cậu rất có thể đã bị Chúa tể Hắc ám triệu đi, hiện tại cậu phải ở đây bàn về việc lông gà vỏ tỏi này?

“Đương nhiên, cái này gọi là chia sẽ trách nhiệm.” Harry tích cực, vì cái gì cậu phải nấu cơm cho Malfoy ăn, đâu phải có giao tình gì.

Gương mặt u ám, Draco kéo ghế, ánh mắt sắc bén như dao: “Cút ngay, máu bùn.”

Harry nghe vậy trừng mắt: “Mày nói cái gì?”

“Mày không có nghe sai, máu bùn ngu xuẩn.” Draco quay đầu bước đi, đồ đần độn ngu ngốc hoàn toàn không có chút năng lực, cha đỡ đầu rốt cuộc vì cái gì để loại người này ở bên cạnh, ấn tượng của Daniel với Draco hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.

“Đáng giận!” Harry vung một quyền đấm qua, người sau nhanh nhẹn né tránh.

Tâm tình Draco vốn đã không tốt, đơn giản quay đầu đánh đấm với đối phương.

Binh binh bang bang, chén dĩa, bàn ghế trong phòng ăn toàn bộ đổ vỡ, hai người đánh đấm một hồi té ngã trên mặt đất, sau đó vẫn tiếp tục lăn tròn bám lấy nhau, âm thanh bang bang vang lên không ngừng.

……….

Trang viên Lestrange, căn cứ tạm thời của Voldemort, mặc dù phong thái không bằng trang viên Malfoy, nhưng đang trong thời gian Bộ Pháp Thuật kiểm tra gay gắt, ở đó không có lợi.

Snape thanh không đại não, đôi mắt đen bảo trì trạng thái trống rỗng sau đó tiến vào.

Đại sảnh âm u, Voldemort đang ngồi trên vị trí cao nhất, con ngươi hẹp dài tràn ngập hơi thở nguy hiểm, Snape vội cúi đầu, dư quang đã kịp thời nhìn rõ quang cảnh xung quanh, Bellatrix vui sướng đứng ở vị trí gần Voldemort nhất, tiếp đó là một hàng tử thần thực tử hèn mọn cúi đầu, trong đám người, người hấp dẫn tầm mắt của Snape nhất chính là Narcissa——cô ta không phải tử thần thực tử, người phụ nữ tóc vàng nghiêng đầu nhìn y một cái lập tức cúi đầu như trước.

“Chủ nhân……” Âm điệu không có chút tình cảm vang lên, Snape khom thắt lưng.

“Severus, nghe nói ngươi nghe theo mệnh lệnh của Dumbledore?” Nam nhân không có tóc phát ra âm thanh tê tê, ngón tay dài mảnh không chút huyết sắc vuốt ve đầu đại xà Nagini.

“Thuộc hạ hoàn toàn tuân theo lệnh chủ nhân an bài.” Snape không chút hoảng hốt.

“Nói bậy!” Bella lập tức kêu lên chói tai: “Chủ nhân, hắn bây giờ chính là tay sai của lão Dumbledore.”

“Đúng vậy, ta an bài ngươi tới bên cạnh Dumbledore làm gián điệp, bất quá cũng muốn biết, nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào?” Ánh mắt nam nhân híp lại, chỉ còn một khe hở, Nagini đồng bộ cũng híp mắt.

“Lòng trung thành của thuộc hạ chưa bao giờ thay đổi.” Snape càng cúi thấp đầu hơn.

Im lặng ngắn ngủi, phần lớn tử thần thực tử đều chìm vào sợ hãi sâu sắc, gần đây chủ nhân thường hỉ nộ bất thường.

Voldemort nâng cằm, phát ra tiếng cười trầm thấp, tựa như sung sướng, đột nhiên hắn ngừng lại: “Hội Phượng Hoàng gần đây thế nào?”

“Từ… trận chiến trước đó không lâu, bọn họ vẫn phòng bị, vẫn chưa có sắp xếp khác.” Snape lập tức trả lời.

“Nga nga, thất bại lần đó…….” Ngứ khí Voldemort đột ngột thô bạo: “Tra tấn!”

Snape cắn răng.

“A——” tiếng thét thống khổ vang lên từ bên cạnh y, là âm thanh nữ giới.

Chú ngữ đánh lên người Narcissa Malfoy.

Ánh mắt Snape lóe một chút, tiếp tục bảo trì im lặng.

Giãy dụa, vặn vẹo, thét chói tai.

“Narcissa, tên chồng vô năng của ngươi làm ta thực sự tức giận.” Voldemort đình chỉ chú ngữ.

Người phụ nữ cả người đầm đìa mồ hôi ngồi dậy khỏi mặt đất, run rẩy quỳ xuống.

“Draco ở đâu?” Voldemort thu hồi đũa phép, đầu ngón tay tiếp tục chơi đùa trên đầu đại xà.

“…….ở nhà.” Âm thanh Narcissa vì thét chói tai mà có chút khàn khàn.

“Vì chủ nhân mà cống hiến sức lực là vinh quang vô hạn của Draco.” Bella không hề để tâm tới trạng thái của em gái, ngược lại đề nghị: “Chủ nhân cứ việc phân phó.”

Narcissa hoảng sợ nhìn về phía người chị ruột.

“Úc?” Voldemort lại phát ra tiếng cười âm trầm: “Ngươi không muốn?”

“Không, đương nhiên nguyện ý.” Âm thanh Narcissa vẫn run rẩy: “Chỉ là nó còn quá nhỏ, sợ phá hủy đại sự của chủ nhân.”

“Severus, ngươi nghĩ thế nào?” Voldemort có vẻ tùy ý hỏi.

“Thứ cho ta nói thẳng, dưới mắt Dumbledore nếu Draco có hành động chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng.” Snape trợ giúp Narcissa.

“Nói rất đúng, quả nhiên biết suy nghĩ cho đại nghiệp của ta.” Voldemort khen ngợi vỗ tay, cùng lúc đó âm điệu cũng trầm xuống: “Nhưng mà, nếu Draco ngay cả chút năng lực cũng không có thì có thể phục vụ gì cho ta?”

Snape không dám nói tiếp nữa, y nghe được Voldemort có ý muốn sai Draco đến trừng phạt Lucius.

“Narcissa, lần họp sau mang Draco đến đây.” Voldemort dứt khoát.

“……….dạ, chủ nhân.” Một giây sau, Narcissa trả lời.

Snape tránh được một kiếp, Chúa tể Hắc ám chỉ thản nhiên phân phó y tiếp tục chú ý hướng đi của Dumbledore cùng Hội Phượng Hoàng.

Biểu tình Narcissa đờ đẫn, lúc trở về Snape bắt được cơ hội túm lấy cô, người phụ nữ mang biểu tình tang thương miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “Severus, đừng hỏi cũng đừng nói gì cả, làm ơn.”

Ánh mắt Snape trở nên phức tạp, thả tay, theo sau Narcissa rời khỏi.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment