Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 59

Những cuốn sách và vách tường sẽ tạo thành một chỗ cất giấu lý tưởng cho những người yêu thích sách.

Chủ ý đột ngột nảy sinh trong đầu, Harry không tự chủ vươn tay qua sờ, quả nhiên, có một bình nhỏ.

Quá tuyệt với, Harry nương theo trực giác rời khỏi phòng ngủ, cậu có nên trở về lấy áo tàng hình không? Không, đột nhiên cậu cảm thấy việc đó không quan trọng, cậu cứ trực tiếp rời khỏi ký túc xá là tốt nhất.

Tâm tình vui sướng làm Harry muốn ca hát, bất quá cậu vẫn áp chế lại không làm như vậy, lúc đi ngang qua tòa lâu đài, trong đầu cậu lại nảy lên một suy nghĩ, lầu một không phải có phòng rửa mặt sao? Cậu vừa lúc có thể tới đó giả trang, sau đó đi gặp Allen, tốt lắm, chủ ý hoàn mỹ!

Nhàn nhã dạo bước trong lâu đài, học trò khác đều đang lên lớp, cho dù không có khóa cũng đang ở ký túc xá hoặc thư viện trường, vì thế Harry đi dọc hành lang cũng không bắt gặp ai, không nhanh không chậm vui sướng đi vào phòng rửa mặt, Harry đánh giá gương mặt của mình trong gương, cậu dường như có thể nhìn thấy hơi thở may mắn đang lượn lờ quanh cơ thể, liếm liếm môi, Harry rút bình nhỏ ra, mở nắp sau đó ngửa đầu uống sạch.

Rất ngon, ngòn ngọt.

Đây là cảm giác đầu tiên của Harry.

Dường như có chút chóng mặt, đây là cảm giác thứ hai của Harry.

Cậu nên hóa trang cho vết sẹo? Harry mơ hồ suy nghĩ, nhưng cơ thể đã đưa cậu chuyển hướng về phía cửa, từng bước, từng bước cậu đi ra ngoài, tựa như đang giẫm lên vải bông, lắc lắc lắc cuối cùng cậu ngã về phía trước, vội vàng dùng tay chống đỡ cơ thể, Harry cơ hồ ngã nhào trên hành lang.

Chóng mặt quá.

Harry vẫn không nhúc nhích, đầu óc cứ như loạn thành một đoàn.

Sao hiệu quả độc dược lần này Hermione điều chế lại kỳ quái như vậy?

Một hồi lâu sau, Harry vẫn nằm trên mặt đất, cậu có chút mệt mỏi, chính là không muốn động đậy.

Lúc này, góc hành lang phía trước truyền tới tiếng nói.

“………..Ta không nghĩ có gì cần thảo luận cả.” Âm thanh lạnh lùng, không kiên nhẫn đến từ đại sư độc dược hiện đang đương nhiệm chức vị giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của Hogwarts.

“Severus, anh quá nghiêm khắc.” Giọng nữ nghiêm túc cứng nhắc hiển nhiên là viện trưởng đương nhiệm của Gryffindor: “Anh hi vọng bà Pomfrey tự mình tới tìm anh oán giận sao?”

“Bởi vì đám giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám lúc trước toàn là một lũ ngu xuẩn, vì thế đám nhãi con này mới cảm thấy không chịu thấu.” Snape không chút e dè nói ra quan điểm của mình: “Ta tuyệt đối không để bọn nó muốn làm gì thì làm trong lớp của mình.”

“Tôi chỉ hi vọng anh có thể…… tiến hành theo tuần tự một chút.” MacGonagall nghiến răng, đối chiến là phương thức dạy học rất tốt, nhưng thường xuyên phải vào bệnh xá như vậy hiển nhiên không được tốt cho lắm.

Hai người bước đi vội vã hệt như tính cách nóng nảy của mình, đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại.

“Úc, đó là……” McGonagall nhìn về thiếu niên đang nắm sấp trên mặt đất.

Snape nhíu mày, y rất mẫn cảm với kiểu tóc rối bời đó, vội vàng đi tới, y vươn tay kéo thiếu niên nói: “Nơi này không phải…..” Lời mắng mỏ lạnh như băng còn chưa nói ra liền ngừng lại khi kịp nhìn thấy thiếu niên là ai.

Là Harry Potter.

Thiếu niên tỉnh lại, từ nằm sấp trở thành ngồi bệt dưới đất, làm Snape kỳ quái chính là Harry thấy y cũng không bị dọa mà chạy trốn, ngược lại còn dùng ánh mắt thực quỷ dị quan sát y.

Liếc mắt một vòng, Snape có thể xác định đối phương không có ngoại thương gì, lấy lại tinh thần, Snape điều chỉnh âm điệu băng lãnh bình thường: “Potter, ngươi lén lén lút lút làm gì ở đây?”

McGonagall cũng tiến tới: “Potter, có chuyện gì vậy?” Bà suy nghĩ, nên làm thế nào kéo học trò đắc ý của bà đi trước khi bị Snape trừ điểm.

Harry không trả lời, cậu nghiêng đầu, không chút kiêng nể đánh giá đại sư độc dược, tựa hồ không hề quan tâm tới viện trưởng nhà mình.

Snape căng thẳng, có gì đó không đúng.

“Harry?” Macgonagall cũng phát hiện có gì đó kỳ lạ, bà nhẹ nhàng gọi.

Chỉ thấy Harry chậm rãi đứng lên, tầm mắt không hề dời khỏi nam nhân tóc đen, sau đó một nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt cậu, động tác tiếp theo của cậu làm MacGonagall rớt cằm xuống đất, cậu vươn tay ôm chặt lấy cánh tay Snape.

Biểu tình Snape nháy mắt biến thành trống rỗng.

“Severus, hẹn hò với em đi.” Một lời mời tràn ngập hạnh phúc.

Snape trực tiếp thể nghiệm cảm giác lông tơ dựng đứng, mà MacGonagall bên cạnh bộ dạng như sắp té xỉu tới nơi.

Giây tiếp theo Harry bắt đầu dùng mặt cọ cọ cánh tay nam nhân, tựa như một chú mèo nhỏ muốn được chủ nhân ôm ấp.

“Buông ra cho ta!” Snape cuối cùng cũng tìm lại được âm thành của mình.

“Severus?” Harry ủy khuất kêu to, giống như đối phương cự tuyệt cậu chính là tội ác.

Snape đồng thời nâng tay dùng sức ngăn cản cánh tay thiếu niên, vừa hốt hoảng gầm với McGonagall: “Còn sửng sốt, không mau tới hỗ trợ!”

Giáo sư bình tỉnh đột ngột bắt lấy Harry: “Hắc, Harry, trò làm sao vậy?” Bà phá lệ lắp bắp nói, Meilin, bà mới vừa nhìn thấy cái gì? Meilin quần lót a! Nhất định là ảo giác! Harry Potter tỏ tình với Severus Snape? Còn động tác này nữa, bà nhất định đã thấy ảo giác!

Harry không tình nguyện vặn vẹo: “Buông, em muốn Severus……”

McGonagall tăng khí lực: “Đừng như vậy!”

“Im lặng!” Snape đồng thời cũng không rõ tình huống rống to.

Harry lập tức ngừng động tác: “Được, Severus.” Hoàn toàn là hình tượng bé ngoan.

Snape hít sâu, lại hít sâu lần nữa: “……..tay trái ngươi đang cầm cái gì?”

Harry có chút nghi hoặc cúi đầu nhìn, sau đó vươn tay, vui vẻ đưa ra: “Này?”

Một cái bình nhỏ, bên trong còn lưu lại một chút dịch thể phấn hồng.

Snape lấy qua, đưa tới gần mũi ngửi một chút, cùng lúc sắc mặt nam nhân âm trầm của nam nhân trở thành u ám như mây đen trước cơn giông.

“Severus?” McGonagall cũng hiểu ra Harry nhất định đã uống nhầm phải độc dược gì đó.

“……..tình dược.” Snape nói lời này cơ hồ sắp cắn nát răng mình.

Lúc này, mặt McGonagall cũng đen.

“Tựa hồ là tình dược nguyên chất.” Snape bổ sung.

Cách dùng tình dược bình thường là bỏ tóc vào sau đó cho người kia uống, sau khi uống xong người này sẽ vô cùng say mê chủ nhân của sợi tóc đó, bình nhỏ này có tác dụng khoảng một tuần, bất quá nếu không bỏ thêm đồ vật gì sau khi uống xong sẽ cực độ si mê người đầu tiên mình nhìn thấy, hiệu quả sẽ vượt hơn một tuần.

“Ngu xuẩn, trước khi uống thứ gì cũng không biết nhìn xem nó là cái gì sao?” Snape nhịn không được mắng Harry: “Trong óc ngươi đều là con sên sao? !”

“Thực xin lỗi, Severus.” Harry đáng thương nhận lỗi.

Snape nghẹn lời.

“………làm sao bây giờ?” McGonagall khô khan hỏi.

“Sao ta biết được!” Snape hổn hển rống.

“Anh là giáo sư độc dược a!” McGonagall rống ngược trở lại.

“…….” Snape cảm thấy lúc này mình có bổ sung là tiền nhiệm giáo sư độc dược cũng không có ý nghĩa gì: “Ta đi làm giải dược.”

“Em cùng một chỗ với Severus.” Harry thừa dịp McGonagall thả lỏng , lập tức giãy ra tiếp tục dính lấy người đại sư độc dược.

Snape có chút căng cứng, không rõ là tức giận hay xấu hổ: “Potter……”

“Chúng ta cùng tới hầm đi, được không?” Nếu sự tình có thể giải quyết, ngẫu nhiên nhìn thấy vị đồng sự bị trêu chọc cũng khá thú vị: “Tốt lắm, Harry, trò thả lỏng một chút, được không? Severus không thích trò túm như vậy.”

Harry vội vàng thả lỏng một chút, sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nam nhân: “Như vậy được rồi chưa?”

“………ngươi buông ra, sau đó đi bên trái ta, ta sẽ càng cao hứng.” Snape trừng mắt liếc McGonagall một cái, quay đầu lại bất đắc dĩ nói.

Harry phồng mỏ, xem xét nam nhân đang nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn buông tay.

Snape đen mặt vội vàng bước đi, Harry vui vẻ chạy theo sau, trời ạ, bước chân Severus tao nhã cỡ nào a, cậu nghĩ vậy.

McGonagall đi cuối cùng.

Ba người vừa tới hầm, Snape liền vội vàng tìm nguyên liệu bắt nồi quặng, giải dược này không quá khó.

“Severus, em có thể hỗ trợ……”

“Severus, thầy tuyệt vời quá……”

“Severus, nó đang sủi bọt kìa…….”

Đầu Snape nhức bưng bưng, y quay đầu nhìn McGonagall đang thờ ơ đứng xem: “Ngươi đứng đó làm gì? Gryffindor trừ 100 điểm!”

McGonagall vừa tức vừa buồn cười, Severus đã rối loạn tới mức trừ điểm của cả viện trưởng Gryffindor: “Harry, ngoan, rất nhanh sẽ ổn.” Bà không thể không dùng giọng điệu dùng để dỗ con nít.

“Vì cái gì Severus không để ý tới em?” Harry ủy khuất cầu xin giúp đỡ.

“Anh ta đang bận rộn.” Mcgonagall trấn an, trong lòng nói, một lúc nữa trò sẽ không muốn anh ta để ý mình một chút nào đâu.

Rất nhanh, Snape trừng mắt đưa qua một lọ thủy tinh: “Uống hết.”

Harry nghiêng đầu: “Uống hết thầy sẽ hẹn hò với em sao?”

Gân xanh Snape nảy lên trán.

“Đúng, Harry.” McGonagall phụ họa: “Mau uống nhanh đi.”

“Tốt quá!” Harry hoan hô, càu nhàu một tiếng uống cạn giải dược, liếm liếm môi, ánh mắt cậu lòe lòe tỏa sáng: “Xong rồi, hẹn hò đi.”

Harry lại nhào tới, nhiệt tình túm lấy cánh tay nam nhân.

McGonagall trợn tròn mắt, Snape cũng không tốt hơn được chút nào: “Ta là ai?” Y hỏi Harry.

“Người em yêu nhất, Severus a!” Harry lập tức trả lời, còn thình lình nhào tới hôn lên gò má nam nhân một chút.

Snape cứng đờ người, McGonagall bị hóa đá.

Hai giây sau: “Buông tay cho ta!” Snape đẩy thiếu niên: “Chết tiệt, rốt cuộc ngươi đã uống cái gì? !”

Harry không hiểu đối phương nói cái gì, cậu thực ủy khuất: “Rõ ràng đồng ý hẹn hò mà, sao lại đẩy em ra?”

“Ta phải nghiên cứu nước thuốc tên ngu xuẩn này uống, ngươi xem chừng nó.” Snape trực tiếp ra lệnh cho McGonagall, thấy đối phương vẫn còn bất động lập tức bổ sung một câu: “Gryffindor trừ thêm 100 điểm.”

McGonagall xấu hổ kéo Harry, lại có chút lúng túng không biết làm sao, vốn tưởng vấn đề có thể dễ dàng giải quyết không ngờ lại rắc rối như vậy.

Quơ đũa phép, Snape phân tích, chỉ là tình dược bình thường rất dễ dàng giải, trừ phi Harry uống phải loại thuốc được điều chế đặc biệt, hoặc đồng thời Harry đã uống thứ độc dược gì đó song song với tình dược, bình thường giải dược cũng không hiệu quả đối với độc dược hỗn hợp, còn một vấn đề Snape cũng không thể bỏ qua, tình dược nguyên chất so với bỏ thêm gì đó tác dụng tốt hơn nhiều, huống chi người đầu tiên Harry nhìn thấy lại là y.

Tình dược có một quy tắc, nếu người trúng tình dược nhìn thấy người mình thích như vậy hiệu quả của tình dược sẽ vô tình tăng mạnh vài lần. Tuy rằng y hiện tại không phải Allen, nhưng độc dược so với con người lại càng thành thực hơn, Harry nhìn thấy y cùng với Harry nhìn thấy Allen, hiệu quả hệt như nhau.

Snape không biết vận may của Harry lần này đã lên tới đỉnh điểm, tất cả tai nạn đều dồn vào một chỗ: tình dược nguyên chất, phương pháp chế tác đặc biệt, sự cố độc dược hỗn hợp, người đầu tiên nhìn thấy là y.

Harry hồ hồ đồ đồ bị vây trong cảm giác hạnh phúc cũng mơ màng, phúc linh tề đã bày ra sự thật mà cậu muốn biết, cũng là khao khát hạnh phúc trong lòng cậu.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment