Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 6

Snape rất hiếm khi chú ý tới những biểu hiện của người khác, càng đừng nói tới những người luôn tỏ ra vui vẻ lại ngây thơ, nhưng mà y lập tức đọc được nỗi ưu thương cùng tịch mịch trong hơi thở của thiếu niên, thật sự vượt qua sự tưởng tượng của y, nhưng điều càng làm y giật mình hơn chính là tâm tình của chính mình cũng bị kéo theo.

“Nếu ngươi muốn một mình, ta lập tức rời đi.” Snape lên tiếng.

“Không, không phải ý này.” Harry vội xua tay: “Anh không giống như vậy, tôi cũng không có ý nói anh quấy rầy tôi, ở cùng với anh rất vui vẻ, thật sự.”

Vui vẻ? Snape trợn to mắt trong lòng, Daniel không biết y chân chính thế nào mới có suy nghĩ như vậy. Snape tuyệt đối không thừa nhận sau khi nghe lí do thoái thác của cậu ta mà cảm thấy cao hứng.

“Thực đáng tiếc.” Harry nhún vai: “Vừa rồi lúc xuống lầu, bà chủ có nói cho tôi biết tối nay ở quảng trường có một lễ hội đèn lồng, bảo chúng ta đi xem.”

Trò tạp kỹ nhàm chán, Snape âm thầm đánh giá.

“Hẳn là rất thú vị.” Harry tiếp tục nói, nếu còn bé Allen nhất định sẽ thích.

“Ngươi muốn đi?”

Harry lắc đầu: “Quên đi, không thích hợp với tôi.” Đều là một gia đình tốp ba tốp năm đi chơi, cậu chỉ có một mình lẫn trong biển người lại càng thêm cô đơn.

“Ta có thể đi cùng ngươi.” Snape không kịp suy nghĩ đã buột miệng.

Căn phòng im lặng một trận, giây tiếp theo Snape bắt đầu vắt óc tìm kiếm kế sách để thu hồi những lời này.

Y nhất định là bị nhét một con sên vào đầu, nếu không sao lại nói ra những lời này?

Harry trừng to mắt, thiếu niên Allen này làm cho cậu có cảm giác không giống như người thích các lễ hội như vậy.

Sắc mặt Snape rất nhanh liền chuyển biến, y muốn biến mất ngay lập tức.

“Vậy thì tuyệt quá, cám ơn anh.” Harry cười toe toét.

“Coi như là cám ơn ngươi đã chơi trò chơi trẻ con với ta mấy ngày nay.” Snape khô cằn đem lời nói từ chối nuốt trở về.

A? Harry bị nghẹn, lại là như vậy, phương thức nói chuyện của Allen làm người ta có ấn tượng rất sâu.

“Nếu không muốn bây giờ ngươi có thể đổi ý.” Snape nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương lập tức bổ sung, y biết chính mình đặc biệt làm người ta chán ghét, không ai chịu được lời nói chua chát của y.

Harry lắc mạnh đầu tỏ vẻ không thèm để ý: “Anh thực……….. hài hước.”

Snape sửng sốt, nhanh chóng cắn môi, lời nói phun ra từ các khe hở: “Sốt cao hoàn toàn phá hủy đại não của ngươi, nếu không chính là………”

Lần này Harry mới nghe được một nửa liền phá lên cười ha hả: “Anh thực thú vị, Allen.”

Snape chưa từng gặp loại phản ứng này, bình thường mọi người sẽ càng xuyên tạc hàm nghĩa câu nói của y, sau đó sẽ dùng ác ý hồi báo lại. Như vậy rất có thể Daniel là một Hufflepuff ngu ngốc.

Ngu ngốc nhưng không chán ghét.

So với Gryffindor vô sỉ thì tốt hơn nhiều.

“Nghệ thuật ngôn ngữ thật mạnh mẽ.” Harry thoải mái tươi cười, có thể dùng lời nói nói thành như vậy thật sự hiếm thấy, gương mặt nghiêm túc như Allen, trong trí nhớ cậu chỉ có……………

Harry thu lại tươi cười, cậu nhớ tới một người cũng luôn nói chuyện như vậy——giáo sư Snape, lão dơi khó ưa ghê tởm.

Quả nhiên nói chuyện phải nhìn người, Allen nói như vậy nhìn có vẻ vô cùng đáng yêu, Harry vẫn không thể xóa đi hình ảnh bé con Allen đã tạo ấn tượng trong lòng mình, sự đáng yêu khi còn bé hiển nhiên liền nhập vào trên người thiếu niên trước mắt.

Snape nheo mắt lại, cân nhắc nguyên nhân làm biểu tình Daniel trong nháy mắt trở nên khó coi như vậy.

“Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới một người đặc biệt chán ghét thôi.” Harry vội vàng nói, cậu sợ đối phương hiểu lầm.

Người kia nhất định rất đáng ghét. Snape nghĩ thầm, ngay cả một người ôn hòa như Daniel cũng không chịu được………thật sự có người như vậy sao? So với mình còn tệ hơn sao?

Snape xét trong lòng một lượt, có thật, Sirius Black, Snape tận mắt nhìn thấy một tên cực kỳ đáng ghét, một Gryffindor kiêu căng ngạo mạn thích lấy lòng mọi người!

“Allen?” Lần này đến phiên Harry nghi hoặc.

“Kệ đi.” Snape lập tức đáp lại: “Lãng phí dung lượng của bộ não để nhớ tới những người chán ghét tuyệt đối là chuyện không sáng suốt.”

Trong chớp mắt, tâm Harry siết chặt nhưng lại nhanh chóng thả lỏng: “Nói rất đúng, Allen.” Cậu vui vẻ nói. Nói không chừng Allen có thể nói chuyện làm lão dơi xấu hổ phải thắt cổ tự sát, tài ăn nói của Allen thật sự quá tuyệt vời, không giống như mình, giận ai cũng chỉ biết nói khốn nạn, ngu ngốc hay linh tinh gì đó.

Gương mặt snape thoáng nổi lên một tia đỏ ửng, không được tự nhiên mà co rút lại. Y không quen bị thân cận.

“Còn sớm, chúng ta có thể chơi cờ.” Harry hào hứng đi tới, lấy ra bộ cờ phù thủy Ron tặng lúc trước từ rương không gian, lúc xuất môn cậu đã bỏ quên ở trong phòng ngủ: “Anh biết chơi trò này đi?”

“Đương nhiên.” Snape hếch cằm.

Mới vừa sắp xếp bàn cờ xong thì quân cờ hai bên đã bắt đầu cãi nhau, Harry nghe các quân cờ phe mình không ngừng ồn ào náo loạn.

“Ngươi nên để ta tiến lên chiến đấu mới đúng!” Kị sĩ trắng không kiên nhẫn nói.

“Trời ạ, sao ngươi có thể để ta ở đây?” Hoàng hậu trắng bất mãn.

Harry mỉm cười vò đầu.

Snape nhíu mi, cờ phù thủy rất ồn ào.

Harry nghe lời khuyên của các quân cờ hết nửa ngày, cuối cùng lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: “Thật có lỗi, mỗi lần chơi tôi đều phải tranh luận với họ.”

Tranh luận với các quân cờ, đồng thời cũng thuận theo tôn trọng ý kiến của các quân cờ đề ra.

Snape chưa từng thấy qua người như vậy, y cảm thấy thực ngu xuẩn, nhưng mà y đại khái cũng có thể hiểu được, Daniel có thể dễ dàng tha thứ hành động vô lễ cùng châm chọc của y không phải là ngẫu nhiên, thiếu niên này có gì đó rất dịu dàng, bình dị dễ gần.

Hoàn toàn tương phản với sự tồn tại của y.

Snape bất đồng, y hoàn toàn không để ý tới quân cờ dưới tay mình có suy nghĩ gì, y có bước đi của chính mình, quyết đoán loại bỏ từng binh tôm tướng cua của Daniel, nói thật, thiếu niên này nhất định là Hufflepuff, chỉ số thông minh thấp nhưng tính tình rất tốt, nhưng cũng rất yếu ớt.

“Đều tại ngươi không nghe lời ta.”

“Ai nha, lại sắp thua.”

“Ngươi không thấy tên kia hướng về phía này sao?”

Quân cờ trắng không hề ngừng nghị luận, đám quân cợ bị hạ lại càng ầm ĩ hơn: “Xuống đi, xuống đi, dồn hết xuống.” Chúng hối hả gọi các quân cờ khác lui về bảo vệ quốc vương của mình.

Harry không thể khống chế được gương mặt dần dần ửng đỏ, xấu hổ không chịu nổi.

Chơi hơn mười bàn liền thua hơn mười bàn, Allen so với Ron còn khó đối phó hơn.

Allen tuyệt đối lợi hại hơn Ron!

Harry rốt cuộc đẩy bàn cờ ra: “Tôi chịu thua.” Âm thanh vô cùng uể oải.

Snape nhíu mi.

“Khi ở trường, anh cũng thường chơi trò này?” Harry không cam lòng hỏi, muốn tìm ra lí do thất bại của mình.

“Không có, chỉ nhìn người khác chơi.” Snape khô khốc nói. Chơi cờ là chuyện của hai người, y chỉ có một mình.

“Anh thật lợi hại.” Harry tán thưởng, vài giây sau, cậu nhận ra ý đối phương không phải không thường chơi mà là chưa bao giờ, Harry có chút giật mình, nói như vậy, khi Allen ở trường….. quả thực có chút không xong?

“Thu hồi ánh mắt của ngươi.” Ngữ khí của Snape đột nhiên trở nên hung ác, y hung hăng trừng Daniel, y không cần ai đồng tình.

“Này không có gì, thật đó.” Harry cụp ánh mắt xuống, cúi đầu nói: “Từ trước tôi luôn bị người khác bỏ rơi, cảm giác đó rất khó chịu, hiện tại tôi cũng hay bị người khác hiểu lầm, cảm giác cũng không tốt chút nào, tóm lại, cuộc đời của tôi thật sự nát bét.” Càng miễn bàn tới cái tên mặt rắn kia cứ đuổi theo cậu không chịu dứt.

Snape khiếp sợ, y cảm thấy Daniel càng nói càng giống như cuộc đời của y, bị bỏ rơi, hiểu lầm, vĩnh viễn không có được sự đối xử công bằng mà mình đáng có.

“Ý của tôi là, tôi nghĩ mình có thể hiểu được cảm nhận của anh.” Harry lớn tiếng nói, kéo người kia: “Được rồi, không cần nói tới những chuyện buồn phiền nữa, tôi không nên lãng phí dung lượng não của mình, tôi đoán trong lòng anh nhất định sẽ phỉ báng chỉ số thông minh ít ỏi của tôi.” Harry hướng về phía bàn cờ mà bĩu môi.

“Điều kiện tiên quyết là ngươi có thứ gọi là chỉ số thông minh hay không đã.” Snape cười châm biếm: “Ta thực hoài nghi vấn đề này.”

Có một cái miệng như vậy vẫn còn có thể sống tới nay, thật sự là kỳ tích của Mellin. Harry vô cùng cảm khái.

“Đến giờ rồi, chúng ta đi xem đèn lồng đi.” Harry bỏ qua chuyện đấu võ mồm với người nào đó, cậu biết mình không phải đối thủ, bất quá lễ hội đèn lồng không như vậy, một phù thủy giỏi không có nghĩa sẽ giỏi giải câu đố, Ron chính là một người rất ngốc trong chuyện này.

Sự thật chứng minh, Harry sai rồi.

Khi cậu cùng Allen nhìn thấy một câu đố viết sau một chiếc đèn lồng ở quảng trường đã vô cùng náo nhiệt, lúc cậu đang vắt hết óc để suy nghĩ ra đáp án bí ẩn thì thiếu niên tóc đen bên cạnh cao hơn cậu nửa cái đầu đã ung dung nói ra đáp án.

Harry lại đâm phải một bức tường, loại trò chơi đoán chữ này hoàn toàn không thể làm khó Allen, toàn là những từ hiếm gặp, người này sao lại rành như vậy: “Anh có đem theo từ điển England sao?” Cậu ngơ ngác hỏi.

“Không, ta chỉ đọc sơ qua, cũng hiểu một chút.” Snape đắc ý: “Không phải giống như một số người chỉ xem qua mà không nhớ gì.”

Harry cười gượng, này cũng cần thấu hiểu gì đó sao?

“Đi xem câu đố đoán vật đi.” Harry kéo tay Snape tiến về phía trước.

Ánh mắt Snape có chút phức tạp, y nhìn cánh tay đang nắm lấy cổ tay mình. Nếu y không hiểu nhầm thì Daniel quả thực muốn kết bạn với mình, mặc dù đã biết y nói chuyện rất độc ác. Daniel có lẽ không phải chịu đựng khi ở cùng y mà là thật sự cao hứng?

Snape cự tuyệt nghĩ sâu hơn, y cũng không buông tay ra, bởi vì y biết trong lòng mình đang rất cao hứng.

Harry không nói gì, cậu phát hiện ra mình không phải đối thủ trong phương diện này của người bạn đồng hành.

“Sao lại như vậy……..” Harry lẩm bẩm.

Tới cái đèn lồng thứ tư, Harry đột nhiên kêu lên: “Cái này để tôi đoán, tôi biết.”

Snape khép môi, câu đố rất đơn giản, y rộng lượng quyết định để cơ hội này nhường cho Daniel vẫn đang u sầu nãy giờ.

“Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, có thể bạn cho rằng mình nhìn thấy nó lóe trước mặt nhưng lại không thể bắt được.” Đây là câu đố.

Harry nhếch môi cười, nhìn người nào đó lớn tiếng tuyên bố: “Banh Snitch!”

Snape bị câu nói này đóng đinh tại chỗ, miệng của y không thể khống chế mà nhếch lên, cúi đầu, tiếng cười không thể kìm được mà bật ra, banh Snitch? Banh Snitch! Daniel cư nhiên lại trong lễ hội đèn lồng của Muggle đoán là banh Snitch! Thực buồn cười, y đã quá đánh giá quá cao chỉ số thông minh của đối phương.

“Đó là cái gì?” Một đứa bé Muggle đứng bên cạnh nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn của Harry, tò mò hỏi.

Harry hoàn toàn bị biểu tình của bạn đồng hành hấp dẫn.

“Anh trai, banh Snitch là gì?” Đứa bé Muggle không chịu bỏ qua, nắm lấy vạt áo Harry kéo kéo.

Harry bừng tỉnh, hiểu được mình chắc chắn đã đoán sai: “Tôi chỉ nói lung tung thôi.” Nói xong, cậu liền kéo thiếu niên đang cười không ngừng bên cạnh nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường.

“Tôi biết cười rất có lợi cho sức khỏe.” Harry bĩu môi.

Snape nghe vậy lập tức quay về gương mặt nguyên bản.

“Anh cười lên nhìn được lắm.” Harry bổ sung. Allen không phải rất anh tuấn nhưng khi cười rộ lên nhìn rất thu hút.

Snape ngập ngừng một chút, sau đó ấp a ấp úng: “Ừm, cám ơn.” Daniel sẽ không cười nhạo y, như vậy đây chính là lời khen tặng thật sự, y dường như đã quên mất cười là thế nào, nhưng Daniel làm y nhớ ra.

“Được rồi, không phải là banh Snitch.” Harry bắt chéo tay ra sau lưng, miễn cưỡng đi về hướng một con phố khác: “Vậy đó là cái gì?”

Snape cười, lần này khóe môi chỉ hơi nhếch lên một chút thành một nụ cười nhợt nhạt: “Thời gian.”

Daniel thực sự là một người ngu ngốc.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment