Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 62

Loại mật khẩu này không hề cản chân Sirius đang tràn ngập lửa giận cùng oán hận.

Một chú ngữ hắc ma pháp, cửa hầm suốt nhiều năm không đổi hoàn toàn hư hỏng. Lần Sirius lẻn vào Hogwarts tìm kiếm tên phản đồ Peter lúc Harry học năm thứ ba cũng không hề dùng tới loại pháp thuật này.

Kết luận: hắn bùng nổ.

Một đạo bạch quang sắc bén bắn thẳng tới vật sống duy nhất trong hầm——Severus Snape.

Snape đã sớm thiết lập thần chú dò xét ở cửa, y đại khái có thể đoán được vị khách không mời mà tới, thực tế, cẩu đần này chạy tới đây còn hơi chậm so với suy đoán của y, giơ đũa phép lên dễ dàng hóa giải chú ngữ.

Gương mặt anh tuấn của Sirius vì tức giận mà vặn vẹo, nâng tay lên típ tục bắn ra chú ngữ công kích.

Snape mang biểu tình lạnh lùng, linh hoạt né tránh vừa đánh trả lại một loạt chú ngữ.

Đối với bọn họ, giờ phút này ngôn ngữ thực dư thừa, cứ đánh nhau một trận tý nói sau.

Các loại ánh sáng đủ màu sắc giao nhau lóng lánh.

“Đổi chiều chuông vàng!” Đột nhiên một âm thanh khẽ vang lên sau lưng Sirius, lập tức nam nhân cao lớn bị treo ngược xuống từ trần nhà.

Máu đổ dồn xuống óc trong nháy mắt, Sirius vặn vẹo cơ thể đồng thời điên cuồng gào to: “Là tên khồn nào dám đánh lén…….”

Lời nói đột ngột im mặt, người xuất hiện trong tầm mắt rõ ràng là con đỡ đầu bảo bối của hắn, hơn nữa còn đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn: “Harry?”

“Không được gọi tên con!” Harry trừng Sirius: “Dám khi dễ Severus của con, chú là người xấu!”

Sirius bị nghẹn, hắn quay lại gào rít với Snape: “Mày là đồ vô liêm sỉ, Snivellus……”

“Khóa lưỡi!” Harry quyết đoán phóng tới một chú ngữ nữa.

Nam nhân đánh mất năng lực nói chuyện nghẹn đến đỏ bừng mặt, hắn múa may đũa phép nghĩ muốn thi chú nhưng lại mất đi ưu thế thanh âm, hiển nhiên, vô thanh chú của Sirius vẫn chưa đủ để giúp hắn thoát khỏi tình cảnh khốn cùng.

Snape nhếch một bên mi, không thể không nói, thời khắc này y thật sự vui vẻ, đối thủ một mất một còn trước nay chưa từng có khoảnh khắc kinh hoảng đến vậy!

“Severus, thầy có bị thương không?” Xử lý phiền phức xong, Harry nồng nhiệt nhào tới bên người đại sư độc dược, vô cùng khẩn trương đánh giá Snape.

Snape lấy lại tinh thần, sau đó thở dài trong lòng, mức độ ngây thơ của Harry thực sự làm y chịu không nỗi.

Sirius muốn dùng vô thanh chú công kích Snape nhưng con đỡ đầu lại đứng chắn ngay phía trước, hắn sợ mình sơ xuất đánh nhầm người. Meilin quần lót, con đỡ đầu lại vì Snivellus mà công kích hắn! Còn nói ra những lời làm hắn thực thương tâm!

“Em sẽ bảo vệ thầy.” Harry nhiệt tình ôm lấy cánh tay đại sư độc dược, sau đó còn hung hăng bắn một ánh mắt sắc như dao lườm cha đỡ đầu của mình, cha đỡ đầu thì sao? Dám khi dễ người yêu cậu không thể tha thứ được!

Sắc mặt Sirius từ đỏ chuyển thành xanh lá, chết tiệt, con dơi khốn khiếp, lấy cánh tay đầy dầu mỡ của mày ra, chết tiệt! hắn muốn giết người! Cẩu đỡ đầu gào rít trong nội tâm thủy chung không muốn đối mặt với sự thật con đỡ đầu của mình mới là người chủ động.

Đừng ấu trĩ hưởng thụ thất bại của đối thủ nữa, Snape nói trong lòng, liếc mắt một cái về phía Sirius, sau đó y giãy khỏi tay Harry: “Đứng yên, không được cử động.”

“Dạ.” Harry chớp mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Snape xoay người vói đầu vào trong lò sưởi âm tường: “Dumbledore, tốt nhất ngươi nên lại đây một chuyến.” Hiện tại y chỉ có thể thông tri vị lão nhân có phân lượng nói chuyện này.

Dumbledore rất nhanh nhảy ra khỏi lò sưởi âm tường trong hầm, cụ liếc mắt một cái liền thấy rõ tình huống: “Úc, xem ra có chút hiểu lầm nhỏ.” Trong miệng thầm đọc một chú ngữ, Sirius ngã nhào xuống đất: “A!” Ngay cả chú ngữ khóa lưỡi cũng được giải trừ.

“Không phải hiểu nhầm!” Harry oán hận: “Chú công kích Severus!”

Thiếu niên mắt lục chắn trước người Snape như hồ rình mồi nhìn chằm chằm cha đỡ đầu đang lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.

Sirius loạng choạng đứng lên, mất hẳn khí thế, hắn thực sự không thể tin nổi bỡ ngỡ nhìn con đỡ đầu, khóc không ra nước mắt.

“Đi theo tôi, Sirius.” Cụ Dumbledore nói với Sirius, hắn hoàn toàn bất động.

“Sirius!” Cụ Dumbledore quắc mắt.

“Harry……” Sirius đáng thương hề hề gọi tên con đỡ đầu.

Harry nhìn nhìn Snape, lại nhìn nhìn Sirius, suy nghĩ nói: “Nếu chú xin lỗi Severus, con cho phép chú gọi như vậy.”

Sirius giống như bị nuốt một tấn con sên, sau đó tầm mắt làm vũ khí tấn công đối thủ một mất một còn.

“Thật sự là một đề nghị không tồi.” Snape cười lạnh.

“Thầy đang khen em sao?” Harry vui sướng: “Thật tốt quá, thân ái.”

“Mày——” Sirius chán nản, hai mắt hắn cơ hồ sắp lọt ra khỏi tròng, đáng tiếc, nó vẫn không thể gây ra chút ảnh hưởng nào tới Snape.

Cụ Dumbledore nhu nhu huyệt thái dương, sau đó cụ áp dụng phương pháp lúc trước của McGonagall đã từng làm qua, một con đại đẩu ủ rủ lơ lửng trong không khí, trước lúc đi còn quay đầu nói với Snape: “Nhờ anh chăm sóc Harry.”

Khóe miệng Snape run rẩy, Harry nhếch môi tươi cười: “Hiệu trưởng Dumbledore, thầy đúng là người tốt.”

“Cáo già……” Snape lầm bầm.

“Vậy cũng là cáo già tốt bụng.” Harry lập tức nói, còn vẫy vẫy tay với cụ Dumbledore.

Lão hiệu trưởng cười ha hả rời đi, vui vẻ tiếp nhận lời ca ngợi của Harry.

Thật là hỗn loạn, Snape bực bội phát hiện cửa hầm không thể trở về tình trạng cũ, phải làm sao bây giờ, thuật biến hình bình thường không có tác dụng đối với tường trường học.

“Severus muốn một cánh cửa mới sao?” Harry tựa như vừa chui vào đầu Snape, nhanh chóng phản ứng.

“Con cẩu đần kia…..” Snape chửi nhỏ.

Harry xem xét con rắn nhỏ khắc trên cạnh cửa, đột nhiên phát ra âm thanh tê tê.

“Ngươi làm gì?” Snape cả kinh.

Harry lộ ra biểu tình vô tội: “Xà tiểu thư trên tay cầm đang oán giận với xà tiên sinh khắc trên cánh cửa, em hỏi bọn họ có thể làm một cánh cửa mới không, bọn họ nói sẽ giúp em xem thử.”

Snape hơi nhíu mi, Harry là xà khẩu y đã biết từ bốn năm trước, nhưng lúc nghe thấy Harry kêu tê tê như vậy làm y có cảm giác xấu.

Harry lại tê tê một trận sau đó nói với Snape: “Được rồi.”

Snape nheo mắt, cánh cửa đang nằm trên mặt đất biến mất, một cánh cửa khác hiện ra hoàn mỹ không chút sức mẻ.

Kiến trúc ở Hogwarts có năng lực tự khôi phục, mà Harry chỉ đẩy mạnh quá trình mà thôi.

“Severus vui không?” Trên mặt Harry viết rõ mấy chữ mau khen em đi.

“Sau này không được tùy tiện nói chuyện với xà.” Snape dặn.

Harry liên tục gật đầu, nam nhân nói gì cậu cũng cho là đúng.

“Bây giờ đi ngủ trưa đi.” Snape ra nhiệm vụ cho Harry.

“Severus cùng ngủ với em đi.” Harry ôm chặt không buông.

“Ta không buồn ngủ.” Snape còn một đống chuyện phải xử lý.

“Em cũng không buồn ngủ.” Harry nhõng nhẽo.

“Snape hít sâu: “Harry, ta cần ngươi ngoan ngoãn, hiểu không?”

Harry nghiêng đầu, tạm ngừng vài giây mới quyết định: “Được, em nghe lời.” Nói xong liền nhướng người lên hôn môi nam nhân: “Nụ hôn ngủ ngon.” Sau đó mới chậm chạp đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Đại sư độc dược bị đánh lén cười khổ trở về bàn, y thực sự còn một đống bài tập chưa phê chữa.

Buổi chiều có giờ huấn luyện Quidditch.

Nhóm Gryffindor lúc này mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, đội trưởng đồng thời là tầm thủ quý báu của bọn họ hiện tại là người nguy hiểm nhất, nói chính xác hơn là so với Slytherin còn trung thành với viện trượng Slytherin hơn.

“Mình muốn làm tầm thủ của Slytherin, Severus nhất định rất vui khi mình giúp Slytherin thắng trận đấu.” Harry vĩnh viễn chỉ suy nghĩ cho lợi ích của người yêu.

“Không được, Harry.” Ron cầu xin: “Bồ chỉ có thể đại diện Gryffindor tham gia thi đấu thôi.”

“Mình không tập nữa.” Harry bãi công.

Ron cuống quít ngoắc Hermione, cô gái đành phải cắn răng chạy tới: “Harry, trận đấu không phải chỉ có Slytherin và Gryffindor, còn có Ravenclaw với Hufflepuff, bồ có thể dẫn dắt mọi người chiến thắng Ravenclaw với Hufflepuff, như vậy chứng minh bồ rất có thực lực, Snape giáo sư thích học trò có thực lực.”

Harry bị lừa cân nhắc một chút nghe có vẻ có lý, vì thế liền tiếp tục leo lên chổi bay lên không trung.

“Tới trận đấu phải làm sao bây giờ?” Ron bội phục Hermione đồng thời nói ra mối lo lắng của mình: “Cậu ấy cứ như vậy…….”

“Vậy đừng hi vọng dựa vào cậu ấy để thắng đội Slytherin.” Hermione dứt khoát nói: “Dù sao không phải Malfoy cũng không tham gia đội bóng sao? Chúng ta dựa vào Ginny cũng thắng nỗi.”

“Việc này sao đùa giỡn được.” Ron tức giận.

Hermione không để ý tới, ôm sách ngồi vào vị trí bên cạnh sân bóng, cô đã đáp ứng McGonagall giáo sư, chỉ cần Harry rời khỏi hầm, cô phải đi trông cậu, vốn việc này cũng có phần trách nhiệm của cô.

Huấn luyện Quidditch kết thúc, Hermione lại lừa Harry về ký túc xá làm bài tập, cô gái tranh thủ rút ngắn thời gian Harry đối mặt với Snape giáo sư, như vậy có lẽ Snape giáo sư cũng không quá vất vả. Lương tâm Hermione nghĩ như vậy, cho dù trong mắt người khác đều cho rằng Harry rất đáng thương, nhưng là một trong những người chăm lo cho Harry, Hermione thực sự hiểu được Harry như vậy ngay cả Ron, Lavender còn phải bùng nổ, Snape nhẫn nại như vậy…. thực sự đáng quý.

Harry ngồi trong phòng sinh hoạt chung làm bài tập, thái độ thực khác thường, cậu giơ tấm da dê lên, nghĩ nghĩ một lát nói: “Mình muốn viết thơ tình cho Severus, thầy nhất định sẽ cao hứng.”

Nhóm sư tử trong phòng sinh hoạt chung luôn quan sát Harry, một nhóm mặt trắng bệt, một nhóm lại tò mò không biết Harry định viết gì.

“A, cặp mắt thầy như ánh sao! Rọi chiếu trái tim em trong đêm tối!” Harry không hề che dấu vừa lớn tiếng đọc vừa ghi lại.

Ầm ầm lịch bịch…….

“Ngoài mong đợi” nhóm Gryffindor đồng loạt run chân té nhào xuống đất, biểu tình Neville tựa hồ bị rút gân.

“Meilin…..”

“Dạ dày của mình…..”

“Bụng của mình….”

“Khuỷu tay của mình…..”

Có người đau vì nội thương, có người đau vì va chạm, phòng nghỉ chung Gryffindor như vừa trải qua một trận cuồng phong lâm vào trạng thái thê thảm, chỉ có mình Harry hưng phấn đến mức hận không thể nhảy lên bản để biểu lộ ngẫu hứng của mình.

“A, đôi môi mỏng khêu gợi……”

“Đủ rồi, Harry!” Hermione túm lấy bạn tối, Ron lập tức che miệng Harry lại.

Meilin, không thể chịu nỗi nữa, nói thêm cái gì nữa toàn bộ Gryffindor sẽ chết vì kinh hoàng mất.

“Thơ tình phải im lặng viết, chỉ cần đọc cho giáo sư nghe là được rồi.” Hermione tìm cách ngăn cản Harry, tiếp đó cô gái đặt tấm da dê cuống bàn nói: “Bồ chậm rãi viết.”

Lần này Harry tiếp nhận góp ý, vừa viết vừa nghĩ tới biểu tình của người nào đó.

“Mình thực sự chịu không nỗi.” Ron kéo Hermione: “Cậu ấy cứ như vậy mình sẽ điên mất.”

Hermione liếc nhìn Harry đang múa bút thành văn, từ diện mạo vốn có, Harry đều tán dương lên tới n lần, ngay cả cái mũi to dưới ngòi bút của cậu cũng trở thành thứ đẹp nhất.

“Mình viết xong rồi!” Harry vui vẻ ôm tấm da dê chạy khỏi phòng nghỉ chung.

“Cậu ấy đi như vậy, có sao không?” Seamus khô khan hỏi.

“Lão dơi sẽ giết cậu ta mất.” Ron hoảng sợ, không biết nên làm gì.

“Giáo sư không thể giết học trò.” Hermione lý trí nói: Mọi người xem chuyện vui cũng đủ rồi!”

“Này không phải chuyện đùa, cái này gọi là phim kinh dị.” Không biết ai nói ra câu này.

Thực hiển nhiên, tất cả mọi người đều tán thành, bao gồm cả Hermione.

……..

Buổi tối, hầm.

Sư tử Gryffindor không chút ngại ngùng ngồi trên đùi đại sư độc dược lớn tiếng đọc những câu thơ làm kẻ khác phải đỏ mặt tía tai.

Còn Snape thì nghiêng đầu nhìn ánh lửa trong lò.

Ánh sáng ngọn lửa chiếu sáng gương mặt nam nhân, một mảnh đỏ ửng.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment