“Ta tức giận ngươi đến cả người vô lực, đại khái là không thể tự mình nhúc nhích, ngươi phải có trách nhiệm đưa ta về nhà.” Long Tại Thiên đắc ý dào dạt nói.
Điêu Điêu Tiểu Cửu trơ mắt nhìn hắn, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, Điêu Điêu Tiểu Cửu không địch lại đành bại lui, miễn cưỡng nói: “Được rồi!”
Một lát sau, Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy Long Tại Thiên vẫn ngủ ở đó, vẫn không nhúc nhích, liền thúc giục nói: “Đi thôi!”
Long Tại Thiên liếc nàng một cái, “Ta không nhúc nhích nổi, sao mà đi.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu ngây người hồi lâu, sau đó đưa lưng về phía hắn ngồi chồm hỗm xuống, nghĩ thầm: xui, ta coi như phải cõng một con heo!
Qua một hồi lâu, Long Tại Thiên vẫn ngủ đến mi giác sinh xuân, Điêu Điêu Tiểu Cửu không nhịn được nói: “Ngươi lại làm sao vậy?”
Long Tại Thiên nói: “Không phải nói ta và ngươi không thể chạm sao.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu tức giận đến bĩu môi nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Long Tại Thiên suy nghĩ một chút, giống như phải chịu thiệt thòi lớn mà hạ quyết tâm, nói: “Ngươi bế ta đi!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu căm hận đưa tay ôm lấy, nặng a, mặc dù học qua võ công, so với cô nương bình thường khỏe hơn đôi chút, nhưng một con dê bé nhỏ bế một con trâu ngốc cũng quá nặng đi. Thật muốn ném hắn xuống.
Long Tại Thiên cười với Điêu Điêu Tiểu Cửu thổi khí lên cái mặt nộn của nàng nói: “Nếu như ngươi làm ta té xuống, có lẽ sẽ càng phiền phức.” Miệng hắn như nói với chính mình, ánh mắt lại liếc sang Điêu Điêu Tiểu Cửu, trong ánh mắt tất cả đều là uy hiếp. Điêu Điêu Tiểu Cửu hiểu là hắn đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đây. Không thể làm gì khác hơn là dập tắt ý định ném Long Tại Thiên xuống.
Nhưng, Long Tại Thiên vừa nói bản thân mềm yếu vô lực, tay cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng chỉ vào nơi đầy đặn của Điêu Điêu Tiểu Cửu cười nói: “Thân thể ngươi nhỏ gầy như vậy, nơi này lại lớn như vậy, có phải rất kỳ quái hay không?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mắt trắng dã lườm, giọng căm hận nói: “Sẽ không.” Điêu Điêu Tiểu Cửu phát hiện bản thân mới mềm mại làm sao, người này tại cố ý vô tình bêu xấu, bảo sao nàng không muốn hất hắn cùng nhau té ngã.
Long Tại Thiên không tin, “Ta cảm thấy ngươi quá nặng, không phù hợp, có thể lúc bước đi sẽ bị té ngã. Nhưng hiện tại nếu như ngã sấp xuống, có người liền tiêu đời!” Hắn một bên trêu chọc một bên uy hiếp, rất hí hửng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu bế Long Tại Thiên về phía trước, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Long Tại Thiên tiếp tục nghiên cứu cái đề tài thú vị này: “Sẽ không sao? Cũng đúng, đại não của ngươi trống trơn, vừa lúc giảm bớt sức nặng lên nửa người trên, cân bằng với bộ ngực, cho nên mới không dễ dàng té ngã như vậy.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu dưới chân mềm nhũn, tức giận đến thiếu chút nữa đem Long Tại Thiên ném xuống, nhưng thấy ánh mắt Long Tại Thiên, không thể làm gì khác hơn là giả cười tiếp tục đi!
Nguy hiểm a, sao lại gặp được cái đồ tồi như vậy!
Điêu Điêu Tiểu Cửu đặt Long Tại Thiên ở trong xe, Long Tại Thiên tà tà dựa vào chăn giường, ánh mắt khoái trá.
Điêu Điêu Tiểu Cửu chạy đi, kéo ngựa trở về, sau đó tự mình ngồi ở phía trước yên lặng đánh xe.
Long Tại Thiên nói: “Nhấc rèm cửa lên đi, ta muốn nhìn phong cảnh phía trước một lúc.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa tay kéo rèm, cũng vẫn không thèm liếc mắt tới Long Tại Thiên.
Mã nhi chầm chậm, đi rất vững vàng.
Long Tại Thiên đột nhiên nha một tiếng: “Ta thu hồi lời nói vừa rồi, ta sai rồi.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu cho rằng hắn đã cúi đầu khuất phục mình, muốn mình nói chuyện với hắn, lại càng thêm kiêu ngạo không để ý tới hắn.
Long Tại Thiên cười rất gian ác, “Ta nói ngực ngươi là bộ phận lớn nhất trên toàn thân những lời này là không đúng, ta hiện tại đã biết, cái mông cao quý của ngươi mới là bộ phận cao nhất lớn nhất trên thân.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu tức giận thiếu chút nữa đã thổ huyết, lập tức nói không cần nghĩ phản kích, “Mông ngươi mới thế ấy.”
Long Tại Thiên không giận ngược lại cười cười, nói thật ra, nếu như PP chỉ để Tiểu Cửu thấy được thì có sao đâu, hắn chớp mắt nói: “Tiểu yêu, ngươi nói phải, ngày ngươi thấy bộ phận đó vừa lòng không?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu cắn răng, quyết định không trả lời, nàng trong lòng biết bản thân rất khó nói lại cái tên biến thái này.
Đáng tiếc Long Tại Thiên sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha cho Điêu Điêu Tiểu Cửu, hắn đối với đề tài cái mông này hình như đặc biệt có hứng thú. “Ngày đó ngươi nói ta rất trắng, có phải của ngươi rất đen hay không?!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu không thể nhịn được nữa nói: “Nói bậy, ta…” Bản thân che miệng không nói.
Long Tại Thiên kiêu ngạo mà cười nói: “Hừ, không dám nói sao, nơi đó của ngươi nhất định rất đen.”
Trong đầu Điêu Điêu Tiểu Cửu nhanh chóng hiện lên hình ảnh PP trắng trẻo của Long Tại Thiên, giống ánh trăng trên bầu trời, bản thân cầm một đống mực nước, dùng bút chậm rãi tô đen… của hắn! Vừa nghĩ như vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, Điêu Điêu Tiểu Cửu bèn nói: “Đúng vậy, của ta rất đen!”
Đáng tiếc Long Tại Thiên không phải người dễ dàng nói chuyện như vậy: “Ta không tin, ngươi cho ta xem.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu xấu hổ muốn chết, thật muốn cầm kiếm đâm hắn ngàn vạn lần.
Đáng ghét lại gặp phải nam nhân biến thái vô thường!
An ổn chưa được một hồi, Long Tại Thiên lại kể lể nhu cầu quan trọng: “Ta đói bụng.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Trong bao bên cạnh ngươi trên xe có bánh bao có thịt trâu.”
Long Tại Thiên khủng hoảng nói: “Ta không ăn món ăn lạnh.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Ta còn có táo.”
Long Tại Thiên gật đầu, nói: “Được rồi, ta ăn táo.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu dừng xe lại, lấy quả táo ra cho Long Tại Thiên.
Long Tại Thiên không cầm, nói: “Rửa chưa?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lấy khăn tay ra chà lau qua, quả táo thật sự như được rửa sạch, sau đó mới đưa cho Long Tại Thiên nói: “Cho ngươi ăn.”
Long Tại Thiên nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu một chút: “Gọt vỏ.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu cả giận nói: “Ngươi muốn gọt vỏ còn hỏi ta rửa chưa?”
“Trước khi gọt vỏ, không cần rửa sao?” Long Tại Thiên hồ đồ nói.
Điêu Điêu Tiểu Cửu oán hận nói: “Ngươi nhất định muốn làm khó ta phải không, ngươi không ăn, ta ăn.” Nói xong liền oán hận cắn một mồm to, quả táo ăn có ngon hay không, Long Tại Thiên không biết, chỉ cảm thấy môi đỏ mọng xinh đẹp của Điêu Điêu Tiểu Cửu cắn vào thịt quả trắng trắng, khóe miệng dính chút nước ngọt, vạn phần mê người. Ánh mắt nhìn chăm chú Điêu Điêu Tiểu Cửu, tay lại kéo quả táo trên tay nhỏ bé của Điêu Điêu Tiểu Cửu về phía mình, hung hăng cắn một miếng.
Sau đó chậm rãi ăn, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên quá sợ hãi, nhìn quả táo chớp mắt không thôi.
Long Tại Thiên theo ánh mắt của nàng cúi xuống, trên quả táo đến chỗ hắn ăn vừa lúc bị sâu, có nửa thân côn trùng đang ở quả táo ngoại giãy dụa không thôi, còn nửa thân…
A…
Một tiếng hét vang, quả táo bị tung lên giữa không trung, Long Tại Thiên một phát phun quả trong miệng ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu tránh không kịp, bị văng đầy mặt…
Hai người cùng nhau cười vang, quả táo rớt xuống, vừa lúc đánh vào đầu Điêu Điêu Tiểu Cửu, sáng sớm đã bị Long Tại Thiên gây sức ép suýt chết Điêu Điêu Tiểu Cửu rốt cục có cơ hội nghỉ ngơi.
Nàng hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh!