Tình Phi Đắc Ý

Chương 66

Điêu Điêu Tiểu Cửu giơ tay ngọc ra quơ đại một con chim công đang bay qua…

Quanh quẩn…

Dừng trên sàn nhà cách hai người không xa.

Trước mặt người, trên sàn nhà lưu lại bóng dáng mờ thật dài thật dài…

Mùi thịt thơm hương…

Điêu Điêu Tiểu Cửu mê say ngửi một hơi, a…

Tay ngọc trắng muốt của Hoàng thái tử nhẹ nhàng vung lên…

Con chim công cung kính cúi đầu với Hoàng thái tử, sau đó hai cánh đưa về phía trước ngực nó sờ sờ đẩy ra hai bên…

Nôn…

Máu tràn ra, nhưng không có một giọt nào trên sàn nhà, trên sàn nhà chỉ có thêm ra một cái đĩa thủy tinh, hai cánh chim công như đao chém loạn, chỉ chốc lát sau trong cái đĩa đều đã đầy những mảnh thịt lớn nhỏ màu xanh rất mỏng, mỏng đến mức cuốn lại được.

Chim công róc thịt thành khối xong, hai cánh chim công vung lên, lại dùng da cùng lông đậy lại. Rõ ràng, ngực nó không đầy đặn bằng lúc đi vào.

Nó lại lần nữa rất lễ phép tiến về phía hai người chào, sau đó xoay người bay ra ngoài, sau khi rời khỏi đó, mới bay một cái liền ngã lộn nhào, té xuống!

Thật tàn nhẫn!

Đôi mắt hẹp dài của Hoàng thái tử chống lại nhìn mắt cười nheo nheo của Điêu Điêu Tiểu Cửu, nghiên cứu một hồi, cả hai đều thấy vô vị.

Một lát sau, Điêu Điêu Tiểu Cửu hỏi: “Ai nướng thịt?”

Hoàng thái tử cau mày nói: “Ngươi không cảm thấy một màn vừa rồi, chẳng phải rất kích thích người ta muốn ăn sao?” Con mắt thưởng thức của Long Tại Thiên luôn luôn xuất chúng, sao lần này lại thích một nữ hài tử thô lỗ cục mịch, tâm địa ác độc, tướng mạo xấu xí như vậy?

Điêu Điêu Tiểu Cửu cười: “Cũng chỉ là ảo thuật thôi. Ngươi cố ý muốn ta ăn không được?” Hắc hắc… Hoàng thái tử thoạt nhìn trời quang trăng sáng, kì thực cũng có sự âm hiểm của nam nhân bình thường, muốn dùng ảo thuật dọa cho nàng không dám ăn thịt, hừ, nằm mơ! Sự kiên trì của nàng đối với thịt nhất định sẽ khiến hắn trái lại phải chịu đầu hàng. Nàng chính là kẻ có thể sống không cần phòng, nhưng không thể không ăn thịt. Bởi vì không ở phòng cũng không sao, nhưng không ăn thịt khiến người gầy mòn đi a!

Hoàng thái tử khiêm tốn hỏi: “Nếu là ảo thuật, xin hỏi thịt từ đâu ra?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu không thèm nghĩ những… vấn đề kỹ thuật này, mặc kệ có phải ảo thuật hay không, thịt đã cắt bỏ, không ăn sẽ rất đáng tiếc. Nói nữa nàng mỗi ngày đều muốn ăn thịt, thật đáng thương cho những… chủ nhân của chỗ thịt này. Trên đời này có người ra vẻ đạo mạo, đến con kiến cũng không muốn giết chết, để nó cắn lên người, mắt cũng không thèm chớp.

Nguyên tắc của nàng rất rõ ràng, không phải tộc của ta, giết lấy thịt là có thể hiểu được. Con cọp ăn thỏ, ai có thể nói là con cọp tàn nhẫn đây, nó chẳng qua là thuận theo tự nhiên, thuận theo tự thiên thôi. Nàng cũng vậy nha, có ai muốn làm loại người trời sanh đã thích ăn thịt đâu.

Hoàng thái tử này thật sự là rất đáng ghét, nhưng nhìn lại hắn là chủ nhân của chỗ thịt, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng phải lấy lệ với hắn hai câu: “Ngươi không phải đã nói sao? Thịt phương xa tới, vui quên trời đất?”

Hoàng thái tử nghiêm túc nói: “Là bạn” Nữ nhân này có lối suy nghĩ kém quá nhiều so với người bình thường, không hiểu nàng nói gì.

Điêu Điêu Tiểu Cửu khinh thường nói: “Bạn không phải từ thịt mà ra sao?”

Hoàng thái tử rất muốn tự tử, trận chiến đầu tiên, Hoàng thái tử uyên bác thông thái không địch lại Điêu Điêu Tiểu Cửu bất tài vô học.

Chuyện nướng thịt, Hoàng thái tử đương nhiên phải tự mình động thủ. Không biết là hắn không muốn để người ta làm hư thịt chim công thượng hảo, hay là hắn muốn dùng lễ đối đãi Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Một cái lò đồng cực xinh đẹp, bên trong có than củi đã nhóm cháy, trên mặt đặt một miếng thịt, chỉ đặt một miếng…

Điêu Điêu Tiểu Cửu giữ nước miếng lại nghĩ, rõ ràng có thể đặt hai miếng, hoặc ba miếng cũng được, tại sao lại chỉ đặt một miếng đây, như vậy sẽ chậm hơn a! Rồi… lại nuốt nước miếng một cái.

Tay trắng đến gần như trong suốt của Hoàng thái tử cầm một đôi đũa bạc thật dài, nhẹ nhàng gắp thịt, thịt gặp lửa, màu xanh từ từ rút đi, lập tức biến thành trong suốt, sau đó từ từ biến thành trắng…

Cao nhã, cho tới bây giờ thì không phải chỉ hai chữ là có thể nói cho rõ ràng được, nó là sự tổng hợp các loại chi tiết của một người cụ thể khiến cho người ta cảm thấy vậy. Tinh sảo đến cả việc chọn lựa dụng cụ nấu nướng, nhỏ đến từng động tác trở mình gẩy thịt, đều là một loại văn hóa, một loại tu dưỡng, một loại khiến mỹ nữ điên cuồng theo đuổi, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn!

Điêu Điêu Tiểu Cửu chưa bao giờ biết đến động tác thịt nướng của một nam nhân cũng có thể cao quý mê người như vậy!

Giữa không trung thỉnh thoảng sẽ bay lên một đám khói nhỏ, khuếch tán một chút hương thơm thịt nướng…

Trong không khí tràn ngập mùi thơm, Điêu Điêu Tiểu Cửu nhắm mắt lại, say mê vạn phần…

Mùi thơm trà Vân Vụ cũng dày đặc… Quện lẫn với mùi thịt, khiến cho người ta không cưỡng lại được muốn ăn ngay. Hoàng thái tử trên nhiều khía cạnh đều được ca ngợi là đệ nhất đại khí quốc, thưởng thức trà đạo, ẩm thực đạo càng vượt qua cả kỹ thuật nuôi chim công của hắn.

Long Tại Thiên biết Điêu Điêu Tiểu Cửu ở chỗ nào cũng đều ngây ngô không tả được, tiểu yêu nàng thật sự quá thích gây chuyện thị phi, không muốn bị trói buộc cho dù là một cái hoàn cảnh nhỏ nhất, chỉ có một tay tuyệt kỹ này của Hoàng thái tử mới có thể làm cho Điêu Điêu Tiểu Cửu bớt ngây ngô, cùng bản thân trở thành vị khách biết thưởng thức đồ ngon!

“Chín rồi.” Trong thanh âm của Hoàng thái tử hàm chứa ý cười, nhưng không làm mất sự tán thưởng với đồ ăn ngon.

Điêu Điêu Tiểu Cửu mở mắt ra, trước mặt có một cái đĩa cứng màu trắng, trên mặt bày mười mấy cái chén nhỏ, đại khái là tương các màu. Ở giữa một cái cái chén nhỏ đặt một mảnh thịt, còn hơi hơi rung động sáng lóng lánh.

Nhanh nhẹn nâng tay ngọc lên, Điêu Điêu Tiểu Cửu kích động gắp khối thịt, căn bản không thèm chấm bất cứ… thứ tương gì, miệng há thật to, nhét toàn bộ miếng thịt vào. Nàng thích nguyên vị của đồ ăn, tuy nhiên cũng không ghét các loại gia vị! Bình thường nàng vẫn ăn, nhưng nếu để nàng chọn nàng sẽ chọn ăn nguyên vị.

Trên mặt Hoàng thái tử hiện lên một tia thất vọng, hắn chưa bao giờ thấy có người nào như vậy làm khổ mình tự đi làm đồ ăn. Mỗi lần tâm tình của hắn tốt, làm được cực ít đồ ăn, ai mà không dè dặt, chấm chút tương, rồi mới há cái miệng nhỏ ăn, sau đó ca công tụng đức hồi lâu, lại chấm một loại tương khác, rồi lại há cái miệng nhỏ ăn, ai giống như tiểu yêu này, như Trư Bát Giới ăn thịt người củ sâm vậy, một miếng liền nuốt luôn!

Điêu Điêu Tiểu Cửu không để ý tới sự trầm tư của Hoàng thái tử, chỉ nhắm mắt hạnh phúc, trên mặt bánh bao nho nhỏ của nàng lại bắt đầu lấp ló nụ cười chói lọi, đó là một loại sùng bái tinh khiết nhất đối với đồ ăn.

Một chút không vui vừa rồi của Hoàng thái tử lập tức tan thành mây khói. Hắn còn chưa từng thấy qua có người như vậy, ca ngợi đồ ăn của hắn chân thành từ trong lòng. Vì đồ ăn, hai chữ hiện ra đó là, hạnh phúc!

Hoàng thái tử bị xao động.

“Ồ… Ăn ngon lắm nha!” Điêu Điêu Tiểu Cửu nuốt xuống một miếng cuối cùng, vạn phần vui sướng mà nói. Nàng mở đôi mắt sáng, hạ lệnh với Hoàng thái tử: “Ngươi nướng nhanh lên một chút, sững sờ cái gì!”

Khuôn mặt tái nhợt của Hoàng thái tử bỗng bay lên một đóa mây đỏ, lập tức cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được, ta lập tức nướng liền!”

Lưu Quang Cung chưa bao giờ có thời khắc hạnh phúc như vậy…

Hoàng thái tử xinh đẹp tuyệt trần không ngừng đổi thịt nướng, tiểu yêu nữ mặt bánh bao con mắt sáng lấp lánh cực độ khát cầu thịt, nàng bắt đầu nghĩ, gả cho Liễu Liễu sư huynh không bằng gả cho Hoàng thái tử, thoạt nhìn cũng dễ bắt nạt, quan trọng nhất là, tay nghề nướng thịt của Hoàng thái tử thật sự là rất tốt. Vừa ăn vừa nhìn trượng phu làm đồ ăn ngon cho mình, đây là yêu cầu lớn nhất của Điêu Điêu Tiểu Cửu đối với cuộc sống hôn nhân xa vời!

(Liễu Liễu sư huynh yếu đuối rơi từng giọt từng giọt mồ hôi! Long Tại Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nghiêm túc lo lắng là… học đạo thuật trước hay… học nấu nướng trước! Hắc hắc…)

…………………………

Long Tại Thiên trực tiếp vào Nghiên học bộ, bên trong là nơi con nhà thế gia tới đây học tập hoặc chuẩn bị đón nhận sự huấn luyện của thiên sư. Long Tại Thiên lúc chưa đến 10 tuổi đã thông qua cuộc thi, cho nên hắn tùy thời đều có thể tới học tập.

Nơi này có dăm ba người tụ tập lại một chỗ tán chuyện phiếm luận đạo. Đương nhiên đều là người cùng bậc đứng chung một chỗ, mặc dù chỉ là 7-8 nhóm đứng, nhìn không ra cái gì, nhưng trong đó cấp bậc lại được bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, sai lầm nhỏ tí tẹo cũng không được.

Hai kẻ của Bộ nghiên cứu học tập, một là con nhà thế gia cao cấp, một là thiên sư cao cấp… soái nhất dễ nhìn nhất đứng chung một chỗ, đương nhiên khiến người khác chú ý, nếu chỉ là người bình thường căn bản không có can đảm tới gần bọn họ, bởi vì… hai kẻ này đều là nổi danh thanh cao cùng kiệt ngạo.

Hoa Thệ Chi cùng Long Chi Hưng đều bận một thân áo xanh, đây là màu sắc chế phục của thiên sư cấp một. Xanh trắng xám vàng bốn màu, theo thứ bậc mà sắp xếp, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.

Long Tại Thiên hôm nay mặc một kiện chế phục màu vàng vào. thân xiêm y này của hắn liền tỏ rõ vẻ hắn tới học đạo pháp không phải tới tìm ai.

Hoa Thệ Cực cực kỳ khách khí lên tiếng gọi: “Long Nhị, hôm nay khí trời không tệ a!” Lời của hắn truyền ra, đột nhiên khiến hào khí lập tức như trạng thái gặp phải quỷ. Thiên sư đều là người cực biết nắm bắt tình thế, lợi dụng tâm tình người khác.

Long Chi Hưng nhíu nhíu mày, không thể hiện ra. Chỉ là đôi mắt sâu chứa đựng ý tứ nghiên cứu, nhìn Long Tại Thiên.

Long Tại Thiên khách khí gật đầu với bọn họ, cũng không muốn nói chuyện, cũng không có cách nói ra một chữ nào, xoay người vội vã bước đi. Người hắn muốn tìm chính là một tên thân mình không có bất cứ… pháp thuật gì, cũng chính là lão sư nhập môn, thiên sư bét nhất Đại Tề… Ẩn đại nhân!

……………………………

Phù phù

Rốt cục ăn no. Điêu Điêu Tiểu Cửu hạnh phúc xoa bụng, nhìn bên ngoài, mặt trời chiều đã ngã về tây, phù phù, tay chân Hoàng thái tử này cũng quá chậm, chỉ nướng thịt cũng mất cả một ngày! Hiệu suất công tác cũng quá kém. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu như vậy, nàng mỗi ngày có thể ngoài ăn ra thì ngủ, đạt tới mục tiêu nhân sinh lớn nhất của nàng. Nói nhỏ một câu, Điêu Điêu Tiểu Cửu từ nhỏ đã cảm thấy động vật hạnh phúc nhất thiên hạ chính là heo. Mỗi ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn, đến lúc phì đến muốn chết, cũng dùng một thân thịt mang đến cho người khác hạnh phúc cực độ. A… Như vậy khi còn sống, có thể nói rằng, sống vĩ đại, chết vinh quang!

Hoàng thái tử vung tay lên, một ít màn trong suốt vây lấy một cái bồn tắm nhiệt khí mờ mịt thật lớn, sau đó đỏ mặt làm động tác mời.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn một chút, những… màn này thật sự quá trong suốt, không giữ được sự háo sắc của Hoàng thái tử cùng Long Tại Thiên, hắn nếu nhìn bản thân còn chưa đủ, nếu như sau khi nhìn cầm lòng không được, lại như ca ca của Long Tại Thiên! Vậy không hay cho lắm!

Đã bị ngã đau một lần, Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm thấy dùng diệp chi che chắn thì hơn. Chung quanh, không hoa không lá không cỏ, xì, cái nơi quỷ gì vậy?

Bên ngoài ráng chiều rực rỡ, có chim công nhanh nhẹn bay múa, Điêu Điêu Tiểu Cửu hí mắt cười một tiếng, chính là nó!

“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước,… Lông chim che chắn!”

Xôn xao… một tiếng!

“A… A… A…”

“Cạc cạc dát…”

Hoàng thái tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chim công hắn yêu mến đều thất kinh từ trên trời rớt xuống, muôn hình vạn trạng hoảng sợ nhìn từng cọng lông chim trên người mình bị Điêu Điêu Tiểu Cửu triệu hoán đi! Sau đó, chim công đại nhân trân quý nhất Đại Tề Quốc được trân bảo trong vườn, đều biến thân trở thành một tộc thịt chim công, hơn nữa là cái loại… bị nhổ sạch lông, không có lông chim che đậy, một con hai con khẩn cấp từ trên trời rớt xuống, giống như cơn mưa thịt chim công một hồi hoa lệ vô cùng…

Có chim công tiểu thư bởi xuất phát từ ngại ngùng nữ tính, nhao nhao dùng cánh ở trước ngực bắt chéo muốn tận lực che dấu thân thể lõa lồ của bản thân, cho nên rớt xuống càng nhanh hơn…

Trời ạ đất a người a, để thiên lôi tới cho càng vang dội hơn đi! Rầm rầm!

Hoàng thái tử tức giận đến không biết làm thế nào mới tốt, trận đại hỗn loạn này khiến hắn thấy nhưng không thể làm gì được, cũng nhịn không được mà giật mình.

Điêu Điêu Tiểu Cửu không điều được lũ chim công, hừ, đành mang theo lông chim công mỹ lệ làm thành bức chắn bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, sau đó, tùy tiện tìm một chỗ liền ngủ.

Nơi này thật tốt, không giường không áo, muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đó, hắc hắc… Nàng thích!

……………………………

Cung điện âm trầm, chỉ một luồng ánh sáng rất mãnh liệt từ đại môn chiếu vào, bao Long Tại Thiên ở trong đó…

Ẩn đại nhân cao cao ngồi ở… nơi âm u nhất, ngũ quan mơ hồ không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn ra vóc người nhỏ nhắn, có một hàng râu mép tuyết trắng rất dài, dường như so với vóc người hắn còn dài hơn. Có một chút ý vị tiên phong đạo cốt.

“Dục vọng là một loại rắn độc, đầy răng mang theo chất độc, cắn ngươi thì sẽ dí ngươi vào chỗ chết.”

Ẩn đại nhân nói hơi khó hiểu.

“Thiên sư tu luyện không giống như hòa thượng, có thể không kiêng sắc dục, có thể không kiêng rượu thịt, tất cả thế tục, đều vẫn có thể hưởng thụ, nhưng vẫn phải dâng tấm lòng lên, cống cho ba vị Thánh tôn cao nhất.”

“Phụng dưỡng ba vị Thánh tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn, đạo đức Thiên tôn, linh bảo Thiên tôn là lựa chọn không thể thay đổi. Vẫn nguyện ý phục tùng?”

“Nguyện ý!” Long Tại Thiên quỳ gối trước mặt Ẩn đại nhân, dốc lòng thụ giáo.

“Được, chỗ này của ta có “Giáo trình kỹ năng tự học đạo pháp và đạo thuật thực dụng loại 5000 lượng”

“Tư liệu Khai mở siêu năng lực của mắt, Thuật thông linh, Giáng Đầu thuật 3000 lượng”

“Thao tác 25 loại pháp thuật hữu ích trong đạo giáo thực dụng 3000 lượng”

“170 loại bùa chú thượng thừa tự hành phê lượng chế luyện gỗ cốp pha 3000 lượng”

“600 loại bùa chú tiểu thừa tự hành phê lượng chế luyện gỗ cốp pha 5000 lượng”

“Giáo trình hoàn mỹ tự học bùa chú pháp thuật 2000 lượng”

“Giáo trình tự học bùa chú pháp thuật chuyên nghiệp của Đạo giáo 2000 lượng”

“Vạn Lịch chính thống “đạo tạng” chính bản 6000 lượng duy nhất một quyền về… “

“Giáo trình 261 loại bùa phép cùng chú ngữ thực dụng đơn giản rõ ràng 2000 lượng”

“130 loại bùa chú phê lượng chế luyện gỗ cốp pha của đạo giáo mao sơn thuật 3000 lượng”

“Giáo trình nghi thức lập đàn cầu khấn của đạo giáo chính phái 2000 lượng”… Ngươi có muốn… mua kỷ bổn hay không?” Ẩn đại nhân tuôn trào dào dạt báo ra một đống tên sách kèm giá tiền, khiến Long Tại Thiên nhất thời kinh ngạc, Ẩn đại nhân là lão bản quán tạp hoá sao? Nhưng Long Tại Thiên cũng đồng ý. Cắn răng một cái, “Ta lấy hết.”

Long Chi Hưng theo ở phía sau thích thú than lên, ai, bạc không phải đệ đệ lừa được, nhìn hắn lãng phí dễ dàng như vậy a, lãng phí nhiều tiền như vậy mua những… thứ này, ai! Đệ đệ sẽ phá sản sớm hơn cả mình.

Trên mặt Hoa Thệ Chi lộ ra một tia cười ý vị, hắn đến bây giờ chỉ nghe nói qua Ẩn đại nhân có thể nhận người vào cửa, còn chưa nghe nói qua Ẩn đại nhân biết pháp thuật gì, mấy thứ này đều phải dựa vào tự ngộ giác, hắn ban đầu còn không phải mua một đống sách vô dụng về nhà, tươi sống bị Long Chi Hưng cười chết. Không nghĩ tới Long Tại Thiên so với hắn còn vung tiền nhiều hơn, đáng khen, xem ra tài lực của Long gia không thể coi thường.

Hai người kia trốn trong bóng tối liếc mắt nhìn nhau, không nói gì…

Ẩn đại nhân vừa nghe vậy, đại hỉ, rước nhiều đệ tử như vậy vào cửa, vung tiền mạnh tay như Long Tại Thiên còn chưa có ai. Cũng là người có “Tuệ căn”, ha ha… Xem ra lần này buôn bán lời lớn.

Ẩn đại nhân nói tiếp: “Học tập thuật thiên sư của đạo giáo cao cấp, pháp khí là ắt không thể thiếu, chỗ này của ta còn có “Pháp thuật thực dụng bùa chú thạch chất pháp ấn”

“Hình thông linh khai quang vòng cổ, vòng tay, nhẫn thực dụng”

“Bí truyền phù đồng, thiết đàn pháp khí, các loại trận đồ thực dụng”

“Thụy thú. Chư thần bùa chú. Bồ đoàn. Giấy kim. Kiếm gỗ đào. Kính bát quái “

“Cung phụng thiết đàn. Nghi thức lập đàn cầu khấn. Các loại đồ dùng Thiết lập thần đàn “

“Đạo giáo Tam Đại Chí Tôn của quý tên cúng cơm. Pháp ấn. Lệnh bài”



… Vật phẩm đã vượt ra ngoài giá trị tiền mặt. Hắc hắc…” Ẩn đại nhân phát ra một tiếng cười gian.

Mặt Long Tại Thiên không chút thay đổi nói: “Những… sách này ta cũng muốn hết. Giá tiền tùy ngươi.”

Miệng Long Chi Hưng cùng Hoa Thệ Chi đều há thành hình chữ O, thứ gì hắn cũng muốn hết? Long Tại Thiên đầu to thật sự là rất to rất to, đầu to đầu to, rút lui không lo.

Ẩn đại nhân vui sướng, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Lập tức nói: “Ngươi… giao bạc ra trước đi, còn có một ít đồ khác, ta từ từ tìm lại rồi cho ngươi mua tất cả. Hắc hắc…” Phát đạt, Ẩn đại nhân vừa nghĩ vừa lộ ra nụ cười hưng phấn. Lần này phát, cực phát!

Long Tại Thiên từ trong lòng xuất ra một khối ấn thạch màu xanh, đưa lên.

Ẩn đại nhân tay chân nhanh nhẹn đoạt lấy, lật trên tay xem xét một phen. Màu xanh hình chim chắn điềm xấu, đây cũng không phải là đồ bình thường a! Thứ tốt! Ẩn đại nhân giống như Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn thấy thịt nhỏ xuống nước miếng kích động lòng người, ực, cũng phải… nuốt xuống một cái trước mới có thể nói chuyện tiếp được.

“Được rồi! Xem ngươi lập tức mua nhiều đồ như vậy, ta tặng không cho ngươi một quyển đạo gia tâm pháp Chu Thiên Công. Chu Thiên Công chia làm Đại, Tiểu Chu Thiên Công. Nội khí duyên nhâm mạch đốc mạch vận hành, xưng là Tiểu Chu Thiên Công; nội khí duyên 12 kỳ kinh bát mạch vận hành, xưng là Đại Chu Thiên Công. Chu Thiên Công trên cơ bản bao quát đạo gia nội đan thuật trúc cơ, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư các giai đoạn. Cho nên nó đã thành công phu nhập môn của đạo gia nội đan thuật, đồng thời lại là một loại pháp môn tối cao. Nếu như tu luyện cái này công năng đủ đạt tới sản tiểu dược, đả thông nhâm đốc mạch, vận hành Tiểu Chu Thiên, sẽ tới giai đoạn luyện tinh hóa khí. Cuối cùng có thể đạt tới cảnh giới siêu thoát phân hình, vũ hóa đăng tiên. Đương nhiên Bổn đại nhân cũng chưa từng gặp qua một vị thiên sư nào có thể đạt tới tầng công lực này.” Ẩn đại nhân miệng lưỡi lưu loát, nước miếng cuồng phun, tứ tung loang lổ…

Long Tại Thiên nghiêm túc nghe giảng, thành kính thụ giáo.

Long Chi Hưng cùng Hoa Thệ Chi ở một bên tương đối buồn ngủ, Chu Thiên Công, nhập môn công, ai không biết, lão đầu này là càng lúc càng nhàm chán. Truyền giáo Chu Thiên Công còn như nói chuyện con rệp vậy! Long Tại Thiên đáng thương, không biết dùng bảo vật gì đổi lấy một đống thứ linh tinh vụn vặt còn cả một thứ không cần tiền cũng có thể học – Chu Thiên Công! Ai nói Long Tại Thiên là một trong những người thông minh nhất Đại Tề. Trình độ trí lực người Đại Tề Quốc thật sự là không thể mong đợi!

Ẩn đại nhân vừa như hát xướng vừa như thở dài nói: “Buông lỏng nhập tĩnh, bài trừ tạp niệm, hô hấp tự nhiên. Mí mắt khẽ nhắm, đầu thân công chính, hàm hung trầm phúc, mặc vận trong đầu ánh sáng thần tiên, ngưng chú đan điền hoàn cảnh hư không. Cũng coi đan điền thành một cái không gian, ý niệm song mục thần quang lãng chiếu cái không gian này, đạt tới vạn niệm câu tịch, nhất linh độc giác. Tiên thiên chân nhất khí tự hư vô ra, đan điền chân dương tự nhiên bắt đầu sinh.”

Long Tại Thiên nhắm mắt, theo chỉ dạy của Ẩn đại nhân ngồi xếp bằng xuống, dưới ánh mặt trời tuấn dung bình yên, bảo tướng trang nghiêm…

“Ngươi duy trì bất động, tốt, tiếp pháp chú.” Ẩn đại nhân vừa nói vừa vứt một quyển sách cho Long Tại Thiên “Thai Tức pháp, hợp thành pháp, thải khí pháp…”

Miệng Long Chi Hưng cùng Hoa Thệ Chi tiếp tục há thành hình chữ O, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cách luyện công pháp như vậy. Bọn họ vẫn đều cho rằng Ẩn đại nhân chỉ là một tên tên lường gạt, không nghĩ tới…

Một quyển sách, bắn thẳng vào huyệt thái dương của Long Tại Thiên, sau đó, trên không trung rất nhanh liền thay đổi, biến ảo thành một nhóm chữ, thật sâu khảm nhập vào trong đầu Long Tại Thiên…

Sau đó quyển sách trống rỗng, rớt xuống!

Ẩn đại nhà người ta tốc ngữ điệu, tiếp theo giống như vứt bỏ phế phẩm vứt bỏ những… thánh điển đạo giáo này: “Thái Cực thánh nhật công, kim cương tập thể hình công, Thái thượng trời đất lên xuống thông thần bí pháp, Thái thượng cửu chân diệu giới kim lục sống qua ngày gẩy tội diệu pháp…”

Từng quyển từng quyển sách bay bốn phía quanh Long Tại Thiên, cuối cùng dần dần khoa trương đến mức bao phủ cả người hắn.

Sắc mặt Hoa Thệ Chi cùng Long Chi Hưng càng lúc càng khó coi, bọn họ ít nhất học mười năm may mắn khổ cực mới biết đạo, Long Tại Thiên tiểu tử này không hiểu sao lại may mắn một lúc đó đã thoải mái mà học xong.

Cũng phải, đạo thuật là… coi trọng thiên tư nhất, hai người bọn họ vẫn đều tự nhận là thiên tư hơn người, kết quả một khi so với Long Tại Thiên, mẹ kiếp, muốn tức giận bao nhiêu thì bị tức giận bấy nhiêu!

…………………

Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa tỉnh ngủ, giải trừ pháp thuật, những… lông chim mỹ lệ này lả tả rơi xuống…

Nàng nhìn thấy cái gì?

Trời ạ, một loạt công thịt ngồi chung quanh nàng, ai oán chờ mỗ yêu tỉnh lại, chờ được mặc quần áo.

Đương nhiên còn có một tên thiếu niên tao nhã như lan lẳng lặng ngồi đó, nhìn mây bay qua…

Bóng lưng hắn, rất cô độc!

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng ngáp một cái, không cùng Hoàng thái tử thương xuân buồn thu, đi thẳng vào chủ đề: “Có cái gì ăn không?”

Hoàng thái tử quay đầu lại, ánh mắt bắn hướng một lông công, sau đó mới từ từ đứng lên, thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu mới tỉnh, đôi má ngây thơ béo mập, lóe đôi mắt sáng, vẻ mặt đói khát…

Đột nhiên động lòng…

Từ góc độ khác, trên người nữ hài tử có khuôn mặt nhỏ nhắn này phát ra một loại gợi cảm tự nhiên chưa bao giờ có trên người nữ hài tử khác. Tất cả mọi thứ đến với nàng, liền thực sự bị nhục dục hóa, thanh cao thì không hề… thanh cao nữa, kiêu ngạo thì không hề… kiêu ngạo nữa, cái loại lực hấp dẫn mãnh liệt… như đập vào mặt này mà đến căn bản không thể khiến người khác bỏ qua được. Hết lần này tới lần khác khó dằn nổi nhục dục lộ ra, cho dù là kẻ cực thanh khiết cực ngây thơ vẫn có thể đem thứ đen tối trong lòng thăng hoa đi ra. Thật sự là ý vị sâu xa.

Hoàng thái tử không lập tức trả lời, chỉ miễn cưỡng chuyển ánh mắt, tay ngọc… chỉ qua những… những… cái lông này lập tức trở lại trên thân thịt công, có… cắm sai hay không cũng không biết, nhưng thịt công rất nhanh liền biến thân thành chim công cao quý mỹ lệ, lại lần nữa trở nên vênh váo tự đắc, từng con một lãnh đạm cúi đầu thi lễ từ biệt với hai người, sau đó vỗ vỗ cánh, phi lên bay ra ngoài.

Ánh mắt hai người đều nhìn qua…

Ngoài cửa sổ, khí trời thật tốt, có vô số chim công bay tự do, có gì so với cảnh sắc này còn vui mắt hơn không?

Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy cục thịt ăn ngon nhất trong lúc bay tới nhảy đi khắp bốn phía, cười như mật ngọt.

Trong cuộc sống hạnh phúc lớn nhất cũng chỉ như thế này đi!
Bình Luận (0)
Comment