Trong đầu ta đột nhiên lóe lên linh quang. Chẳng lẽ là có một dãy mật thất bên dưới bên dưới trận thế này, nhưng thông đạo thì lại ở nơi khác rất xa? Rất có khả năng. Ta càng nghĩ càng thêm khẳng định. Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Ta toàn lực phát động linh giác, cẩn thận tìm kiếm mỗi địa phương… Ta mỉm cười, bởi vì ta phát hiện có một địa phương phát ra dạo động trận pháp tương đối đặc biệt, dao động trận pháp ở chung quanh nó đều không mạnh như vậy. Nơi đó nhất định là cửa vào mật đạo.
Ta như tia chớp trong nháy mắt lao đến nơi vừa cảm ứng được. Nhìn hòn núi giả trước mặt, ta bật cười. Núi giả này không thể làm khó ta được.
Linh giác của ta tự nhiên xuyên qua hòn núi giả. Rất nhanh ta đã hiểu rõ bí mật của dãy thông đạo dưới mật thất này.
Tay phải ta nhẹ nhàng đặt lên một khối đá trên hòn núi giả, bắt đầu xoay nhẹ. Linh giác của ta rõ ràng cảm ứng được chốt của cửa vào đang từ từ xuất hiện. Một lúc sau, chiếc khóa đá đã hoàn toàn hiện ra. Ta đưa tay đẩy nhẹ một cái, hòn núi giả liền dịch chuyển về phía sau, cửa vào tự động mở ra.
Ta nhìn tình huống của thông đạo. Rất tốt, hiện tại vẫn còn chưa hư hao chút nào, xem ra sau này có thể tiết kiệm rất nhiều tinh lực. Ta vốn định xây dựng mật thất dưới đất, không ngờ nơi này lại có sẵn.
Ta bước nhanh vào bên trong, vừa đi vừa dùng linh giác chú ý mọi thứ. Nơi này có vài thứ lương thực để ăn, phỏng chừng chỉ có gạo là còn tốt, những thứ khác có lẽ đều đã hư. Dù sao thì cũng đã hơn một năm rồi. Trong này còn có một số binh khí, nhìn bề ngoài cũng khá tốt, chỉ là đối với ta thì không có chút hữu dụng nào. Trong này không ngờ còn có y phục. Không phải chứ, vị vương gia kia còn sống ở dưới này… Ha, cuối cùng cũng phát hiện được một nơi hữu dụng. Nơi này có một rương bạc trắng và một số ngân phiếu, nhưng cũng không nhiều bằng ở chỗ Lý Tứ. Vị vương gia này thật là quá kém…
Cuối cùng, ta cũng tìm đến được nơi có trận thế bảo vệ báu vật.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa. Một chiếc bàn ngọc xanh liền xuất hiện trước mắt, hoàn toàn do ngọc xanh tạo thành. Ngọc xanh là ngọc thạch thượng phẩm, một chiếc bàn do khối ngọc thạch lớn thế này tạo thành, đúng là mạnh tay. Cái bàn này ít nhất cũng có giá một trăm vạn lượng bạc. Trên bàn hình như còn có một phong thư. Ta tiện tay cầm lên xem.
“Chào ngươi, kẻ hữu duyên. Cả đời ta không có con cái, cho nên chí bảo của ta sẽ tặng cho ngươi, ngươi nhất định phải sử dụng nó cho thật tốt. Vì nó ta đã hao tốn tâm huyết cả đời. Quên đi, trước mắt còn có một thử thách nhỏ, chỉ khi phá được trận thế này, ngươi mới xứng đáng có được bảo vật. Được rồi, kẻ hữu duyên, chúc ngươi may mắn!”
Ta nhìn phong thư này, trong lòng rất cao hứng. Vị vương gia này ngay cả chiếc bàn ngọc xanh cũng không để vào mắt, mà thứ gì đó bên trong trận thế lại được y xem trọng như vậy, còn nói cái gì tâm huyết cả đời, nhất định là tuyệt đỉnh bảo vật. Là gì đây? Thiên hạ đệ nhất thần kiếm Hiên Viên kiếm? Khai Thiên phủ trong truyền thuyết? Hàng tỷ vàng bạc châu báu? Hay là tuyệt đỉnh kỳ trân…
Ta xoay người nhìn trận thế trước mắt, báu vật đang ở bên trong. Ta cảm thấy hưng phấn, kích động đưa tay phải run run lên phía trước, chân nguyên lực bao phủ trên bàn tay. Lúc này, tay phải của ta đã đặt lên trên trận thế. Hiện tại chỉ cần ta vận lực, đẩy tay một cái là có thể phá hủy trận thế trước mắt, lấy được bảo vật kinh thế trong đó.
Ta hít một hơi dài, định thần lại, tay phải liền phát lực, trong nháy mắt lại thu hồi chân nguyên lực dư thừa để khỏi phá hủy bảo vật bên trong.
Ta kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Là gì đây?
Một chiếc hộp toàn bằng vàng hiện ra trước mắt ta. Chiếc hộp này dài một mét rộng cũng một mét, hoàn toàn do vàng tạo thành, giá trị tuyệt đối không kém chiếc bàn ngọc ngoài kia. Lão già này không hổ là vương gia, thật mạnh tay. Ta càng lúc càng muốn biết bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Ta mở nắp hộp, nhìn bảo vật kinh thế bên trong. Ta ngẩn người…
Không hổ là bảo vật kinh thế. Nhưng, nhưng, nhưng đối với ta thì nó lại không hề có một chút hữu dụng nào. Trời ạ, bên trong hiển nhiên là Bát trận đồ và Chân Vũ Thất Tiệt trận, trận thế công kích mạnh mẽ nhất của Thanh Long đại lục.
Chân Vũ Thất Tiệt trận là trận thức do Trương Tam Phong, cao thủ đệ nhất võ lâm mấy ngàn năm trước sáng tạo ra. Ông ta quan sát Xà sơn và Quy sơn ở phía trước Chân Vũ thần tượng, trong lòng nghĩ đến một rùa một rắn này chính là hai thần vật kiêm thu chí trọng chí linh. Ông ta khó nhọc quan sát gần mười năm, từ đó sáng tạo ra một pho võ công tinh diệu vô song. Tuy nhiên, võ công diễn hóa từ sơn thế của Quy, Xà sơn lại không một người nào đủ sức đồng thời thi triển. Thế là ông ta truyền cho bảy vị đệ tử mỗi người một pho võ công, mỗi bộ đều có chỗ tinh vi ảo diệu. Nếu như hai người hợp lực, công thủ hỗ trợ lẫn nhau, uy lực sẽ tăng mạnh. Nếu như ba người cùng thi triển, so với hai người uy lực còn tăng gấp đôi. Nếu là bốn người thì tương đương với tám vị cao thủ hạng nhất đồng thời ra tay. Năm người tương đương mười sáu vị. Sáu người tương đương ba mươi hai vị. Bảy người tương đương sáu mươi bốn vị.
Nhưng ông ta dù có lợi hại thì cũng chỉ là trong mắt người khác. Đối với ta, tùy tiện một trận thế của Thiên Tâm tông còn lợi hại hơn nhiều so với Chân Vũ Thất Tiệt trận này. Ai, vị vương gia này đùa với ta sao? Không phải. Trong mắt người khác đây quả thật là bảo vật kinh thế. Là ông trời trêu ta, đưa ta từ nhân gian lên thiên đường, rồi lại đá ta xuống địa ngục. Ai…
Kỳ thật ta cũng đã sớm nghĩ đến, bảo vật trong mắt vị vương gia này có lẽ là trận thế. Nên biết vị vương gia này cực kỳ yêu thích trận thế. Chỉ trách lòng tham của ta quá lớn, nhất thời che mất sáng suốt.
Quên đi, thật ra thu hoạch hôm nay cũng không tệ. Chiếc bàn ngọc ngoài kia và chiếc hộp bằng vàng này đều giá trị trên trăm vạn lượng. Mặc dù nhất thời khó đổi ngay thành ngân lượng, nhưng ít nhất bên trong mật thất còn có một số tiền. Quan trọng nhất là mật thất này còn tốt hơn nhiều so với mật thất mà ta định xây dựng, có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Ta mang theo ba phần bất cam và bảy phần an ủi rời khỏi mật thất.
Ta ra đến đại sảnh, kinh ngạc phát hiện mọi người đều ở đó chờ ta. Hai gã đồ đệ của ta lại gần như muốn khóc.
- Sư phụ, cuối cùng ngài cũng ra rồi. Sư phụ có biết đệ tử và nhị đệ mong sư phụ đến thế nào không? Hu hu…
Lý Đại nhìn ta nói. Nói xong đột nhiên lại bật khóc.
Ta nhìn hai gã đồ đệ của ta, bọn chúng đều nước mắt lưng tròng nhìn ta. Trong lòng ta cảm động, không ngờ đồ đệ của ta lại trọng tình trọng ý với ta như vậy. Ta liền nói:
- Đồ nhi tốt, ta thật sự rất cảm động. Không ngờ ta chỉ mới rời khỏi một lúc mà các ngươi lại quan tâm đến ta như vậy. Ấy, Vương ca, các người cười gì thế, không phải là đố kị ta có đồ đệ tốt đấy chứ? Sao ta càng nói thì các người còn cười lớn hơn? Ai, các người lại cười nữa kìa!
Ta trừng mắt nhìn bọn họ. Dám cười cợt ta như vậy, thật đúng là quá đáng, ta dù sao cũng là trang chủ của trang viên này cơ mà.
- Trương Vũ, ngươi nói xem tại sao bọn họ lại cười?
Ta nhìn Trương Vũ bên cạnh hỏi, bởi vì ta cảm giác có điều không đúng, hình như ta đã biến thành một thằng hề.
- Sư phụ, lúc nãy khi sư phụ tiến vào trận thế, bọn họ muốn chạy loạn. Đệ tử tuân theo mệnh lệnh của sư phụ, bắt bọn họ phải đứng tại đó, không cho cử động, cũng không cho nói chuyện. Chờ đến khi sư phụ trở lại mới được phép cử động. Sư phụ đã tiến vào trận thế ba canh giờ, bọn họ cũng không sai biệt lắm đứng ở đó gần ba canh giờ rồi.
Trương Vũ cẩn thận kể lại sự tình cho ta nghe.
Ta vừa nghe trong lòng lập tức giận dữ. Không ngờ ta lại mất mặt thế này. Vừa nghĩ đến dáng vẻ cảm động của ta lúc nãy, ta quả thật muốn điên lên. Ta nhìn hai tên Lý Đại và Lý Nhị, lúc này bọn chúng còn ra vẻ đáng thương nhìn ta.
- Hai người các ngươi, đứng yên ở đó thêm hai canh giờ nữa cho ta. Những người khác hãy cùng ta đi đến Phong Vũ lâu ăn tối. Trương Vũ, khi về ngươi mua giúp bọn chúng hai phần ăn, nếu bọn chúng đứng không đủ giờ thì không cho phép bọn chúng ăn cơm.
Ta lớn tiếng nói, đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra bên ngoài. Cho dù hai tên Lý Đại và Lý Nhị lớn tiếng cầu xin, ta cũng không quay lại.
Bọn Vương ca từng người một đi qua chỗ bọn chúng, đều nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đồng tình.
Trương Vũ đi qua trước mặt bọn chúng, nhẹ nhàng nói một câu:
- Hai người các ngươi đứng cho đàng hoàng cho ta, đứng không đàng hoàng thì cơm tối cũng không cho các ngươi ăn!
……
- Vương ca, ta đã hoàn toàn hiểu rõ trận thế ở trang viên. Hôm nay sau khi ăn tối xong huynh hãy đi tìm một số người hầu về đây. Hiện tại toàn bộ trang viên đều cần phải tu sửa lại. Còn có một số chuyện quan trọng khi về trang viên sẽ nói.
Trên đường đi đến quán rượu, ta và Vương ca bàn bạc một số chuyện cần làm.
- Vâng, thiếu gia, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này!
Vương ca nhìn ta nói.
- Ừm, Vương ca làm việc là ta yên tâm nhất. À, ta còn có chuyện cần nói với Trương đại thúc, huynh đi trước đi!
Ta bước nhanh đến bên cạnh Trương đại thúc, nhìn ông ta cười nói:
- Trương đại thúc, hôm nay sau khi đại thúc ăn tối xong hãy đến cửa hiệu đấu giá của kinh thành mua thêm cho ta ngọc thạch cực phẩm. Cứ cho mỗi khối sáu vạn lượng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, đừng quan tâm đến vấn đề tiền bạc. Tối nay sau khi trở về trang viên ta sẽ chế tạo một khối vô hạ bích ngọc.
- Thật sao? Tối hôm nay sẽ tạo ra một khối vô hạ bích ngọc? Ngươi đừng làm ta mừng hụt nhé!
Trương đại thúc còn không dám tin ta sắp chế tạo ra một khối vô hạ ngọc thạch tuyệt đỉnh. Mặc dù sau khi đến kinh thành, ông ta vẫn luôn mong chờ vô hạ bích ngọc xuất thế, nhưng nguyện vọng bỗng nhiên trong chốc lát có thể trở thành hiện thực, bản thân cũng không dám tin là sự thật.
- Trương đại thúc, thúc đừng hoài nghi. Đại thúc có thấy ta nói dối bao giờ chưa? Tối nay đại thúc sẽ nhìn thấy vô hạ bích ngọc xuất thế.
Ta tự tin nói ra chuyện mà trong mắt người khác không thể nào thực hiện được.
Trương đại thúc cũng không biết nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Vô hạ bích ngọc này có thể cho ta điêu khắc không?
Ta nhìn Trương đại thúc, cười nói:
- Đương nhiên rồi, ngoại trừ đại thúc thì còn ai có đủ tư cách điêu khắc bảo vật này chứ?
Trương đại thúc trong lòng thầm nghĩ: “Cũng đúng, trong nghề nghiệp điêu khắc sư ngọc thạch, còn ai có tư cách hơn so với mình?”
Trong lòng ông ta tràn đầy cảm kích đối với ta.
……
Ăn uống no nê xong, ta cùng với mẫu thân Lang Phong trở về trang viên. Vương ca và Vũ tỷ đi tìm người hầu. Trương đại thúc, Lang Phong cùng với Trương Vũ đi đến hội đấu giá kinh thành. Còn hai gã đồ đệ bảo bối của ta thì vẫn phải chịu đựng đói bụng và đau khổ. Ta bước qua cửa lớn trang viên, cùng với mẫu thân của Lang Phong đại ca chậm rãi bước qua cầu đá. Lúc này trời đã tối, ánh trăng sớm đã treo trên bầu trời, mặt nước hồ nhân tạo dao động phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Tâm tình ta cũng trở nên thoải mái.
Ta nhìn thấy hai gã đại đồ đệ vẫn còn đứng giữa đại sảnh, không dám động đậy. Hai người bọn chúng khi vừa nhìn thấy ta, lập tức làm ra vẻ đau khổ. Nhìn hai gã đồ đệ này, ta thật không có gì để nói, ai bảo ta là sư phụ của bọn chúng cơ chứ.
- Được rồi, hai người các ngươi không cần đứng đó nữa. A Vũ hôm nay có thể về trễ, cho nên ta đã mang thức ăn của hai ngươi về đây. Các ngươi ăn đi. Sau này còn phát sinh sự tình như hôm nay, ta sẽ tuyệt đối không tha thứ.
Ta bỏ thức ăn trên bàn, sau đó đi về hướng trận thế bên cạnh.