Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 157

Hậu hoa viên giống như tiên cảnh, Phong Ngữ Yên hạnh phúc tựa vào lồng ngực của Trương Tinh Phong, ngắm nhìn những hoa cỏ tràn ngập linh khí chung quanh......

"Nhị đệ, hoàng thượng đã đến rồi, mau ra đây!" Thanh âm của Lang phong trực tiếp truyền vào tai của Trương Tinh Phong.

Trương Tinh Phong khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn Ngữ Yên đang ở trong lòng, thở dài nói:

- Ngữ Yên, hoàng thượng đã đến rồi, chúng ta phải đi thôi!

- Đi thôi, tốt xấu gì cũng là hoàng thượng, chúng ta không thể nào không nể mặt được. Chờ vài ngày nữa, ta sẽ đưa nàng đi tham quan cả đại lục này!

Trương Tinh Phong nắm lấy tay của Phong Ngữ Yên, mỉm cười nói.

- Thật không?

Phong Ngữ Yên ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.

Trương Tinh Phong khẽ gật đầu. Đương nhiên, hắn từ trước đã có kế hoạch đi du ngoạn đại lục. Ngoài việc cùng với thê tử của mình đi hưởng tuần trăng mật, còn có một nguyên nhân khác đó là tìm một nơi thích hợp để thành lập Thiên Tâm Tông......

Phong Ngữ Yên cao hứng, lập tức kéo tay Trương Tinh Phong chạy ra bên ngoài.

Lúc này Chu Lệ cùng với tam hoàng tử Chu Minh đang ở đại sảnh chờ Trương Tinh Phong, hắn dường như không hề cảm thấy tức giận vì chờ đợi quá lâu.

Nghe được tiếng bước chân Chu Lệ lập tức xoay người lại. Nhìn thấy Phong Ngữ Yên đang kéo tay Trương Tinh Phong chạy vào, liền cười ha hả nói:

- Cảm tình của phu thê của Trương gia chủ quả thật là khiến cho người ta ngưỡng mộ. Ha ha ha ha......

Trương Tinh Phong ngẩn người. Chu Lệ mặc dù đối đãi với hắn rất khách khí, nhưng trước đây đều chỉ gọi hắn là "Trương hầu tước" hoặc là "Trương công tử", chưa bao giờ gọi hắn là "Trương gia chủ". Bình thường chỉ có gia chủ của thế gia mới được hoàng đế xưng hô như vậy.

- Hôm nay ta đến ta nơi này, là để phong cho ngài làm công tước. Chẳng lẽ Trương gia chủ không hoan nghênh sao?

Chu Lệ cười nói.

Trương Tinh Phong ngẩn người, nhưng chỉ trong nháy mắt liền tỉnh ngộ, lập tức lên tiếng:

- Hoàng thượng đến đây, làm sao có thể không hoan nghênh chứ? Hoàng thượng mau ngồi xuống, mau ngồi xuống!

Chu Lệ khẽ gật đầu, bước đến ngồi ở vị trí chủ tọa. Trương Tinh Phong cũng tùy ý bước đến, ngồi ở bên cạnh. Hai người phân biệt ngồi ở hai bên.

Những người đến từ hoàng cung cũng đứng bên phía Chu Lệ, còn bọn Lang Phong cũng chỉ đứng bên cạnh Trương Tinh Phong.

Chu Lệ trước tiên cầm lấy thánh chỉ trên tay của Chu Minh, sau đó trực tiếp đưa cho Trương Tinh Phong, nói:

- Đây là thánh chỉ phong cho ngài làm công tước, ngài cứ cầm lấy, không cần mấy cái nghi thức rườm rà nữa!

Trương Tinh Phong ngẩn người, ngay cả nghi thức tuyên chỉ cũng bị bỏ qua. Nhưng tốt xấu gì đây cũng là quyết định của hoàng thượng, hơn nữa nếu như tuyên chỉ huynh đệ của mình phải quỳ xuống quả thật là phiền phức. Trương Tinh Phong cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái, liền mỉm cười tiếp lấy thánh chỉ. Hắn vừa muốn mở ra, Phong Ngữ Yên bên cạnh đã cầm lấy, bắt đầu mở ra đọc.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế......

Lý Nhị vừa muốn đọc lên, Phong Ngữ Yên lập tức cuộn thánh chỉ lại, trừng mắt nhìn hắn. Phong Ngữ Yên ôn nhu chỉ có một mình Trương Tinh Phong mới được hưởng thụ mà thôi, nàng đối với người khác đều là đanh đá như vậy.

Lý Nhị lập tức ngậm miệng lại. Sư mẫu đã như vậy, hắn còn dám đọc tiếp sao? Hơn nữa sư phụ khẳng định là sẽ đứng về phía sư mẫu.

Chu Lệ nhìn thấy liền cười lớn:

- Trương phu nhân quả thật là lợi hại. Không sai, không sai! Ha ha ha ha......

Phong Ngữ Yên nghe được, dường như có chút thẹn thùng, sắc mặt bắt đầu đỏ lên, đứng ở sau lưng của Trương Tinh Phong không lên tiếng.

Mặc dù sắc mặt của mỗi người đều bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại đang kích động. Thế gia đại biểu cho cái gì? Một thế gia cho dù có muốn suy tàn cũng không phải dễ dàng gì. Chỉ cần nhìn vào điều kiện để để trở thành gia, gia sản ít nhất phải đạt đến một trăm ức bạc, có lẽ cũng hiểu được rồi.

Cho dù Trương Tinh Phong có kiếm tiền giỏi cách nào, dựa vào các loại thủ đoạn, trong mười mấy năm đầu cũng chỉ kiếm được vài ức bạc mà thôi. Hắn có thể thành lập Thiên Phong đổ trang cũng là nhờ vào năm ức bạc lấy được từ Thác Bạt gia tộc. Sau này nhờ có những bộ da thú tại Hồng Hoang, mới bắt đầu kiếm được lợi nhận cao, trong một năm đã thu được khoảng sáu ức bạc. Nhưng đó chỉ là thời kỳ đầu mà thôi, đợi thêm vài năm nữa, có lẽ một năm chỉ kiếm được khoảng ba ức bạc.

Nói cách khác, Trương Tinh Phong nếu như vẫn không công khai ức lượng hoàng kim, cho dù có sử dụng thủ đoạn gì, không có thời gian ba mươi năm thì không thể nào đạt đến số lượng tài phú như vậy.

Nhưng kỳ tích đã xảy ra, cuối cùng đã có một thế gia được thành lập chỉ trong vòng mười mấy năm.

Đây quả thật là một kỳ tích siêu việt không thể nào tưởng tượng được!

Điều kiện để trở thành thế gia ngoài việc gia tài ít nhất phải đạt đến trăm ức bạc, còn phải có thế lực có thể hoàn toàn khống chế nền kinh tế. Trương Tinh Phong hiện tại trên phương diện ngọc khí và buôn bán da thú có thể nói là đã hoàn toàn xưng bá, hơn nữa đổ trang của hắn cũng không kém chút nào.

Độc quyền, lũng đoạn, ai có thể làm được? Trước kia Lý gia có thể độc quyền trên hai phương diện buôn bán muối và đổ trường, cũng là dựa vào sự hợp tác với Vũ Văn gia. Nhưng hiện tại sinh ý của đổ trường dần dần đã bị Thiên Phong đổ trang của Trương Tinh Phong cướp mất.

Có thể nói Lý gia hiện tại chỉ còn độc quyền trên phương diện buôn bán muối mà thôi. Ngay cả thiên hạ đệ nhất thế gia cũng chỉ có thể độc quyền trên một phương diện, có thể tưởng tượng được khó khăn như thế nào.

Đây cũng chỉ là một trong những điều kiện để trở thành thế gia mà thôi!

Thế gia, vinh diệu biết bao, giấc mộng của Trương Tinh Phong từ khi còn bé, cuối cùng đã trở thành hiện thực. Lúc này trong lòng Trương Tinh Phong cảm thấy thế nào? Nếu như nói trong lòng hắn vẫn bình tĩnh thì quả thật là gạt người, nhưng dựa vào thế lực hiện tại của hắn, trở thành thế gia cũng là một chuyện hiển nhiên mà thôi, cho nên trong lòng chỉ hơi kích động mà thôi.

Chu Lệ là một hoàng đế, lại tự mình đem thánh chỉ đến nơi này, chẳng lẽ chỉ vì muốn phong cho Trương Tinh Phong làm công tước hay sao?

Trương Tinh Phong nhìn Chu Lệ, nở nụ cười nói:

- Hoàng thượng lần này đến đây, chẳng lẽ không có chuyện gì khác hay sao? Ta thấy dường như sắc mặt của hoàng thượng có điều gì lo lắng thì phải!

Chu Lệ vốn đang không biết mở lời như thế nào, nghe được lời nói của Trương Tinh Phong, liền cười nói:

- Lần này ta đến đây quả thật là có việc cần nhờ đến Trương gia chủ. Việc này quả thật là ta không thể nào giải quyết được!

Trương Tinh Phong ngẩn người, nghi hoặc nói:

- Hoàng thượng quản lý cả Minh vương triều, còn có chuyện gì không thể giải quyết được chứ?

Chu Lệ cười khổ:

- Nếu như là chuyện liên quan đến hai lão tổ tông của Lý gia và Vũ Văn gia thì sao?

Trương Tinh Phong nghi hoặc:

- Việc này ta cũng biết một chút, hai người bọn họ hình như đã có ân oán cả ngàn năm nay. Nhưng ta vẫn chưa hiểu hai người này quyết chiến thì có ảnh hưởng gì đến hoàng thượng. Cho dù hai lão già này có đánh đến hôn thiên ám địa, có lẽ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra!

Sắc mặt của Chu Lệ càng trở nên buồn bực:

- Ngài không biết đâu? Hai lão già này đã đưa tin ba ngày sau sẽ quyết chiến tại Tử Cấm thành, ngài nghĩ thử xem có ảnh hưởng hay không?

Trương Tinh Phong khẽ nhíu mày. Hai lão tổ tông của thế gia muốn quyết chiến thì chọn nơi nào chẳng được, tại sao nhất định lại phải ở Tử Cấm Thành?

Chu Lệ nhìn bộ dạng nghi hoặc của Trương Tinh Phong, cười khổ nói:

- Việc này ta đã hỏi qua gia chủ của cả hai nhà. Bọn họ nói đây là quyết định của lão tổ tông, là chuyện riêng của hai người, đối với thế gia không có quan hệ gì!

Trương Tinh Phong cũng vì Chu Lệ mà cảm thấy nhức đầu. Hai lão gia này đã hơn cả ngàn năm tuổi này quả thật là cố chấp, nhất định phải quyết đấu tại Tử Cấm Thành, quả thật là phiền phức.

Chu Minh đột nhiên lên tiếng:

- Phu hoàng, con đột nhiên nhớ ra một chuyện, con nghĩ con đã biết nguyên nhân tại sao bọn họ phải quyết đấu tại Tử Cấm Thành rồi!

Chu Lệ lập tức hỏi:

- Thật sao? Mau nói đi!

Chu Minh mỉm cười nói:

- Năm đó, khi Lý Thế Dân đoạt được ngôi vị hoàng đế, đương thời hắn có một thê tử rất yêu quý. Năm đó khi hoàng hậu cùng với Lý Thế Dân rời khỏi hoàng cung, không phải đã bị thích khách tập kích hay sao? Tại Huyền Vũ môn, một tiễn đó so với ánh mặt trời trên thiên không còn chói mắt hơn!

Chu Lệ cũng bắt đầu nhớ lại, cảm thán nói:

- Đúng rồi, một tiễn đó khiến cho tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều hoa mắt. Lúc đó hoàng hậu và Lý Thế Dân đang ngồi trên long niện, hoàng hậu đã thay Lý Thế Dân hứng lấy một tiễn này. Một tiễn đó thậm chí đã xuyên qua cả kim tằm bảo giáp trên người hoàng hậu, trực tiếp bắn vào người của Lý Thế Dân. May mắn là Lý Thế Dân vẫn giữ được tính mạng!

- Kim tằm bảo giáp, chính là đỉnh cấp bảo vật hộ thân a. Một tiễn đó lại có thể hai lần xuyên qua kim tằm bảo giáp của hoàng hậu, quả thật là kinh khủng!

Trương Vũ bên cạnh cảm thán nói.

Trương Tinh Phong nghe được, trong lòng cũng giật mình. Uy lực của một tiễn đó, có lẽ chỉ có tu chân giả Nguyên Anh kỳ sử dụng pháp khí mới có thể tạo ra được.

Chu Minh cười nói:

- Lúc đó Lý Thế Dân đã điên cuồng hạ lệnh truy sát những người này, nhưng sau đó lại ngừng lại. Là vì cái gì? Hơn nữa khi con xem xét lại những gì ghi chép trong sử thư, cuối cùng phát hiện ra. Năm đó lão tổ tông của Vũ Văn gia là Vũ Văn Hóa Cập được xưng danh là cao thủ vô địch của Đường triều, nhưng lại chưa từng có một ai tận mắt chứng kiến hắn ra tay, hay nói cách khác là tất cả những người thấy hắn ra tay đều đã chết. Con hoài nghi, một tiễn năm đó chính là do Vũ Văn Hóa Cập bắn ra, bởi vì thủ đoạn chân chính của hắn chính là bắn tên!

Chu Lệ khẽ gật đầu:

- Quả thật là rất có khả năng. Lý Thế Dân năm đó rất yêu quý hoàng hậu, trong sử thư cũng có ghi chép lại, Lý Thế Dân đã vì cái chết của hoàng hậu mà tuyệt thực bảy ngày. Rất nhiều người đã từng nghi hoặc Lý Thế Dân vì sao lại không truy sát hung thủ, xem ra là vì sát thủ này quá lợi hại, không thể nào truy sát được. Thứ hai có lẽ là vì Đường vương triều chỉ mới ổn định mà thôi!

Chu Minh khẽ gật đầu:

- Uy lực của một tiễn đó, cho dù có là nhất phẩm cao thủ có lẽ cũng không thể nào giết được cao thủ đẳng cấp này. Hơn nữa lúc ấy thực lực của Vũ Văn gia căn bản là không hề tổn thương, hầu hết đều ẩn nhập vào trong nhân gian. Lý Thế Dân có lẽ là vì giữ gìn sự ổn định của Đường triều nên không tiếp tục truy sát. Nếu không Vũ Văn Hóa Cập nổi điên, ám sát các quan viên triều đình và hoàng thất vương tộc, có lẽ cả thiên hạ sẽ đại loạn!

Trương Tinh Phong bọn họ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trương Tinh Phong lên tiếng:

- Xem ra, lần này quyết chiến, Lý Thế Dân là vì muốn thanh toán món nợ cũ ngàn năm này Vũ Văn Hóa Cập. Cho nên bọn họ mới chọn địa điểm là Huyền Vũ Môn!

Chu Lệ cười khổ:

- Xem ra là như vậy. Hy vọng bọn họ chỉ quyết chiến tại Huyền Vũ môn, đừng đánh đến tận hoàng cung là được rồi!

Chu Minh cũng có vẻ bất lực:

- Ai mà biết được chuyện gì xảy ra. Công lực của bọn họ cao như vậy, không chừng sẽ ảnh hưởng đến những người vô tội khác. Chúng ta bây giờ lại chẳng có biện pháp gì!

Trương Tinh Phong mỉm cười lên tiếng hỏi:

- vậy ý của hai vị là......

Chu Lệ lập tức cười nói:

- Hôm nay chúng ta đến đây, một là vì muốn đem thánh chỉ giao cho Trương gia chủ, hai là hy vọng Trương gia chủ đến lúc đó có thể đến quan sát cuộc chiến, thuận tiện hạn chế hai lão gia hỏa này, đừng để bọn họ công kích đến hoàng tộc vương tộc chung quanh!

Chu Lệ hiện tại quả thật là rất lo lắng. Nếu như hai lão gia hỏa này bộc phát, một chiêu có thể giết chết cả trăm người cũng là chuyện bình thường. Mà những người chung quanh thì lại đều là hoàng tộc hay vương tộc. Không may lại đánh đến tận hoàng cung thì quả thật là nguy hiểm!

Trương Tinh Phong cười nói:

- Chuyện này hoàng thượng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ không để cho những người chung quanh bị vạ lây!

Đối với Trương Tinh Phong mà nói, chuyện này quả thật là quá đơn giản. Chỉ cần tùy tiện tại Huyền Vũ môn bố trí một cấm chế, công kích của bọn họ không thể nào phát tán ra bên ngoài được.

Chu Lệ lập tức cao hứng cười lớn:

- Ha ha...... có lời này của Trương gia chủ, ta đã hoàn toàn yên tâm rồi. Ha ha ha...... ân tình hôm nay của Trương gia chủ, ta nhất định sẽ ghi nhớ. Bây giờ ta sẽ không quấy rầy phu thê hai người nữa, xin cáo từ trước!

Chu Lệ nhận thấy mọi việc đã được giải quyết, lập tức chuẩn bị rời đi!

Trương Tinh Phong lập tức đứng dậy đưa tiễn!

- Lão công, hoàng đế này đối với chúng ta quả thật là khách khí, còn nói "ân tình", còn gọi thiếp là "phu nhân" nữa......

Phong Ngữ Yên chớp chớp mắt, nhìn Trương Tinh Phong nói.

Trương Tinh Phong mỉm cười, cũng không nói gì, đem thánh chỉ đưa cho Vương ca, nói:

- Vương ca, huynh hãy đem vật này cất đi. Ha ha, không ngờ Chu Lệ cũng thật là nhanh nhạy, ta bây giờ đã là một công tước rồi. Ha ha!

Trương Tinh Phong cười lớn, lập tức bị Phong Ngữ Yên nắm lấy tay kéo đi.

Trương Tinh Phong nhìn Phong Ngữ Yên đang đang lôi kéo mình, sau khi rời khỏi đại sảnh, liền nghi hoặc nói:

- Ngữ Yên, có chuyện gì vậy? Nàng kéo ta ra đây làm gì?

Phong Ngữ Yên chợt ngừng lại, nói:

- Phong ca, huynh đã nói là muốn cùng muội đi du ngoạn cả thiên hạ mà. Bây giờ tại sao lại muốn đi xử lý chuyện này!

Nói xong, Phong Ngữ Yên liền cúi đầu xuống, dường như đang tức giận.

Trương Tinh Phong lập tức cười nói:

- Đừng lo, không phải là vẫn còn ba ngày sao? Bây giờ ta sẽ cũng nàng đi du ngoạn ba ngày trước, đến lúc đó thuấn di một cái trở về là được rồi!

Phong Ngữ Yên lập tức ngẩng đầu lên, mặt mày rạng rỡ:

- Được, hì hì, để muội đi chuẩn bị y phục nhé!

Nói xong, liền chạy về hướng phòng của mình.

Trương Tinh Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, cười cười khẽ lắc đầu.

"Quyết chiến, ha ha, quả thật là đáng mong đợi!" Trương Tinh Phong đột nhiên nhìn về hướng Tử Cấm thành, khoé miệng nở một nụ cười khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment