Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 39

Gió rất lớn, nhưng nhìn Thiên Nham Thạch Sơn lại không cảm thấy có một chút gió nào, bởi vì nơi này không hề có một ngọn cỏ. Chung quanh chỉ có trơ trọi Thiên Nham Thạch, hay cũng chính là Bí Thiên Thạch.

Chung quanh không có một bóng người nào. Hiện tại trời đã tối đen, làm gì còn có ai xuất hiện ở cái nơi hẻo lánh này đây chứ! Lúc này ta đang đứng trên quan đạo, nhìn Bí Thiên Thạch trước mặt.

Trong con mắt của người Thanh Long Đại Lục, Bí Thiên Thạch này chỉ có thể dùng để kiểm tra nhất phẩm cao thủ. Hơn nữa Bí Thiên Thạch này là do thiên nhiên sinh ra. Cả một ngọn núi lớn Bí Thiên Thạch này, có lẽ là chưa từng có bất cứ công dụng nào.

Ta mở to hai mắt nhìn Bí Thiên Thạch trước mặt này. Đúng là nhĩ thính vi hư, nhãn kiến vi thật (1). Nghe Vương Ca nói có một ngọn núi lớn Bí Thiên Thạch, trong lòng còn đang suy nghĩ xem nó lớn như thế nào, bao nhiêu tuổi rồi. Nhưng mà sau khi nhìn thấy ngọn núi Bí Thiên Thạch này, ta liền cảm thấy choáng váng.

Bí Thiên Thạch ở trong mắt ta so với hoàng kim còn trân quý hơn nhiều. Giả sử ngươi nhìn thấy một ngọn núi hoàng kim cao đến mấy trăm mấy ngàn thước, nhìn không thấy giới hạn, ngươi sẽ có cảm giác gì? Phỏng chừng ngươi sẽ hưng phấn đến ngây người ra hết mấy giờ. Ta dám chắc như vậy!

Bởi vậy lúc này ta đang rất hưng phấn. Trước mắt ta là một ngọn núi cao đến mấy trăm mấy ngàn thước, nhìn không thấy giới hạn. Hơn nữa nó còn là Bí Thiên Thạch so với hoàng kim còn trân qúy hơn rất nhiều lần, ngươi nói ta có thể không hưng phấn hay sao? Ha ha ha......

Qua một lúc sau tâm tình ta mới từ từ bình phục lại.

Người khác không biết công dụng của Bí Thiên Thạch này, ta là một tu chân giả lâu năm chẳng lẽ cũng không biết hay sao?

Ta cũng không muốn cho người khác biết được có người có thể luyện chế Bí Thiên Thạch này, thiên hạ này còn không có một trường đại loạn hay sao. Chân ta đạp một cái, thân mình tựa như một chiếc lông, bay về phía sâu trong núi......

Không sai, đúng là một chỗ tốt. Lấy một ít ở chỗ này, ai có thể phát hiện ra đây chứ! Ha ha ha...... Ta đứng nhìn hẻm núi trước mặt, dự định sẽ lấy một phần từ vách dốc đứng phía trên.

Thân ta tựa như lông hồng, đứng tại một tảng đá phía trên vách dốc đứng nổi lên. Bí Thiên Thạch này chỉ có dùng tam muội chân hỏa hoặc là dùng đan hỏa cao cấp hơn để cắt nó ra. Đan hỏa thì rất là tốn sức, dựa vào thực lực Kim Đan sơ kỳ của ta, chỉ có khả năng duy trì trong một phút. Tam muội chân hỏa thì không không sợ, bởi vì ta có cực phẩm ngọc thạch để bổ sung chân nguyên lực bị tiêu hao.

Ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị thi triển tam muội chân hỏa của mình. Ở lâu tại cái Thanh Long Đại Lục này, dĩ nhiên ta cũng có tập quán dùng toàn lực hít một hơi, "a a".

Trong lúc đang muốn thi triển tam muội chân hỏa, khoé mắt ta đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một khối đá lớn, hoàn toàn khôngdính liền với ngọn núi. Thật là quá tốt, ta không cần phải tiêu hao tam muội chân hỏa của mình rồi! Dĩ nhiên cái loại hảo sự này cũng làm cho ta bất ngờ, đúng là vận khí đã đến thì có muốn ngăn cũng không được a!

Ta nhẹ nhàng đi đến khối cự thạch trước mặt. Ta há hốc mồm, không ngờ tảng đá phía trước so với người ta còn cao hơn.

Tốt, tốt, thật là một khối Bí Thiên Thạch tốt! Cái này cũng quá lớn đi, mới vừa rồi đứng hơi xa một chút, nhìn không ra nó lại lớn đến như vậy! Dù sao thì ta cũng phải tính toán xem làm sao mang tất cả trở về, vật tốt như vậy có ai mà chê nhiều chứ! Ta quả thật không hề nghĩ tới một đứa trẻ mang trên người cả vạn cân cự thạch thì quái dị đến mức nào.

Tay phải của ta đưa ra, một cỗ chân nguyên lực bao bọc lấy khối Bí Thiên Thạch, nhấc bổng cả khối lên về trên tay của ta.

Ta nhìn tảng đá ở trên tay, rồi lại nhìn Bí Thiên Thạch Sơn ở phía sau, không khỏi có chút đau đầu. Một ngọn núi lớn như thế này, bảo ta sau này làm sao đem hết về đây! Chẳng lẽ muốn ta cắt từng khối rồi lần lượt mang về hay sao.

Ta trong đầu lập tức hiện ra cảnh một tiểu hài tử toàn thân đầy bụi khổ cực vác một tảng đá, một khối, một khối, rồi lại một khối. Ngọn núi thì nhìn về phía ta cười: "Thằng nhóc, ta xem ngươi chừng nào mới có thể đem ta về hết đây". Tiểu hài tử sắc mặt liền tỏ ra giận dữ. Đương nhiên đó chính là ta.

Trong lòng ta không nhịn được rùng mình một cái.

Quên đi, làm người không thể tham lam quá, chuyện này để sau hãy tính. Về thôi!

Thân ảnh của ta lập tức biến mất khỏi Bí Thiên Thạch Sơn.

......

Cổng phía đông của kinh thành.

- Lão đại, vừa rồi ta dường như cũng cảm thấy một trận gió, là thật đó, nhưng mà chung quanh hình như không có gió!

Một tên tiểu binh mê hoặc nói với lão đại của hắn.

- Ha ha ha, mới vừa rồi ngươi còn cười ta cơ mà, có phải cùng với đệ muội làm chuyện tốt rồi mới đến đây phải không? Thú nhận thì sẽ được khoan hồng, gian dối thì sẽ bị nghiêm trị đấy!

Lão đại cuối cùng cũng có thể báo thù, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này.

Lão nhị biết Lão đại nhất định sẽ gây phiền phức cho mình. Nhưng hắn cũng không muốn so đo với lão đại, cuối cùng xui xẻo nhất định sẽ là mình. Dứt khoát không thể lên tiếng.

Cửa phía đông thành khôi phục lại vẻ tĩnh lặng vốn có.

......

- Thiếu gia, người đã trở về rồi, một tảng đá lớn như thế này, để làm gì vậy?

Vũ tỷ nhìn thấy thân ảnh ta lập tức hô lên.

Ta lúc này mới chú ý tới tất cả mọi người đều có mặt ở đây, không có người nào ngủ, đều đang chờ ta. Xem ra tất cả bọn họ đều đã biết hôm nay ta muốn bế quan. Thế này thì chắc phải cùng bọn họ làm một cuộc chia tay lưu luyến rồi. Ta chính là sợ cái hoàn cảnh này cho nên mới không nói cho họ biết, ai!

- Nhị đệ, đệ cũng thật là, muốn bế quan cũng không nói cho chúng ta biết, chẳng lẽ trước lúc ngươi bế quan cho ta gặp gặp một lần cũng không được sao!

Lang Phong đại ca nhìn ta, biểu tình giống như là một oán phụ trong khuê phòng. Ta thật là không chịu được nữa rồi!

Ta nhìn khắp bốn phía một lượt, xem thử có cái cửa ngõ nào có thể trốn vào không. Nhưng mà ta phát hiện ra mọi người chung quanh đều đang nhìn ta bằng một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta chỉ có thể dùng tay phải nâng tảng đá lên, đứng bất động. Không phải ta không muốn động, mà là không có cách nào cử động được.

Vũ tỷ bọn họ dường như cũng phát hiện ra tình cảnh tức cười này: Một tiểu hài tử tám chín tuổi, tay phải giơ một tảng cự thạch còn lớn hơn người hắn gấp nhiều lần, ánh mắt đáng thương nhìn vào mọi người chung quanh.

- Ha ha ha......

Lý Đại là người đầu tiên bật cười. Hắn cũng không thể tưởng được sư phụ bình thường luôn luôn nghiêm túc bỗng nhiên lại có bộ dạng tức cười như vậy.

- Ha ha ha......

Mọi người đều bật cười. Tất cả đều biết vừa rồi là ta cố ý làm ra bộ dáng như vậy. Ta cũng chỉ là muốn làm cho cái tình cảnh tương đối khó chịu này trở nên dễ chịu một chút.

- Ta thật sự phải vào rồi.

Một lúc lâu sau, ta mới nhẹ nhàng nói.

Trong nháy mắt, mọi người đều im lặng.

- Thiếu gia.

- Sư phụ.

- Hiền chất.

......

Mọi người đều nhìn ta, không nói nên lời. Ta liền giả bộ cười cười nói:

- Mọi người đều phải luyện công cho thật tốt nhé. Sau này khi ta xuất quan, nhất định sẽ kiểm tra các ngươi đấy! Ha ha ha......

Dùng tiếng cười che giấu nội tâm, ta đi nhanh vào mật thất phía trước mặt, tiện tay đóng cổng lại.

"Dát dát dát", âm thanh của cánh cửa mật đạo đang đóng lại vang lên, nhưng ta không dám quay lại, ta sợ phải rơi nước mắt. Ta đường đường là tu chân giả, làm sao có thể dễ dàng rơi nước mắt như vậy! Ta tự an ủi chính mình, nhưng mà ta biết chính mình không cầm lòng được.

"Bình" một tiếng, cánh cổng mật đạo cuối cùng đã đóng lại. Ta quay đầu nhìn lại, mặc cho nước mắt chảy ra, rơi xuống trên mặt đất.

Lúc này trước mặt ta chỉ có cánh cổng đóng kín lạnh lẽo. Bên ngoài cánh cửa, ta còn có thân nhân.

Ta quay đầu lại, đi nhanh về hướng mật thất của mình......

- -------------------

(1) Tương tự như câu "trăm nghe không bằng một thấy".
Bình Luận (0)
Comment