Phụ thân, là phụ thân! Toàn thân ta run lên. Ta muốn quay đầu lại, bước ra cửa nhìn ông ấy, nhưng ta lại không thể hạ quyết tâm tha thứ. Vì sao ông ta lại ở bên ngoài, không bước vào nhìn ta? Ha ha, phụ thân, người vẫn còn khăng khăng vì lợi ích của thế gia. Ha ha…
- Thiếu gia, chúng tôi xong rồi, có thể đi được chưa?
Xuân Vũ đứng trước cửa phòng, mang theo một số đồ đạc, nhìn ta nói.
Nhìn bọn Xuân Vũ, ta quả thật muốn cười lên. Hôm nay ta bị trục xuất ra khỏi gia môn, bên người chỉ có một tráng đinh, một nữ nhân và một đứa trẻ, cùng với đại nương vẫn còn đang mang bệnh. Ta rất thảm hại. Đúng vậy, rất đáng thương. Nhưng rồi sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ đứng trước toàn thể Trương thị thế gia một cách vinh quang. Trong lòng ta thầm lập lời thề.
- Đi thôi!
Ta dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Trương Thiên Đức lặng lẽ nhìn con trai rời đi, trầm mặc đi về hướng đại sảnh. Lúc này hội nghị đã sắp bắt đầu.
……
- Trưởng Lão hội nhất trí quyết định. Kể từ hôm nay, Trương Tinh Phong và Trương thị thế gia không còn chút quan hệ nào. Toàn bộ hạ nhân của Tinh Phong các đều được cấp tiền sa thải. Đồng thời công cáo khắp toàn thiên hạ.
Trương tổng quản đứng thẳng người, lớn tiếng tuyên bố.
Đại phu nhân và nhị phu nhân mỉm cười thắng lợi. Trương Thiên Đức thì lại không nói một lời. Hôm nay tam phu nhân cũng không xuất hiện.
Một đoàn năm người chúng ta đang ngồi trên hai chiếc xe ngựa. Ta và Lang Phong cùng ngồi trên chiếc xe phía trước. Vương ca, Vũ tỷ (chính là Xuân Vũ, nhưng cô ta và Vương ca ở cùng với nhau, cho nên cứ vậy xưng hô như vậy) cùng với đại nương ngồi trên chiếc xe phía sau. Bọn họ cũng có thể chiếu cố cho đại nương.
Chúng ta rời khỏi thành Tô Châu, một thành thuộc quận Dương Châu trong số thiên hạ Cửu Châu, thẳng tiến về hướng trung tâm của Minh vương triều. Hiện tại chúng ta đã đến quận Thập Châu, cũng là một trong thiên hạ Cửu Châu. Trong số các đô thành của Minh vương triều, kinh thành là nơi phồn hoa nhất, cũng là mục tiêu của chúng ta. Ta muốn đến đó để thi triển quyền cước của mình.
Những ngày này quả thật rất an nhàn, khiến cho gân cốt của ta dường như cũng sắp nhão ra.
- Tiểu thiếu gia, không hay rồi! Có cường đạo, có cường đạo!
Lão già đánh xe cho ta kinh hoảng la lớn.
Linh giác của ta đã sớm phát hiện ra chuyện này. Ha, ta vừa mới cảm thấy ngứa ngáy tay chân, lập tức lại có cường đạo đến để cho ta thư giãn.
Ta từ trong xe nhảy ra, nhìn đám cường đạo trước mặt. Không tệ, đến lúc này vẫn còn chưa phát ra âm thanh nào, kỷ luật quả thật rất nghiêm minh. Ta cực kỳ tán thưởng.
Lang Phong thì lại đang nóng lòng muốn chiến đấu, hai mắt phát ra ánh sáng kinh người nhìn trừng trừng vào đám cường đạo. Từ sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên hắn vẫn chưa từng động thủ với ai.
Bọn Vương ca cũng từ trong xe bước ra. Vũ tỷ và đại nương dường như hơi kinh hãi. Cũng không thể trách được, bởi vì bọn họ đều không biết võ công. Võ công của Vương ca cũng không tệ, chỉ thiếu một chút là có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Người bình thường có thể phải dừng ở cửa ải này mười mấy năm, nhưng có ta đây, Vương ca sẽ rất nhanh tiến vào cảnh giới Tiên thiên.
Một gã trung niên trên người mặc y phục màu trắng bước lên phía trước, thân hình hơi cao lớn, trên tay cầm một chiếc quạt phe phẩy làm ra vẻ thanh cao. Nhưng dáng vẻ lại cực kỳ không tương xứng, biểu thị hắn chỉ là một kẻ bị thịt.
- Ha ha, Trương tam công tử. Ấy, bây giờ đã không phải là Trương tam công tử nữa rồi. Trương tiểu đệ, ta biết hiện giờ ngươi đang mang trên người mười vạn lượng bạc, hơn nữa mẫu thân của ngươi chắc cũng cho ngươi thêm không ít. Ta cũng không cần nhiều, khoảng mười lăm vạn lượng bạc là đủ rồi, ta sẽ tha cho ngươi đi. Thế nào? Ta biết công phu của ngươi không tệ, nhưng bất kể nói thế nào, ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Toàn trại ta ba trăm huynh đệ đều có mặt ở đây, ngươi còn không ngoan ngoãn mang tiền giao cho ta à. Ha ha ha…
Gã trung niên nhân kia cười lớn. Cũng không lạ, dễ dàng kiếm được mười lăm vạn lượng bạc như vậy, có ai mà không cười? Huống hồ dưới tay mình còn có ba vị đại tướng, cho dù là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng vô dụng.
- Trương Vũ, động thủ!
Một thiếu niên toàn thân mặc y phục màu tím, đứng phía sau tảng đá lớn, lạnh nhạt nhìn gã trung niên nhân vô sỉ, đột nhiên quát lớn:
- Nhất thượng, nhị vi!
Ồ, Thập Nhị Đô Thiên Môn trận. Ta kinh ngạc nhìn gã thiếu niên này, quả thật lợi hại, đúng là càng thú vị. Lúc này Lang Phong đang sốt ruột nhìn ta, nhìn thấy ta gật đầu, liền hưng phấn xông lên.
Đại đội thứ nhất tổng cộng có một trăm hai mươi người, phân thành mười hai tổ nhỏ đứng tại mười hai phương vị. Hai tổ nhân mã đứng tại hai cửa Diệt và Tử được dẫn dắt bởi hai gã thiếu niên trọc đầu, thân hình gần như giống hệt nhau, trông có vẻ cực kỳ dũng mãnh. Thập Nhị Đô Thiên Môn trận này quan trọng nhất chính là hai cửa Diệt và Tử, hai tiểu tử này lại có thể khiến cho uy lực của trận thế gia tăng thêm một phần. Xem ra lần này Lang Phong đại ca phải chịu khổ rồi, để cho huynh ấy học hỏi một chút cũng tốt.
Lang Phong vừa tiến vào trong trận thế, trong lòng bỗng nhiên run lên. Cái gì thế này? Hắn không còn nhìn thấy những người bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một số người bày trận.
Đột nhiên, một đoàn khí thế xung thiên bức về phía Lang Phong. Lang Phong lập tức xoay người, hai tay đánh ra, chân khí dựa theo cảm ứng công kích. Khí thế chững lại, nhưng lập tức lại càng tràn đến mạnh hơn. Nơi Lang Phong vừa công kích chính là Lý Nhị dẫn đầu tiểu đội ở cửa Diệt, tu vi đã gần Bát Phẩm. Hắn dựa vào trận thế cùng với sự trợ giúp của mười một người khác, phát ra uy lực mạnh mẽ.
Lang Phong giống như người mù, mỗi khi cảm nhận được uy hiếp lại lập tức xuất quyền, chân khí tiêu hao rất nhanh. Lang Phong quả thật muốn phát điên, đánh đến bây giờ vẫn không thể nhìn thấy kẻ địch, chỉ có thể không ngừng công kích như vậy.
Đây là lần đầu tiên Lang Phong sử dụng tiên thiên chân khí, cho nên không thể phát huy hữu hiệu uy lực của nó. Hắn bị người của hai tiểu tổ Diệt và Tử cùng nhau giáp công, chân khí tiêu hao rất lớn, sắp thất bại đến nơi.
Ta nhìn tất cả, cũng đã đến lúc ra tay rồi. Làm sao để cho người khác không biết võ công của ta quá cao thâm đây? Có rồi, sau khi ta tiến vào Kim Đan kỳ đã có tuyệt kỹ đặc biệt, đó là thay đổi thân thể và tướng mạo.
Ta bước ra phía sau xe ngựa, vận chân nguyên lực. Thân thể phát ra những âm thanh “rắc rắc”, dần dần cao lên, đến khoảng một mét tám ta mới dừng lại. Còn phải thay đổi vẻ ngoài, ta liền vận chân nguyên lực lên mặt. Ánh mắt không thể thay đổi, ta chỉ cần đem chân nguyên lực từ trong mắt phát ra một chút là được. Đôi mày kiếm không cần đổi, cái mũi đổi thành mũi chim ưng tàn khốc, môi thì cho dày thêm một chút là được. Toàn bộ bề ngoài của ta đã biến thành dáng vẻ rất lãnh khốc.
Vương ca và Vũ tỷ trừng mắt nhìn ta, nhìn thấy hình dáng của ta đều ngây ngốc. Ta không có biện pháp, không thể khiến bọn họ xem ta như yêu quái được.
Ta cười cười nói:
- Chờ lát nữa cứu Lang Phong đại ca xong ta sẽ giải thích cho mọi người.
Ta lại dùng tinh thần lực khiến cho bọn họ trong tiềm thức chấp nhận ta. Nhìn bọn họ ổn định trở lại, chỉ là biểu tình mang theo vẻ hiếu kỳ, ta cười cười. Đến lúc xử lý đám cường đạo vô tri kia rồi.
Chân đạp Mê Tung bộ, ta giống như ảo ảnh trong nháy mắt đến trước mặt đám cường đạo, lạnh lùng nói:
- Dừng tay!
Giọng nói vận dụng chân nguyên lực phát ra khắp cả núi lớn, không ngừng vang vọng “dừng tay, dừng tay…”. Kỳ quái là âm thanh lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang vọng, mục tiêu nhắm về hướng bọn cường đạo. Còn bọn Vũ tỷ thì lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Hừm hừm, bọn chúng không dừng tay cũng không được, tai cũng muốn điếc rồi.
- Vị đại hiệp này, Ta là Bình Đỉnh Sơn Lý Tứ, bằng hữu trên giang hồ đều nể mặt. Chuyện này xin đại hiệp đừng nhúng tay vào, xong chuyện Lý Tứ ta sẽ nhận đại hiệp làm bằng hữu. Sau này trên giang hồ có chuyện gì bất công, đại hiệp cứ báo danh hiệu của Lý Tứ ta, nhất định có điểm hữu dụng.
Gã trung niên kia phe phẩy chiếc quạt, lớn tiếng nói.
“Ngu ngốc!”
Giọng nói của thiếu niên mặc y phục màu tím truyền vào tai ta rất rõ. Ta cười cười nhìn hắn, thật đúng là anh hùng nhìn sự việc giống nhau. Không phải chứ, gã ngu ngốc này hình như không hề nghe thấy, còn muốn nói tiếp. Không được, ta phải lên tiếng trước.
- Gã cầm quạt kia, ngươi nghe đây! Để cho những người này đi qua, sau đó giao ra mười lăm vạn lượng bạc, ta sẽ tha cho bọn cường đạo các ngươi!
Ta nhìn tên này lớn tiếng nói.
- Ha ha ha… ta không nghe lầm chứ? Một tên tiểu tử, chỉ lớn họng một chút, không ngờ lại kiêu ngạo như vậy. Còn muốn mười lăm vạn lượng bạc của ta, ta thấy đầu óc của ngươi có vấn đề rồi. Không ngờ lại có người dám đòi tiền của Bình Đỉnh sơn Lý Tứ. Ngươi nên biết ta không phải hạng dễ trêu chọc đâu. Các ngươi, làm thịt tên tiểu tử lớn họng này cho ta!
Gã Lý Tứ này giận đến mức ngay cả quạt của hắn cũng ném đi.
- Ngu ngốc, lớn họng, hừ…
Thiếu niên áo tím bên cạnh lại mắng thầm.
Ta ngẩn người, tuyệt kỹ của Thiên Tâm tông ta không ngờ lại nói thành lớn họng, đúng là ngu ngốc.
Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi. Lý Tứ, cái tên quá tầm thường, người càng tầm thường hơn. Ta vung tay lên, vận Phất Vân tụ. Tuy rằng ta không phóng ra khí lực gì, nhưng dù sao bọn chúng cũng không phải là những kẻ yếu kém, vậy mà ngoại trừ hai gã thiếu niên trọc đầu ra tất cả đều ngã lăn. Gã thiếu niên áo tím kia vẫn còn dáng vẻ lãnh khốc, chỉ có điều sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt của hắn không thể thoát khỏi pháp nhãn của ta.
Đôi chân vừa động, người ta đã lăng không bay qua đám tàn binh bại tướng đang ngã lăn lóc, lao về phía gã trung niên. Ta kinh ngạc phát hiện hai gã thiếu niên trọc đầu đối với hành động của ta không hề có chút phản ứng nào. Xem ra con người của gã trung niên này cũng chẳng ra gì.
Vừa nhìn thấy khinh công tuyệt đỉnh của ta, gã trung niên kia lập tức nhanh chóng lùi về sau. Xem tốc độ của hắn, ít nhất cũng phải là một cao thủ, quả thật là chân nhân bất lộ tướng. A, xem ra ta nghĩ sai rồi. Một thanh đại đao của tiểu binh không ngờ lại khiến cho hắn vấp ngã. Ai, đáng tiếc cho bộ y phục trắng tinh.
Ta giơ ngón trỏ và ngón giữa, một vệt kiếm gần một mét hiện lên giữa ngón tay. Ta tùy ý vẫy một cái, không theo một chiêu thức nào. Đám tiểu binh trung thành với lão đại của bọn chúng, kiên quyết dùng những binh khí rất cứng rắn ngăn cản lại. Trong nháy mắt, giống như cắt vào miếng đậu hủ, vệt kiếm lướt qua những binh khí này, cắt phá không gian đến trước người Lý Tứ.
Lý Tứ nhìn vệt kiếm co duỗi không ngừng trước mắt, cả đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn cũng biết vật trước mắt chẳng phải là bảo kiếm gì, mà là vệt kiếm tiêu chí của kiếm đạo cực hạn, bản thân chỉ cần chạm vào một chút là xong đời.
- Đại hiệp, chỉ cần ngài tha cho Bình Đỉnh Sơn Lý Tứ ta, ta sẽ đưa cho ngài mười lăm vạn lượng bạc. Thế nào? Còn nữa, sau này ngài sẽ là lão đại của ta, lão đại của Bình Đỉnh Sơn Lý Tứ, tính ra cũng rất là uy phong. Thế nào?
Cái gã Lý Tứ ngu xuẩn cộng thêm tự sướng này còn nhìn ta bằng ánh mắt hi vọng.
Ta quả thật không chịu được, liền vận công để bình phục tâm tình. Ta thực sự không nghĩ ra, loại người như hắn làm sao có thể đảm đương chức đại vương, trong khi còn có dạng nhân tài như thiếu niên áo tím và hai gã thiếu niên trọc đầu kia.
- Chờ chút, lúc nãy ta muốn mười lăm vạn lượng, bây giờ thì ta lại muốn toàn bộ gia tài của ngươi. Nhanh một chút dẫn ta đi lấy tiền. A, không nghe thấy à!
Ta nhìn gã này, nhịn không được quát lên. Ta nhìn dáng vẻ đần độn của hắn, trong lòng không khỏi tức giận. Sao lại có loại người như vậy chứ?
- Cái gì, cho ngươi mười lăm vạn lượng là đã nể mặt ngươi lắm rồi. Tiểu tử ngươi không muốn thì ta cũng không cần nể mặt. Ta là Bình Đỉnh Sơn Lý Tứ, thủ hạ có ba trăm huynh đệ, ngươi hãy cẩn thận đấy!
Lý Tứ vừa nghe ta đòi lấy toàn bộ gia tài của hắn, liền phát điên lên, trong lòng giận dữ: “Đây là ta cực khổ gần hai mươi năm mới kiếm được, làm sao có thể đưa cho ngươi như vậy. Hừ!”
- Ngu ngốc!
Giọng nói quen thuộc lại vang lên. Ta xoay người nhìn nhìn gã thiếu niên áo tím, cười cười. Tiểu tử này quả thật là suy nghĩ giống ta, gã Lý Tứ này thật đúng là ngu ngốc.
- Mạng nhỏ và gia tài của ngươi, ngươi chọn cái nào?
Ta nhìn tên này, thản nhiên ném lại một câu, sau đó đi về hướng thiếu niên áo tím. Hắn quả thật khiến cho ta cảm thấy hứng thú.
Còn Lý Tứ kia lúc này lại đang đau đầu lẩm bẩm:
- Toàn bộ tiền bạc? Không. Mạng của ta? Không. Tiền bạc ta khổ nhọc cả đời? Không. Mạng của ta? Không…