Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 112

Ta cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng: "Hoàng Thượng muốn hồ nháo tới khi nào, ngày mai còn thượng triều sớm!" Đến lúc sự việc bại lộ, hắn là hoàng đế, không ai dám trị tội hắn, nhưng còn ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất thảm.

Hắn lạnh lùng nhìn ta, lại cười nói: "Trẫm có về hay không có gì quan trọng? Nhiều chuyện như vậy cũng không phải do trẫm làm chủ."

Ngẩn ra, ta nghĩ, ta có lẽ đã biết vì sao hắn và Thái Hoàng Thái Hậu cãi nhau.

Sắc mặt Nguyên Phi Cẩm cũng rất tệ, hắn muốn nói gì đó, nhưng động môi mấy lần một chữ cũng không thể nói ra.

Thời điểm ta hoàn hồn, Nguyên Thừa Hạo đã nâng bước đi về phía trước. Nguyên Phi Cẩm vội đuổi theo, ta thoáng chần chờ, thấy gã đã quay đầu gọi một tiếng: "Còn ngây ra đó làm gì?"

Kỳ thật, ta cũng không bản thân vì sao lại sững sờ.

Rõ ràng không muốn cùng hắn hồ nháo, nhưng nói ra một câu muốn hồi cung, ta lại nói không được. Nếu ta thật sự nói ra, sợ là Nguyên Phi Cẩm sẽ mắng ta không có lương tâm.

A, cười vô vị, rốt cuộc vẫn nâng bước đuổi theo.

Ba người trước sau đi về phía trước, không ai nói chuyện, chỉ còn lại tiếng đạp lên phiến lá xanh. Rời xa khu chợ ầm ĩ, nơi này dần trở nên an tĩnh, không có đèn, nhưng vì hôm nay trăng tròn, tất cả Tây Chu đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bóng dáng chiếu rọi trên đường, chậm rãi vòng quanh về phía trước.

Gió bắt đầu thổi tới, lướt qua vành tai ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng xì xào. Theo bản năng kéo y phục lại, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên hoảng loạn. Ta không biết hắn muốn đi đâu, cũng không biết tới khi nào hắn mới chịu dừng lại.

Giơ tay tháo mặt nạ xuống, phát hiện xung quanh lập tức rõ ràng hơn nhiều, ta trước nay không hề biết, thì ra cảm giác không đeo mặt nạ tốt thế nào.

Đột nhiên lại nghĩ tới Nguyên Thừa Hạo.

Từng tuổi này, đã có khi nào hắn không cần mang mặt nạ mà sống không? Ta chỉ biết, xuất cung, hắn còn phải mang mặt nạ che đậy dung nha của mình, đây là chuyện bi ai cỡ nào.

Tay nắm mặt nạ thoáng buộc chặt, kỳ thật ta rất muốn vứt nó đi.

Đang nghĩ ngợi, người phía trước đột nhiên dừng bước.

Nguyên Thừa Hạo nhìn Nguyên Phi Cẩm, thấp giọng: "Phi Cẩm, đệ về đi."

"Hoàng Thượng..."

Gã còn muốn nói gì đó, ánh mắt Nguyên Thừa Hạo đã đảo qua, ta rõ ràng trông thấy Nguyên Phi Cẩm thoáng kinh hãi. Trong đôi mắt bình tĩnh kia dường như có loại cảm giác áp bách vô hình khiến gã không dám nói tiếp.

Nguyên Thừa Hạo lại đi về phía này, dùng sức kéo ta đi.

Kinh ngạc quay đầu nhìn Nguyên Phi Cẩm, gã nghiến răng, thế mà thật sự không đuổi theo.

Khẩn trương, ta muốn hỏi một chút, lại không ngờ hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Vì sao không đeo mặt nạ?"

Ta bất giác nhìn cái mặt nạ kia, đáp: "Không thích."

"Trẫm cũng không thích." Dứt lời, hắn tháo mặt nạ ném xuống đất, một chân đạp lên.

Ta thật sự giật mình, tay hắn lại đưa về phía ta. Cũng không biết vì lý do gì, lần này ta kéo lại, không cho hắn đoạt đi.

"Buông tay." Hắn nhíu mày.

Ta cắn răng nhìn hắn: "Hoàng Thượng có biết mình đang làm gì không?"

Hắn nhìn ta, giọng nói trầm xuống: "Nàng muốn nói gì?"

"Thái Hoàng Thái Hậu... Là sợ ngài không nghe lời." Hắn và Thái Hoàng Thái Hậu cãi nhau, nguyên nhân đương nhiên là thực quyền. Giờ phút này, ta đột nhiên không hề sợ chết, lời này cũng dám nói ra.
Bình Luận (0)
Comment