Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 118

Bên ngoài, Dương tướng quân đã không còn nói chuyện, Nguyên Thừa Hạo nhợt nhạt hít thở, nhìn hắn, dường như có chút mệt mỏi. Hắn cũng không nói lời nào, cả người dựa vào đệm êm phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Ta cúi đầu, nhìn mặt nạ vẫn còn nắm chặt trong tay.

Thời điểm hắn mua cho ta, lòng ta đã không thích, thậm chí ở trên đường, ta từng có ý nghĩ vứt bỏ. Nhưng khi hắn thật sự muốn cướp đi, ta lại sống chết không muốn. Nhịn không được mà cười, đúng là mâu thuẫn.

Dương tướng quân thật sự không đưa chúng ta hồi cung, xe ngựa dừng lại trước cửa tướng quân phủ.

"Thiếu gia đã về!" Lão quản gia ra tiếp đón, giúp ông giữ dây cương.

Dương tướng quân gật đầu, chỉ nói: "Phân phó xuống, chuẩn bị một gian phòng, không được chậm trễ."

Nghe ngữ điệu nghiêm túc, lão quản gia không dám hỏi nhiều, nhận lệnh rồi dắt con ngựa qua một bên.

Ta và Nguyên Thừa Hạo xuống xe, theo Dương tướng quân vào trong.

Dương tướng quân đã không còn gọi hắn là "Hoàng Thượng", đã sửa miệng thành "Chủ thượng"". Tuy không nói rõ, nhưng hạ nhân nơi này đều vô cùng rõ ràng, cho nên thấy ta và Nguyên Thừa Hạo, ai nấy đều hành sự vô cùng cẩn thận.

Tự mình đưa chúng ta tới sương phòng, Dương tướng quân mới nói: "Mạt tướng đi kêu người đi chuẩn bị chén canh giải rượu."

Mắt thấy hắn xoay người, Nguyên Thừa Hạo lên tiếng: "Không cần, hôm nay trẫm còn muốn cùng sư phụ uống mấy chén. Cho người chuẩn bị hai bộ y phục để trẫm và Chiêu Nghi thay trước đi."

"Vâng." Ông ấy lui ra ngoài, đóng cửa.

Ta gác mặt nạ lên bàn, hắn liếc nhìn một cái, không nói lời nào, chỉ phất vạt áo ngồi xuống. Ta nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng thật sự không định hồi cung?"

Hắn cười: "Sao hả? Thoạt nhìn Sinh Nhi rất gấp?"

"Ngài không nên dẫn thần thiếp ra ngoài."

"Trẫm thích."

Ta thật sự bị hắn chọc giận, một câu "thích" khiến ta gánh vác bao nhiêu trách nhiệm?

Hắn bỗng nhiên duỗi tay kéo ta qua: "Ngồi đi." Ta không ngồi, mặc hắn nắm chặt, vẫn chỉ đứng yên. Hắn không tức giận, bàn tay to lớn có chút lạnh lẽo lướt qua gương mặt ta, nhíu mày hỏi: "Đau không?"

Động tác bất ngờ, thiếu chút khiến trái tim ta ngừng đập.

Thời gian quá ngắn, ta chỉ kịp lui nửa bước, hoàn toàn quên mất hắn đang nắm tay ta. Cảm giác hắn đang dùng sức, ta thầm than, trực tiếp ngã vào lòng hắn. Hắn ho một tiếng, tiện đà hỏi: "Trẫm là hung cầm mãnh thú?"

Không, cũng không giống.

Nhưng, hành động thân mật này sẽ làm ta kinh hoảng.

"Nói chuyện!" Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn ta.

Cách hắn quá gần, mùi rượu phảng phất càng dày đặc, ta theo bản năng nhíu mày, sau một lúc lâu mới lắc đầu.

Hắn cười buông ta ra, ta vội đứng lên, che giấu tâm trí hỗn loạn mà ngồi bên cạnh hắn.

Hắn đột nhiên hỏi: "Nàng nói xem, ai sẽ là người đầu tiên tới tướng quân phủ tìm trẫm?"

Kinh ngạc nhìn hắn, đúng rồi, thời điểm xuất cung, Dương tướng quân không hề nói Thái Hoàng Thái Hậu biết Hoàng Thượng đã không còn ở trong cung, như vậy, giờ phút này ông ấy cũng sẽ không nói. Câu hỏi này của Nguyên Thừa Hạo thật kỳ lạ.

Hay là, ta hiểu sai con người Dương Thành Phong?

Hít một hơi thật sâu, ta nói: "Dương tướng quân là người của Hoàng Thượng."

"Ông ta không phải." Hắn chậm rãi phủ nhận.

Sao có thể không phải? Ông ấy nói, ông ấy nguyện trung thành với Hoàng Thượng. Trong đầu xẹt qua lời Dương tướng quân nói, ta bỗng nhiên chấn động.

Nguyện trung thành với Hoàng Thượng, chỉ là Hoàng Thượng...

Không phải Nguyên Thừa Hạo.

Hắn, có ý này sao?
Bình Luận (0)
Comment