Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 39

"Cung... A Tụ!" Gã chỉ vào ta, tức giận đến run run.

Ta nhịn không được mà bật cười: "Ai tên Cung A Tụ?"

Gã nghiến răng: "Ta quên tên của ngươi, ngươi có ý kiến sao? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám nói bậy, ta..."

Ta lập tức xoay người: "Cảnh cáo vô dụng."

"A Tụ!" Gã đuổi theo.

Ta không dừng bước, chỉ nói: "Vậy làm phiền tiểu vương gia ở trước mặt Hoàng Thượng nói giúp biểu thiếu gia." Kỳ thật ta không biết vì sao Nguyên Thừa Hạo lại triệu An Kỳ Dương, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Người phía sau có chút phẫn hận, không ngừng mắng, nhưng nghe vào lại cảm thấy thật nghẹn khuất.

Xa xa, Thường công công vội vàng chạy tới, hỏi Nguyên Phi Cẩm: "A, tiểu vương gia của ta, sao ngài lại tới đây? Ngài thấy chép hai trăm bản kinh thư còn chưa đủ sao?"

Mặt Nguyên Phi Cẩm đỏ như trái táo, xem ra chuyện ở bờ sông vừa rồi, Nguyên Thừa Hạo lại phạt gã, mất công ta còn muốn gã qua doanh trướng của hắn cầu tình cho An Kỳ Dương. Hiện tại xem ra, cho dù cho gã mười lá gan, gã cũng không dám qua đó.

Thường công công đi tới, thoáng nhìn ta, lại vội cúi đầu: "Tiểu vương gia, ngài còn chưa trở về sao?"

Gã cực kỳ quẫn bách, nghiến răng: "Thường công công, ngươi câm miệng sẽ chết à!" Gã mắng, lại lẩm bẩm, "Hoàng Thượng cũng thật là, ta mấy tuổi rồi, còn lấy hình phạt khi nhỏ tiên sinh trách phạt chúng ta tới răn đe ta!"

"A, xem ra đệ là ngại trẫm phạt quá nhẹ sao?" Thanh âm của nam tử từ phía sau vang lên.

Ta kinh hãi, vội xoay người, thấy hắn khoanh tay đứng một chỗ, nhìn chằm chằm chúng ta. Ta quét mắt nhìn xung quanh, không thấy An Kỳ Dương, hắn chỉ có một người, ai cũng không dẫn theo.

Không khỏi kinh ngạc, đang êm đẹp, sao hắn lại tới đây.

"Hoàng Thượng!" Nguyên Phi Cẩm rõ ràng hoảng sợ.

Nguyên Thừa Hạo nâng bước tới gần, thấp giọng: "Trở về." Chỉ hai chữ, không nói gì thêm. Ánh mắt hắn xẹt qua gương mặt ta, chậm rãi, đắm chìm bên trong đôi mắt.

Ta bị hắn nhìn đến run sợ, theo bản năng lui nửa bước, mà hắn đột nhiên duỗi tay tới ôm lấy eo ta. Nhịn không được mà thở dài, hắn đã kéo ta vào trong doanh trướng. Vân Mi sợ hãi, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Đều lui ra." Hắn nhàn nhạt một câu.

"Sao Hoàng Thượng lại tới đây?" Ta ngước mắt nhìn hắn, hơi giật mình, phát hiện hắn không có ý định buông mình ra.

Hắn hỏi lại:" Vì sao trẫm không thể tới?"

"Không phải..." Thời điểm biết ta không phải Cung Khuynh Nguyệt, hắn rõ ràng giận đến rời đi, giờ phút này lại đột nhiên tới, thật kỳ quái.

Bàn tay to lớn của hắn vẫn đặt ở eo ta, độ ấm cách y phục mỏng truyền tới, chưa bao giờ có một nam tử gần ta như vậy, gương mặt giống như bị lửa thiêu cháy. Đột nhiên hắn thoáng dùng lực, nói nhỏ: "Một tay đã có thể ôm hết, là vì theo tỷ tỷ cũng mình học khiêu vũ sao?"

Ta không khỏi kinh hãi, không rõ vì sao hắn đột nhiên hỏi như vậy, chỉ biết mờ mịt gật đầu. Thân thể ta, vì nhiều năm nhảy múa mà mềm mại như không xương, như vậy, là vì hắn tâm tư kín đáo, hay là...

Kinh ngạc đối diện với hắn, ta vội hỏi: "Biểu thiếu gia nói gì với ngài?" Lúc này, ta mới nhớ tới chuyện vừa rồi hắn triệu An Kỳ Dương qua.

Thoáng ngẩn người, Nguyên Thừa Hạo mới nói: "An Kỳ Dương cầu trẫm thả ngươi, hắn nói nếu trẫm đã biết ngươi không phải người nhảy Lăng Ba, không bằng bỏ qua đi. Nhưng ngươi cũng nên biết, trẫm tự mình hạ khẩu dụ, muốn Cung tiểu thư vào cung."

Thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra An Kỳ Dương không nói gì cả, mà Nguyên Thừa Hạo chẳng qua là muốn nói, hắn sẽ không tha cho ta, nếu không mặt mũi của hắn sẽ gác ở nơi nào?

"Trẫm chỉ muốn biết, ngươi như vậy, sẽ biết nhảy Lăng Ba sao?" Hắn nhìn ta, hỏi.

Trong lòng chấn động, nhìn nam tử gần trong gang tấc, ta cắn môi: "Không biết."

Kỳ thật không khỏi không biết, chỉ là ngày sau sẽ không múa nữa, cho nên không bằng nói, không biết.

Cứ để hắn cho rằng người nhảy Lăng Ba kia là Cung Khuynh Nguyệt, là tỷ tỷ của ta.

Ánh mắt hắn nhìn ta nhiễm một tầng mông lung, ta chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi: "Vì sao ngài lại để ý Lăng Ba như vậy?"

"Trẫm để ý, là người nhảy Lăng Ba." Thời điểm nói lời này, tay hắn cuối cùng cũng buông ta ra.

Mà trái tim ta, trong một khắc đó cũng cảm thấy mất mát.

Để ý người nhảy Lăng Ba, nhưng người này, lại không phải ta.

Hắn sẽ không biết kỳ thật đó là ta, hắn không biết người hắn để ý căn bản không phải người hắn cho rằng đã nhảy Lăng Ba...

Kỳ thật ta rất muốn hỏi, Nguyên Thừa Hạo, ngài rốt cuộc đang để ý điều gì?
Bình Luận (0)
Comment